Con Dâu Nhà Họ Chu

Chương 8: Bắn đầy bụng em dâu



Edit + Beta: Khiết Phan

“Tiểu Phúc… Em thật chặt… Thoải mái quá…” Chu Quý tách hai chân cô thành chữ nhất, nam căn điên cuồng khuấy động tiểu huyệt yếu ớt, thô bạo mà mãnh liệt, không có nửa điểm thương tiếc, động thịt thít chặc đến mức khiến anh cơ hồ nổi điên. Mỗi một lần tiến vào, hoa huy*t vừa ướt át vừa trơn bóng kia đều gắt gao mút lấy mút để côn th*t của anh, cắn đến anh mất hết ý thức, không đến vài phút, mật dịch của cô đã phun ra như suối.

“Ứm… Ưm…” Một luồng tinh dịch đậm đặc bắn thẳng vào cơ thể cô. Cả thể xác và tinh thần cô đồng loạt cao trào. Cự vật vừa mới mềm lại nhanh chống bành trướng, lấp đầy cả nhục bích. Tư vị bị xâm chiếm này khiến cô cảm thấy có chút phức tạp.

Chu Quý không nghĩ rằng mình bắn nhanh như, trong lòng có chút ảo não, sợ bị cô xem thường. Một tay mạnh mẽ giữ chặt cô, tay còn lại bấu vào mông cô, lần nữa va chạm.

Trương Tiểu Phúc nửa treo trên người anh, hai chân vòng trên eo anh. Mỗi một lần anh đâm vào, thân thể mềm mại lại run rẩy, bầu ngực cọ xát trên ngực làm dục hỏa tăng vọt, nam căn trong người cô lớn hơn vài vòng.

“Ưm…” Cô mất hồn rên rỉ, vẹo eo phối hợp cùng người đàn ông đang điên cuồng kia. Yêu một cách kịch liệt, thô bạo như vậy mới là sở thích của cô. Mặc dù thân thể có chút chịu không nỗi nhưng khoái cảm đó làm cô say mê.

“Anh tư… Đừng… Ưm… A a a a…” Đối với chuyệ hoan ái, nam nhân không cần thầy dạy cũng biết. Tuy Chu Quý lần đầu thực hành nhưng bản năng học tập của anh rất nhanh, cự long thô to điên cuồng ra vào trong cơ thể cô, đâm đến tứ chi cô nhũn ra. Đầu nấm tiến sâu vào hoa tâm, vô tình phát hiện mỗi lần đâm trúng vị trí kia, âm thanh của cô đặc biệt dễ nghe, anh bèn tấn công tới tấp vào địa phương thoải mái ấy của cô.

Trương Tiểu Phúc lắc đầu, thân thể bị làm đến tê dại, bủn rủn. Bụng nhỏ căng trướng, mật dịch vùng đào nguyên phun trào trên phân thân của anh, trơn trơn trượt trượt giúp quá trình sáp nhận thêm thuận lợi.

“Tiểu Phúc… Sao em ra nhiều nước vậy?” Chu Quý vừa cắm vừa tò mò hỏi. Trương Tiểu Phúc hơi giận liếc anh, hiển nhiên cô không trả lời rồi, chỉ phập phồng, run rẩy.

“Anh biết rồi! Nhất định là em quá sướng nên mới ra nhiều nước như vậy!” Chu Quý cười ngây ngô, bàn tay vô sỉ nhéo nhéo ngực cô: “Tiểu Phúc, của anh lớn hơn của thằng tư nhiều đúng không?”

Anh mang vẻ mặt đắc ý, ôm cô đè lên tường, mở hai chân cô ra, côn th*t “ọp” một cái tiến vào. Cô sung sướng rên rỉ, thứ này của anh đúng là bảo vật, nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có thể chịu được.

Cậu nhỏ của anh cũng cao to xuất chúng như anh vậy, dài gần chín tấc(*), to như cánh tay em bé, chỉ có điều da biến thành màu đen, nhìn tựa như khúc gỗ, thọc cô đến tâm hoa nộ phóng(**).

(*) Gần 30 cm. 1 thốn (1 tấc) = 10 phân = 3,33 cm (theo Wikipedia).

(**) Cực kì vui mừng, sung sướng (Trích từ điển Hán – Nôm).

Sau khi dập hơn mười cái, anh bế cô ra cửa sổ, nâng một chân cô đặt trên thành cửa, cắm vào từ phía sau. “Tiểu tứ” kích động đâm thọc, cơ thể cô mềm như bông tựa vào anh, theo nhịp điệu của anh mà rên rỉ.

Dịch nhờn lầy lội lan rộng làm ướt “đám cỏ” bên cạnh, Chu Quý nhào nặn cặp mông thịt, đem chính mình va chạm trong thân thể, cảm giác yêu đương vụng trộm kích thích đến hưng phấn, anh quên hết tất cả, chỉ còn tồn tại ý nghĩ chiếm hữu lấy cô.

Hai người ân ái trong phòng tắm đến thần hồn điên đảo, mãi cho đến khi nghe tiếng bước chân bên ngoài, Trương Tiểu Phúc mới đẩy anh một cái. Chu Quý cũng ngừng di chuyển.

“Bà xã, em đang tắm hả?” Chu Tư Niên hỏi ngoài cửa.

“Dạ, có chuyện gì hả anh?” Thanh âm Trương Tiểu Phúc có chút nghẹn ngào. Đồ vật chôn trong cơ thể cô chậm rãi ra vào, thiếu chút nữa cô đã rên ra tiếng.

“Anh đi tìm trưởng thôn. Đêm qua em đã mệt lắm rồi, một lát nghỉ ngơi cho thoải mái nhé.” Chu Tư Niên nói bên ngoài, Trương Tiểu Phúc đáp ứng, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân đi xa.

“Thằng út tìm trưởng thôn làm gì?” Chu Quý vừa hỏi vừa điên cuồng đưa đẩy.

“Ưm… Ưm… Tư Niên… A a…… Ảnh nói muốn ở lại… Ưm… Xây dựng quê nhà… Ân… Còn… Còn nói… Không muốn mấy anh đi làm công xa nhà nữa… Anh… Anh tư… Anh đồng ý không… A a a…” Cả người bị anh ôm vào ngực, theo sự điên cuồng của anh, lời nói cũng đứt quãng.

“Anh bằng lòng… Chỉ cần… Chỉ cần em ở nhà…” Chu Quý buột miệng thốt ra, cầm lòng không đậu ôm chặt cô, nhìn hai má ửng hồng, đúng là câu người mà! Anh đột nhiên cúi đầu, dùng sức gặm miệng nhỏ, mút hai cánh môi mềm mại. Tuy biết vợ em trai cũng không tha là sai trái nhưng anh không thể khống chế được mình.

Lúc trước cô trở lên thành phố, hồn anh như bị cô câu đi mất, anh cả ngày tương tư. Anh chưa từng có người phụ nữ nào. Và trong lòng anh, cô đã trở thành người phụ nữ cả đời của anh.

“Bà xã… Anh sẽ không đi.” Anh tham lam liếm mút đầu lưỡi thơm tho, nghe cô yêu kiều rên rỉ, tâm đã mềm như nước, hoà chung bài ca với cô. Tiếng kêu của anh làm thể xác và tâm hồn cô nhộn nhạo, đại não trống rỗng, đến lúc nghe hết câu nói của anh, cô hờn dỗi: “Ai là bà xã của anh… Ưm… Ưm… Anh tư đừng gọi bậy…”

“Nếu em không phải bà xã của anh, sao giờ anh lại làm em?” Chu Quý cười gian trá: “Phòng tân hôn này anh cũng có công lao, trong lòng anh, em đã là bà xã của anh rồi.”

“Hừ, thì ra anh phóng khoáng chi tiền là vì lí do này!” Trương Tiểu Phúc liếc anh một cái. Anh ôm chặt lấy cô, giảm tốc độ ra vào, vật lớn nhồi đầy làm u kính vừa căng vừa trướng, đầu nấm quá cỡ đâm sâu vào hoa tâm, dù anh chẳng động cũng đã đủ làm cô sung sướng.

Chu Quý cười đắc ý, lúc trước anh chỉ muốn giữ cô ở lại mà thôi, nhưng hiện tại anh đã biết được em dâu động lòng người cỡ nào, thật sự anh muốn cô thật sự là vợ mình.

“Mặc kệ, dù sao em cũng là bà xã của anh!” Chu Quý ôm cô lăn lộn trên sàn, nước ấm từ vòi sen vẫn chảy như cũ làm cả phòng tắm bị hơi nước bao phủ. Chu Quý đè trên người cô, bắn mấy lần đến mức hai hòn bi vốn to lớn giờ đã xẹp lép, đến mức bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, anh mới chịu kết thúc.

Chu Quý cầm vòi hoa sen, nhắm dòng nước thẳng vào nơi tư mật của cô, cánh hoa sưng đỏ bị nước làm đau đớn, tinh dịch không ngừng chảy ra. Anh thò tay vào khuấy động tiểu huyệt cho đến khi nước làm sạch hết tinh hoa trong cô, sau đó anh mới ôm cô gái đã mềm nhũn trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện