Chương 47: Đàm Thiên Thu
Khu biệt viện rộng lớn được đặt ở cạnh bãi biển lớn , tiếng sóng đập nghe thật dịu nhẹ nhưng mà không khí chung quanh đều rất tối mù mờ đối lập hoàn toàn với một màu xanh dịu mắt ở ngoài
Đàm Thiên Thu bao năm vẫn vậy , vẫn giữ nét mặt trầm tĩnh , ánh mắt nghiêm nghị nhưng tuổi già rồi vì thế khoé mắt dần xuất hiện những nếp nhăn đáng có , tóc cũng đã có vài tơ tóc trắng nhưng mà vậy đã thì sao , khí thế oai hùng năm nào vẫn còn
" Lão Tam đấy sao , lâu rồi không đến thăm vị lão chủ này đấy ''
Nhìn thấy Vũ Thành làm ông có chút trở nên vui vẻ hơn lâu lắm rồi mới nhìn thấy hắn đến tìm ông cơ đấy , trong bốn người mà Đàm Thiên Thu huấn luyện thì chỉ có duy nhất Vũ Thành có số phận bi ai nhất nên có chút gì đó ông ưu ái hẳn
Cộng thêm Vũ Khoan lại là bạn cùng thời với ông , người bạn chí cốt
" Con đến đây muốn hỏi Lão Chủ một việc ''
Chắc khá lâu rồi Vũ Thành không đến đây nên có phần hơi lạ lẫm , nhìn vào thần sắc Đàm Thiên Thu vẫn như ban đầu chẳng có gì thay đổi quả nhiên là người đáng khâm phục
" Được thôi hiếm khi mới thấy Lão Tam có hứng thú như vậy đấy ''
Ông ngơ ngác nhìn Vũ Thành có chút không tin vào mắt mình , anh đã thay đổi rồi sao không giống một Lão Tam năm nào mà ông biết nhưng vẫn hứng thú ngồi ngay ngắn nghe
" Lão Chủ có phải người đang tìm một người có vết bớt cánh chim yến đằng sau ót ''
Anh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Đàm Thiên Thu , đúng như anh nghĩ rằng Lão Chủ có gì đó rất quan tâm đến cái vết bớt hình cánh chim yến này
" Làm sao con biết , là Chu Nghiêm nói đúng không con biết gì sao ''
Khi nhắc đến vết bớt có vẻ như Đàm Thiên Thu rất khẩn trương nhưng chút gì đó mang nổi u uất trong ánh mắt nghiêm nghị , đó là nổi đau lớn nhất trong cuộc đời này , một nổi đau không thể nào tha thứ
" Vâng , Lão Chủ biết Trình Tổng ''
Vũ Thành lạnh nhạt trả lời
" Trình Kiệt , tất nhiên ta biết lão ta đấy à .... Kẻ luôn thích chọc tức ta ''
Nhắc đến Trình Kiệt bản thân Đàm Thiên Thu liền chút nở nụ cười , hai năm rồi ông ta chẳng hề liên lạc gì với ông làm Đàm Thiên Thu có chút không quen , nhớ năm nào thời 18 -19 tuổi , cả ba Vũ - Đàm - Trình thân nhau đến mức xem nhau như gia đình
Đi đâu làm gì đều có nhau nhưng đến khi tốt nghiệp đều tách nhau ra thời gian , sau đấy và sau đấy .... Vũ Khoan xãy ra chuyện làm cho mọi chuyện trở nên rối tung lên
Đàm Thiên Thu và Trình Kiệt cũng có liên lạc qua lại thân thiết nhiều năm nhưng chẳng tài nào dám nhắc lại chuyện khi xưa
Sợ nhắc lại sẽ khơi dậy niềm đau không thể nào xoá bỏ !
Rồi đến khi Đàm Thiên Thu gặp chuyện , ông đã tự nhốt bản thân tu thân suốt năm năm liền
Làm cho tên Trình Kiệt kia không liên lạc được mà chạy thẳng qua biệt viện của ông ở lì hẳn suốt 2 năm chỉ để canh chừng Đàm Thiên Thu làm chuyện bậy bạ, có ông ta bên cạnh cũng làm bản thân đỡ phần nào đau buồn
" Trình Vân con gái nuôi Trình Vân có vẻ như chính là người mà Lão Chủ tìm ''
Vũ Thành nhìn được sắc mặt Đàm Thiên Thu có chút thất thần mới lạnh lùng trầm ngâm nói từ từ
Đàm Thiên Thu bồi hồi quay sang nhìn Vũ Thành , Trình Kiệt nhận con gái nuôi từ khi nào mà tại sao ông không biết cơ chứ
" Cô con gái đó năm nay bao nhiêu tuổi ''
Nếu như Vũ Thành nói đúng như những gì ông muốn tìm thì quả thật sớm muộn Đàm Thiên Thu sẽ tìm được người con gái của mình
" Trình Vân năm nay vừa 17 tuổi đang học 11 ''
Đúng ! Nếu con gái ông còn sống thì có lẽ sẽ bằng tuổi với Trình Vân , Đàm Thiên Thu nước mắt ước lệ chảy xuống khuôn mặt
" Lão Đàm tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ''
Trình Kiệt sốt sắng đi vào khi nghe tin Vũ Thành nói trong tin nhắn , ông vốn dĩ là đang ngao du tại Nga nhưng khi nghe tin liền lập tức mua hẳn phi có riêng để bay về đây
" Thỉnh giáo gì , ông đấy mau trả con gái lại cho tôi mau đi lão già thúi ''
Đàm Thiên Thu lấy cái gối bên cạnh quăng vào người Trình Kiệt , vẫn may là cái gối không gì nguy hiểm đến tính mạng ha
" Trả gì ai cướp của ông ,
Trước tiên nói đi tại sao năm đó lại bỏ vợ con mình như vậy nếu không nói rõ còn lâu tôi mới trả con gái cho ông nhá ''
Trình Kiệt chẳng nhân nhượng quăng chiếc gối lại người Đàm Thiên Thu và dùng giọng điệu tra khảo hỏi ông ta ,
Vũ Thành nhìn thấy cảnh hai lão già đang đấu khẩu với nhau lắc đầu bất đắc dĩ ngồi nghiêm nghị không lên tiếng
" Năm đó , A Nhược vì bảo vệ ta mà quay về Trung nhận tội khi chưa có sự đồng ý của ta , có phải độc ác với Đàm Thiên Thu này quá không ?
Khi ta biết tin thì đã quá muộn rồi ? Bác sĩ bảo A Nhược khó sinh mà chết còn đứa bé thì thất lạc , lúc đấy ta rất đau khổ chẳng làm được gì ''
Ông và A Nhược là thanh mai trúc mã cùng nhau vào Thanh Sà bái luyện trở thành sát thủ , dần dần có tình cảm yêu nhau
Nhiều năm sau khi hai người cưới nhau rồi Đàm Thiên Thu mới bạo dạn dắt A Nhược sang Italy lập nghiệp nhưng mà lập nghiệp nhiều năm đều thất nghiệp chỉ để lại một món nợ vô cùng lớn
Đàm Thiên Thu vì không muốn A Nhược chịu khổ mới cả gan chiếm một số vũ khí của Thanh Sà xuất khẩu lậu đi , ban đầu rất thành công cứ thế về sau ông lạm dụng chưa từng nghĩ hậu quả ra sao
Đến khi chuyện bại lộ , Đàm Thiên Thu bị truy sát cũng là lúc ông nhận được tin A Nhược mang thai
Vừa vui vừa khổ tâm , A Nhược vì muốn con gái mình còn cha có được cuộc sống mới nên đã đánh liều mang bụng bầu về Thanh Sà nhận tội
A Nhược tuy đã được tha tội chết nhưng đường sống khó tha , bị nhốt trong lĩnh quan nhận hình phạt , roi cuối cùng đánh xuống cũng là lúc động thai
Đúng là đời , A Nhược không chết vì những đòn roi chết chóc đó mà lại chết vì khó sinh
Ông trời quả thật rất ác với Đàm Thiên Thu , để có được một Đàm Thiên Thu như ba mươi năm nay trước đó ông đã phải trải qua cuộc sống đầy khốn đốn , đau khổ đến nhường nào
" Được rồi , nếu Vân Nhi là con gái ông
Tôi cũng chẳng ích kỉ không cho nó nhận cha nhưng mà ...ít nhiều nó vẫn là được tôi nuôi lớn , lão già ông đừng hòng chiếm hết ''
Trình Kiệt nghe được việc kể của Đàm Thiên Thu trong lòng chút thương cảm ,
Tuy trước kia từng nghe tên Đàm Thiên Thu kể về một câu chuyện tựa như thế này , mà đâu có ngờ lão già thúi này dựa trên chuyện của mình mà kể nếu như nói sớm thì không phải đã nhận con gái sớm hơn rồi sao , đúng là ngu ngốc
Vũ Thành trầm ngâm suy nghĩ thì ra Đàm Thiên Thu cũng có một đoạn kí ức đau buồn như thế này ,
Trình Vân ? Nha đầu nhỏ đó đúng thật sự là con gái ruột của Đàm Thiên Thu
" Vậy Lão Tam với Trình Vân có quan hệ gì ''
Đàm Thiên Thu sốt sắn quay sang hỏi Vũ Thành đang lạnh nhạt uống trà
" Cô ấy là vợ của con , Lão Chủ cấm sao ''
Anh lạnh lùng quăng cho Đàm Thiên Thu ánh mắt ngạo mạn vô cùng ,
Ánh mắt này làm ông có chút lạnh người chỉ cười nhẹ một tiếng , đây là thái độ gì chứ
" Ánh mắt của con là đang muốn nuốt sống ta đấy à , ta cũng là cha vợ con đấy nhóc con ''
Trình Kiệt quay sang nhìn Đàm Thiên Thu xong quay sang nhìn Vũ Thành tỏ vẻ như đồng ý ,
Nha đầu nhỏ kia có phúc thật giờ có thêm một người cha , mà người cha này còn có thân thế địa vị cao đến nổi không ai địch nổi
Kể cả Bộ Tứ Tài Phiệt !
Bình luận truyện