Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 92: Thế giới quan bất chính, tư tưởng không trong sáng
Trong phòng ngủ sang trọng, ở cuối chiếc giường lớn màu trắng, cô gái nhỏ bị người đàn ông đè ở phía dưới, đôi tay anh chống ở hai bên người cô.
Mặt của hai người kề sát, hô hấp như va chạm vào nhau, hòa vào từng hơi thở.
Cô mới vừa tắm xong, trên người tỏa ra mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, thơm ngát. Trên khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, phiếm màu hồng nhạt, hai cánh môi mềm mại sưng đỏ, giống như thạch lựu chín. Đôi môi hơi mở ra, hơi thở thơm như hoa lan.
Mái tóc ẩm ướt tán loạn trên giường. Dưới ánh đèn mờ đầy hơi thở ám muội, làm cho người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ....
Dáng vẻ của anh như được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc, gương mặt tuấn tú màu đồng, đường nét cương nghị, con ngươi tĩnh mịch giống như một dòng nước xoáy cực mạnh, khiến cô trầm luân không cách nào tự kềm chế.
Chỉ cảm thấy trái tim đập đập loạn nhịp, cảm giác này chính là điều trong tiểu thuyết thường nói : tim đập thình thịch, không nói nên lời?
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đôi môi mỏng của Lăng Bắc Hàn chậm rãi mở ra: "Vậy còn em? Vẫn thích cậu ta?" Kiềm chế nỗi ghen tuông trong lòng, anh lên tiếng, trái tim như đang treo lơ lửng.
Câu hỏi của anh, làm cô như bừng tỉnh từ trong mê muội, nhớ tới Lệ Mộ Phàm, đôi mắt đen nhánh ảm đạm, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn anh: "Trước kia, lúc không biết cậu ấy thích em, em đã lén thích cậu ấy. Sau khi biết cậu ấy thích em, em từng cảm động, cũng đã từng hối tiếc. Nhưng một tháng nay, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy, em dần cảm thấy cậu ấy là gánh nặng, thậm chí không muốn nhìn thấy cậu ấy.... Cho nên.... Em cũng không biết cảm giác của mình với cậu ấy là như thế nào."
Đây là suy nghĩ thật lòng của cô, cô cũng không hiểu tình cảm của mình tại sao có thể nông cạn như vậy. Tại sao có thể động lòng với Lăng Bắc Hàn nhanh đến thế? Nhưng cô biết, mình thật sự không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Lệ Mộ Phàm nữa.
Lời của cô khiến anh xúc động, trong lòng vô cùng mừng rỡ: "Cho nên anh vẫn là câu nói kia, mặc kệ lúc trước trong lòng em có người khác hay không, nhưng bây giờ chỉ có thể có anh! Hiểu chưa?" Anh nhìn cô, bá đạo nói.
Đây chính là Lăng Bắc Hàn, trầm ổn nhưng cũng cường thế.
Từ khi sinh ra anh đã có phong thái vương giả, luôn quen nắm hết tất cả mọi thứ trong tay, người phụ nữ của anh dĩ nhiên cũng phải toàn tâm toàn ý với anh!
Anh chính là người bá đạo như vậy, càng thêm hấp dẫn cô, rõ ràng là giọng nói rất mệnh lệnh nhưng cô lại không phản kháng, giống như là bị anh thôi miên: "Dạ...." Cô đáp.
"Ừ...."
Nghe thấy cô đồng ý, Lăng Bắc Hàn lập tức cúi người xuống hung hăng chiếm lấy đôi môi mềm hơi sưng đỏ của cô, nụ hôn của anh ngang ngược mạnh mẽ còn mang theo chút ý vị trừng phạt.
Anh chưa quên hình ảnh cô Lệ Mộ Phàm cưỡng hôn vừa rồi. Giây phút đó anh thậm chí kích động muốn cầm súng bắn cậu ta!
"Ưm....đau.... Ưm...." Cảm nhận được Lăng Bắc Hàn dùng sức, đôi môi vốn đã bị chà xát sưng đỏ lúc này lại càng đau!
Cô cau mày, kháng nghị. Tay nhỏ bé cũng đẩy đẩy lồng ngực của anh, Lăng Bắc Hàn hơi buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, mày đang nhíu chặt, có chút đau lòng.
"Không thể nhẹ một chút à! Đau chết mất!" Úc Tử Duyệt tức giận nhìn anh chằm chằm, miệng lẩm bẩm, trong giọng nói còn có chút nũng nịu.
Anh không lên tiếng, cúi đầu lần nữa, bỏ qua thuốc súng trong lòng, nhẹ nhàng liếm đôi môi sưng đỏ, mới đầu cô còn cảm thấy có chút đau, nhưng dần dần, lại cảm thấy rất ngứa ngáy.
Nhất là giờ phút này nhìn anh cúi đầu dáng vẻ tà mị lại ngang bướng, khiến nhịp tim cô rối loạn cảm thấy cả người nóng bừng lên.
Hô hấp trở nên dồn dập, hai hàng mi rung rung, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
Nhìn người con gái kiều mị phía dưới, nụ hôn này giống như là mồi lửa, trong nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ dễ dàng khiến anh nảy sinh dục vọng.
"A...." Đôi môi non mềm ôm lấy lưỡi anh, hai người chơi đuổi bắt, dòng nước trong suốt chảy xuống theo khóe miệng, dưới ánh đèn tạo thành một sợi tơ bạc ra trong ánh sáng.
Trêu chọc khiến anh không nhịn được nữa, như một con sói hung mănh, ác độc gặm nhấm những sợi tơ bạc kia, hương vị ngọt ngào một khi dính vào liền giống như trúng độc!
Anh gần như là đang cắn cô, giống như muốn từng chút một ăn cô vào bụng! Toàn thân Úc Tử Duyệt cũng bị kích tình của anh đốt cháy, đưa hai cánh tay ra, da thịt mềm mại trắng nõn lộ khỏi làn vải vàng nhạt, chủ động quấn chặt cổ anh.
Thân thể anh nhích sát vào cô hơn, lồng ngực rắn chắc của anh gần như dán sát vào ngực cô. Úc Tử Duyệt khẽ di chuyển, hai bầu ngực non mềm cọ xát vào người anh như đang mát xa.
Tay Lăng Bắc Hàn dời xuống lần vào cổ áo ngủ đang hé mở, trượt thẳng xuống theo làn da trơn mượt, cách một lớp vải chạm đến nơi tư mật của cô, khiến thân thể cô bỗng nhiên cứng ngắc!
Môi của anh cũng hơi buông cô ra!
Thiếu chút nữa đã quên cô vẫn đang trong kì kinh nguyệt!
"Ưm.... Đừng...." Úc Tử Duyệt đang bị lửa nóng thiêu đốt, thấy anh như muốn rút lui, lầu bầu kháng nghị, cô còn muốn nhiều hơn!
Lăng Bắc Hàn nhìn bộ ngực nửa kín nửa hở của người phía dưới, yết hầu không tự chủ run rẩy, nhưng vẫn cố kiềm chế, bàn tay dùng sức giữ chặt hông của cô, ôm cô đến đầu giường, anh cũng thả người lên.
Anh nằm xuống bên người cô, chẳng hề làm gì cả, khiến Úc Tử Duyệt có chút thất vọng, tại sao anh lại dừng ngang như vậy chứ?
Chẳng lẽ mình thật sự không đủ hấp dẫn sao?
Nghĩ đến tối hôm qua mặc nội y như vậy cũng không thể dụ hoặc được anh, trong lòng cô có cảm giác thất bại lẫn chua xót!
Cô thật sự không có sức hút đến vậy sao? Tức giận lật người quay lưng về phía anh. Lăng Bắc Hàn cũng lật người, đưa tay, ôm chặt eo nhỏ, kéo cô lại gần lồng ngực của mình.
Vật nam tính cứng rắn chọc vào giữa đùi khiến toàn thân Úc Tử Duyệt run rẩy.
Tên lính xấu xa! Rõ ràng anh có cảm giác kia mà? Cô bỗng xoay người, lớn mật nhìn thẳng vào mắt anh, tay nhỏ trượt xuống chạm vào "người anh em" dưới của anh.
"Ưm…"
"Úc Tử Duyệt! Em…ư...." Tay nhỏ bé của cô cũng có thể làm cho anh mất khống chế, nhớ đến đêm vừa trở về cảm giác sung sướng đó, khiến của anh trướng lên lớn hơn rất nhiều, nhất là tay nhỏ bé của cô chủ động dò vào trong quần chuẩn xác bắt được "tiểu đệ" đã cương lên của anh, sau đó nhẹ nhàng đưa lên đẩy xuống....
"Anh không muốn sao?" Úc Tử Duyệt chu miệng hỏi.
"Em đang tới kỳ, sao được chứ!" Anh thở gấp nói.
"Trên người phụ nữ không phải chỉ có một chỗ!" Úc Tử Duyệt đỏ mặt nói.
"Đáng chết....Rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của em chứa những gì vậy hả!" Cô nói như thế, khiến anh cũng cảm thấy xấu hổ, gõ xuống đầu nhỏ của cô quát lớn.
"Em nói thiệt chứ bộ...." Cô lè lưỡi đỏ mặt nói.
"Úc Tử Duyệt!" Lăng Bắc Hàn không biết những suy nghĩ đồi trụy này cô học được từ đâu liền tức giận quát, nghe cô nói mấy lời này anh cũng cảm thấy ghen tuông!
"Không giải quyết anh không khó chịu sao? Dùng tay hay là miệng? Anh chọn đi....Chỉ cần không phải cúc hoa là được rồi, sẽ rất đau....” Úc Tử Duyệt đỏ mặt nói.
Lời của cô... đối với anh mà nói, không thể nghi ngờ chính là sự quyến rũ cực kỳ tàn nhẫn, nhất là khi cô nói xong những lời này cái lưỡi thơm tho còn khẽ liếm liếm môi!
Nhìn trên gò má anh ửng hồng. Úc Tử Duyệt biết anh đang xấu hổ, ông chú vừa xấu xa vừa khó chịu này còn biết xấu hổ ư!
Stop! Mình còn chưa xấu hổ, thế mà anh…
Úc Tử Duyệt giống như nữ vương khí phách, dùng sức một cái đẩy anh ngã xuống giường, sau đó lật người, nằm ở trên người anh.
Nhìn người con gái quyến rũ phía trên còn đang nở nụ cười tà ác, lúc này Lăng Bắc Hàn ngược lại cảm thấy mình giống như là cá nằm sẵn trên thớt chờ đợi bị làm thịt.
Đôi tay Úc Tử Duyệt dùng sức sức xé vạt áo anh ra, để lộ ra bộ ngực màu đồng, bàn tay nhỏ bé còn dùng sức sờ tới sờ lui.
"Thật cường tráng...." Thật sự rất có sức cám dỗ người mà.... Cô háo sắc nhìn chằm chằm vào đó, còn kéo kéo tiểu đậu của anh, sau đó cúi đầu ngậm lấy tiểu đậu đậu....
Cuối cùng, một lần nữa anh bùng nổ ở trong tay cô, mà cô lần đầu tiên xuất ra ngón tay anh, hai người đồng thời leo lên trên đỉnh đám mây dục vọng....
Lăng Bắc Hàn xử lý hậu quả xong, nằm xuống ôm lấy thân hình đã xụi lơ của cô vào trong ngực: "Cần đổi cái đó không?" Anh cúi người xuống dịu dàng hỏi bên tai cô.
"Mệt quá....Em.....lát nữa đi...." Sau cao trào, cô cũng không muốn động một chút nào, mệt mỏi thở dốc nói.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi xụi lơ của cô, khóe miệng anh nở một nụ cười cưng chiều, ngay sau đó lật người xuống giường, vào toilet tìm băng vệ sinh, còn cố ý nhìn rõ cầm loại dùng cho ban đêm, sau đó có chút không được tự nhiên đi vào phòng ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, Úc Tử Duyệt cảm giác có người chạm vào đáy quần cô, chỉ là cô thật sự lười động, Lăng Bắc Hàn kéo miếng băng vệ sinh ra, trực tiếp ném vào trong thùng rác, sau đó lấy một miếng băng vệ sinh thật dài, theo hướng dẫn, dán vào đáy quần nhỏ cho cô, sau đó lại mặc áo ngủ vào giúp cô.
"Ưm.... anh...." Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Lăng Bắc Hàn lại đang giúp cô mặc quần, hơn nữa bên trong đã đổi lại thành một miếng băng vệ sinh sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, suýt chút nữa đã cười thành tiếng!
"Cười cái gì! Ngủ đi!"
"Ông chú, anh giúp em đổi băng vệ sinh à?” Úc Tử Duyệt nén cười, lớn tiếng nói.
Hai gò má Lăng Bắc Hàn đỏ lên, lập tức tắt đèn đầu giường che giấu nét mặt xấu hổ của mình lúc này: "Nghiêm túc một chút! Ngủ đi!" Nhỏ giọng nói xong kéo cô qua, ôm chặt vào trong ngực mình.
Cô không đưa lưng về phía anh, mà vùi mặt ở trong ngực anh, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
"Dữ cái gì chứ? Chỉ biết dữ với em!" Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, giọng nói đầy hạnh phúc và ngọt ngào, còn cả làm nũng.
"Nói thử xem, những thứ kia học được ở đâu?" Lăng Bắc Hàn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cô nhỏ giọng hỏi.
Bàn tay của anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, đó là mùi vị đặc biệt ở một người đàn ông trưởng thành, khiến cô cảm nhận được cảm giác này rất thực tế. Dĩ nhiên cô cũng hiểu anh đang hỏi gì.
"Em là hủ nữ, thích xem Anime đam mỹ, còn có tiểu thuyết, ha ha.... Đều là học được trong đó...." Úc Tử Duyệt hả hê nói.
"Tam quan bất chính, tư tưởng không trong sáng! Ngày mai sẽ đưa em đi học một khóa tư tưởng chính trị!" Mặc dù Lăng Bắc Hàn là một quân nhân, nhưng cũng không lạc hậu. Hiểu được ý trong lời cô nói, trong bóng tối anh gõ đầu nhỏ của cô dạy dỗ.
"Này! Việc này rất bình thường mà...."
"Im ngay! Ngủ đi!” Lăng Bắc Hàn nói xong, nhắm hai mắt lại.
"Ông chú."
"Hả?"
"Không, Bắc…."
"Gọi ông xã!"
"Ông….Thôi khỏi! Anh cũng đâu có gọi em là bà xã!" Úc Tử Duyệt vừa muốn gọi ra miệng, lập tức phản ứng kịp.
"Chuyện gì?" Anh đâu chịu dễ dàng gọi như vậy.
"Anh nằm thẳng ra...." Cô gái nhỏ này, ngủ thôi mà cũng không ít yêu cầu. Lăng Bắc Hàn lật người nằm thẳng, Úc Tử Duyệt vội vàng giống như là một con bạch tuộc, một cái chân bá đạo đặt lên người anh, một cánh tay cũng ôm lấy nửa người trên của anh.
"Được rồi.... Ngủ thôi...." Sau đó cô thực sự nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, Lăng Bắc Hàn cười cười cưng chiều ....
Cô luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, làm lòng anh bất chợt chua xót, lại bất chợt vui vẻ, khiến cuộc sống vốn nhàm chán của anh bắt đầu có những màu sắc khác nhau.
Cũng có mong đợi và hi vọng.
Ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt vẫn không dậy sớm hơn anh. Sau khi rời giường, Lăng Bắc Hàn đã làm xong bữa sáng, cô hơi áy náy nhìn bóng dáng bận rộn của anh: "Sao anh không gọi em dậy...."
Nhớ tới buổi chiều anh sẽ phải đi, trong lòng Úc Tử Duyệt nhất thời trống trải.
Lăng Bắc Hàn xoay người, nhìn khuôn mặt còn đang buồn ngủ của cô: "Nhanh đi rửa mặt! Mười phút!" Anh vẫn giống như trước đây, nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nghiêm túc nói với cô.
"Tên lính xấu xa!" Úc Tử Duyệt bĩu môi, sau đó ngoan ngoãn chạy đến toilet, lúc thay băng vệ sinh, nhớ tới việc Lăng Bắc Hàn giúp mình tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ lên!
***
"Lăng Bắc Hàn! Tiểu thuyết và Anime trong ổ cứng của em đâu?" Sau khi ăn xong, Úc Tử Duyệt vừa mở ra ipad ra, ai ngờ, tất cả Anime lẫn tiểu thuyết trong đó đều đã biến mất!
Cô nhớ vừa rồi anh có hỏi mượn Ipad của cô.
"À? Anh không cẩn thận format lại toàn bộ ổ cứng rồi...."
"...."
"Anh! Cố! Tình! Đúng không?” Cô cũng không quên vấn đề anh hỏi tối hôm qua, xem cô như người ngu sao, cái gì mà không cẩn thận, căn bản chính là cố ý!
"Cố ý thì sao?" Lăng Bắc Hàn mặc một thân thẳng quân trang trừng mắt nhìn khuôn mặt tức giận của Úc Tử Duyệt, hỏi ngược lại.
Úc Tử Duyệt nhìn bộ dạng như chuyện này là đương nhiên của anh, giận đến mức đỏ bừng mặt: "Anh phải đền lại cho em!" Cô tức giận hét lên.
Lăng Bắc Hàn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên từ trong phòng ngủ: "Khi nào về anh sẽ chỉnh đốn em!" Anh liếc cô một cái, ngay sau đó đi đến phòng ngủ.
Úc Tử Duyệt nhất quyết không tha lao vào phòng ngủ, chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Lăng Bắc Hàn: "Được, tôi đến ngay!” Anh vội vã nói xong, cúp điện thoại, ngay sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
"Anh phải đi đâu à?" Cô nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, lo lắng hỏi.
"Có chuyện." Lăng Bắc Hàn nói xong, liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động của Úc Tử Duyệt cũng vang lên....
Mặt của hai người kề sát, hô hấp như va chạm vào nhau, hòa vào từng hơi thở.
Cô mới vừa tắm xong, trên người tỏa ra mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, thơm ngát. Trên khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, phiếm màu hồng nhạt, hai cánh môi mềm mại sưng đỏ, giống như thạch lựu chín. Đôi môi hơi mở ra, hơi thở thơm như hoa lan.
Mái tóc ẩm ướt tán loạn trên giường. Dưới ánh đèn mờ đầy hơi thở ám muội, làm cho người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ....
Dáng vẻ của anh như được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc, gương mặt tuấn tú màu đồng, đường nét cương nghị, con ngươi tĩnh mịch giống như một dòng nước xoáy cực mạnh, khiến cô trầm luân không cách nào tự kềm chế.
Chỉ cảm thấy trái tim đập đập loạn nhịp, cảm giác này chính là điều trong tiểu thuyết thường nói : tim đập thình thịch, không nói nên lời?
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đôi môi mỏng của Lăng Bắc Hàn chậm rãi mở ra: "Vậy còn em? Vẫn thích cậu ta?" Kiềm chế nỗi ghen tuông trong lòng, anh lên tiếng, trái tim như đang treo lơ lửng.
Câu hỏi của anh, làm cô như bừng tỉnh từ trong mê muội, nhớ tới Lệ Mộ Phàm, đôi mắt đen nhánh ảm đạm, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn anh: "Trước kia, lúc không biết cậu ấy thích em, em đã lén thích cậu ấy. Sau khi biết cậu ấy thích em, em từng cảm động, cũng đã từng hối tiếc. Nhưng một tháng nay, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy, em dần cảm thấy cậu ấy là gánh nặng, thậm chí không muốn nhìn thấy cậu ấy.... Cho nên.... Em cũng không biết cảm giác của mình với cậu ấy là như thế nào."
Đây là suy nghĩ thật lòng của cô, cô cũng không hiểu tình cảm của mình tại sao có thể nông cạn như vậy. Tại sao có thể động lòng với Lăng Bắc Hàn nhanh đến thế? Nhưng cô biết, mình thật sự không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Lệ Mộ Phàm nữa.
Lời của cô khiến anh xúc động, trong lòng vô cùng mừng rỡ: "Cho nên anh vẫn là câu nói kia, mặc kệ lúc trước trong lòng em có người khác hay không, nhưng bây giờ chỉ có thể có anh! Hiểu chưa?" Anh nhìn cô, bá đạo nói.
Đây chính là Lăng Bắc Hàn, trầm ổn nhưng cũng cường thế.
Từ khi sinh ra anh đã có phong thái vương giả, luôn quen nắm hết tất cả mọi thứ trong tay, người phụ nữ của anh dĩ nhiên cũng phải toàn tâm toàn ý với anh!
Anh chính là người bá đạo như vậy, càng thêm hấp dẫn cô, rõ ràng là giọng nói rất mệnh lệnh nhưng cô lại không phản kháng, giống như là bị anh thôi miên: "Dạ...." Cô đáp.
"Ừ...."
Nghe thấy cô đồng ý, Lăng Bắc Hàn lập tức cúi người xuống hung hăng chiếm lấy đôi môi mềm hơi sưng đỏ của cô, nụ hôn của anh ngang ngược mạnh mẽ còn mang theo chút ý vị trừng phạt.
Anh chưa quên hình ảnh cô Lệ Mộ Phàm cưỡng hôn vừa rồi. Giây phút đó anh thậm chí kích động muốn cầm súng bắn cậu ta!
"Ưm....đau.... Ưm...." Cảm nhận được Lăng Bắc Hàn dùng sức, đôi môi vốn đã bị chà xát sưng đỏ lúc này lại càng đau!
Cô cau mày, kháng nghị. Tay nhỏ bé cũng đẩy đẩy lồng ngực của anh, Lăng Bắc Hàn hơi buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, mày đang nhíu chặt, có chút đau lòng.
"Không thể nhẹ một chút à! Đau chết mất!" Úc Tử Duyệt tức giận nhìn anh chằm chằm, miệng lẩm bẩm, trong giọng nói còn có chút nũng nịu.
Anh không lên tiếng, cúi đầu lần nữa, bỏ qua thuốc súng trong lòng, nhẹ nhàng liếm đôi môi sưng đỏ, mới đầu cô còn cảm thấy có chút đau, nhưng dần dần, lại cảm thấy rất ngứa ngáy.
Nhất là giờ phút này nhìn anh cúi đầu dáng vẻ tà mị lại ngang bướng, khiến nhịp tim cô rối loạn cảm thấy cả người nóng bừng lên.
Hô hấp trở nên dồn dập, hai hàng mi rung rung, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
Nhìn người con gái kiều mị phía dưới, nụ hôn này giống như là mồi lửa, trong nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ dễ dàng khiến anh nảy sinh dục vọng.
"A...." Đôi môi non mềm ôm lấy lưỡi anh, hai người chơi đuổi bắt, dòng nước trong suốt chảy xuống theo khóe miệng, dưới ánh đèn tạo thành một sợi tơ bạc ra trong ánh sáng.
Trêu chọc khiến anh không nhịn được nữa, như một con sói hung mănh, ác độc gặm nhấm những sợi tơ bạc kia, hương vị ngọt ngào một khi dính vào liền giống như trúng độc!
Anh gần như là đang cắn cô, giống như muốn từng chút một ăn cô vào bụng! Toàn thân Úc Tử Duyệt cũng bị kích tình của anh đốt cháy, đưa hai cánh tay ra, da thịt mềm mại trắng nõn lộ khỏi làn vải vàng nhạt, chủ động quấn chặt cổ anh.
Thân thể anh nhích sát vào cô hơn, lồng ngực rắn chắc của anh gần như dán sát vào ngực cô. Úc Tử Duyệt khẽ di chuyển, hai bầu ngực non mềm cọ xát vào người anh như đang mát xa.
Tay Lăng Bắc Hàn dời xuống lần vào cổ áo ngủ đang hé mở, trượt thẳng xuống theo làn da trơn mượt, cách một lớp vải chạm đến nơi tư mật của cô, khiến thân thể cô bỗng nhiên cứng ngắc!
Môi của anh cũng hơi buông cô ra!
Thiếu chút nữa đã quên cô vẫn đang trong kì kinh nguyệt!
"Ưm.... Đừng...." Úc Tử Duyệt đang bị lửa nóng thiêu đốt, thấy anh như muốn rút lui, lầu bầu kháng nghị, cô còn muốn nhiều hơn!
Lăng Bắc Hàn nhìn bộ ngực nửa kín nửa hở của người phía dưới, yết hầu không tự chủ run rẩy, nhưng vẫn cố kiềm chế, bàn tay dùng sức giữ chặt hông của cô, ôm cô đến đầu giường, anh cũng thả người lên.
Anh nằm xuống bên người cô, chẳng hề làm gì cả, khiến Úc Tử Duyệt có chút thất vọng, tại sao anh lại dừng ngang như vậy chứ?
Chẳng lẽ mình thật sự không đủ hấp dẫn sao?
Nghĩ đến tối hôm qua mặc nội y như vậy cũng không thể dụ hoặc được anh, trong lòng cô có cảm giác thất bại lẫn chua xót!
Cô thật sự không có sức hút đến vậy sao? Tức giận lật người quay lưng về phía anh. Lăng Bắc Hàn cũng lật người, đưa tay, ôm chặt eo nhỏ, kéo cô lại gần lồng ngực của mình.
Vật nam tính cứng rắn chọc vào giữa đùi khiến toàn thân Úc Tử Duyệt run rẩy.
Tên lính xấu xa! Rõ ràng anh có cảm giác kia mà? Cô bỗng xoay người, lớn mật nhìn thẳng vào mắt anh, tay nhỏ trượt xuống chạm vào "người anh em" dưới của anh.
"Ưm…"
"Úc Tử Duyệt! Em…ư...." Tay nhỏ bé của cô cũng có thể làm cho anh mất khống chế, nhớ đến đêm vừa trở về cảm giác sung sướng đó, khiến của anh trướng lên lớn hơn rất nhiều, nhất là tay nhỏ bé của cô chủ động dò vào trong quần chuẩn xác bắt được "tiểu đệ" đã cương lên của anh, sau đó nhẹ nhàng đưa lên đẩy xuống....
"Anh không muốn sao?" Úc Tử Duyệt chu miệng hỏi.
"Em đang tới kỳ, sao được chứ!" Anh thở gấp nói.
"Trên người phụ nữ không phải chỉ có một chỗ!" Úc Tử Duyệt đỏ mặt nói.
"Đáng chết....Rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của em chứa những gì vậy hả!" Cô nói như thế, khiến anh cũng cảm thấy xấu hổ, gõ xuống đầu nhỏ của cô quát lớn.
"Em nói thiệt chứ bộ...." Cô lè lưỡi đỏ mặt nói.
"Úc Tử Duyệt!" Lăng Bắc Hàn không biết những suy nghĩ đồi trụy này cô học được từ đâu liền tức giận quát, nghe cô nói mấy lời này anh cũng cảm thấy ghen tuông!
"Không giải quyết anh không khó chịu sao? Dùng tay hay là miệng? Anh chọn đi....Chỉ cần không phải cúc hoa là được rồi, sẽ rất đau....” Úc Tử Duyệt đỏ mặt nói.
Lời của cô... đối với anh mà nói, không thể nghi ngờ chính là sự quyến rũ cực kỳ tàn nhẫn, nhất là khi cô nói xong những lời này cái lưỡi thơm tho còn khẽ liếm liếm môi!
Nhìn trên gò má anh ửng hồng. Úc Tử Duyệt biết anh đang xấu hổ, ông chú vừa xấu xa vừa khó chịu này còn biết xấu hổ ư!
Stop! Mình còn chưa xấu hổ, thế mà anh…
Úc Tử Duyệt giống như nữ vương khí phách, dùng sức một cái đẩy anh ngã xuống giường, sau đó lật người, nằm ở trên người anh.
Nhìn người con gái quyến rũ phía trên còn đang nở nụ cười tà ác, lúc này Lăng Bắc Hàn ngược lại cảm thấy mình giống như là cá nằm sẵn trên thớt chờ đợi bị làm thịt.
Đôi tay Úc Tử Duyệt dùng sức sức xé vạt áo anh ra, để lộ ra bộ ngực màu đồng, bàn tay nhỏ bé còn dùng sức sờ tới sờ lui.
"Thật cường tráng...." Thật sự rất có sức cám dỗ người mà.... Cô háo sắc nhìn chằm chằm vào đó, còn kéo kéo tiểu đậu của anh, sau đó cúi đầu ngậm lấy tiểu đậu đậu....
Cuối cùng, một lần nữa anh bùng nổ ở trong tay cô, mà cô lần đầu tiên xuất ra ngón tay anh, hai người đồng thời leo lên trên đỉnh đám mây dục vọng....
Lăng Bắc Hàn xử lý hậu quả xong, nằm xuống ôm lấy thân hình đã xụi lơ của cô vào trong ngực: "Cần đổi cái đó không?" Anh cúi người xuống dịu dàng hỏi bên tai cô.
"Mệt quá....Em.....lát nữa đi...." Sau cao trào, cô cũng không muốn động một chút nào, mệt mỏi thở dốc nói.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi xụi lơ của cô, khóe miệng anh nở một nụ cười cưng chiều, ngay sau đó lật người xuống giường, vào toilet tìm băng vệ sinh, còn cố ý nhìn rõ cầm loại dùng cho ban đêm, sau đó có chút không được tự nhiên đi vào phòng ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, Úc Tử Duyệt cảm giác có người chạm vào đáy quần cô, chỉ là cô thật sự lười động, Lăng Bắc Hàn kéo miếng băng vệ sinh ra, trực tiếp ném vào trong thùng rác, sau đó lấy một miếng băng vệ sinh thật dài, theo hướng dẫn, dán vào đáy quần nhỏ cho cô, sau đó lại mặc áo ngủ vào giúp cô.
"Ưm.... anh...." Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Lăng Bắc Hàn lại đang giúp cô mặc quần, hơn nữa bên trong đã đổi lại thành một miếng băng vệ sinh sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, suýt chút nữa đã cười thành tiếng!
"Cười cái gì! Ngủ đi!"
"Ông chú, anh giúp em đổi băng vệ sinh à?” Úc Tử Duyệt nén cười, lớn tiếng nói.
Hai gò má Lăng Bắc Hàn đỏ lên, lập tức tắt đèn đầu giường che giấu nét mặt xấu hổ của mình lúc này: "Nghiêm túc một chút! Ngủ đi!" Nhỏ giọng nói xong kéo cô qua, ôm chặt vào trong ngực mình.
Cô không đưa lưng về phía anh, mà vùi mặt ở trong ngực anh, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
"Dữ cái gì chứ? Chỉ biết dữ với em!" Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, giọng nói đầy hạnh phúc và ngọt ngào, còn cả làm nũng.
"Nói thử xem, những thứ kia học được ở đâu?" Lăng Bắc Hàn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cô nhỏ giọng hỏi.
Bàn tay của anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, đó là mùi vị đặc biệt ở một người đàn ông trưởng thành, khiến cô cảm nhận được cảm giác này rất thực tế. Dĩ nhiên cô cũng hiểu anh đang hỏi gì.
"Em là hủ nữ, thích xem Anime đam mỹ, còn có tiểu thuyết, ha ha.... Đều là học được trong đó...." Úc Tử Duyệt hả hê nói.
"Tam quan bất chính, tư tưởng không trong sáng! Ngày mai sẽ đưa em đi học một khóa tư tưởng chính trị!" Mặc dù Lăng Bắc Hàn là một quân nhân, nhưng cũng không lạc hậu. Hiểu được ý trong lời cô nói, trong bóng tối anh gõ đầu nhỏ của cô dạy dỗ.
"Này! Việc này rất bình thường mà...."
"Im ngay! Ngủ đi!” Lăng Bắc Hàn nói xong, nhắm hai mắt lại.
"Ông chú."
"Hả?"
"Không, Bắc…."
"Gọi ông xã!"
"Ông….Thôi khỏi! Anh cũng đâu có gọi em là bà xã!" Úc Tử Duyệt vừa muốn gọi ra miệng, lập tức phản ứng kịp.
"Chuyện gì?" Anh đâu chịu dễ dàng gọi như vậy.
"Anh nằm thẳng ra...." Cô gái nhỏ này, ngủ thôi mà cũng không ít yêu cầu. Lăng Bắc Hàn lật người nằm thẳng, Úc Tử Duyệt vội vàng giống như là một con bạch tuộc, một cái chân bá đạo đặt lên người anh, một cánh tay cũng ôm lấy nửa người trên của anh.
"Được rồi.... Ngủ thôi...." Sau đó cô thực sự nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, Lăng Bắc Hàn cười cười cưng chiều ....
Cô luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, làm lòng anh bất chợt chua xót, lại bất chợt vui vẻ, khiến cuộc sống vốn nhàm chán của anh bắt đầu có những màu sắc khác nhau.
Cũng có mong đợi và hi vọng.
Ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt vẫn không dậy sớm hơn anh. Sau khi rời giường, Lăng Bắc Hàn đã làm xong bữa sáng, cô hơi áy náy nhìn bóng dáng bận rộn của anh: "Sao anh không gọi em dậy...."
Nhớ tới buổi chiều anh sẽ phải đi, trong lòng Úc Tử Duyệt nhất thời trống trải.
Lăng Bắc Hàn xoay người, nhìn khuôn mặt còn đang buồn ngủ của cô: "Nhanh đi rửa mặt! Mười phút!" Anh vẫn giống như trước đây, nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nghiêm túc nói với cô.
"Tên lính xấu xa!" Úc Tử Duyệt bĩu môi, sau đó ngoan ngoãn chạy đến toilet, lúc thay băng vệ sinh, nhớ tới việc Lăng Bắc Hàn giúp mình tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ lên!
***
"Lăng Bắc Hàn! Tiểu thuyết và Anime trong ổ cứng của em đâu?" Sau khi ăn xong, Úc Tử Duyệt vừa mở ra ipad ra, ai ngờ, tất cả Anime lẫn tiểu thuyết trong đó đều đã biến mất!
Cô nhớ vừa rồi anh có hỏi mượn Ipad của cô.
"À? Anh không cẩn thận format lại toàn bộ ổ cứng rồi...."
"...."
"Anh! Cố! Tình! Đúng không?” Cô cũng không quên vấn đề anh hỏi tối hôm qua, xem cô như người ngu sao, cái gì mà không cẩn thận, căn bản chính là cố ý!
"Cố ý thì sao?" Lăng Bắc Hàn mặc một thân thẳng quân trang trừng mắt nhìn khuôn mặt tức giận của Úc Tử Duyệt, hỏi ngược lại.
Úc Tử Duyệt nhìn bộ dạng như chuyện này là đương nhiên của anh, giận đến mức đỏ bừng mặt: "Anh phải đền lại cho em!" Cô tức giận hét lên.
Lăng Bắc Hàn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên từ trong phòng ngủ: "Khi nào về anh sẽ chỉnh đốn em!" Anh liếc cô một cái, ngay sau đó đi đến phòng ngủ.
Úc Tử Duyệt nhất quyết không tha lao vào phòng ngủ, chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Lăng Bắc Hàn: "Được, tôi đến ngay!” Anh vội vã nói xong, cúp điện thoại, ngay sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
"Anh phải đi đâu à?" Cô nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, lo lắng hỏi.
"Có chuyện." Lăng Bắc Hàn nói xong, liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động của Úc Tử Duyệt cũng vang lên....
Bình luận truyện