Con Của Quỷ
Chương 27: Địa phược linh
Trước khi học quân sự, thầy La chủ nhiệm lớp Đông Sinh cũng đã tổ chức mấy cuộc họp, lấy hình thức tự tiến cử và bỏ phiếu, rất dân chủ tạm xác định ban cán sự tạm thời.
Dù lúc ở Đồng Thành, thầy Vương đã tận tình dặn dò rất nhiều "hạng mục cần chú ý ở đại học", Đông Sinh nghe vào trong tai ghi tạc trong lòng, nhưng lúc làm thì lại không theo ý người.
Ví dụ như thầy Vương nói sau khi Đông Sinh đi học đại học thì phải tích cựa tham gia các hoạt động trong trường, cố gắng hết sức tranh suất vào ban cán sự, vào hội sinh viên, tham gia các câu lạc bộ vân vân.
Ở nơi nhỏ như Đồng Thành, ban cán sự lớp hầu như đều là giáo viên trực tiếp chỉ định. Từ nhỏ thành tích của Đông Sinh đã tốt, từ tiểu học đến cấp 3 đều đảm nhận chức cán sự học tập, cái chức này chủ yếu là lúc khai giảng giúp giáo viên phát sách giáo khoa, hồi học tiểu học còn giúp thu phát bài tập, chờ đến lúc lên cấp 2 cấp 3 rồi thì giáo viên đều chọn đại biểu mỗi môn, vậy nên việc thu phát bài tập Đông Sinh cũng không quản.
Vì Đông Sinh luôn nắm chắc vị trí đầu của khối, còn thường tham gia mấy cuộc thi giành giải thưởng, tuy cậu không nói nhiều nhưng nếu bạn cùng lớp có đề nào không hiểu hỏi cậu, cậu sẽ rất nghiêm túc giảng bài cho, không kênh kiệu cũng không che giấu. Vậy nên, tuy Đông Sinh không chơi thân với bạn cùng lớp, nhưng vẫn có danh tiếng tốt trong các bạn học, thêm khuôn mặt có thể dọa người kia của cậu cũng được thêm vào rất nhiều điểm.
Đủ mọi yếu tố tổng hợp lại Đông Sinh không chỉ luôn nằm trong ban cán sự từ nhỏ đến lớn, mà còn được bình chọn là cán sự ưu tú rất nhiều lần, lúc học lớp 11, cậu còn được giải thưởng cán sự ưu tú của huyện nữa, được 500 tệ lận.
Vì vậy, chờ đến lúc thầy La tuyên bố cách chọn ban cán sự, trên mặt Đông Sinh không có vẻ gì cả, nhưng thật ra đã trợn tròn mắt.
Chờ đến lúc tranh cử, bạn cùng lớp nói những chuyện đã từng trải qua, kể truyện hài, xuất khẩu thành thơ, còn có thể hiện tài nghệ ngay đó nữa, Đông Sinh liền quyết đoán nhét bức thư tiến cử khô cằn không chút tình cảm của mình vào sâu trong túi sách.
Đông Sinh là một trong số ít những người không đi tranh cử trong lớp, mà Vương Xuyên thì càng thua càng đánh tranh cử ba chức vị, nhưng chẳng trúng cái nào cả.
Vốn Vương Xuyên không có bất cứ hứng thú nào với ngành khảo cổ học này, lần tranh cử này lại làm cậu ta vô cùng mất mặt, hơn nữa khiến cậu ta hận đến nghiến răng là, chức lớp trưởng cuối cùng mà cậu ta tranh cử lại được có một phiếu!
Một phiếu đó là cậu ta tự bầu cho mình.
Lý Đông Sinh là bạn cùng phòng với cậu ta nhưng lại không bầu cho cậu ta, Vương Xuyên coi như là chuyện đương nhiên đổ hết bất mãn lên người Đông Sinh.
Rất tiếc, Vương Xuyên chỉ có thể tự mình tức giận, Đông Sinh cũng chẳng thèm để tâm đến cậu ta. Trong phòng ký túc xá, Lương Kiện và Dư Đồng đều không thích tính tình của Vương Xuyên, Đông Sinh còn đi ra uống rượu ăn xiên nướng với bọn họ, hơn nữa những người có gia thế như bọn họ, sao không nhìn ra được tuy Đông Sinh có vẻ lạnh lùng không dễ ở chung nhưng thật ra là người đơn thuần, bọn họ cũng biết Đông Sinh túng quẫn, ở trong phạm vi có thể, bọn họ đều nguyện ý giúp Đông Sinh một chút. Mà tất cả vào trong mắt Vương Xuyên lại thay đổi hoàn toàn khác.
Trải qua chuyện tranh cử, Vương Xuyên nhận ra được tầm quan trọng của các mối quan hệ.
Lúc đến đơn vị, sau khi chia phòng ngủ, Vương Xuyên liền có ý kết bạn với bạn cùng phòng.
Vừa lúc trong phòng ngủ của bọn họ cũng có ba người giống Vương Xuyên, cũng xem ngành mình học thành ván cầu, chuẩn bị sau này sẽ đổi sang ngành khác, có chung một mục tiêu, lại tạo thêm đề tài chung, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Rất nhanh Vương Xuyên đã hòa mình với bạn cùng phòng, Đông Sinh không thích nói chuyện, hơn nữa khuôn mặt của cậu lại khá dọa người, lúc không nói gì luôn tạo cảm giác cao ngạo khó lại gần với người ta, hơn nữa có Vương Xuyên cố ý dẫn đường, Đông Sinh thành người có mối quan hệ kém nhất.
Đông Sinh chẳng thèm để ý cũng chẳng quan tâm, ngược lại sinh hồn đi theo cậu làm cái đuôi nhỏ lại tức điên người.
"Bình thường cậu ức hiếp tôi không phải là giỏi lắm sao? Sao bị người khác ức hiếp lại không biết hé răng vậy? Biến thành bánh bao đấy à?" Sinh hồn có tức cũng không chỉnh Vương Xuyên được, chỉ có thể hờn dỗi buồn bực mấy ngày, đến khi không chịu nổi nữa mới chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách Đông Sinh.
Đông Sinh chậm rãi mặc đồ rằn ri, không hiểu nói: "Ức hiếp tôi? Ai vậy?"
Sinh hồn tức giận đến nỗi khuôn mặt phúng phính phồng lên: "Cậu cứ chết vì ngốc đi!"
Đông Sinh thật không biết sinh hồn tức giận điều gì, nhưng cậu có tuyệt chiêu dời sự chú ý của sinh hồn, "Nhìn giúp tôi xem, quần áo tôi mặc đúng chưa?"
Sinh hồn rầm rì một tiếng, đánh giá Đông Sinh từ trên xuống dưới.
Đông Sinh chỉ còn một hai cm nữa là cao đến mét tám, ở trong đám nam sinh cũng không tính là cao, nhưng cũng không tính là lùn, thân hình cậu khá gầy, nhưng vì từ nhỏ đi theo ông nội luyện quyền luyện kiếm nên dáng người có tỉ lệ cân đối, nhất là đôi chân, vừa dài vừa thẳng, mặc quần rằn ri vào liền có sức mạnh không nói nên lời, áo rằn ri ngắn tay bỏ vào quần, thắt lưng bằng da trâu thắt lại, vòng eo mềm dẻo tinh tế liền lộ ra, cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ không chút tỳ vết...
Sinh hồn không biết thế nào lại nhớ đến Đông Sinh đứng dưới mặt trời huấn luyện vào hôm qua, mồ hôi chảy xuống theo cần cổ thon dài của cậu, chậm rãi lướt qua xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng biến mất dưới cổ áo sơ mi...
Sinh hồn bỗng cảm thấy hình như miệng hơi khát, cậu ta giả vờ như không có việc gì dời mắt đi, cuối cùng bới lông tìm vết nói: "Cũng được rồi, nhưng giày cao su xấu quá, đổi thành giày quân đội còn tàm tạm."
Đông Sinh không có nghiên cứu gì về những cái này, nhưng cậu vẫn rất đồng ý gật đầu, vì đi giày cao su bịt kín nên lúc đổ mồ hôi rất khó chịu.
Thời tiết rất nóng, vài ngày liên tục đều là trời nắng chói chang, Đông Sinh không thích thời tiết như vậy, bởi vậy, dù mỗi lần huấn luyện viên sắp xếp nhiệm vụ gì, cậu đều dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành.
Ý của Đông Sinh là muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trốn dưới tàng cây hưởng thụ bóng mát, mấy ngày đầu đúng là có hiệu quả, nhưng dần dần, huấn luyện viên liền nảy sinh mấy phần yêu tài với cậu.
Vì thế, ngày khổ sở của Đông Sinh đã đến!
"Động tác của bạn Lý Đông Sinh rất đúng chuẩn, cậu ấy đã nắm giữ hoàn toàn tinh túy của bộ một quân thể quyền, bây giờ cậu ấy sẽ diễn luyện cho mọi người xem với tôi, các bạn học học theo đi!"
Huấn luyện viên Trương mấy năm trước là bộ đội đặc chủng, lúc làm nhiệm vụ thì mắt bị thương, không thể ở trong bộ đội đặc chủng được nữa. Ông từ năm mười tám tuổi đã nhập ngũ, ở trong quân đội tận mười năm, sao có thể cởi được bộ da bộ đội kia chứ? Ông bỏ qua cơ hội chuyển nghề, trở lại bộ đội, làm liên trưởng liên tân binh, chuyên phụ trách huấn luyện tân binh, thuận tiện chọn lựa những hạt giống tốt.
Ông làm liên trưởng liên tân binh cũng được ba bốn năm, dù là năng lực hay là lý lịch cũng đủ để ông lên chức, nhưng bản thân ông không muốn, chỉ thích gây sức ép cho tân binh, ngẩn ở đó không dời tổ. Sau lưng có rất nhiều người gọi ông là "huấn luyện viên ma quỷ", "nham hiểm".
Bây giờ đứa trẻ nào cũng được nuông chiều quá mức, hơn nữa những sinh viên này bình thường đều chỉ đọc sách, tay chân không vận động, bảo chạy ba nghìn mét là cả đám còn khó coi hơn lúc cha mẹ chết nữa.
Huấn luyện viên Trương sau khi đến tiểu đoàn tân binh thì hằng năm đều phải tập quân sự với sinh viên một lần, đây là lần đầu tiên gặp được hạt giống khiến ông động lòng.
"Lý Đông Sinh, cậu dùng bộ một quân thể quyền so chiêu với tôi, có vấn đề gì không?" Huấn luyện viên Trương yêu tài đến sốt ruột, trực tiếp dùng giọng điệu lúc huấn luyện tân binh. Lập tức, ông dường như thay đổi sang người khác, cả người đều nguy hiểm lên, như thanh kiếm sắc nhọn tuốt ra khỏi vỏ.
Đông Sinh: "... Chỉ được dùng bộ một quân thể quyền sao ạ?"
Huấn luyện viên Trương vui mừng: "Cậu còn học gì nữa? Học với ai? Nói nghe thử xem." Nói sao tố chất lại tốt như vậy, hóa ra đã luyện võ.
"Học Thái Cực quyền, Thái Cực kiếm và dưỡng sinh quyền với ông nội em." Đông Sinh mặt không đổi sắc báo.
Huấn luyện viên Trương suýt nữa đã cho rằng Đông Sinh đang đùa ông, nhưng dạy Đông Sinh vài ngày ông tự nhận là cũng hiểu chút ít về Đông Sinh, Đông Sinh không phải là người nói lung tung, ông nở nụ cười "hòa ái dễ gần", "Chúng ta dùng bộ một quân thể quyền giao tay trước đã, chiêu thức của cậu thì đấu sau."
Đông Sinh lớn lên với Lý Cửu, ngoại trừ học huyền môn đạo pháp, cũng học lễ nghi cổ xưa của nước Z, cậu gật đầu, ôm quyền cúi người mời huấn luyện viên Trương.
"Thú vị!"
Huấn luyện viên Trương chuyên ở trong quân đội không cần chú ý nhiều như vậy, bày ra tư thế trực tiếp xuất chiêu.
Vừa ra tay là một thế đánh mạnh mẽ, quyền cước liên chiêu, thế như mãnh hổ, chiêu thức mà bình thường các bạn học đều thấy chán nản nhưng vào tay huấn luyện Trương lại sát khí nghiêm nghị, uy phong ngời ngời. Đông Sinh luyện Thái Cực mười mấy năm, lấy chậm đánh nhanh gần như đã thành một bản năng, chỉ thấy cậu không chút hoang mang gặp chiêu phá chiêu, trong chớp mắt, hai người đã đánh được mười hai mươi chiêu, Đông Sinh thì vẫn như vậy, ngược lại tiết tấu của huấn luyện viên Trương lại bị cậu kéo chậm lại.
Huấn luyện viên của nhóm sinh viên B đại hầu hết đều là lính dưới tay huấn luyện viên Trương, bản lĩnh của huấn luyện viên Trương thế nào bọn họ biết rất rõ, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn nghe ông nói mình tìm được hạt giống tốt, bây giờ lại trực tiếp động tay.
Náo nhiệt như vậy phái vây xem! Mau mau vây xem! Nhanh nhanh!
Các huấn luyện viên đều chạy tới xem, sinh viên thì làm gì ngoan ngoãn đứng ngơ ở đó mà phơi nắng chứ? Chỉ một hai phút ngắn ngủi, xung quanh Đông Sinh và huấn luyện viên Trương đã bị trong ba tầng ngoài ba tầng vây chật như nêm cối.
Người ngoài thì xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem chiêu thức.
Các sinh viên chỉ thấy quyền cước của huấn luyện viên Trương như sinh gió, đánh rất nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng bọn lính thì chỗ nào cũng thấy huấn luyện viên Trương bị quản chế bởi sinh viên trẻ tuổi kia, đã bị người ép nóng nảy. Chẳng mấy chốc, chiêu thức mà huấn luyện viên Trương dùng đã vượt qua phạm vi của bộ một quân thể quyền, nhưng Đông Sinh vẫn dùng chiêu thức mà ông dạy để đối phó lại, từng chiêu từng chiêu như là bản mẫu trong sách giáo khoa ra vậy, hai người đang giao đấu giằng co, bỗng, người đứng ở sân cảm thấy hoa mắt, chờ đến lúc thấy rõ, thì Đông Sinh đã dùng chiêu "đánh eo khóa hầu" khống chế huấn luyện viên Trương.
Đông Sinh buông tay đặt trên cổ họng huấn luyện viên Trương xuống, lùi ra sau vài bước, rất có phong độ ôm quyền cúi người nói: "Đa tạ."
Không biết là ai vỗ tay đầu tiên, chớp mắt cả sân tập toàn là tiếng vỗ tay như sấm. Huấn luyện viên Trương đỡ cái eo già đứng lên, không tức giận, cũng không thấy mất mặt, mắt như sáng lên, ông vỗ vai Đông Sinh nói: "Cậu giỏi lắm, quả nhiên tôi không nhìn lầm người, không làm lính thì rất đáng tiếc. Bây giờ sinh viên cũng có thể xin nhập ngũ, nếu là cậu có hứng thú, tôi có thể..."
"Tiểu Trương, cậu quá đáng quá nha, nào có ai lại đào góc tường trước mặt người ta như vậy chứ? Bạn học Lý Đông Sinh là sinh viên xuất sắc của trường chúng tôi đấy." Trong đám đông, một ông cụ mặc áo trắng ngắn tay cười nói.
"Sinh viên xuất sắc thì sao chứ? Sinh viên xuất sắc càng nên vì quốc gia vì nhân dân phục vụ!" Một ông cụ khác mặc quân trang, trước ngực gắn đầy huân chương quân công, không cam yếu thế nói.
Đông Sinh nhìn về phía có giọng nói, tầm mắt lướt qua hai ông cụ đang đấu võ mồm, dừng trên người đàn ông nhã nhặn anh tuấn hơn ba mươi tuổi.
Oán khí như có như không quấn quanh thân người đàn ông, trong oán khí có mặt quỷ như ẩn như hiện.
Đó là... Oán khí của địa phược linh.
Dù lúc ở Đồng Thành, thầy Vương đã tận tình dặn dò rất nhiều "hạng mục cần chú ý ở đại học", Đông Sinh nghe vào trong tai ghi tạc trong lòng, nhưng lúc làm thì lại không theo ý người.
Ví dụ như thầy Vương nói sau khi Đông Sinh đi học đại học thì phải tích cựa tham gia các hoạt động trong trường, cố gắng hết sức tranh suất vào ban cán sự, vào hội sinh viên, tham gia các câu lạc bộ vân vân.
Ở nơi nhỏ như Đồng Thành, ban cán sự lớp hầu như đều là giáo viên trực tiếp chỉ định. Từ nhỏ thành tích của Đông Sinh đã tốt, từ tiểu học đến cấp 3 đều đảm nhận chức cán sự học tập, cái chức này chủ yếu là lúc khai giảng giúp giáo viên phát sách giáo khoa, hồi học tiểu học còn giúp thu phát bài tập, chờ đến lúc lên cấp 2 cấp 3 rồi thì giáo viên đều chọn đại biểu mỗi môn, vậy nên việc thu phát bài tập Đông Sinh cũng không quản.
Vì Đông Sinh luôn nắm chắc vị trí đầu của khối, còn thường tham gia mấy cuộc thi giành giải thưởng, tuy cậu không nói nhiều nhưng nếu bạn cùng lớp có đề nào không hiểu hỏi cậu, cậu sẽ rất nghiêm túc giảng bài cho, không kênh kiệu cũng không che giấu. Vậy nên, tuy Đông Sinh không chơi thân với bạn cùng lớp, nhưng vẫn có danh tiếng tốt trong các bạn học, thêm khuôn mặt có thể dọa người kia của cậu cũng được thêm vào rất nhiều điểm.
Đủ mọi yếu tố tổng hợp lại Đông Sinh không chỉ luôn nằm trong ban cán sự từ nhỏ đến lớn, mà còn được bình chọn là cán sự ưu tú rất nhiều lần, lúc học lớp 11, cậu còn được giải thưởng cán sự ưu tú của huyện nữa, được 500 tệ lận.
Vì vậy, chờ đến lúc thầy La tuyên bố cách chọn ban cán sự, trên mặt Đông Sinh không có vẻ gì cả, nhưng thật ra đã trợn tròn mắt.
Chờ đến lúc tranh cử, bạn cùng lớp nói những chuyện đã từng trải qua, kể truyện hài, xuất khẩu thành thơ, còn có thể hiện tài nghệ ngay đó nữa, Đông Sinh liền quyết đoán nhét bức thư tiến cử khô cằn không chút tình cảm của mình vào sâu trong túi sách.
Đông Sinh là một trong số ít những người không đi tranh cử trong lớp, mà Vương Xuyên thì càng thua càng đánh tranh cử ba chức vị, nhưng chẳng trúng cái nào cả.
Vốn Vương Xuyên không có bất cứ hứng thú nào với ngành khảo cổ học này, lần tranh cử này lại làm cậu ta vô cùng mất mặt, hơn nữa khiến cậu ta hận đến nghiến răng là, chức lớp trưởng cuối cùng mà cậu ta tranh cử lại được có một phiếu!
Một phiếu đó là cậu ta tự bầu cho mình.
Lý Đông Sinh là bạn cùng phòng với cậu ta nhưng lại không bầu cho cậu ta, Vương Xuyên coi như là chuyện đương nhiên đổ hết bất mãn lên người Đông Sinh.
Rất tiếc, Vương Xuyên chỉ có thể tự mình tức giận, Đông Sinh cũng chẳng thèm để tâm đến cậu ta. Trong phòng ký túc xá, Lương Kiện và Dư Đồng đều không thích tính tình của Vương Xuyên, Đông Sinh còn đi ra uống rượu ăn xiên nướng với bọn họ, hơn nữa những người có gia thế như bọn họ, sao không nhìn ra được tuy Đông Sinh có vẻ lạnh lùng không dễ ở chung nhưng thật ra là người đơn thuần, bọn họ cũng biết Đông Sinh túng quẫn, ở trong phạm vi có thể, bọn họ đều nguyện ý giúp Đông Sinh một chút. Mà tất cả vào trong mắt Vương Xuyên lại thay đổi hoàn toàn khác.
Trải qua chuyện tranh cử, Vương Xuyên nhận ra được tầm quan trọng của các mối quan hệ.
Lúc đến đơn vị, sau khi chia phòng ngủ, Vương Xuyên liền có ý kết bạn với bạn cùng phòng.
Vừa lúc trong phòng ngủ của bọn họ cũng có ba người giống Vương Xuyên, cũng xem ngành mình học thành ván cầu, chuẩn bị sau này sẽ đổi sang ngành khác, có chung một mục tiêu, lại tạo thêm đề tài chung, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Rất nhanh Vương Xuyên đã hòa mình với bạn cùng phòng, Đông Sinh không thích nói chuyện, hơn nữa khuôn mặt của cậu lại khá dọa người, lúc không nói gì luôn tạo cảm giác cao ngạo khó lại gần với người ta, hơn nữa có Vương Xuyên cố ý dẫn đường, Đông Sinh thành người có mối quan hệ kém nhất.
Đông Sinh chẳng thèm để ý cũng chẳng quan tâm, ngược lại sinh hồn đi theo cậu làm cái đuôi nhỏ lại tức điên người.
"Bình thường cậu ức hiếp tôi không phải là giỏi lắm sao? Sao bị người khác ức hiếp lại không biết hé răng vậy? Biến thành bánh bao đấy à?" Sinh hồn có tức cũng không chỉnh Vương Xuyên được, chỉ có thể hờn dỗi buồn bực mấy ngày, đến khi không chịu nổi nữa mới chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách Đông Sinh.
Đông Sinh chậm rãi mặc đồ rằn ri, không hiểu nói: "Ức hiếp tôi? Ai vậy?"
Sinh hồn tức giận đến nỗi khuôn mặt phúng phính phồng lên: "Cậu cứ chết vì ngốc đi!"
Đông Sinh thật không biết sinh hồn tức giận điều gì, nhưng cậu có tuyệt chiêu dời sự chú ý của sinh hồn, "Nhìn giúp tôi xem, quần áo tôi mặc đúng chưa?"
Sinh hồn rầm rì một tiếng, đánh giá Đông Sinh từ trên xuống dưới.
Đông Sinh chỉ còn một hai cm nữa là cao đến mét tám, ở trong đám nam sinh cũng không tính là cao, nhưng cũng không tính là lùn, thân hình cậu khá gầy, nhưng vì từ nhỏ đi theo ông nội luyện quyền luyện kiếm nên dáng người có tỉ lệ cân đối, nhất là đôi chân, vừa dài vừa thẳng, mặc quần rằn ri vào liền có sức mạnh không nói nên lời, áo rằn ri ngắn tay bỏ vào quần, thắt lưng bằng da trâu thắt lại, vòng eo mềm dẻo tinh tế liền lộ ra, cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ không chút tỳ vết...
Sinh hồn không biết thế nào lại nhớ đến Đông Sinh đứng dưới mặt trời huấn luyện vào hôm qua, mồ hôi chảy xuống theo cần cổ thon dài của cậu, chậm rãi lướt qua xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng biến mất dưới cổ áo sơ mi...
Sinh hồn bỗng cảm thấy hình như miệng hơi khát, cậu ta giả vờ như không có việc gì dời mắt đi, cuối cùng bới lông tìm vết nói: "Cũng được rồi, nhưng giày cao su xấu quá, đổi thành giày quân đội còn tàm tạm."
Đông Sinh không có nghiên cứu gì về những cái này, nhưng cậu vẫn rất đồng ý gật đầu, vì đi giày cao su bịt kín nên lúc đổ mồ hôi rất khó chịu.
Thời tiết rất nóng, vài ngày liên tục đều là trời nắng chói chang, Đông Sinh không thích thời tiết như vậy, bởi vậy, dù mỗi lần huấn luyện viên sắp xếp nhiệm vụ gì, cậu đều dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành.
Ý của Đông Sinh là muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trốn dưới tàng cây hưởng thụ bóng mát, mấy ngày đầu đúng là có hiệu quả, nhưng dần dần, huấn luyện viên liền nảy sinh mấy phần yêu tài với cậu.
Vì thế, ngày khổ sở của Đông Sinh đã đến!
"Động tác của bạn Lý Đông Sinh rất đúng chuẩn, cậu ấy đã nắm giữ hoàn toàn tinh túy của bộ một quân thể quyền, bây giờ cậu ấy sẽ diễn luyện cho mọi người xem với tôi, các bạn học học theo đi!"
Huấn luyện viên Trương mấy năm trước là bộ đội đặc chủng, lúc làm nhiệm vụ thì mắt bị thương, không thể ở trong bộ đội đặc chủng được nữa. Ông từ năm mười tám tuổi đã nhập ngũ, ở trong quân đội tận mười năm, sao có thể cởi được bộ da bộ đội kia chứ? Ông bỏ qua cơ hội chuyển nghề, trở lại bộ đội, làm liên trưởng liên tân binh, chuyên phụ trách huấn luyện tân binh, thuận tiện chọn lựa những hạt giống tốt.
Ông làm liên trưởng liên tân binh cũng được ba bốn năm, dù là năng lực hay là lý lịch cũng đủ để ông lên chức, nhưng bản thân ông không muốn, chỉ thích gây sức ép cho tân binh, ngẩn ở đó không dời tổ. Sau lưng có rất nhiều người gọi ông là "huấn luyện viên ma quỷ", "nham hiểm".
Bây giờ đứa trẻ nào cũng được nuông chiều quá mức, hơn nữa những sinh viên này bình thường đều chỉ đọc sách, tay chân không vận động, bảo chạy ba nghìn mét là cả đám còn khó coi hơn lúc cha mẹ chết nữa.
Huấn luyện viên Trương sau khi đến tiểu đoàn tân binh thì hằng năm đều phải tập quân sự với sinh viên một lần, đây là lần đầu tiên gặp được hạt giống khiến ông động lòng.
"Lý Đông Sinh, cậu dùng bộ một quân thể quyền so chiêu với tôi, có vấn đề gì không?" Huấn luyện viên Trương yêu tài đến sốt ruột, trực tiếp dùng giọng điệu lúc huấn luyện tân binh. Lập tức, ông dường như thay đổi sang người khác, cả người đều nguy hiểm lên, như thanh kiếm sắc nhọn tuốt ra khỏi vỏ.
Đông Sinh: "... Chỉ được dùng bộ một quân thể quyền sao ạ?"
Huấn luyện viên Trương vui mừng: "Cậu còn học gì nữa? Học với ai? Nói nghe thử xem." Nói sao tố chất lại tốt như vậy, hóa ra đã luyện võ.
"Học Thái Cực quyền, Thái Cực kiếm và dưỡng sinh quyền với ông nội em." Đông Sinh mặt không đổi sắc báo.
Huấn luyện viên Trương suýt nữa đã cho rằng Đông Sinh đang đùa ông, nhưng dạy Đông Sinh vài ngày ông tự nhận là cũng hiểu chút ít về Đông Sinh, Đông Sinh không phải là người nói lung tung, ông nở nụ cười "hòa ái dễ gần", "Chúng ta dùng bộ một quân thể quyền giao tay trước đã, chiêu thức của cậu thì đấu sau."
Đông Sinh lớn lên với Lý Cửu, ngoại trừ học huyền môn đạo pháp, cũng học lễ nghi cổ xưa của nước Z, cậu gật đầu, ôm quyền cúi người mời huấn luyện viên Trương.
"Thú vị!"
Huấn luyện viên Trương chuyên ở trong quân đội không cần chú ý nhiều như vậy, bày ra tư thế trực tiếp xuất chiêu.
Vừa ra tay là một thế đánh mạnh mẽ, quyền cước liên chiêu, thế như mãnh hổ, chiêu thức mà bình thường các bạn học đều thấy chán nản nhưng vào tay huấn luyện Trương lại sát khí nghiêm nghị, uy phong ngời ngời. Đông Sinh luyện Thái Cực mười mấy năm, lấy chậm đánh nhanh gần như đã thành một bản năng, chỉ thấy cậu không chút hoang mang gặp chiêu phá chiêu, trong chớp mắt, hai người đã đánh được mười hai mươi chiêu, Đông Sinh thì vẫn như vậy, ngược lại tiết tấu của huấn luyện viên Trương lại bị cậu kéo chậm lại.
Huấn luyện viên của nhóm sinh viên B đại hầu hết đều là lính dưới tay huấn luyện viên Trương, bản lĩnh của huấn luyện viên Trương thế nào bọn họ biết rất rõ, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn nghe ông nói mình tìm được hạt giống tốt, bây giờ lại trực tiếp động tay.
Náo nhiệt như vậy phái vây xem! Mau mau vây xem! Nhanh nhanh!
Các huấn luyện viên đều chạy tới xem, sinh viên thì làm gì ngoan ngoãn đứng ngơ ở đó mà phơi nắng chứ? Chỉ một hai phút ngắn ngủi, xung quanh Đông Sinh và huấn luyện viên Trương đã bị trong ba tầng ngoài ba tầng vây chật như nêm cối.
Người ngoài thì xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem chiêu thức.
Các sinh viên chỉ thấy quyền cước của huấn luyện viên Trương như sinh gió, đánh rất nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng bọn lính thì chỗ nào cũng thấy huấn luyện viên Trương bị quản chế bởi sinh viên trẻ tuổi kia, đã bị người ép nóng nảy. Chẳng mấy chốc, chiêu thức mà huấn luyện viên Trương dùng đã vượt qua phạm vi của bộ một quân thể quyền, nhưng Đông Sinh vẫn dùng chiêu thức mà ông dạy để đối phó lại, từng chiêu từng chiêu như là bản mẫu trong sách giáo khoa ra vậy, hai người đang giao đấu giằng co, bỗng, người đứng ở sân cảm thấy hoa mắt, chờ đến lúc thấy rõ, thì Đông Sinh đã dùng chiêu "đánh eo khóa hầu" khống chế huấn luyện viên Trương.
Đông Sinh buông tay đặt trên cổ họng huấn luyện viên Trương xuống, lùi ra sau vài bước, rất có phong độ ôm quyền cúi người nói: "Đa tạ."
Không biết là ai vỗ tay đầu tiên, chớp mắt cả sân tập toàn là tiếng vỗ tay như sấm. Huấn luyện viên Trương đỡ cái eo già đứng lên, không tức giận, cũng không thấy mất mặt, mắt như sáng lên, ông vỗ vai Đông Sinh nói: "Cậu giỏi lắm, quả nhiên tôi không nhìn lầm người, không làm lính thì rất đáng tiếc. Bây giờ sinh viên cũng có thể xin nhập ngũ, nếu là cậu có hứng thú, tôi có thể..."
"Tiểu Trương, cậu quá đáng quá nha, nào có ai lại đào góc tường trước mặt người ta như vậy chứ? Bạn học Lý Đông Sinh là sinh viên xuất sắc của trường chúng tôi đấy." Trong đám đông, một ông cụ mặc áo trắng ngắn tay cười nói.
"Sinh viên xuất sắc thì sao chứ? Sinh viên xuất sắc càng nên vì quốc gia vì nhân dân phục vụ!" Một ông cụ khác mặc quân trang, trước ngực gắn đầy huân chương quân công, không cam yếu thế nói.
Đông Sinh nhìn về phía có giọng nói, tầm mắt lướt qua hai ông cụ đang đấu võ mồm, dừng trên người đàn ông nhã nhặn anh tuấn hơn ba mươi tuổi.
Oán khí như có như không quấn quanh thân người đàn ông, trong oán khí có mặt quỷ như ẩn như hiện.
Đó là... Oán khí của địa phược linh.
Bình luận truyện