Con Của Quỷ
Chương 83: Khuyển quỷ
Nghe thấy tiếng gõ cửa, hiếm khi Đông Sinh chịu khó chủ động đi mở cửa trước khi Lương Kiện đứng lên, người đứng ở cửa chính là Trịnh Quân Diệu. Thấy túi lớn túi nhỏ trong tay Trịnh Quân Diệu và Andre, khóe miệng Đông Sinh nhếch lên, mắt sáng rực, mặt sáng ngời, lúm đồng điếu cũng hiện rõ.
Băng tan tuyết chảy, xuân về hoa nở, không gì ngoài như vậy.
Trong chớp mắt, thanh máu của đồng chí lão Trịnh tụt về không, bịch bịch bịch bịch, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn duỗi đến, tim Trịnh Quân Diệu lại đập nhanh hơn, bỗng, trên tay anh trống rỗng, túi to trong tay đã bị bàn tay kia lấy đi mất rồi.
"Đông tể, Đông tể, mau đặt ở đây đặt ở đây, có món gì vậy?". Lương Kiện quét hết đống đồ linh tinh trên bàn lên ghế sô pha.
Thấy Đông tể chẳng thèm quay đầu lại, Trịnh Quân Diệu khó được dịp đen mặt, quay đầu lấy túi trong tay Andre, lạnh lùng nói: "Anh tự tìm chỗ ăn tối đi, có việc tôi sẽ gọi".
Andre: Boss, tôi cũng muốn ăn đồ của quán Mai thị mà!
Khát vọng lồ lộ của Andre, đổi lại được tiếng sập cửa vô tình. Andre sờ mũi, đẩy gọng kính râm, vô cùng khí thế rời đi.
"Tài sản riêng" của Lương Kiện đều nằm trong tay Trịnh Quân Diệu, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã tăng lên gấp đôi. Tập đoàn Lương thị lập nghiệp nhờ buôn bán với nước ngoài và các mối quan hệ với họ hàng, bạn bè ở nước ngoài. Nhà họ Lương vốn là một gia tộc lớn, vào cuối đời nhà Thanh, thời ông cố Lương Kiện, ông cố Lương Kiện và em trai ông chia làm hai nhánh, một nhánh ở lại nước kinh doanh, nhánh khác ra nước ngoài phát triển. Mấy chục năm sau, tình hình trong nước rung chuyển dữ dội, đời sau hai chi Lương thị từng cắt đứt qua lại một lần.
Ông cố Lương Kiện là nhà tư sản nổi tiếng trong nước, vẫn luôn ủng hộ Cách mạng, sau không biết được ai khuyên mà kiên quyết bỏ qua mọi lời phản đối, ủng hộ hết tài sản cho Quân Cách mạng, còn được một chức vị không cao không thấp trong đó. Ông cố Lương Kiện rất giỏi, lập được không ít công lao, chức vị cũng ngày càng cao.
Sau khi đất nước xây dựng, vì một loạt biến cố thời cuộc mà ông cố Lương Kiện cũng bị đổ không ít tội, cũng gắng được đến lúc sửa lại án sai. Ông cố đã lớn tuổi nên chọn về hưu tránh tranh đấu phe phái, yên tâm dưỡng lão. Ông nội Lương Kiện là sinh viên mà thời đại đó ít ai được, nhưng cũng vì ảnh hưởng của cha và thời cuộc mà chịu không ít khổ. Qua mười năm, sau khi án sai được sửa lại, ông nội Lương Kiện liền đi theo con đường chính trị, được một chức quan không lớn không nhỏ ở Bắc Kinh. Dựa vào các mối quan hệ và sức ảnh hưởng của cha mình trong giới, cùng với năng lực của chính bản thân mình, nên tốc độ thăng chức cũng không chậm.
Cha Lương Kiện sinh ra ở thời kỳ mười năm hỗn loạn kia, ác mộng lúc còn bé khiến ông bỏ suy nghĩ đi theo con đường chính trị. Khi quan hệ ngoại giao được thiết lập, cải cách mở cửa, ông nội Lương Kiện cũng liên lạc lại được với chi khác ở nước ngoài.
Cha Lương Kiện học hành bình thường, không muốn làm quan, một lòng một dạ muốn làm ăn kiếm tiền. Tổ tiên nhà họ Lương vốn là nhà tư sản, rất khôn khéo trong việc kinh doanh, cha Lương Kiện dựa vào thân phận con cháu cán bộ cấp cao, cùng quan hệ họ hàng, bạn bè ở nước ngoài, trở thành một trong những người ăn cua đầu tiên (*), dùng thủ đoạn để tích lũy vốn liếng cho mình.
(*) Ý chỉ những người làm việc gì đó đầu tiên.
Sau đó, cha Lương Kiện dần tham gia vào nhiều lĩnh vực, từ từ hình thành nên tập đoàn Lương thị như hiện giờ.
Tập đoàn Lương thị vẫn chủ yếu làm ăn với nước ngoài, vậy cho nên rất nhiều người trong giới thượng lưu không biết rõ về tình hình Trịnh Quân Diệu ở nước ngoài, còn Lương Kiện lại biết không ít chuyện của anh.
Tập đoàn Lương thị bắt đầu từ ba Lương Kiện, thời gian phát triển không phải là dài, không thể so sánh với hào môn trăm tỷ như Trịnh thị, nhưng chi kia của Lương thị ở nước ngoài lại không hề nhỏ, chỉ là luôn kín đáo không phô trương, chứ thực ra cũng là tập đoàn tài chính lớn, có sự ảnh hưởng với hai giới hắc bạch.
Lần đầu tiên Lương Kiện nghe đến tên Trịnh Quân Diệu, chính là từ một người chú họ trong tộc. Vô tình cậu ta nghe được ba nói chuyện điện thoại với chú họ, chú ấy đã nhờ ba cậu ta điều tra lai lịch của Trịnh Quân Diệu. Sau đó, Lương Kiện lại được nghe về một vài chuyện của Trịnh Quân Diệu lúc ở nước ngoài.
Kiểu người làm gì cũng giỏi, ngay cả chú họ cũng muốn làm quen này, không ít lần Lương Kiện nghĩ người nọ phải có ba đầu sáu tay. Sau mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi kia, Lương Kiện lại càng thêm sùng bái Trịnh Quân Diệu.
Mà hiện giờ, nhìn Trịnh Quân Diệu kiên nhẫn gắp hết xương cá bỏ cá vào bát Đông tể, cái cảm giác quái dị, như là ngửi được mùi dấm chua này là gì nhỉ?
Nhìn Đông tể có vẻ đã rất quen chuyện này, Lương Kiện cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đồng thời lại thấy đắc ý --- lão Trịnh có lợi hại thì sao, còn không phải chỉ là người gắp xương cá cho người anh em của mình sao!
Lợi hại nhất vẫn là Đông tể của chúng ta!
Tình huống nhà Dư Đồng phức tạp, nhìn cậu ta tùy tiện nhưng thực ra rất cẩn thận. Nhìn Trịnh Quân Diệu ân cần gắp đồ ăn cho Đông tể, cậu ta cứ cảm giác như thấy bọn buôn người lấy kẹo dụ trẻ con.
Đông Sinh đơn thuần, không thể để bị Trịnh Quân Diệu lừa được, đợi lát nữa phải nhắc nhở Đông Sinh.
Nếu Trịnh Quân Diệu mà biết Dư Đồng nghĩ vậy thì chắc chắn sẽ ném hộp cơm ngay mặt cậu ta, bát tự còn chưa coi mà cậu ta đã cản rồi, gà mẹ quá ha?
Hôm nay đồng chí lão Trịnh đã định trước là không thoát khỏi oán niệm, vốn anh định đút no cho Đông tể rồi dẫn về nhà, sách tranh tối qua còn chưa xem hết nữa, đêm nay xem tiếp vậy.
Ai ngờ Đông tể ăn no lười nhác tựa vào sô pha nói, "Đêm nay tôi ở lại bệnh viện với Dư Đồng và Lương Kiện, anh về trước đi".
Trịnh Quân Diệu:...
Đồng chí lão Trịnh nhìn quanh phòng bệnh, thấy chỉ có một cái giường cho người chăm sóc, mày nhíu lại, "Giường nhỏ vậy cậu với Lương Kiện sao ngủ được?".
Giường dành cho người chăm trong phòng bệnh VIP cũng không nhỏ, là loại giường 1,5x2m, hai người chen chúc ngủ cũng đủ rồi.
Nhưng, Lương Kiện cúi đầu nhìn cái bụng tròn vừa ăn no của mình, cảm giác như vừa bị bắn một phát.
Đông Sinh nói: "Tôi nằm trên sô pha là được".
Sắc mặt Trịnh Quân Diệu lạnh lùng, "Vậy sao được?".
Đầu óc tiện nhân bỗng được soi sáng, lẫm liệt nói: "Tôi ngủ sô pha!".
Cái giường kia ngay gần cửa, lỡ khuyển quỷ vào từ đó thì không phải sẽ bị biến thành đồ ăn sao?
"Được rồi, vậy buổi tối mọi người đừng chơi muộn quá, nghỉ sớm chút, tôi còn có việc cần làm. Nếu tối nay mọi người muốn ăn khuya thì cứ gọi tôi". Trịnh Quân Diệu cười nói.
Ăn khuya, mắt Đông tể sáng rực, "Tôi muốn ăn canh thịt dê với hồn đồn, có được không?". Ba chữ cuối kia chỉ là Đông tể thấy hơi ngượng thôi, Trịnh Quân Diệu vừa mời bọn họ ăn một bữa lớn mà. Lúc cậu đến thì thấy xung quanh bệnh viện bán rất nhiều đồ ăn, nhưng cậu không biết khuyển quỷ sẽ đến lúc nào, có tiếp tục tấn công đám Lương Kiện hay không, lỡ lúc cậu không ở đây lại xảy ra chuyện gì thì sao?
Nụ cười trên mặt Trịnh Quân Diệu càng tươi hơn, "Tất nhiên, các cậu thì sao, muốn ăn gì?".
Dù Trịnh Quân Diệu có tỏ vẻ thân thiết thế nào thì Lương Kiện và Dư Đồng vẫn câu nệ khi đối mặt với anh, nên cũng chọn món ăn khuya như Đông Sinh.
Sau khi Trịnh Quân Diệu đi, Lương Kiện và Dư Đồng đều cầm sách ôn bài.
Thứ hai cả Lương Kiện và Dư Đồng đều có môn thi, Dư Đồng chỉ bị thương tay trái nên không ảnh hưởng gì. Ngày mai lại truyền dịch một ngày, nếu không có vấn đề gì hẳn cậu có thể xuất viện. Học kỳ này cậu học rất nghiêm túc, gần như đều đặt hết tâm trí lên việc học hành, không muốn chỉ vì chút đau đớn này mà bỏ cuộc thi.
Dư Đồng bị tàn một tay vẫn ôn bài, Lương Kiện sao có thể ngồi chơi không? Đông Sinh lúc đến khá vội nên không mang sách theo, chỉ có thể nhàm chán cầm di động đọc tin tức lướt weibo của A Hoàng.
Đêm dần khuya, hành lang bên ngoài cũng dần yên lặng. Vương Xuyên không biết tỉnh từ khi nào, nhìn có vẻ khá hơn trước nhiều, cậu ta nói một tiếng với Đông Sinh, rồi đi đến phòng bệnh của Vương Hải.
Như trong rất nhiều câu chuyện ma đáng sợ, bệnh viện là nơi dễ thấy ma nhất.
Trên hành lang trống rỗng trong mắt người thường, có thể đếm được năm sáu con.
Những quỷ hồn này hầu hết đều chết chưa được bao lâu, mơ mơ màng màng không rõ mục đích bay đi bay lại, so với chúng, Vương Xuyên cũng có thể được coi là "quỷ già", oán khí trên người vừa nhiều vừa nặng, những quỷ hồn kia đều né tránh cậu ta theo bản năng.
Nhưng lúc này, một thiếu niên quỷ nhìn rất yếu ớt nhích lại gần, khẽ hỏi: "Anh có thấy chó của tôi đâu không?".
Vương Xuyên thấy có hy vọng báo thù nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thuận miệng đáp lại: "Không thấy".
Thiếu niên vui mừng nói: "Anh nghe thấy tiếng tôi nói chuyện sao? Tốt quá rồi, cuối cùng cũng gặp người nghe thấy tiếng của tôi. Đa Đa nhà tôi không thấy đâu nữa, anh báo cảnh sát giúp tôi được không?".
Vương Xuyên tức giận nói: "Tôi là quỷ, cậu bảo tôi báo cảnh sát giúp cậu sao?". Nếu cậu ta có thể đi báo cảnh sát thì đã sớm đi rồi, còn chờ đến lúc này sao?
Thiếu niên sửng sốt, lập tức hiểu ra, dường như bị dọa sợ nên lảo đảo lùi về sau mấy bước, giọng run run: "Anh đừng, đừng làm tôi sợ, tôi không sợ, không sợ quỷ đâu".
"Cậu bị ngu à, chẳng phải cậu là quỷ sao?". Vương Xuyên đã gặp quỷ bị thần kinh không ít rồi, nói xong cũng chẳng thèm để ý nữa, bay thẳng đến phòng bệnh Vương Hải.
"A?". Thiếu niên đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt to vốn không có cảm xúc gì nhìn càng đờ đẫn hơn, chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại thì không thấy Vương Xuyên đâu nữa. Vốn cậu sinh ra thì đã mù, từ nhỏ đến lớn đều sống trong bóng tối, sau khi chết cũng chẳng thấy gì cả, đến khi Vương Xuyên vạch trần, cậu mới nhận ra, thì ra cậu đã chết rồi, khó trách những người kia đều không chú ý đến cậu.
Không có Đa Đa dẫn đường, cậu không thể ra khỏi nơi này. Nghĩ đến chú chó lớn đã ở bên mình nhiều năm, thiếu niên lại thấy buồn. Không biết Đa Đa đã về nhà chưa, Đa Đa thông minh như vậy chắc chắn sẽ không chạy lạc đâu. Tuy nghĩ vậy nhưng thiếu niên vẫn thấy bồn chồn, cậu muốn về nhà gặp Đa Đa, gặp ba mẹ và em trai.
Lúc này, thiếu niên mới có cái cảm giác là mình đã chết, đau buồn ngồi sụp xuống, nước mắt rơi xuống đất.
Khóc một lúc lâu, thiếu niên lau nước mắt trên mặt, bắt đầu sử dụng cái đầu không được tỉnh táo lắm. Chỉ có quỷ hồn lúc nãy là nghe được tiếng cậu nói chuyện, không chừng anh ta có thể mang cậu về nhà. Thiếu niên lấy hết dũng khí gọi mấy tiếng trong hành lang, nhưng không có tiếng đáp lại, cậu ảo não vỗ vỗ đầu mình.
Sao đã biến thành quỷ mà vẫn ngốc vậy chứ?
Cậu muốn đi tìm con quỷ kia, nhưng cậu lại không nhìn thấy, thiếu niên cân nhắc một lúc, quyết định đứng tại chỗ mong vận may.
Vương Xuyên bay đến phòng bệnh của Vương Hải, nghe cha mẹ mình khóc lóc kể lể con trai ngoan thế nào, đáng thương thế nào, đám người Lương Kiện đã ỷ thế hiếp người thế nào. Nhìn những người không rõ đầu đuôi thương cảm oán giận với chuyện "Vương Xuyên" gặp phải, thậm chí còn bày cách nữa, Vương Xuyên vô cùng giận dữ, đèn trong phòng bỗng lóe lên, cốc thủy tinh đặt ở đầu giường Vương Hải nổ tung, đèn trong phòng cũng tắt ngúm.
Gió lạnh thổi vù vù ngoài cửa sổ, như tiếng quỷ rít gào.
Một luồng khí lạnh chạy dọc lên từ dưới lòng bàn chân Vương Hải, Vương Hải rùng mình, cắn chặt môi, rúc trong chăn run rẩy không ngừng.
Vương Xuyên, là Vương Xuyên, nó lại đến nữa rồi!
Bà Vương chợt nhớ đến lời Lương Kiện nói hôm nay, "Vương Xuyên thực sự, đang đứng khóc sau lưng bà đấy". Rõ ràng hệ thống sưởi hơi trong phòng vẫn hoạt động bình thường, nhưng bà Vương lại nổi da gà, hai chân mềm như mì nấu chín.
Không lâu sau, nhân viên bảo trì của bệnh viên đã đến đổi bóng mới, phòng bệnh lại sáng như cũ, một người phụ nữ trung niên nhiệt tình nói: "Chị này, sao sắc mặt chị kém vậy? Có cần gọi bác sĩ đến khám cho chị không?".
Bà Vương lắc đầu từ chối ý tốt của người ta, cầm bàn chải và khăn mặt vào phòng rửa mặt, định đi nghỉ sớm chút. Đang đứng trước gương đánh răng, bỗng, đèn trong phòng lập lòe, lúc sáng lúc tối, trong gương xuất hiện một khuôn mặt quỷ máu thịt lẫn lộn lại rất quen thuộc, nói không thành tiếng.
Mẹ.
Bà Vương hét ầm lên kêu có quỷ, rồi ngã phịch xuống đất, ngất đi.
Bác sĩ trực ban vội chạy đến, khám qua cho bà ta rồi truyền dịch, không lâu sau, bà ta đã tỉnh dậy.
Bà ta vẫn chưa hết sợ, hoảng sợ túm tay ông Vương, sợ hãi nói: "Tôi, tôi vừa thấy Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, nó về rồi".
Ông Vương dùng một tay che miệng bà ta: "Đừng có nói nhảm! Bác sĩ nói bà mệt quá, nghỉ ngơi ngủ một giấc là không sao rồi, đừng nghĩ mấy chuyện không đâu nữa".
Vương Xuyên đứng sau bọn họ một lúc lâu, nhìn mẹ được cha an ủi mà dần bĩnh tĩnh lại, trong lòng là vô tận thù hận và mỏi mệt, nhìn bọn họ một lần nữa rồi bay ra phòng bệnh. Bay tới đầu hành lang, Vương Xuyên thấy bóng đen khổng lồ vặn vẹo được tạo thành từ vô số chó mèo, đang bước đến.
Bóng đen nhìn thấy cậu ta thì dừng một lúc, sau đó vô cùng hung hãn nhào lên.
Đông Sinh đang nhắn tin với Trịnh Quân Diệu hỏi về các món ăn khuya, bỗng thấy quỷ khế đặt trên bàn trà đang lóe ánh sáng đỏ không bình thường chút nào, Đông Sinh nhíu mày cầm quỷ khế lên, khẽ niệm chú, Vương Xuyên liền xuất hiện trước mặt cậu.
"Có, có quái vật!".
Vương Xuyên vẫn sợ hãi không thôi, khuyển quỷ chậm rãi lại gần sau lưng cậu ta, há mồm máu to nhào đến.
Suy nghĩ của tác giả: Vương Xuyên: sao ông đây lại xui xẻo vậy chứ?
Đông tể: Trách tôi hả?
Băng tan tuyết chảy, xuân về hoa nở, không gì ngoài như vậy.
Trong chớp mắt, thanh máu của đồng chí lão Trịnh tụt về không, bịch bịch bịch bịch, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn duỗi đến, tim Trịnh Quân Diệu lại đập nhanh hơn, bỗng, trên tay anh trống rỗng, túi to trong tay đã bị bàn tay kia lấy đi mất rồi.
"Đông tể, Đông tể, mau đặt ở đây đặt ở đây, có món gì vậy?". Lương Kiện quét hết đống đồ linh tinh trên bàn lên ghế sô pha.
Thấy Đông tể chẳng thèm quay đầu lại, Trịnh Quân Diệu khó được dịp đen mặt, quay đầu lấy túi trong tay Andre, lạnh lùng nói: "Anh tự tìm chỗ ăn tối đi, có việc tôi sẽ gọi".
Andre: Boss, tôi cũng muốn ăn đồ của quán Mai thị mà!
Khát vọng lồ lộ của Andre, đổi lại được tiếng sập cửa vô tình. Andre sờ mũi, đẩy gọng kính râm, vô cùng khí thế rời đi.
"Tài sản riêng" của Lương Kiện đều nằm trong tay Trịnh Quân Diệu, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã tăng lên gấp đôi. Tập đoàn Lương thị lập nghiệp nhờ buôn bán với nước ngoài và các mối quan hệ với họ hàng, bạn bè ở nước ngoài. Nhà họ Lương vốn là một gia tộc lớn, vào cuối đời nhà Thanh, thời ông cố Lương Kiện, ông cố Lương Kiện và em trai ông chia làm hai nhánh, một nhánh ở lại nước kinh doanh, nhánh khác ra nước ngoài phát triển. Mấy chục năm sau, tình hình trong nước rung chuyển dữ dội, đời sau hai chi Lương thị từng cắt đứt qua lại một lần.
Ông cố Lương Kiện là nhà tư sản nổi tiếng trong nước, vẫn luôn ủng hộ Cách mạng, sau không biết được ai khuyên mà kiên quyết bỏ qua mọi lời phản đối, ủng hộ hết tài sản cho Quân Cách mạng, còn được một chức vị không cao không thấp trong đó. Ông cố Lương Kiện rất giỏi, lập được không ít công lao, chức vị cũng ngày càng cao.
Sau khi đất nước xây dựng, vì một loạt biến cố thời cuộc mà ông cố Lương Kiện cũng bị đổ không ít tội, cũng gắng được đến lúc sửa lại án sai. Ông cố đã lớn tuổi nên chọn về hưu tránh tranh đấu phe phái, yên tâm dưỡng lão. Ông nội Lương Kiện là sinh viên mà thời đại đó ít ai được, nhưng cũng vì ảnh hưởng của cha và thời cuộc mà chịu không ít khổ. Qua mười năm, sau khi án sai được sửa lại, ông nội Lương Kiện liền đi theo con đường chính trị, được một chức quan không lớn không nhỏ ở Bắc Kinh. Dựa vào các mối quan hệ và sức ảnh hưởng của cha mình trong giới, cùng với năng lực của chính bản thân mình, nên tốc độ thăng chức cũng không chậm.
Cha Lương Kiện sinh ra ở thời kỳ mười năm hỗn loạn kia, ác mộng lúc còn bé khiến ông bỏ suy nghĩ đi theo con đường chính trị. Khi quan hệ ngoại giao được thiết lập, cải cách mở cửa, ông nội Lương Kiện cũng liên lạc lại được với chi khác ở nước ngoài.
Cha Lương Kiện học hành bình thường, không muốn làm quan, một lòng một dạ muốn làm ăn kiếm tiền. Tổ tiên nhà họ Lương vốn là nhà tư sản, rất khôn khéo trong việc kinh doanh, cha Lương Kiện dựa vào thân phận con cháu cán bộ cấp cao, cùng quan hệ họ hàng, bạn bè ở nước ngoài, trở thành một trong những người ăn cua đầu tiên (*), dùng thủ đoạn để tích lũy vốn liếng cho mình.
(*) Ý chỉ những người làm việc gì đó đầu tiên.
Sau đó, cha Lương Kiện dần tham gia vào nhiều lĩnh vực, từ từ hình thành nên tập đoàn Lương thị như hiện giờ.
Tập đoàn Lương thị vẫn chủ yếu làm ăn với nước ngoài, vậy cho nên rất nhiều người trong giới thượng lưu không biết rõ về tình hình Trịnh Quân Diệu ở nước ngoài, còn Lương Kiện lại biết không ít chuyện của anh.
Tập đoàn Lương thị bắt đầu từ ba Lương Kiện, thời gian phát triển không phải là dài, không thể so sánh với hào môn trăm tỷ như Trịnh thị, nhưng chi kia của Lương thị ở nước ngoài lại không hề nhỏ, chỉ là luôn kín đáo không phô trương, chứ thực ra cũng là tập đoàn tài chính lớn, có sự ảnh hưởng với hai giới hắc bạch.
Lần đầu tiên Lương Kiện nghe đến tên Trịnh Quân Diệu, chính là từ một người chú họ trong tộc. Vô tình cậu ta nghe được ba nói chuyện điện thoại với chú họ, chú ấy đã nhờ ba cậu ta điều tra lai lịch của Trịnh Quân Diệu. Sau đó, Lương Kiện lại được nghe về một vài chuyện của Trịnh Quân Diệu lúc ở nước ngoài.
Kiểu người làm gì cũng giỏi, ngay cả chú họ cũng muốn làm quen này, không ít lần Lương Kiện nghĩ người nọ phải có ba đầu sáu tay. Sau mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi kia, Lương Kiện lại càng thêm sùng bái Trịnh Quân Diệu.
Mà hiện giờ, nhìn Trịnh Quân Diệu kiên nhẫn gắp hết xương cá bỏ cá vào bát Đông tể, cái cảm giác quái dị, như là ngửi được mùi dấm chua này là gì nhỉ?
Nhìn Đông tể có vẻ đã rất quen chuyện này, Lương Kiện cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đồng thời lại thấy đắc ý --- lão Trịnh có lợi hại thì sao, còn không phải chỉ là người gắp xương cá cho người anh em của mình sao!
Lợi hại nhất vẫn là Đông tể của chúng ta!
Tình huống nhà Dư Đồng phức tạp, nhìn cậu ta tùy tiện nhưng thực ra rất cẩn thận. Nhìn Trịnh Quân Diệu ân cần gắp đồ ăn cho Đông tể, cậu ta cứ cảm giác như thấy bọn buôn người lấy kẹo dụ trẻ con.
Đông Sinh đơn thuần, không thể để bị Trịnh Quân Diệu lừa được, đợi lát nữa phải nhắc nhở Đông Sinh.
Nếu Trịnh Quân Diệu mà biết Dư Đồng nghĩ vậy thì chắc chắn sẽ ném hộp cơm ngay mặt cậu ta, bát tự còn chưa coi mà cậu ta đã cản rồi, gà mẹ quá ha?
Hôm nay đồng chí lão Trịnh đã định trước là không thoát khỏi oán niệm, vốn anh định đút no cho Đông tể rồi dẫn về nhà, sách tranh tối qua còn chưa xem hết nữa, đêm nay xem tiếp vậy.
Ai ngờ Đông tể ăn no lười nhác tựa vào sô pha nói, "Đêm nay tôi ở lại bệnh viện với Dư Đồng và Lương Kiện, anh về trước đi".
Trịnh Quân Diệu:...
Đồng chí lão Trịnh nhìn quanh phòng bệnh, thấy chỉ có một cái giường cho người chăm sóc, mày nhíu lại, "Giường nhỏ vậy cậu với Lương Kiện sao ngủ được?".
Giường dành cho người chăm trong phòng bệnh VIP cũng không nhỏ, là loại giường 1,5x2m, hai người chen chúc ngủ cũng đủ rồi.
Nhưng, Lương Kiện cúi đầu nhìn cái bụng tròn vừa ăn no của mình, cảm giác như vừa bị bắn một phát.
Đông Sinh nói: "Tôi nằm trên sô pha là được".
Sắc mặt Trịnh Quân Diệu lạnh lùng, "Vậy sao được?".
Đầu óc tiện nhân bỗng được soi sáng, lẫm liệt nói: "Tôi ngủ sô pha!".
Cái giường kia ngay gần cửa, lỡ khuyển quỷ vào từ đó thì không phải sẽ bị biến thành đồ ăn sao?
"Được rồi, vậy buổi tối mọi người đừng chơi muộn quá, nghỉ sớm chút, tôi còn có việc cần làm. Nếu tối nay mọi người muốn ăn khuya thì cứ gọi tôi". Trịnh Quân Diệu cười nói.
Ăn khuya, mắt Đông tể sáng rực, "Tôi muốn ăn canh thịt dê với hồn đồn, có được không?". Ba chữ cuối kia chỉ là Đông tể thấy hơi ngượng thôi, Trịnh Quân Diệu vừa mời bọn họ ăn một bữa lớn mà. Lúc cậu đến thì thấy xung quanh bệnh viện bán rất nhiều đồ ăn, nhưng cậu không biết khuyển quỷ sẽ đến lúc nào, có tiếp tục tấn công đám Lương Kiện hay không, lỡ lúc cậu không ở đây lại xảy ra chuyện gì thì sao?
Nụ cười trên mặt Trịnh Quân Diệu càng tươi hơn, "Tất nhiên, các cậu thì sao, muốn ăn gì?".
Dù Trịnh Quân Diệu có tỏ vẻ thân thiết thế nào thì Lương Kiện và Dư Đồng vẫn câu nệ khi đối mặt với anh, nên cũng chọn món ăn khuya như Đông Sinh.
Sau khi Trịnh Quân Diệu đi, Lương Kiện và Dư Đồng đều cầm sách ôn bài.
Thứ hai cả Lương Kiện và Dư Đồng đều có môn thi, Dư Đồng chỉ bị thương tay trái nên không ảnh hưởng gì. Ngày mai lại truyền dịch một ngày, nếu không có vấn đề gì hẳn cậu có thể xuất viện. Học kỳ này cậu học rất nghiêm túc, gần như đều đặt hết tâm trí lên việc học hành, không muốn chỉ vì chút đau đớn này mà bỏ cuộc thi.
Dư Đồng bị tàn một tay vẫn ôn bài, Lương Kiện sao có thể ngồi chơi không? Đông Sinh lúc đến khá vội nên không mang sách theo, chỉ có thể nhàm chán cầm di động đọc tin tức lướt weibo của A Hoàng.
Đêm dần khuya, hành lang bên ngoài cũng dần yên lặng. Vương Xuyên không biết tỉnh từ khi nào, nhìn có vẻ khá hơn trước nhiều, cậu ta nói một tiếng với Đông Sinh, rồi đi đến phòng bệnh của Vương Hải.
Như trong rất nhiều câu chuyện ma đáng sợ, bệnh viện là nơi dễ thấy ma nhất.
Trên hành lang trống rỗng trong mắt người thường, có thể đếm được năm sáu con.
Những quỷ hồn này hầu hết đều chết chưa được bao lâu, mơ mơ màng màng không rõ mục đích bay đi bay lại, so với chúng, Vương Xuyên cũng có thể được coi là "quỷ già", oán khí trên người vừa nhiều vừa nặng, những quỷ hồn kia đều né tránh cậu ta theo bản năng.
Nhưng lúc này, một thiếu niên quỷ nhìn rất yếu ớt nhích lại gần, khẽ hỏi: "Anh có thấy chó của tôi đâu không?".
Vương Xuyên thấy có hy vọng báo thù nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thuận miệng đáp lại: "Không thấy".
Thiếu niên vui mừng nói: "Anh nghe thấy tiếng tôi nói chuyện sao? Tốt quá rồi, cuối cùng cũng gặp người nghe thấy tiếng của tôi. Đa Đa nhà tôi không thấy đâu nữa, anh báo cảnh sát giúp tôi được không?".
Vương Xuyên tức giận nói: "Tôi là quỷ, cậu bảo tôi báo cảnh sát giúp cậu sao?". Nếu cậu ta có thể đi báo cảnh sát thì đã sớm đi rồi, còn chờ đến lúc này sao?
Thiếu niên sửng sốt, lập tức hiểu ra, dường như bị dọa sợ nên lảo đảo lùi về sau mấy bước, giọng run run: "Anh đừng, đừng làm tôi sợ, tôi không sợ, không sợ quỷ đâu".
"Cậu bị ngu à, chẳng phải cậu là quỷ sao?". Vương Xuyên đã gặp quỷ bị thần kinh không ít rồi, nói xong cũng chẳng thèm để ý nữa, bay thẳng đến phòng bệnh Vương Hải.
"A?". Thiếu niên đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt to vốn không có cảm xúc gì nhìn càng đờ đẫn hơn, chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại thì không thấy Vương Xuyên đâu nữa. Vốn cậu sinh ra thì đã mù, từ nhỏ đến lớn đều sống trong bóng tối, sau khi chết cũng chẳng thấy gì cả, đến khi Vương Xuyên vạch trần, cậu mới nhận ra, thì ra cậu đã chết rồi, khó trách những người kia đều không chú ý đến cậu.
Không có Đa Đa dẫn đường, cậu không thể ra khỏi nơi này. Nghĩ đến chú chó lớn đã ở bên mình nhiều năm, thiếu niên lại thấy buồn. Không biết Đa Đa đã về nhà chưa, Đa Đa thông minh như vậy chắc chắn sẽ không chạy lạc đâu. Tuy nghĩ vậy nhưng thiếu niên vẫn thấy bồn chồn, cậu muốn về nhà gặp Đa Đa, gặp ba mẹ và em trai.
Lúc này, thiếu niên mới có cái cảm giác là mình đã chết, đau buồn ngồi sụp xuống, nước mắt rơi xuống đất.
Khóc một lúc lâu, thiếu niên lau nước mắt trên mặt, bắt đầu sử dụng cái đầu không được tỉnh táo lắm. Chỉ có quỷ hồn lúc nãy là nghe được tiếng cậu nói chuyện, không chừng anh ta có thể mang cậu về nhà. Thiếu niên lấy hết dũng khí gọi mấy tiếng trong hành lang, nhưng không có tiếng đáp lại, cậu ảo não vỗ vỗ đầu mình.
Sao đã biến thành quỷ mà vẫn ngốc vậy chứ?
Cậu muốn đi tìm con quỷ kia, nhưng cậu lại không nhìn thấy, thiếu niên cân nhắc một lúc, quyết định đứng tại chỗ mong vận may.
Vương Xuyên bay đến phòng bệnh của Vương Hải, nghe cha mẹ mình khóc lóc kể lể con trai ngoan thế nào, đáng thương thế nào, đám người Lương Kiện đã ỷ thế hiếp người thế nào. Nhìn những người không rõ đầu đuôi thương cảm oán giận với chuyện "Vương Xuyên" gặp phải, thậm chí còn bày cách nữa, Vương Xuyên vô cùng giận dữ, đèn trong phòng bỗng lóe lên, cốc thủy tinh đặt ở đầu giường Vương Hải nổ tung, đèn trong phòng cũng tắt ngúm.
Gió lạnh thổi vù vù ngoài cửa sổ, như tiếng quỷ rít gào.
Một luồng khí lạnh chạy dọc lên từ dưới lòng bàn chân Vương Hải, Vương Hải rùng mình, cắn chặt môi, rúc trong chăn run rẩy không ngừng.
Vương Xuyên, là Vương Xuyên, nó lại đến nữa rồi!
Bà Vương chợt nhớ đến lời Lương Kiện nói hôm nay, "Vương Xuyên thực sự, đang đứng khóc sau lưng bà đấy". Rõ ràng hệ thống sưởi hơi trong phòng vẫn hoạt động bình thường, nhưng bà Vương lại nổi da gà, hai chân mềm như mì nấu chín.
Không lâu sau, nhân viên bảo trì của bệnh viên đã đến đổi bóng mới, phòng bệnh lại sáng như cũ, một người phụ nữ trung niên nhiệt tình nói: "Chị này, sao sắc mặt chị kém vậy? Có cần gọi bác sĩ đến khám cho chị không?".
Bà Vương lắc đầu từ chối ý tốt của người ta, cầm bàn chải và khăn mặt vào phòng rửa mặt, định đi nghỉ sớm chút. Đang đứng trước gương đánh răng, bỗng, đèn trong phòng lập lòe, lúc sáng lúc tối, trong gương xuất hiện một khuôn mặt quỷ máu thịt lẫn lộn lại rất quen thuộc, nói không thành tiếng.
Mẹ.
Bà Vương hét ầm lên kêu có quỷ, rồi ngã phịch xuống đất, ngất đi.
Bác sĩ trực ban vội chạy đến, khám qua cho bà ta rồi truyền dịch, không lâu sau, bà ta đã tỉnh dậy.
Bà ta vẫn chưa hết sợ, hoảng sợ túm tay ông Vương, sợ hãi nói: "Tôi, tôi vừa thấy Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, nó về rồi".
Ông Vương dùng một tay che miệng bà ta: "Đừng có nói nhảm! Bác sĩ nói bà mệt quá, nghỉ ngơi ngủ một giấc là không sao rồi, đừng nghĩ mấy chuyện không đâu nữa".
Vương Xuyên đứng sau bọn họ một lúc lâu, nhìn mẹ được cha an ủi mà dần bĩnh tĩnh lại, trong lòng là vô tận thù hận và mỏi mệt, nhìn bọn họ một lần nữa rồi bay ra phòng bệnh. Bay tới đầu hành lang, Vương Xuyên thấy bóng đen khổng lồ vặn vẹo được tạo thành từ vô số chó mèo, đang bước đến.
Bóng đen nhìn thấy cậu ta thì dừng một lúc, sau đó vô cùng hung hãn nhào lên.
Đông Sinh đang nhắn tin với Trịnh Quân Diệu hỏi về các món ăn khuya, bỗng thấy quỷ khế đặt trên bàn trà đang lóe ánh sáng đỏ không bình thường chút nào, Đông Sinh nhíu mày cầm quỷ khế lên, khẽ niệm chú, Vương Xuyên liền xuất hiện trước mặt cậu.
"Có, có quái vật!".
Vương Xuyên vẫn sợ hãi không thôi, khuyển quỷ chậm rãi lại gần sau lưng cậu ta, há mồm máu to nhào đến.
Suy nghĩ của tác giả: Vương Xuyên: sao ông đây lại xui xẻo vậy chứ?
Đông tể: Trách tôi hả?
Bình luận truyện