Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 245: Chồng hai!



Lăng Bắc Hàn vào phòng ngủ, mở đèn, ôm cô ngồi xuống giường, bàn tay cầm lấy cái chân nhỏ lạnh lẽo của cô, không ngừng chà xát.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, xuống giường là phải mang giày! Vậy mà vẫn không nhớ được!” Vốn là Lăng Bắc Hàn đã hết giận, nhưng khi vuốt hai chân lạnh lẽo của cô, trong lòng lại vô cùng tức giận! Cô luôn như thế, như một đứa bé vậy, khiến cho mọi người lo lắng!

Đang muốn đánh vào mông cô, nhưng cúi đầu thì lại phát hiện khuôn mặt của cô đầy nước mắt.

“Rốt cuộc là em khóc cái gì? Anh chỉ rời đi một lát thôi!” Cô như thế, bảo anh làm sao có thể an tâm mà trở về bộ đội? Cô gái nhỏ này sinh ra là để hành hạ anh!

Dáng vẻ hung hăng của anh không hề khiến cô hoảng sợ, ngược lại cảm thấy anh bây giờ rất chân thật! Giơ tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cảm nhận sự tồn tại chân thật của anh, lòng của Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng thấy yên tâm, “Vừa rồi gặp ác mộng, mơ thấy anh bị một cơn sóng lớn cuốn đi…” Úc Tử Duyệt khàn giọng nói.

Giấc mộng kia quá chân thực, hiện giờ cô đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Lời của cô… chỉ khiến anh thấy buồn cười, “Úc Tử Duyệt, cái đầu nhỏ của em rốt cuộc là chứa cái gì thế? Nghi thần nghi quỷ!” Anh xoa chân cho cô, hôn cô, hơi trách cứ nói.

“Không có! Em thấy ác mộng thật mà! Lần trước trước khi ly hôn, em cũng gặp một cơn ác mộng như thế, mơ thấy anh ly hôn với em, kết quả....” Úc Tử Duyệt thì thào nói, trong lòng tràn đầy khổ sở. Cô không có cách nào chịu được nỗi đau khi mất đi anh.

Lăng Bắc Hàn cũng không tin vào những thứ này! “Là do em thiếu cảm giác an toàn! Em nhớ, Lăng Bắc Hàn anh đảm bảo sẽ đi cùng em đến già! Không thể gặp chuyện không may! Anh tự tin như vậy!” Mặc dù biết việc đời khó đoán nhưng anh cũng là người làm chuyện gì cũng cẩn thận, bất luận lúc nào thì anh cũng sẽ tận lực bảo vệ sinh mệnh của mình an toàn.

Theo ý anh, một quân nhân không phải cứ hy sinh tính mạng mới có thể thể hiện được giá trị của anh ta!

Úc Tử Duyệt nhìn ánh mắt kiên định của Lăng Bắc Hàn, sự kiên định này như gõ mạnh vào trái tim cô. Kinh ngạc nhìn chăm chú vào hai mắt của anh hồi lâu, rốt cuộc cô cũng gật đầu một cái.

“Lăng Bắc Hàn, nhớ những lời anh đã nói, bất luận lúc nào cũng không được bỏ lại em và cục cưng!” Úc Tử Duyệt nhìn anh, nhỏ giọng nói.

“Được! Bất luận lúc nào cũng không! Em cũng phải tin, anh có năng lực tự bảo vệ mình!” Nhìn cô, kiên định nói.

***

Sau bữa cơm chiều, người một nhà ngồi xem tivi trong phòng khách, Úc Tử Duyệt ngủ suốt buổi chiều, giờ không còn buồn ngủ, Lăng Bắc Hàn lại kéo cô, muốn lên lầu.

“Lên lầu làm gì?” Lần này là bà cụ mở miệng, chất vấn. Lên lầu có thể làm gì? Bà sẽ không già mà hồ đồ, chỉ sợ Lăng Bắc Hàn không biết tiết chế….

“Bà nội bà lo quá nhiều rồi, vợ chồng chúng cháu chỉ muốn lên lầu lặng lẽ tâm sự với nhau một chút thôi!” Lăng Bắc Hàn trêu tức bà cụ, khuôn mặt nhỏ của Úc Tử Duyệt đỏ lên, cúi thấp đầu, tên hư hỏng này, nói chuyện thực thẳng thắn!

“Cái gì mà lặng lẽ tâm sự? Cho bà nội đây nghe một chút với!” Bà cụ lại nói, trợn trắng mắt!

“Mẹ! Bắc Hàn là người có chừng có mực mà!” Tiếu Dĩnh nói giúp, Úc Tử Duyệt vừa động thai, bà tin Lăng Bắc Hàn sẽ không làm gì cô.

“Không được! Ngồi xuống, mở hội nghị gia đình!” Bà cụ chợt trầm giọng nói.

Không đấu lại được tính tình cổ quái của bà cụ, Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt ngồi xuống, nhìn xem bà cụ có thể nói chuyện gì!

“Chuẩn bị xong chưa? Ta bắt đầu!” Bà cụ nhìn quanh từng người Lăng Chí Tiêu, Tiếu Dĩnh, Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt, cất giọng nói, người một nhà cũng đồng thanh trả lời. Úc Tử Duyệt cẩn thận nhìn bà cụ, mái tóc hoa râm được búi rất khéo, da rất trắng, nhưng cũng đã có không ít nếp nhăn, lúc còn trẻ chắc bà cụ cũng là một mỹ nữ.

“Hiện giờ Duyệt Duyệt đang mang thai, ngày mai là vừa hết tháng ba, hiện giờ, ở nhà cũ, Duyệt Duyệt chính là đối tượng trọng điểm để bảo vệ và chăm sóc!” Bà cụ nói.

“Đừng, bà nội, bà mới là quan trọng nhất!” Úc Tử Duyệt vội khoát tay, ngọt ngào nói.

“Đều quan trọng! Nhưng mà, cũng không có ai dám khi dễ chúng ta!” Lăng Chí Tiêu mở miệng nói.

“Hạ Tĩnh Sơ đó bắt được rồi sao? Tư Đồ Ngạn kia bị nhốt rồi à?” Lúc này bà cụ lại hỏi, “Các người đừng cho là bà lão ta đây sắp tám mươi rồi, già rồi, cái gì cũng không biết, trong lòng ta tự có tính toán!” Bà cụ lại nói.

Lời của bà cụ khiến trái tim Úc Tử Duyệt co thắt, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, bàn tay nhỏ bé bắt lấy bàn tay anh, cầm thật chặt, Lăng Bắc Hàn cầm ngược lại tay cô, cho cô sự an ủi.

“Chưa bắt được nhưng cũng không làm gì được, con cũng không tin bọn họ có thể gây được chuyện gì đến đại viện!” Lăng Chí Tiêu lại nói.

“Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong lòng chồng con đã nắm rõ, Bắc Hàn cũng không cần lo lắng, cứ an tâm công tác trong bộ đội đi!” Tiếu Dĩnh lại nói.

“Ta chỉ nhắc nhở! Nhất là Duyệt Duyệt, mấy tháng này nhớ an phận một chút, chú ý một chút! Đừng tưởng rằng mọi người không biết con lén ăn mì ăn liền!” Bà cụ quay sang dạy dỗ Úc Tử Duyệt, giọng nói tuy không nghiêm nghị, nhưng cũng có phần trách cứ.

Lời của bà nội, khiến cho Úc Tử Duyệt đỏ mặt, le lưỡi một cái, lại dùng sức bấm vào bàn tay Lăng Bắc Hàn một cái, sao bọn họ lại biết?

“Khụ… Em bấm anh làm gì?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, tức giận nói.

“.... Em đâu có!” Úc Tử Duyệt phản bác, “Bà nội, thật ra thì mì ăn liền là do Lăng Bắc Hàn mua….” Bị Úc Tử Duyệt cắn ngược lại một cái, Lăng Bắc Hàn tức giận nhìn cô chằm chằm.

Một hồi chờ xem anh trừng trị cô thế nào?

“Cả hai đứa đều không tốt lành gì!” Bà cụ trợn mắt nhìn Úc Tử Duyệt, lại trợn mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, lạnh lùng nói. Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, cười trộm, biết bà cụ không có giận thật.

“May mắn là lần này chỉ động thai, sau này phải chú ý, con không ở nhà, chúng ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho Duyệt Duyệt! An tâm làm việc, tiếp tục biểu hiện thật tốt ở bộ đội, đàn ông của nhà họ Lăng chúng ta đều kiên cường, có trách nhiệm!” Bà cụ tiếp tục mở lời.

“Chuyện này bà khỏi phải quan tâm!” Lăng Bắc Hàn hơi mất kiên nhẫn nói, bà cụ thích nhất là càu nhàu!

Bà cụ thao thao bất tuyệt nói một đống chuyện, sau khi hội nghị gia đình kết thúc, Úc Tử Duyệt cũng mệt rã rời, ngáp liên tục, bị Lăng Bắc Hàn kéo lên lầu.

***

Hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm lớn, Úc Tử Duyệt nằm trong ngực anh, nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp đập của anh, không gian yên tĩnh.

“Lần sau khi nào thì anh về?” Cô lầm bầm hỏi, nhắm mắt lại.

“Chưa biết chắc, nhưng mà sư đoàn cũng biết hoàn cảnh của anh, sẽ cho anh nghỉ thêm một chút, có thể anh không có việc gì làm sẽ trở về….” Bàn tay chậm rãi đi tới phần bụng nhô lên của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Nếu anh mà nhàn hạ, mặt trời khẳng định sẽ mọc hướng tây!” Úc Tử Duyệt cười nhạo nói, anh làm việc đến điên cuồng, sao cô không biết, lại còn là một người biết kiềm chế bản thân mình rất nghiêm.

“Anh cũng không nỡ bỏ con anh…” Lăng Bắc Hàn di chuyển đến bên tai cô, ngậm lấy vành tai cô, nhả ra nuốt vào, nhỏ giọng nói, trong thanh âm mang theo nhu tình. Trái tim đều làm bằng thịt, cho dù anh có yêu công việc đến mức nào, cũng sẽ nhớ thương cô và đứa bé.

Lời của anh, khiến cho tim cô đập nhanh “Hừ, …. Trong mắt anh, cũng chỉ có con thôi. Còn không nói không bỏ được cô! Úc Tử Duyệt thở phì phò, nhưng mà, đối với một người đàn ông khó chịu như anh, có thể nói ra một câu nhu tình như thế, cũng không dễ dàng gì!

“Cô nhóc không có lương tâm!” Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, hung hăng nhéo cô!

“Ừm…. Đừng! Không được!” Úc Tử Duyệt “ưm” một tiếng, sợ anh đốt lửa, tức giận nói. Lăng Bắc Hàn cười, “Không được cái gì? Là em nghĩ nhiều thôi!” Hiện giờ cho dù cô có chủ động đưa lên, anh cũng không dám chạm vào cô, vì sự an toàn và khỏe mạnh của đứa bé, anh nhịn!

“Anh hư!” Úc Tử Duyệt gắt giọng, giùng giằng đòi đứng dậy, Lăng Bắc Hàn cũng không kéo cô, cơ thể uyển chuyển đưa lưng về phía anh, Lăng Bắc Hàn canh chừng bóng dáng nhỏ xinh của cô, yết hầu rung lên một trận, Úc Tử Duyệt đã ra khỏi bồn tắm, khoác áo ngủ vào, bộ dạng như một bức tranh phù dung thanh thủy.

“Sao còn chưa ra?” Úc Tử Duyệt nhìn anh còn đang nằm trong bồn tắm, hỏi.

“Anh định tắm sữa tắm…..” Lăng Bắc Hàn nói dối, xấu hổ không muốn ra khỏi bồn tắm.

“Không cho phép dùng sữa tắm! Sẽ ảnh hưởng đến cục cưng!” Từ sau khi cô mang thai thì những sản phẩm bảo dưỡng gì đó đều không được sử dụng, đôi khi mẹ chồng sẽ đưa dung dịch chuyên dùng cho thai phụ cho cô sử dụng.

“....” Lăng Bắc Hàn bị cô chặn họng không biết trả lời thế nào, trong lòng hạ quyết tâm, có gì phải xấu hổ, bình thường những lúc xxoo, đều trực tiếp như thế! Nhưng mà, vừa rồi anh còn cười nhạo cô kia mà?

“Rào rào….” Mỹ nam từ trong nước đứng lên, bọt nước trong bồn tràn ra.

“A!” Úc Tử Duyệt nhìn anh, vội che khuôn mặt nhỏ lại, kêu thành tiếng, mười ngón tay mở ra thật lớn, hai con ngươi tròn vo xuyên qua kẽ tay háo sắc nhìn chằm chằm vào anh.

Lăng Bắc Hàn sao có thể không thấy vẻ mờ ám của cô, cũng không quấn khăn tắm, dửng dưng đi về phía cô.

“A….. Anh làm gì thế….. đừng tới đây..” Thấy anh đi tới, cô sợ đến nỗi liên tiếp lùi về phía sau, kêu lên.

Lăng Bắc Hàn giống như con sói xám lớn khi dễ một chú thỏ nhỏ, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía cô, “Á!” Úc Tử Duyệt trượt chân, thân thể ngã ngửa ra sau, Lăng Bắc Hàn kinh sợ biến sắc, nhanh chóng túm lấy cô!

Cô được anh kéo lại kịp thời, “Anh…. Anh làm em sợ muốn chết…” Chưa ngã xuống, chưa ngã xuống…. Úc Tử Duyệt hoảng sợ, run rẩy nói, Lăng Bắc Hàn cũng bị dọa sợ không nhẹ, ôm lấy cô, vội vàng rời khỏi nơi nguy hiểm này!

Sau một hồi trấn an, Úc Tử Duyệt mới bình tĩnh lại, thở phì phò không thèm để ý tới anh, ngủ đưa lưng về phía anh, Lăng Bắc Hàn từ phía sau ôm lấy cô, thân thể của hai người dán chặt vào nhau.

“Anh chọc vào em rồi!” Úc Tử Duyệt buồn bực nói. Mới vừa rồi bị anh trêu chọc, thiếu chút nữa xảy ra bất trắc Hiện giờ trong lòng cô còn đang hoảng sợ, có chút giận anh.

“Bà xã nhỏ…” Lăng Bắc Hàn cười, làm mặt dày, ở sau lưng cô giả bộ đáng thương, kêu cô.

Lại gọi cô là bà xã nhỏ? Úc Tử Duyệt buồn cười, lại cố nhịn, cái gì gọi là bà xã nhỏ? Cô làm bộ như không nghe thấy, không để ý tới anh.

“Bà xã nhỏ! Ngủ rồi sao?” Cô không có phản ứng, Lăng Bắc Hàn vừa nhỏ tiếng hô, bàn tay lại lắc nhẹ vai cô, “Đã bảo anh đừng đụng em, không nghe thấy à?” Úc Tử Duyệt không nhịn được nói.

“Không ngủ, anh gọi mà em không thèm để ý tới anh!” Lăng Bắc Hàn như một đứa con nít, tức giận nói.

“Anh gọi em lúc nào, sao em không biết?” Úc Tử Duyệt mệt mỏi đáp lại.

“Anh gọi em là bà xã nhỏ!” Lăng Bắc Hàn vừa nói dứt lời, đã hiểu ý, thì ra là do anh gọi bậy, “Bà xã nhỏ quả thật quá hợp lý….”

“Vậy thì hay là anh làm chồng hai của em đi!” Úc Tử Duyệt phản bác.

“Úc Tử Duyệt! Em....” Chồng hai? Lăng Bắc Hàn tức giận buồn bực nói, “Chồng hai của em ở chỗ này! Nó khát, em giúp nó hết khát đi!” Lăng Bắc Hàn bắt được cánh tay nhỏ bé của cô, ác ý nói.

“A…. Anh…” Úc Tử Duyệt đỏ mặt, tức giận nói. Người đàn ông này, thật tà ác!

Úc Tử Duyệt vốn định đẩy anh ra, nhưng cảm giác được sự khổ sở của anh, lại thấy không đành lòng, muốn thỏa mãn anh. Ngày mai anh phải đi rồi…. thôi thì giúp anh một chút đi! Nghe nói đàn ông nghẹn lâu quá cũng không tốt!

Lăng Bắc Hàn không ngờ cô lại tốt bụng xoay người, còn chưa buông anh ra, trong lòng thấy cảm động, anh co người lại, để cô càng dễ chạm đến anh.

Ngay sau đó, anh như một đứa con nít, vùi đầu vào ngực cô!

Tên đàn ông xấu xa này! Thật không bao giờ để mình chịu thiệt mà! Úc Tử Duyệt nhắm mắt hưởng thụ. Đàn ông mà, chưa tới sáu mươi tuổi, sẽ không dứt sữa đâu! Những lời này quả thật không sai chút nào!

Bình thường thì nghiêm túc thế đấy, lúc lên giường thì…..

Úc Tử Duyệt đè nén dục vọng của mình, chăm chú phục vụ cho anh, chỉ thế này thôi cũng đã thấy hạnh phúc rồi…

“Ông xã… em không ngại anh ở bội đội tự mình giúp mình đâu…” Úc Tử Duyệt nhỏ giọng nói, Lăng Bắc Hàn nghe xong câu nói của cô, chỉ cảm thấy vô cùng kích thích.

Cô gái này, cho rằng anh là loại người gì chứ? Cũng chỉ những khi nhìn thấy cô, vuốt ve cô, đi cùng với cô anh mới có cảm giác, nhưng mà có lúc chỉ cần nghe giọng nói của cô cũng sẽ….

Nhưng, anh sẽ khắc chế chính mình!

“Đừng để bản thân uất ức, sẽ sinh bệnh đó…” Úc Tử Duyệt săn sóc nói, giọng nói vô cùng dịu dàng. Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, cô gái nhỏ này sao tối nay lại dịu dàng thế nhỉ?

“Anh yên tâm, anh không ở nhà, em sẽ chăm sóc mình và con thật tốt! Bảo đảm không ăn mì ăn liền, Ma Lạt Thang…”

Em có muốn cũng ăn không được! Lăng Bắc Hàn không nói gì, anh tin năng lực giám sát của bà đội.

“Ông xã? Nghe chưa?”

“Ừm.... ưm…..” Không rãnh nói chuyện, hưởng thụ!

Thấy anh trả lời, Úc Tử Duyệt cười cười, một tay vuốt ve đầu anh, “Chờ con ra ngoài rồi, anh cũng đừng hòng được ăn?”

“Tại sao?” Người nào đó rốt cuộc cũng bị kích thích, nhưng bàn tay vẫn không buông ra, chất vấn.

“Kính già yêu trẻ! A…!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói, ai ngờ, lại bị anh nhéo mạnh một cái.

“Nó ăn một bên là được rồi!” Tên nhóc thối, hoặc là con nhóc thối, đừng hòng tranh giành với anh! Lăng Bắc Hàn tức giận nói, nhớ tới cảnh sau này cô sẽ bị tên nhóc kia chiếm đoạt, trong lòng vô cùng khó chịu!

“Nếu không thì tìm bà vú cũng được!” Thở hổn hển nói, lại vùi vào ngực cô.

“Sao được chứ? Đứa bé của em, đương nhiên là em phải tự cho ăn rồi!” Úc Tử Duyệt phản bác, nhưng Lăng Bắc Hàn đã không rãnh để trả lời cô!

“Anh nhanh lên chút đi! Tay em mỏi lắm rồi!” Định trường kỳ kháng chiến à, cũng đã hơn nửa giờ rồi, còn chưa bắn ra nữa.... Úc Tử Duyệt tức giận thúc giục.

Cô càng thúc giục, anh càng không gắng sức, “Đổi tay khác!” Lầu bầu bá đạo ra lệnh.

“…..” Úc Tử Duyệt im lặng, vì để cho tay mình không bị tàn phế, đành phải đổi!

Đêm thật dài, sau một hồi, hai người mới ngủ say. Sáng sớm hôm sau, Úc Tử Duyệt tỉnh lại trong khuỷu tay của Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy ánh mắt nóng bỏng của Lăng Bắc Hàn đang nhìn mình chằm chằm, bộ dạng thâm tình này, khiến cô say mê, cũng kinh ngạc nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện