Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 214: Kích động…
Úc Tử Duyệt vừa về đến nhà, còn chưa kịp chào hỏi người lớn đã vội vã xông lên lầu hai.
"Có chuyện gì vậy?" Lăng Chí Tiêu nhìn bóng lưng Úc Tử Duyệt, quay đầu nhìn Tiếu Dĩnh, dò hỏi.
"Có thể ông sắp được ôm cháu rồi đấy!" Trên khuôn mặt mịn màng sáng bóng của Tiếu Dĩnh nở nụ cười hòa ái, bà cười nói. Liền thấy Lăng Chí Tiêu lộ vẻ mừng rỡ, cố nén tiếng la vui sướng, tránh làm bà cụ thức giấc.
Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng nhau đi lên lầu.
Úc tử Duyệt kích động chạy lên lầu, xông thẳng vào toilet, ngồi xuống bồn cầu, mở túi ny lon ra, tìm kiếm bên trong, lấy ra một cái hộp, vội vàng mở ra. Vừa làm hai bàn tay cô không ngừn run rẩy.
Cô vẫn còn chưa hết lo lắng vì hai từ 'vô sinh'. Mặc dù đã được bác sĩ có chuyên môn chẩn đoán tất cả của cô đều bình thường, nhưng cô vẫn rất lo lắng, sợ mình không thể mang thai được.
"Đừng căng thẳng, Úc tử Duyệt, đừng căng thẳng.... Bình tĩnh, bình tĩnh...." Lấy từ trong hộp ra một cái túi bạc mỏng, Úc tử Duyệt không ngừng tự trấn an chính mình. Lúc này, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại di động truyền từ trong túi xách đặt trên bệ, động tác của cô chợt khựng lại, giờ nỳ có lẽ là Lăng Bắc Hàn gọi về.Nhưng mà, lúc này cô không có tâm trí đâu để bắt máy, chỉ mong nhanh chóng có được kết quả thử nước tiểu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu rồi im bặt.Úc Tử Duyệt đứng lên, kéo quần, ngồi xuống. Sau khi đọc kĩ hướng dẫn sử dụng phía sau hộp giấy liền cầm túi giấy bạc lên, dọc theo đường cắt mà xé rách, ngón tay run rẩy lấy que thử thai ra.
"Sau đó, đeo bao tay vào..." Úc tử Duyệt lẩm bẩm, chất lỏng trong người chậm rãi chảy ra ngoài, lúc này chuông điện thoại lại vang lên.
"Tên Lăng Bắc Hàn ngu ngốc này, không biết gọi cho ba mẹ hỏi thăm à?" Úc tử Duyệt buồn bực lầu bầu, đeo bao tay dùng một lần vào, ngón tay cái khẽ bóp vào một đầu của que thử thai, hút nước tiểu lên. Theo hướng dẫn, cô phải nghiêng đầu hút xuống dưới...
Tiếng chuông điện thoại lại dứt, Úc Tử Duyệt cau mày nhìn dòng chữ hướng dẫn: Đặt đầu còn lại của que thử thai bên cạnh lỗ tiểu... Trời ạ... Thực sự là...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt nóng bừng lên, làm theo lời hướng dẫn. Nhưng ở thời điểm quan trọng, một chút nước tiểu cô cũng không chảy ra được.
Có lẽ do cô quá căng thẳng, cho nên nước tiểu mới không ra được như vậy...
Úc Tử Duyệt ngồi trên bồn cầu, cầm que thử thai trong tay, ngửa đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, buồn bực vì mãi nước tiểu không chịu chảy ra. Thực sự là tức muốn chết mà! Trong lòng cô buồn bực gầm thét.
"Cốc cốc cốc...." Lúc này, chợt có người gõ lên cửa phòng tắm.
Duyệt Duyệt kết quả thế nào rồi? Bắc hàn vừa gọi điện về, bảo con mau nghe điện thoại..." Giọng của bà Tiếu Dĩnh truyền vào, Úc tử Duyệt có chút thất vọng đáp: "Mẹ à, con vẫn chưa xong. Mẹ đừng nói với anh ấy vội..."
"Ừ..." Bà Tiếu Dĩnh ở bên ngoài nghe lời cô đáp, khẽ nhíu mày, đáp lời rồi liền rời đi, trong lòng bà cũng đang rất kích động, còn có ông già đang đợ tin tức của bà nữa.
Bị mẹ chồng thúc giục, Úc tử Duyệt càng cảm thấy chăng thẳng hơn, ngửa đầu ngồi trên bồn cầu, không ngừng hít vào thở ra để bản thân bình tĩnh lại.
"Phì... Phì..." Trong miệng phì phì mấy tiếng, giống như từ trước đến giờ chưa từng chật vật như thế này, thật may, chỉ có một mình cô, nếu không nhất định sẽ chết vì mắc cỡ mất. Dần dần, cũng cảm thấy được có một chút nước tiểu chảy ra.Cô nhớ trong hướng dẫn sử dụng có viết, để nước tiểu chảy qua lỗ hút nước tiểu, giữ ở đó từ một đến hai giây để nước tiểu chảy vào.
Sau khi đợi cho nước tiểu chảy vào, cô vội lấy que thử thai ra, quan sát hai vạch vuông bên trên thân que, khẽ nghiêng que thử thai để nhìn, chỉ thấy có một vạch màu hồng hiện lên... Cô căng thẳng chờ đợi.
"Nếu không có thai thì chỉ có một vạch, nếu có thai sẽ xuất hiện hai vạch..." Đọc phần kết quả trong phần hướng dẫn, Úc Tử Duyệt lẩm bẩm, sau đó, cô trừng mắt nhìn vạch hồng thứ hai đang dần xuất hiện.
Cái miiengj nhỏ nhắn vì vui sướng mà mở lớn, cả người ngây ngốc, có điều cái màu của vạch thứ hai có chút nhạt hơn so với trong hướng dẫn. Cô lại căng thẳng đọc tiếp hướng dẫn, "Nếu như so sánh thấy vạch màu nhạt hơn, chứng tỏ có thể đang mang thai, hai ngày sau dùng que thử thai mới để kiểm tra lại..."
"Có thể đang mang thai...? Có thể ư?"Úc Tử Duyệt kích động lẩm bẩm, đầu óc ong ong, không ngừng lặp đi lặp lại lời này. Úc Tử Duyệt, mày kích động cái gì chứ, mới chỉ là có thể đang mang thai thôi, còn phải kiểm tra lại nữa.
Trong lòng cô thầm trách cứ chính mình, lúc này, chuông điện thoại vang lên, cô mới phản ứng lại, từ trên bồn cầu đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài, ngồi xuống giường, lấy điện thoại di động ra.
"A lô..."
"Tại sao không nghe điên thoại?"Lăng Bắc Hàn vừa thấy cô bắt máy liền tức giận chất vấn. Vừa nãy anh gọi cho cô hai lần, cô đều không nghe, trái tim nhất thời sợ hãi, gọi điện cho mẹ anh, anh mới biết được cô ở trong toilet.
Tiếu Dĩnh cũng không nói cho anh biết cô đang thử thai, chuyện như vậy nên để Úc tử Duyệt tự mình nói với anh thì thỏa đáng hơn.
"Vừa ở trong toilet..." Úc Tử Duyệt nằm vật xuống giường, thở hổn hển nói, lúc này tâm tình cô đã bình tĩnh trở lại, còn chưa có kết qur chắc chắn, cô nghĩ chưa vội nói vơi Lăng Bắc Hàn thì hơn.
"Kinh nguyệt tới à?" Anh nhớ hôm qua hỏi thăm cô, cô nói 'dì cả' của mình chưa thấy tới, chuyện này một người đàn ông thành thục như anh nhạy cảm hơn so với cô gái nhỏ rất nhiều, Lăng Bắc Hàn thấp giọng dò hỏi, lẽ nào chỉ là cô bị chậm.
"Sao?...Không phải. Vừa rồi em có thử thai, xuất hiện hai vạch nhưng vạch thứ hai không được rõ, hướng dẫn nói là có thể đã mang thai..." Cô không nhịn được mà nói ra, tuy rằng chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ được ước mong của cô.
Lăng Bắc hàn ở đầu dây bên kia chợt trầm mặc, nhưng thực ra trong lòng lại đang rất vui sướng, 'Có thai rồi', trái tim trong loongfngwjc anh đang gào thét như thế.
"Ngày mai em đến bệnh viện kiểm tra xem..." Úc Tử Duyệt mở miệng nói thêm.
"Chắc là mang bầu rồi!"Lăng bắc hàn tự tin nói, trong giọng nói khó nén được kích động.
"Làm sao anh biết?"Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn nói vậy, kích động ngồi bật dậy, sự bình tĩnh vừa khôi phục lại lại bị nỗi kích động lấn áp.Đối với cô, mỗi lời Lăng Bắc Hàn nói đều là những lời danh dự.
"Ha ha... Có đúng hay không mai kiểm tra lại sẽ biết ngay thôi. Đừng căng thẳng! Chú ý nghỉ ngơi, ăn uống! Không được ăn những loại đồ ăn không an toàn." Lăng Bắc Hàn trong điện thoại dạy dỗ cô, lúc này anh chỉ muốn chạy như bay đến bên cô, ôm cô vào ngực.
"Em... Em thực sự mang thai rồi sao? Bắc hàn, đêm nay em không ngủ được mất." Úc Tử Duyệt căng thẳng nói, bây giờ, cô chỉ cần một lời khẳng định chắc chắn, cô mang thai hay chưa mang thai. Nếu không đêm nay cô nhất định sẽ không ngủ được.
"Mang thai rồi!Em không tin anh sao?"Lăng Bắc Hàn khẳng định chắc chắn nói.
"A.....!" Úc Tử Duyệt kích động nhảy từ trên giường xuống, "Mang thai... Em mang thai rồi! Em mang thai rồi! A....!" Cô nhảy lên tưng tưng, kích động hô lên.
"Úc Tử Duyệt, ngồi đàng hoàng lại cho anh!" Anh có thể thưởng tượng ra được giờ này cô đang làm gì, vội khẩn trương mà nghiêm túc trách cứ. Úc Tử Duyệt vội dừng động tác lại, nghĩ đến những việc khi mang thai không được làm, cô hoảng sợ, vội rón rén đi trở lại giường, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Bắc Hàn, nếu như em không phải đã mang thai, anh phải xuất ngũ, mỗi ngày cùng em cày ruộng gieo trồng, đến khi có thai mới thôi nhé?" Cơn kích động qua đi, Úc Tử Duyệt tỉnh táo nói.
"Gì...?" Con nhóc này, dám nói thẳng ra như vậy!
"Cứ tin tưởng năng lực của chồng em đi.Nghỉ ngơi sớm một chút, nói ngày mai mẹ đưa em đi kiểm tra lại.Phải tẩm bổ, phải nghỉ ngơi, không được căng thẳng, cứ để tự nhiên."Lăng Bắc Hàn lại dạy dỗ cô.
"Vâng..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, cô nói, "Em cúp máy trước nhé, ba mẹ chắc đang đợi kết quả, em sang báo cho bọn họ một tiếng." Cô nhẹ nhàng nói.
"Ừ." Phải cúp điện thoại, Lăng Bắc Hàn có chút không muốn, dịu dàng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt liền ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra liền thấy cả bố mẹ chồng đều đang đứng ngoài cửa, còn đang nghiêng tai nghe lén, thấy cô mở cửa ra, vội lúng túng đứng thẳng dậy, Úc tử Duyệt thấy cảnh này thiếu chút nữa bật cười.
"Khụ..." Vẻ mặt Tiếu Dĩnh có chút mất tự nhiên, Lăng Chí Tiêu bên cạnh thì ho khan, "Duyệt Duyệt, kết quả thế nào...?" Cuối cùng là Tiếu Dĩnh ngượng ngùng mở miệng hỏi. Lăng Chí Tiêu nghiêng người, không nhìn Úc Tử Duyệt chỉ nghiên tai cẩn thận chờ đợi.
"Có hai vạch, nhưng vạch thứ hai không rõ.... Chỉ là có khả năng...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, cúi thấp đầu, nói.
Nghe Úc Tử Duyệt nói vậy, trong lòng bà Tiếu Dĩnh vô cùng vui mừng, Lăng Chí Tiêu bên cạnh lại tỏ vẻ không hiểu gì, đàn ông như ông sao hiểu được mấy lời này chứ.
"Vậy thì là có thai thật rồi. Ngày mai mẹ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra lại." Tiếu Dĩnh vừa cười vừa nói.
Nghe thấy mẹ chồng mình cũng nói là thực sự có thai, trong lòng Úc Tử Duyệt sung sướng la hét, "Thật ạ?" Ngoài mặt vẫn lễ phép hỏi lại.
Sau khi nói chúc ngủ ngon với ba mẹ chồng, cô liền chạy ngay vào trong phòng, " ha ha... Có thai rồi... Có con rồi..." Nằm xuống giường, hai tay cô xoa lên bụng, mừng rỡ hét lên.
Lập tức gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, "Mẹ cũng nói là em có thai. Bắc Hàn, em thực sự mang thai rồi."
"...." Nghe lời nói vì vui sướng mà có chút điên cuồng của cô, Lăng Bắc Hàn không nói gì, cô còn kích động hơn so với tưởng tượng của anh nữa.
"Tử Duyệt, bình tĩnh đi." Sợ cô quá kích động mà làm tổn thương thân thể, Lăng Bắc Hàn thấp giọng nói.
"Sao thế?Anh không thấy kích động sao? Cuối cùng chúng ta cũng có con rồi, anh không cảm thấy vui sướng sao?" Úc Tử Duyệt hướng vào điện thoại, thở phì phì nói.
Không kích động? Hiện tại anh đang kích động đến nỗi muốn nổ súng ăn mừng ý chứ. Nhưng anh sao có thể biểu hiện ra ngoài, điên loạn giống cô được.
"Anh đương nhiên là vui mừng."Lăng Bắc Hàn có chút giận dỗi nói.
"Vậy anh cũng nên bày tỏ sự vui mừng của mình một chút chứ nhỉ?Ngày mai anh xin nghỉ phép, về nhà đưa em đến bệnh viện kiểm tra đi!"Úc Tử Duyệt bá đạo nói. Lăng Bắc Hàn nghe xong nhíu mày: "Mấy ngày này không thể trở về được..." Anh không muốn về sao?Dĩ nhiên là muốn chứ.Hiện tại anh chỉ hận không thể ngay lập tức về nhà, nhưng anh còn có công việc phải làm.
"Không về được... Chỉ biết nói mỗi câu này. Vợ mang thai cũng không về nhà thăm được một chút... Anh cút đi!"Úc Tử Duyệt tức giận, gầm lên một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại, còn tắt cả máy đi.
Nỗi uất ức, chua xót dần dâng lên trong lòng.
"Có chuyện gì vậy?" Lăng Chí Tiêu nhìn bóng lưng Úc Tử Duyệt, quay đầu nhìn Tiếu Dĩnh, dò hỏi.
"Có thể ông sắp được ôm cháu rồi đấy!" Trên khuôn mặt mịn màng sáng bóng của Tiếu Dĩnh nở nụ cười hòa ái, bà cười nói. Liền thấy Lăng Chí Tiêu lộ vẻ mừng rỡ, cố nén tiếng la vui sướng, tránh làm bà cụ thức giấc.
Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng nhau đi lên lầu.
Úc tử Duyệt kích động chạy lên lầu, xông thẳng vào toilet, ngồi xuống bồn cầu, mở túi ny lon ra, tìm kiếm bên trong, lấy ra một cái hộp, vội vàng mở ra. Vừa làm hai bàn tay cô không ngừn run rẩy.
Cô vẫn còn chưa hết lo lắng vì hai từ 'vô sinh'. Mặc dù đã được bác sĩ có chuyên môn chẩn đoán tất cả của cô đều bình thường, nhưng cô vẫn rất lo lắng, sợ mình không thể mang thai được.
"Đừng căng thẳng, Úc tử Duyệt, đừng căng thẳng.... Bình tĩnh, bình tĩnh...." Lấy từ trong hộp ra một cái túi bạc mỏng, Úc tử Duyệt không ngừng tự trấn an chính mình. Lúc này, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại di động truyền từ trong túi xách đặt trên bệ, động tác của cô chợt khựng lại, giờ nỳ có lẽ là Lăng Bắc Hàn gọi về.Nhưng mà, lúc này cô không có tâm trí đâu để bắt máy, chỉ mong nhanh chóng có được kết quả thử nước tiểu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu rồi im bặt.Úc Tử Duyệt đứng lên, kéo quần, ngồi xuống. Sau khi đọc kĩ hướng dẫn sử dụng phía sau hộp giấy liền cầm túi giấy bạc lên, dọc theo đường cắt mà xé rách, ngón tay run rẩy lấy que thử thai ra.
"Sau đó, đeo bao tay vào..." Úc tử Duyệt lẩm bẩm, chất lỏng trong người chậm rãi chảy ra ngoài, lúc này chuông điện thoại lại vang lên.
"Tên Lăng Bắc Hàn ngu ngốc này, không biết gọi cho ba mẹ hỏi thăm à?" Úc tử Duyệt buồn bực lầu bầu, đeo bao tay dùng một lần vào, ngón tay cái khẽ bóp vào một đầu của que thử thai, hút nước tiểu lên. Theo hướng dẫn, cô phải nghiêng đầu hút xuống dưới...
Tiếng chuông điện thoại lại dứt, Úc Tử Duyệt cau mày nhìn dòng chữ hướng dẫn: Đặt đầu còn lại của que thử thai bên cạnh lỗ tiểu... Trời ạ... Thực sự là...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt nóng bừng lên, làm theo lời hướng dẫn. Nhưng ở thời điểm quan trọng, một chút nước tiểu cô cũng không chảy ra được.
Có lẽ do cô quá căng thẳng, cho nên nước tiểu mới không ra được như vậy...
Úc Tử Duyệt ngồi trên bồn cầu, cầm que thử thai trong tay, ngửa đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, buồn bực vì mãi nước tiểu không chịu chảy ra. Thực sự là tức muốn chết mà! Trong lòng cô buồn bực gầm thét.
"Cốc cốc cốc...." Lúc này, chợt có người gõ lên cửa phòng tắm.
Duyệt Duyệt kết quả thế nào rồi? Bắc hàn vừa gọi điện về, bảo con mau nghe điện thoại..." Giọng của bà Tiếu Dĩnh truyền vào, Úc tử Duyệt có chút thất vọng đáp: "Mẹ à, con vẫn chưa xong. Mẹ đừng nói với anh ấy vội..."
"Ừ..." Bà Tiếu Dĩnh ở bên ngoài nghe lời cô đáp, khẽ nhíu mày, đáp lời rồi liền rời đi, trong lòng bà cũng đang rất kích động, còn có ông già đang đợ tin tức của bà nữa.
Bị mẹ chồng thúc giục, Úc tử Duyệt càng cảm thấy chăng thẳng hơn, ngửa đầu ngồi trên bồn cầu, không ngừng hít vào thở ra để bản thân bình tĩnh lại.
"Phì... Phì..." Trong miệng phì phì mấy tiếng, giống như từ trước đến giờ chưa từng chật vật như thế này, thật may, chỉ có một mình cô, nếu không nhất định sẽ chết vì mắc cỡ mất. Dần dần, cũng cảm thấy được có một chút nước tiểu chảy ra.Cô nhớ trong hướng dẫn sử dụng có viết, để nước tiểu chảy qua lỗ hút nước tiểu, giữ ở đó từ một đến hai giây để nước tiểu chảy vào.
Sau khi đợi cho nước tiểu chảy vào, cô vội lấy que thử thai ra, quan sát hai vạch vuông bên trên thân que, khẽ nghiêng que thử thai để nhìn, chỉ thấy có một vạch màu hồng hiện lên... Cô căng thẳng chờ đợi.
"Nếu không có thai thì chỉ có một vạch, nếu có thai sẽ xuất hiện hai vạch..." Đọc phần kết quả trong phần hướng dẫn, Úc Tử Duyệt lẩm bẩm, sau đó, cô trừng mắt nhìn vạch hồng thứ hai đang dần xuất hiện.
Cái miiengj nhỏ nhắn vì vui sướng mà mở lớn, cả người ngây ngốc, có điều cái màu của vạch thứ hai có chút nhạt hơn so với trong hướng dẫn. Cô lại căng thẳng đọc tiếp hướng dẫn, "Nếu như so sánh thấy vạch màu nhạt hơn, chứng tỏ có thể đang mang thai, hai ngày sau dùng que thử thai mới để kiểm tra lại..."
"Có thể đang mang thai...? Có thể ư?"Úc Tử Duyệt kích động lẩm bẩm, đầu óc ong ong, không ngừng lặp đi lặp lại lời này. Úc Tử Duyệt, mày kích động cái gì chứ, mới chỉ là có thể đang mang thai thôi, còn phải kiểm tra lại nữa.
Trong lòng cô thầm trách cứ chính mình, lúc này, chuông điện thoại vang lên, cô mới phản ứng lại, từ trên bồn cầu đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài, ngồi xuống giường, lấy điện thoại di động ra.
"A lô..."
"Tại sao không nghe điên thoại?"Lăng Bắc Hàn vừa thấy cô bắt máy liền tức giận chất vấn. Vừa nãy anh gọi cho cô hai lần, cô đều không nghe, trái tim nhất thời sợ hãi, gọi điện cho mẹ anh, anh mới biết được cô ở trong toilet.
Tiếu Dĩnh cũng không nói cho anh biết cô đang thử thai, chuyện như vậy nên để Úc tử Duyệt tự mình nói với anh thì thỏa đáng hơn.
"Vừa ở trong toilet..." Úc Tử Duyệt nằm vật xuống giường, thở hổn hển nói, lúc này tâm tình cô đã bình tĩnh trở lại, còn chưa có kết qur chắc chắn, cô nghĩ chưa vội nói vơi Lăng Bắc Hàn thì hơn.
"Kinh nguyệt tới à?" Anh nhớ hôm qua hỏi thăm cô, cô nói 'dì cả' của mình chưa thấy tới, chuyện này một người đàn ông thành thục như anh nhạy cảm hơn so với cô gái nhỏ rất nhiều, Lăng Bắc Hàn thấp giọng dò hỏi, lẽ nào chỉ là cô bị chậm.
"Sao?...Không phải. Vừa rồi em có thử thai, xuất hiện hai vạch nhưng vạch thứ hai không được rõ, hướng dẫn nói là có thể đã mang thai..." Cô không nhịn được mà nói ra, tuy rằng chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ được ước mong của cô.
Lăng Bắc hàn ở đầu dây bên kia chợt trầm mặc, nhưng thực ra trong lòng lại đang rất vui sướng, 'Có thai rồi', trái tim trong loongfngwjc anh đang gào thét như thế.
"Ngày mai em đến bệnh viện kiểm tra xem..." Úc Tử Duyệt mở miệng nói thêm.
"Chắc là mang bầu rồi!"Lăng bắc hàn tự tin nói, trong giọng nói khó nén được kích động.
"Làm sao anh biết?"Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn nói vậy, kích động ngồi bật dậy, sự bình tĩnh vừa khôi phục lại lại bị nỗi kích động lấn áp.Đối với cô, mỗi lời Lăng Bắc Hàn nói đều là những lời danh dự.
"Ha ha... Có đúng hay không mai kiểm tra lại sẽ biết ngay thôi. Đừng căng thẳng! Chú ý nghỉ ngơi, ăn uống! Không được ăn những loại đồ ăn không an toàn." Lăng Bắc Hàn trong điện thoại dạy dỗ cô, lúc này anh chỉ muốn chạy như bay đến bên cô, ôm cô vào ngực.
"Em... Em thực sự mang thai rồi sao? Bắc hàn, đêm nay em không ngủ được mất." Úc Tử Duyệt căng thẳng nói, bây giờ, cô chỉ cần một lời khẳng định chắc chắn, cô mang thai hay chưa mang thai. Nếu không đêm nay cô nhất định sẽ không ngủ được.
"Mang thai rồi!Em không tin anh sao?"Lăng Bắc Hàn khẳng định chắc chắn nói.
"A.....!" Úc Tử Duyệt kích động nhảy từ trên giường xuống, "Mang thai... Em mang thai rồi! Em mang thai rồi! A....!" Cô nhảy lên tưng tưng, kích động hô lên.
"Úc Tử Duyệt, ngồi đàng hoàng lại cho anh!" Anh có thể thưởng tượng ra được giờ này cô đang làm gì, vội khẩn trương mà nghiêm túc trách cứ. Úc Tử Duyệt vội dừng động tác lại, nghĩ đến những việc khi mang thai không được làm, cô hoảng sợ, vội rón rén đi trở lại giường, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Bắc Hàn, nếu như em không phải đã mang thai, anh phải xuất ngũ, mỗi ngày cùng em cày ruộng gieo trồng, đến khi có thai mới thôi nhé?" Cơn kích động qua đi, Úc Tử Duyệt tỉnh táo nói.
"Gì...?" Con nhóc này, dám nói thẳng ra như vậy!
"Cứ tin tưởng năng lực của chồng em đi.Nghỉ ngơi sớm một chút, nói ngày mai mẹ đưa em đi kiểm tra lại.Phải tẩm bổ, phải nghỉ ngơi, không được căng thẳng, cứ để tự nhiên."Lăng Bắc Hàn lại dạy dỗ cô.
"Vâng..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, cô nói, "Em cúp máy trước nhé, ba mẹ chắc đang đợi kết quả, em sang báo cho bọn họ một tiếng." Cô nhẹ nhàng nói.
"Ừ." Phải cúp điện thoại, Lăng Bắc Hàn có chút không muốn, dịu dàng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt liền ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra liền thấy cả bố mẹ chồng đều đang đứng ngoài cửa, còn đang nghiêng tai nghe lén, thấy cô mở cửa ra, vội lúng túng đứng thẳng dậy, Úc tử Duyệt thấy cảnh này thiếu chút nữa bật cười.
"Khụ..." Vẻ mặt Tiếu Dĩnh có chút mất tự nhiên, Lăng Chí Tiêu bên cạnh thì ho khan, "Duyệt Duyệt, kết quả thế nào...?" Cuối cùng là Tiếu Dĩnh ngượng ngùng mở miệng hỏi. Lăng Chí Tiêu nghiêng người, không nhìn Úc Tử Duyệt chỉ nghiên tai cẩn thận chờ đợi.
"Có hai vạch, nhưng vạch thứ hai không rõ.... Chỉ là có khả năng...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, cúi thấp đầu, nói.
Nghe Úc Tử Duyệt nói vậy, trong lòng bà Tiếu Dĩnh vô cùng vui mừng, Lăng Chí Tiêu bên cạnh lại tỏ vẻ không hiểu gì, đàn ông như ông sao hiểu được mấy lời này chứ.
"Vậy thì là có thai thật rồi. Ngày mai mẹ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra lại." Tiếu Dĩnh vừa cười vừa nói.
Nghe thấy mẹ chồng mình cũng nói là thực sự có thai, trong lòng Úc Tử Duyệt sung sướng la hét, "Thật ạ?" Ngoài mặt vẫn lễ phép hỏi lại.
Sau khi nói chúc ngủ ngon với ba mẹ chồng, cô liền chạy ngay vào trong phòng, " ha ha... Có thai rồi... Có con rồi..." Nằm xuống giường, hai tay cô xoa lên bụng, mừng rỡ hét lên.
Lập tức gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, "Mẹ cũng nói là em có thai. Bắc Hàn, em thực sự mang thai rồi."
"...." Nghe lời nói vì vui sướng mà có chút điên cuồng của cô, Lăng Bắc Hàn không nói gì, cô còn kích động hơn so với tưởng tượng của anh nữa.
"Tử Duyệt, bình tĩnh đi." Sợ cô quá kích động mà làm tổn thương thân thể, Lăng Bắc Hàn thấp giọng nói.
"Sao thế?Anh không thấy kích động sao? Cuối cùng chúng ta cũng có con rồi, anh không cảm thấy vui sướng sao?" Úc Tử Duyệt hướng vào điện thoại, thở phì phì nói.
Không kích động? Hiện tại anh đang kích động đến nỗi muốn nổ súng ăn mừng ý chứ. Nhưng anh sao có thể biểu hiện ra ngoài, điên loạn giống cô được.
"Anh đương nhiên là vui mừng."Lăng Bắc Hàn có chút giận dỗi nói.
"Vậy anh cũng nên bày tỏ sự vui mừng của mình một chút chứ nhỉ?Ngày mai anh xin nghỉ phép, về nhà đưa em đến bệnh viện kiểm tra đi!"Úc Tử Duyệt bá đạo nói. Lăng Bắc Hàn nghe xong nhíu mày: "Mấy ngày này không thể trở về được..." Anh không muốn về sao?Dĩ nhiên là muốn chứ.Hiện tại anh chỉ hận không thể ngay lập tức về nhà, nhưng anh còn có công việc phải làm.
"Không về được... Chỉ biết nói mỗi câu này. Vợ mang thai cũng không về nhà thăm được một chút... Anh cút đi!"Úc Tử Duyệt tức giận, gầm lên một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại, còn tắt cả máy đi.
Nỗi uất ức, chua xót dần dâng lên trong lòng.
Bình luận truyện