Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 37: Như vậy có được coi là câu hỏi không
Dương Châu Kiệt ngồi xuống theo Tuyết Chi và nhỏ tiếng hỏi: “Tiêu Chí Khiêm? Có phải là công tử nhà họ Tiêu kia không?”
Tuyết Chi cười gật đầu, Dương Châu Kiệt giật mình, tuy sớm đã nghe đồn qua những tin tức về cô và công tử nhà họ Tiêu, nhưng trực giác nói cho anh biết Trương Tuyết Chi không phải loại người thấy sang bắt quàng làm họ, cho nên anh không tin vào những tin đồn đó. Nhưng giờ tận mắt chứng kiến anh mới tin mối quan hệ của hai người này không phải dạng quen biết bình thường!
Lúc này, Kiều Nhã ngồi đối diện hai người, thuận miệng hỏi: “Cô Chương và Tiêu Chí Khiêm quen thân với nhau sao?”
“Dạ, cũng bình thường.”
Đối mặt với Kiều Nhã, Tuyết Chi không dám tỏ vẻ quá.
Có thể vì cảm nhận được sự xa cách của Tuyết Chi đối với mình, Kiều Nhã mỉm cười: “Tiêu Chí Khiêm quen được bạn là chuyện hiếm có, cũng tốt, ba của cậu ấy mà biết được sẽ vui lắm đây.”
“Bạn của Tiêu Chí Khiêm rất nhiều, chú Tiêu có thể yên tâm.”
Tuyết Chi vô tư nói, nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô, không hề kém cạnh so với nét đẹp tôn quý cao nhã của Kiều Nhã.
Kiều Nhã nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nụ cười của bà ta ẩn chứa ý gì đó không rõ ràng: “Vậy là tốt rồi.”
Dương Châu Kiệt nhìn hai người, anh cảm nhận được điều gì đó bất thường nên biết điều ngồi im bên cạnh, tự coi mình là người vô hình.
“Tuyết Chi!” Tiếng gọi vang lên từ phía sau lưng cô.
Tuyết Chi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm mặc chiếc áo thun mỏng màu đen cổ chữ V, quần dài kiều dáng thoải mái đang đi về phía cô. Nhìn thân hình của anh có vẻ gầy yếu, nhưng quần áo bất kể trắng hay đen diện lên người anh đều rất bắt mắt.
Bước vài bước anh đã đến trước mặt Tuyết Chi, anh cũng không quan tâm đến sự có mặt của những người khác, nở nụ cười tươi như hoa xuân chào cô, bờ môi như hoa hồng của anh nhẹ nhàng đặt lên má cô nụ hôn nhẹ.
Trước khi rời khỏi, anh còn cố tình để môi mình lướt hờ qua bờ môi của cô, rất nhanh, nhanh đến mức người khác sẽ nghĩ đó chỉ là vô tình. Nhưng duy chỉ có Tuyết Chi biết…
Anh chàng này là cố ý đây!
Viễn cảnh này làm những người có mặt khẽ giật mình.
Kiều Nhã giật mình nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi lại xoay qua nhìn Tuyết Chi. Bà thắc mắc không hiểu cô gái này đã làm gì mà có thể khiến cho đứa con riêng của Tiêu Chính Thịnh vốn dĩ chỉ biết có Tom và Jerry này lại có hành động như vậy!
Trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy, bà thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Chí Khiêm hết lòng hết dạ vì cô gái này, giống như cả con tim anh đều chỉ có mỗi mình cô gái trước mặt này thôi!
Dương Châu Kiệt cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt, tin đồn công tử nhà họ Tiêu trạng thái tinh thần không tốt, nhưng với những gì anh vừa nhìn thấy thì anh ta rất bình thường, vậy thì rốt cuộc độ chính xác của tin đồn là bao nhiêu phần trăm?
Thím Vương nhìn có vẻ vui vẻ, từ lúc cậu chủ quen biết cô Chương đây thì có vẻ như càng ngày càng trở nên bình thường hơn.
Tiêu Chí Khiêm nhìn gương mặt ửng đỏ của Tuyết Chi mà không giấu được nụ cười, anh kéo tay cô ngồi xuống, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô.
“Em ăn sáng chưa?” Anh lên tiếng hỏi.
“Em ăn rồi.”
Tuyết Chi ngại ngùng gật đầu, cô đang cố gắng làm quen với sự coi trọng của anh dành cho mình, nhưng vì anh quá coi trọng và tập trung sự chú ý vào cô nhiều quá khiến cho cô có chút không thích ứng kịp.
Những người khác trong phòng khách như trở thành vật trang trí. Toàn bộ những việc vừa xảy ra Kiều Nhã đều không bỏ sót, bà lên tiếng nói với thím Vương: “Chị Vương, Tiêu Chí Khiêm đến giờ uống thuốc rồi phải ko?”
Thím Vương liền vội nói: “Ôi, suýt chút quên mất, để tôi đi lấy thuốc cho cậu chủ.”
Tuyết Chi khẽ chớp mắt, ánh mắt cô khẽ sắc lại. Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô, anh nhíu mày đưa tay nhéo nhẹ vào má cô.
Tuyết Chi giật mình xoay nhìn anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô, rồi kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh thích em vô tư vô lo, những chuyện phiền não em đừng bận tâm tới.”
Nghe xong Tuyết Chi lại giật mình lần nữa, cô trợn tròn mắt nhìn anh: rốt cục anh nhìn hiểu được những điều gì? Hay hiểu toàn bộ? Nụ cười bình thản và dáng vẻ điềm tĩnh của anh lại khiến cho cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô cười cười gật đầu.
Tiêu Chí Khiêm chắc đã nhận ra từ sớm rồi.
Nhìn hai người nhỏ to nói chuyện với nhau như chốn không người, Kiều Nhã cảm thấy bực tức trong lòng, nhưng bà không thể để lộ cảm xúc để phá vỡ đi hình ảnh khí chất độ lượng của mình.
Dương Châu Kiệt ở bên cạnh cũng có vẻ không được tự nhiên, tuy rằng anh chỉ là người vô danh tiểu tốt, nhưng mà bị coi như vô hình như vậy thì ít nhiều lòng tự trọng của anh cũng cảm thấy bị tổn thương!
Cũng may Tuyết Chi kịp thời nhận ra, cô xoay người rồi giới thiệu anh với Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, đây là Dương Châu Kiệt.”
Lúc này ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm mới từ từ dịch chuyển sang nhìn Dương Châu Kiệt, bất ngờ được giới thiệu với cậu chủ nhà họ Tiêu, Dương Châu Kiệt bất chợt giật mình và có chút kích động, lồng ngực anh đập mạnh, hồi hộp tự giới thiệu mình: “Chào cậu Tiêu, tôi là Dương Châu Kiệt …”
Không đợi anh nói hết câu, Tiêu Chí Khiêm đã thu lại tầm nhìn, lại lần nữa ánh mắt của anh khóa chặt Tuyết Chi, đồng thời lên tiếng: “Tôi nhớ rồi.”
Điều kỳ lạ là tuy bị cắt ngang, nhưng Dương Châu Kiệt không hề cảm thấy tức giận, không hề có cảm giác bị coi thường, mà ngược lại anh cảm thấy hưng phấn hơn. Cái cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ mới gặp Tiêu Chí Khiêm, nhưng giống như anh bị khí chất khác người của đối phương chinh phục. Chỉ với câu ‘tôi nhớ rồi’ của cậu Tiêu thôi mà anh có cảm giác hưng phấn hơn cả việc được tuyển dụng.
Kiều Nhã lạnh lùng nhìn, bà không biết Tuyết Chi giới thiệu chàng trai này cho Tiêu Chí Khiêm có mục đích gì. Nhưng trong tích tắc, bà thay đổi biểu cảm trên gương mặt, bà cười hỏi: “Không biết anh Khang đây làm việc ở đâu?”
“À…” Dương Châu Kiệt ngại ngùng đáp lại: “Hiện đang trong giai đoạn học tập.” Điều này cũng có nghĩa là hiện anh chưa có công việc ổn định!
“À, thì ra là như vậy.” Kiều Nhã gật gật đầu, rồi lại quan sát anh từ trên xuống dưới, trong lòng bà thở phà nhẹ nhõm, có vẻ như Trương Tuyết Chi muốn lợi dụng Tiêu Chí Khiêm, nhờ anh giới thiệu công việc cho bạn mình thôi.
Lúc này thím Vương đã đem thuốc và ly nước lọc ra đặt trên bàn: “Cậu chủ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Kiều Nhã bắt chéo hai chân nhìn thẳng Tiêu Chí Khiêm đang ngồi đối diện, bà chậm rãi nói: “Tiêu Chí Khiêm, uống thuốc trước đi rồi nói sau.”
Tiêu Chí Khiêm từ từ quay đầu lại nhìn những viên thuốc lớn nhỏ trên bàn, ánh mắt anh khẽ thay đổi, anh đưa tay cầm lấy những viên thuốc đó lên, nhưng anh không cho vào miệng mà dùng tay nghiền nát, phút chốc những viên thuốc bị vụn thành bột và rơi vãi trên bàn.
Lúc này ánh mắt của Tuyết Chi sáng lên, cô cảm thấy vui cho anh khi thấy anh ý thức được hành động của bản thân mình.
Từ trước đến giờ Tiêu Chí Khiêm không phải không biết những chuyện này, nhưng anh không phản ứng là vì anh không quan tâm đến bản thân mình, mặc cho những người bên cạnh muốn làm gì anh cũng không quan tâm.
Nhưng giờ đã khác, cô đã xuất hiện và cô không cho phép anh tiếp tục bỏ mặc bản thân mình như vậy!
Trước khi muốn học cách yêu người khác và muốn được người khác yêu, thì anh nên học cách tự yêu bản thân mình trước đã.
“Con…” Mặt Kiều Nhã biến sắc, nhưng rất nhanh bà ý thức được mình phản ứng thái quá nên liền lập tức trấn tĩnh lại hình ảnh điềm đạm ban đầu, miệng bà lại nở nụ cười dịu dàng: “Tiêu Chí Khiêm, những viên thuốc này đều giúp ích cho bệnh tình của con, con không được ương ngạnh mà phải uống thuốc chứ! Ba con biết sẽ giận đó!”
Sau khi mang Tiêu Chính Thịnh ra hâm dọa, bà nói với thím Vương: “Chị Vương, chị đi lấy phần thuốc khác đi!”
Bà nói với giọng điệu nhấn mạnh và kiên quyết như không cho phép đối phương được hỏi lại, thần thái không khác gì nữ chủ nhân trong nhà.
Tiêu Chí Khiêm nhìn có vẻ mông lung, mắt anh sâu thẳm nhìn không thấy đáy, anh từ từ xoay qua nhìn Kiều Nhã.
Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm nhìn mình, bất chợt Kiều Nhã giật mình, toàn thân bà cảm giác như bị đóng băng, lạnh từ trên đầu lan tỏa xuống chân.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chí Khiêm nhìn thẳng bà như vậy.
“À, vâng, tôi biết rồi.” Thím Vương vừa chuẩn bị rời đi vào trong lấy phần thuốc khác thì bất chợt người vốn im lặng trước giờ đột nhiên lên tiếng nói.
“Dẹp cái trò cũ rích đó đi, đừng đem ra trước mặt tôi nữa.” Anh lạnh lùng thốt ra câu nói, giống như chính thức tuyên bố ai đó bị phán cho lệnh tử hình, cứng rắn đến mức không có chỗ cho thương lượng.
Gương mặt của Kiều Nhã trở nên khó coi hơn, bà muốn nói lại gì đó, nhưng có người ngoài nên bà đành kiềm nén lại, bà cười nhạt nói: “Tiêu Chí Khiêm, con đang nói gì mà dì nghe không hiểu gì hết vậy?”
Sau đó bà đứng dậy khách sáo nói với Trương Tuyết Chi: “Cô Chương, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong bà xoay người đi lên lầu.
Thím Vương đứng trơ người có chút không hiểu: “Cậu chủ, vậy thuốc này…”
“Bỏ hết đi.” Tiêu Chí Khiêm không nhìn mà lạnh lùng quyết đoán lên tiếng trả lời.
Kiều Nhã đang bước lên lầu nghe được cũng bất ngờ khựng lại, bà nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi nhíu mày, không quay đầu tiếp tục đi lên.
Đến khi phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, Tuyết Chi mới kéo Tiêu Chí Khiêm nghiêm túc nói: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn để Tu Kiệt qua đây giúp anh.”
Dương Châu Kiệt nghe vậy tỏ vẻ cảm kích nhìn cô, hai người họ chẳng qua chỉ vô tình gặp và quen nhau, anh không ngờ mình lại phúc đức được cô tin tưởng như vậy, và còn tiến cử cho cậu chủ tập đoàn Tiêu Thị! Anh sẽ biến lòng cảm kích vô biên thành động lực để không phụ lòng tin tưởng của cô, anh tự hứa với mình sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Châu Kiệt cũng trịnh trọng nói: “Cậu Tiêu, tôi không biết tôi có giúp được gì không, nhưng mà tôi sẽ làm hết sức mình, hy vọng anh cho tôi một cơ hội!”
Tiêu Chí Khiêm nhìn qua anh rồi lên tiếng hỏi: “Anh thích cô ấy không?”
Dương Châu Kiệt ngây người ra, đây… có thể được coi là câu hỏi sao?
Tuyết Chi đưa tay sờ trán mình, cô hít thở sâu rồi ngoái đầu cười rất tươi, sau đó nghiến răng nói: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?!”
Không ngờ đáp lại câu hỏi của cô là cái gật đầu rất nghiêm túc của Tiêu Chí Khiêm.
Đối với anh thì điều này rất quan trọng.
Dương Châu Kiệt đành chấp nhận mà nghiêm túc trả lời: “Nếu như cậu Tiêu đã hỏi thì tôi cũng xin thành thật trả lời.”
Tuyết Chi như không còn biết phải làm gì, khúc dạo đầu của câu chuyện hình như … có cái gì đó không ổn cho lắm?
Cô lại xoay đầu qua nhìn Tiêu Chí Khiêm, quả nhiên sắc mặt của anh cũng đang rất nghiêm túc đến có phần hơi khó coi, cảm giác như báo hiệu chuẩn bị có trận bão táp sắp ập đến.
Cô hốt hoảng liền ra dấu hiệu bằng mắt cho Dương Châu Kiệt, nhưng không ngờ anh lại không hiểu ý cô, anh cúi đầu tỏ vẻ áy náy nói: “Tôi buộc phải thừa nhận là Tuyết Chi rất đẹp, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
Tuyết Chi bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô nhìn chằm chằm Tiêu Chí Khiêm, dáng vẻ của anh bắt đầu có phần đáng sợ hơn, vẻ mặt của anh khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác anh đang chuẩn bị muốn bùng nổ.
“Hơn nữa điều càng đáng trân trọng hơn là Tuyết Chi không chỉ đẹp người mà tâm tính lại tốt! Tôi nghĩ là đàn ông thì không mấy ai không thích cô ấy được!”
Nói đến đây, Dương Châu Kiệt ngừng chút rồi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tuyết Chi.
Tuyết Chi bất lực đưa tay đỡ trán mình, trong lòng cô khẽ rên: làm ơn đi, anh có biết nói chuyện không vậy?
“Nhưng mà Tuyết Chi, rất xin lỗi, tôi không thích tuýp người như cô.”
Vừa nghe đến đây, Tuyết Chi sửng sốt mở mắt nhìn anh: “Anh như vậy là đang đả kích tôi sao?”
Dương Châu Kiệt tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Thật ra… thật ra tôi thích tuýp phụ nữ ôn hòa và thanh tú hơn, đại loại giống như là không cần đẹp quá, có thể yên tâm để ở nhà đó.”
Hay nói cách khác thì vì Tuyết Chi quá đẹp nên rất dễ gây chú ý, anh không có bản lĩnh có thể nắm giữ được người như cô bên cạnh mình, tìm vợ thì nên tìm người bình thường thôi vẫn yên tâm hơn.
Vừa nghe anh nói như vậy, gương mặt của Tiêu Chí Khiêm liền giãn ra hẳn, nét khó chịu vừa rồi cũng biến mất không còn thấy trên mặt anh.
Tuyết Chi cười gật đầu, Dương Châu Kiệt giật mình, tuy sớm đã nghe đồn qua những tin tức về cô và công tử nhà họ Tiêu, nhưng trực giác nói cho anh biết Trương Tuyết Chi không phải loại người thấy sang bắt quàng làm họ, cho nên anh không tin vào những tin đồn đó. Nhưng giờ tận mắt chứng kiến anh mới tin mối quan hệ của hai người này không phải dạng quen biết bình thường!
Lúc này, Kiều Nhã ngồi đối diện hai người, thuận miệng hỏi: “Cô Chương và Tiêu Chí Khiêm quen thân với nhau sao?”
“Dạ, cũng bình thường.”
Đối mặt với Kiều Nhã, Tuyết Chi không dám tỏ vẻ quá.
Có thể vì cảm nhận được sự xa cách của Tuyết Chi đối với mình, Kiều Nhã mỉm cười: “Tiêu Chí Khiêm quen được bạn là chuyện hiếm có, cũng tốt, ba của cậu ấy mà biết được sẽ vui lắm đây.”
“Bạn của Tiêu Chí Khiêm rất nhiều, chú Tiêu có thể yên tâm.”
Tuyết Chi vô tư nói, nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô, không hề kém cạnh so với nét đẹp tôn quý cao nhã của Kiều Nhã.
Kiều Nhã nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nụ cười của bà ta ẩn chứa ý gì đó không rõ ràng: “Vậy là tốt rồi.”
Dương Châu Kiệt nhìn hai người, anh cảm nhận được điều gì đó bất thường nên biết điều ngồi im bên cạnh, tự coi mình là người vô hình.
“Tuyết Chi!” Tiếng gọi vang lên từ phía sau lưng cô.
Tuyết Chi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm mặc chiếc áo thun mỏng màu đen cổ chữ V, quần dài kiều dáng thoải mái đang đi về phía cô. Nhìn thân hình của anh có vẻ gầy yếu, nhưng quần áo bất kể trắng hay đen diện lên người anh đều rất bắt mắt.
Bước vài bước anh đã đến trước mặt Tuyết Chi, anh cũng không quan tâm đến sự có mặt của những người khác, nở nụ cười tươi như hoa xuân chào cô, bờ môi như hoa hồng của anh nhẹ nhàng đặt lên má cô nụ hôn nhẹ.
Trước khi rời khỏi, anh còn cố tình để môi mình lướt hờ qua bờ môi của cô, rất nhanh, nhanh đến mức người khác sẽ nghĩ đó chỉ là vô tình. Nhưng duy chỉ có Tuyết Chi biết…
Anh chàng này là cố ý đây!
Viễn cảnh này làm những người có mặt khẽ giật mình.
Kiều Nhã giật mình nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi lại xoay qua nhìn Tuyết Chi. Bà thắc mắc không hiểu cô gái này đã làm gì mà có thể khiến cho đứa con riêng của Tiêu Chính Thịnh vốn dĩ chỉ biết có Tom và Jerry này lại có hành động như vậy!
Trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy, bà thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Chí Khiêm hết lòng hết dạ vì cô gái này, giống như cả con tim anh đều chỉ có mỗi mình cô gái trước mặt này thôi!
Dương Châu Kiệt cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt, tin đồn công tử nhà họ Tiêu trạng thái tinh thần không tốt, nhưng với những gì anh vừa nhìn thấy thì anh ta rất bình thường, vậy thì rốt cuộc độ chính xác của tin đồn là bao nhiêu phần trăm?
Thím Vương nhìn có vẻ vui vẻ, từ lúc cậu chủ quen biết cô Chương đây thì có vẻ như càng ngày càng trở nên bình thường hơn.
Tiêu Chí Khiêm nhìn gương mặt ửng đỏ của Tuyết Chi mà không giấu được nụ cười, anh kéo tay cô ngồi xuống, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô.
“Em ăn sáng chưa?” Anh lên tiếng hỏi.
“Em ăn rồi.”
Tuyết Chi ngại ngùng gật đầu, cô đang cố gắng làm quen với sự coi trọng của anh dành cho mình, nhưng vì anh quá coi trọng và tập trung sự chú ý vào cô nhiều quá khiến cho cô có chút không thích ứng kịp.
Những người khác trong phòng khách như trở thành vật trang trí. Toàn bộ những việc vừa xảy ra Kiều Nhã đều không bỏ sót, bà lên tiếng nói với thím Vương: “Chị Vương, Tiêu Chí Khiêm đến giờ uống thuốc rồi phải ko?”
Thím Vương liền vội nói: “Ôi, suýt chút quên mất, để tôi đi lấy thuốc cho cậu chủ.”
Tuyết Chi khẽ chớp mắt, ánh mắt cô khẽ sắc lại. Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô, anh nhíu mày đưa tay nhéo nhẹ vào má cô.
Tuyết Chi giật mình xoay nhìn anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô, rồi kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh thích em vô tư vô lo, những chuyện phiền não em đừng bận tâm tới.”
Nghe xong Tuyết Chi lại giật mình lần nữa, cô trợn tròn mắt nhìn anh: rốt cục anh nhìn hiểu được những điều gì? Hay hiểu toàn bộ? Nụ cười bình thản và dáng vẻ điềm tĩnh của anh lại khiến cho cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô cười cười gật đầu.
Tiêu Chí Khiêm chắc đã nhận ra từ sớm rồi.
Nhìn hai người nhỏ to nói chuyện với nhau như chốn không người, Kiều Nhã cảm thấy bực tức trong lòng, nhưng bà không thể để lộ cảm xúc để phá vỡ đi hình ảnh khí chất độ lượng của mình.
Dương Châu Kiệt ở bên cạnh cũng có vẻ không được tự nhiên, tuy rằng anh chỉ là người vô danh tiểu tốt, nhưng mà bị coi như vô hình như vậy thì ít nhiều lòng tự trọng của anh cũng cảm thấy bị tổn thương!
Cũng may Tuyết Chi kịp thời nhận ra, cô xoay người rồi giới thiệu anh với Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, đây là Dương Châu Kiệt.”
Lúc này ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm mới từ từ dịch chuyển sang nhìn Dương Châu Kiệt, bất ngờ được giới thiệu với cậu chủ nhà họ Tiêu, Dương Châu Kiệt bất chợt giật mình và có chút kích động, lồng ngực anh đập mạnh, hồi hộp tự giới thiệu mình: “Chào cậu Tiêu, tôi là Dương Châu Kiệt …”
Không đợi anh nói hết câu, Tiêu Chí Khiêm đã thu lại tầm nhìn, lại lần nữa ánh mắt của anh khóa chặt Tuyết Chi, đồng thời lên tiếng: “Tôi nhớ rồi.”
Điều kỳ lạ là tuy bị cắt ngang, nhưng Dương Châu Kiệt không hề cảm thấy tức giận, không hề có cảm giác bị coi thường, mà ngược lại anh cảm thấy hưng phấn hơn. Cái cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ mới gặp Tiêu Chí Khiêm, nhưng giống như anh bị khí chất khác người của đối phương chinh phục. Chỉ với câu ‘tôi nhớ rồi’ của cậu Tiêu thôi mà anh có cảm giác hưng phấn hơn cả việc được tuyển dụng.
Kiều Nhã lạnh lùng nhìn, bà không biết Tuyết Chi giới thiệu chàng trai này cho Tiêu Chí Khiêm có mục đích gì. Nhưng trong tích tắc, bà thay đổi biểu cảm trên gương mặt, bà cười hỏi: “Không biết anh Khang đây làm việc ở đâu?”
“À…” Dương Châu Kiệt ngại ngùng đáp lại: “Hiện đang trong giai đoạn học tập.” Điều này cũng có nghĩa là hiện anh chưa có công việc ổn định!
“À, thì ra là như vậy.” Kiều Nhã gật gật đầu, rồi lại quan sát anh từ trên xuống dưới, trong lòng bà thở phà nhẹ nhõm, có vẻ như Trương Tuyết Chi muốn lợi dụng Tiêu Chí Khiêm, nhờ anh giới thiệu công việc cho bạn mình thôi.
Lúc này thím Vương đã đem thuốc và ly nước lọc ra đặt trên bàn: “Cậu chủ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Kiều Nhã bắt chéo hai chân nhìn thẳng Tiêu Chí Khiêm đang ngồi đối diện, bà chậm rãi nói: “Tiêu Chí Khiêm, uống thuốc trước đi rồi nói sau.”
Tiêu Chí Khiêm từ từ quay đầu lại nhìn những viên thuốc lớn nhỏ trên bàn, ánh mắt anh khẽ thay đổi, anh đưa tay cầm lấy những viên thuốc đó lên, nhưng anh không cho vào miệng mà dùng tay nghiền nát, phút chốc những viên thuốc bị vụn thành bột và rơi vãi trên bàn.
Lúc này ánh mắt của Tuyết Chi sáng lên, cô cảm thấy vui cho anh khi thấy anh ý thức được hành động của bản thân mình.
Từ trước đến giờ Tiêu Chí Khiêm không phải không biết những chuyện này, nhưng anh không phản ứng là vì anh không quan tâm đến bản thân mình, mặc cho những người bên cạnh muốn làm gì anh cũng không quan tâm.
Nhưng giờ đã khác, cô đã xuất hiện và cô không cho phép anh tiếp tục bỏ mặc bản thân mình như vậy!
Trước khi muốn học cách yêu người khác và muốn được người khác yêu, thì anh nên học cách tự yêu bản thân mình trước đã.
“Con…” Mặt Kiều Nhã biến sắc, nhưng rất nhanh bà ý thức được mình phản ứng thái quá nên liền lập tức trấn tĩnh lại hình ảnh điềm đạm ban đầu, miệng bà lại nở nụ cười dịu dàng: “Tiêu Chí Khiêm, những viên thuốc này đều giúp ích cho bệnh tình của con, con không được ương ngạnh mà phải uống thuốc chứ! Ba con biết sẽ giận đó!”
Sau khi mang Tiêu Chính Thịnh ra hâm dọa, bà nói với thím Vương: “Chị Vương, chị đi lấy phần thuốc khác đi!”
Bà nói với giọng điệu nhấn mạnh và kiên quyết như không cho phép đối phương được hỏi lại, thần thái không khác gì nữ chủ nhân trong nhà.
Tiêu Chí Khiêm nhìn có vẻ mông lung, mắt anh sâu thẳm nhìn không thấy đáy, anh từ từ xoay qua nhìn Kiều Nhã.
Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm nhìn mình, bất chợt Kiều Nhã giật mình, toàn thân bà cảm giác như bị đóng băng, lạnh từ trên đầu lan tỏa xuống chân.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chí Khiêm nhìn thẳng bà như vậy.
“À, vâng, tôi biết rồi.” Thím Vương vừa chuẩn bị rời đi vào trong lấy phần thuốc khác thì bất chợt người vốn im lặng trước giờ đột nhiên lên tiếng nói.
“Dẹp cái trò cũ rích đó đi, đừng đem ra trước mặt tôi nữa.” Anh lạnh lùng thốt ra câu nói, giống như chính thức tuyên bố ai đó bị phán cho lệnh tử hình, cứng rắn đến mức không có chỗ cho thương lượng.
Gương mặt của Kiều Nhã trở nên khó coi hơn, bà muốn nói lại gì đó, nhưng có người ngoài nên bà đành kiềm nén lại, bà cười nhạt nói: “Tiêu Chí Khiêm, con đang nói gì mà dì nghe không hiểu gì hết vậy?”
Sau đó bà đứng dậy khách sáo nói với Trương Tuyết Chi: “Cô Chương, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong bà xoay người đi lên lầu.
Thím Vương đứng trơ người có chút không hiểu: “Cậu chủ, vậy thuốc này…”
“Bỏ hết đi.” Tiêu Chí Khiêm không nhìn mà lạnh lùng quyết đoán lên tiếng trả lời.
Kiều Nhã đang bước lên lầu nghe được cũng bất ngờ khựng lại, bà nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm rồi nhíu mày, không quay đầu tiếp tục đi lên.
Đến khi phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, Tuyết Chi mới kéo Tiêu Chí Khiêm nghiêm túc nói: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn để Tu Kiệt qua đây giúp anh.”
Dương Châu Kiệt nghe vậy tỏ vẻ cảm kích nhìn cô, hai người họ chẳng qua chỉ vô tình gặp và quen nhau, anh không ngờ mình lại phúc đức được cô tin tưởng như vậy, và còn tiến cử cho cậu chủ tập đoàn Tiêu Thị! Anh sẽ biến lòng cảm kích vô biên thành động lực để không phụ lòng tin tưởng của cô, anh tự hứa với mình sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Châu Kiệt cũng trịnh trọng nói: “Cậu Tiêu, tôi không biết tôi có giúp được gì không, nhưng mà tôi sẽ làm hết sức mình, hy vọng anh cho tôi một cơ hội!”
Tiêu Chí Khiêm nhìn qua anh rồi lên tiếng hỏi: “Anh thích cô ấy không?”
Dương Châu Kiệt ngây người ra, đây… có thể được coi là câu hỏi sao?
Tuyết Chi đưa tay sờ trán mình, cô hít thở sâu rồi ngoái đầu cười rất tươi, sau đó nghiến răng nói: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?!”
Không ngờ đáp lại câu hỏi của cô là cái gật đầu rất nghiêm túc của Tiêu Chí Khiêm.
Đối với anh thì điều này rất quan trọng.
Dương Châu Kiệt đành chấp nhận mà nghiêm túc trả lời: “Nếu như cậu Tiêu đã hỏi thì tôi cũng xin thành thật trả lời.”
Tuyết Chi như không còn biết phải làm gì, khúc dạo đầu của câu chuyện hình như … có cái gì đó không ổn cho lắm?
Cô lại xoay đầu qua nhìn Tiêu Chí Khiêm, quả nhiên sắc mặt của anh cũng đang rất nghiêm túc đến có phần hơi khó coi, cảm giác như báo hiệu chuẩn bị có trận bão táp sắp ập đến.
Cô hốt hoảng liền ra dấu hiệu bằng mắt cho Dương Châu Kiệt, nhưng không ngờ anh lại không hiểu ý cô, anh cúi đầu tỏ vẻ áy náy nói: “Tôi buộc phải thừa nhận là Tuyết Chi rất đẹp, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
Tuyết Chi bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô nhìn chằm chằm Tiêu Chí Khiêm, dáng vẻ của anh bắt đầu có phần đáng sợ hơn, vẻ mặt của anh khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác anh đang chuẩn bị muốn bùng nổ.
“Hơn nữa điều càng đáng trân trọng hơn là Tuyết Chi không chỉ đẹp người mà tâm tính lại tốt! Tôi nghĩ là đàn ông thì không mấy ai không thích cô ấy được!”
Nói đến đây, Dương Châu Kiệt ngừng chút rồi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tuyết Chi.
Tuyết Chi bất lực đưa tay đỡ trán mình, trong lòng cô khẽ rên: làm ơn đi, anh có biết nói chuyện không vậy?
“Nhưng mà Tuyết Chi, rất xin lỗi, tôi không thích tuýp người như cô.”
Vừa nghe đến đây, Tuyết Chi sửng sốt mở mắt nhìn anh: “Anh như vậy là đang đả kích tôi sao?”
Dương Châu Kiệt tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Thật ra… thật ra tôi thích tuýp phụ nữ ôn hòa và thanh tú hơn, đại loại giống như là không cần đẹp quá, có thể yên tâm để ở nhà đó.”
Hay nói cách khác thì vì Tuyết Chi quá đẹp nên rất dễ gây chú ý, anh không có bản lĩnh có thể nắm giữ được người như cô bên cạnh mình, tìm vợ thì nên tìm người bình thường thôi vẫn yên tâm hơn.
Vừa nghe anh nói như vậy, gương mặt của Tiêu Chí Khiêm liền giãn ra hẳn, nét khó chịu vừa rồi cũng biến mất không còn thấy trên mặt anh.
Bình luận truyện