Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 222



Trong một thiên điện khác, Thái Tử phi, Khang vương phi ngồi dựa sát vào nhau, Phó Dung, Thôi Oản ngồi chung một chỗ, Lý Hoa Dung nhìn 4 người, chính mình tìm một chỗ ngồi, không có lôi kéo làm quen bên nào.

Khang vương phi cười nhìn náo nhiệt. Trước đây Đoan phi, Vĩnh Ninh công chúa không đem Hoàng Hậu nhìn vào trong mắt, hai nhà quan hệ như nước với lửa. Hiện tại Lý Hoa Dung không mặt mũi nào hướng về phía Đông cung bên này, Phó Dung hại cả nhà nàng, Thôi Oản là thân chị em dâu của Phó Dung, Lý Hoa Dung càng sẽ không chủ động lại gần, chỉ có thể cô quạnh.

Mắt thấy Lý Hoa Dung ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo như trước, Khang vương phi nhịn không được chế giễu nói: "Lâu rồi không thấy, Ngũ đệ muội gầy đi không ít a."

Lý Hoa Dung nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Để Nhị tẩu nhớ mong, ta không sao."

Khang vương phi cười nhạo: "Ngươi ở đâu nghe được ta nhớ mong ngươi? Ta..."

"Phụ hoàng bệnh nặng, các ngươi đều đừng nói nữa, cẩn thận kinh động phụ hoàng." Thái Tử phi không vui nhắc nhở.

Nàng trước nay biết nguyên tắc, Khang vương phi ngượng ngập ngậm miệng thành thật, Thái Tử phi nhìn về phía Lý Hoa Dung, lại thấy trong mắt Lý Hoa Dung có cảm kích mơ hồ. Thái Tử phi ngạc nhiên, có chút hoài nghi chính mình có phải nhìn nhầm rồi hay không, nàng cũng quen thuộc Lý Hoa Dung, nàng ấy sao có thể...

Ngay sau đó thấy Lý Hoa Dung hơi không thể tránh hướng nàng gật gật đầu, lập tức rũ hai mắt xuống, dường như thiện ý vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Thái Tử phi bản năng nhìn về phía Phó Dung Thôi Oản, thấy các nàng không lưu ý bên này, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư động lên.

nhà mẹ đẻ Lý Hoa Dung vì Phó Dung mà chết, Đoan phi mẫu thân Thành vương vì Phó Dung mà chết. Vợ chồng Thành vương hận nhất, nhất định là hai người Từ Tấn Phó Dung, biển máu thù sâu trước mặt, hắn cùng Đông cung rạn nứt thật sự không tính là gì. Thành vương cùng hoàng vị cơ bản là vô duyên, lúc này thiện ý của Lý Hoa Dung có phải tỏ vẻ Thành vương muốn đầu nhập vào Đông cung bọn họ hay không?

Xem bọn họ về sau biểu hiện như thế nào đi.

Thái Tử phi rất nhanh bình tĩnh lại.

Phó Dung lực chú ý đều ở trên người Lý Hoa Dung. Muốn nói lúc này người hận nàng nhất, trừ Lý Hoa Dung ra không thể là ai khác. Lý Hoa Dung nếu là hung hăng trừng nàng, Phó Dung cảm thấy rất bình thường, hiện tại trong mắt Lý Hoa Dung giống như không có nàng, Phó Dung cả người phát lạnh.

Bình tĩnh không biểu hiện, nghĩa là Lý Hoa Dung càng có tính toán nguy hiểm, thế cho nên khinh thường biểu hiện tranh đấu bên ngoài.

Lại nhìn Thôi Oản bên cạnh vẻ mặt lo lắng, nghĩ tới trong lòng nàng khả năng cũngcó mưu tính mình, Phó Dung cả người càng không được tự nhiên.

Nàng là người lười, đổi là bình thường, ngồi không một đêm như vậy Phó Dung khẳng định chịu không được. May mắn bên mình ngồi hai người tâm cơ khó lường, Phó Dung thế nhưng không ngủ gà ngủ gật, vẫn thức tới buổi sáng. Cao Đức lại đến bắt mạch cho Gia Hòa đế, xác định Gia Hòa đế không nguy hiểm tính mạng, sau này chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, Phó Dung thầm thở phào nhẹ nhõm, vì chính mình rốt cuộc có thể về nhà.

Thục phi, Nhu phi làm chủ, để con dâu mỗi người về phủ đệ chăm sóc đứa nhỏ trước, các vương gia tiếp tục lưu lại trong cung trông giữ.

Loại thời điểm này, cũng không có thời gian khanh khanh ta ta, Phó Dung xa xa cùng Từ Tấn nhìn nhau, liền cùng đám người Thôi Oản xuất cung.

Trong vương phủ, Trăn ca nhi đang tìm nương.

Phó Dung mau chóng từ trong ngực nhũ mẫu nhận lấy Trăn ca nhi, lệnh cho mọi người đi xuống, nàng ở trong phòng dỗ nhi tử, trong lòng lo lắng.

Trong ký ức, Gia Hòa đế bệnh lần này triệt để bị thương thể cốt, trước sau chịu nỗi đau mất con, tức giận Thái Tử tạo phản, rất nhanh liền đi. Dường như 2 năm kế tiếp tất cả rung chuyển, đều là từ cơn bệnh này của Gia Hòa đế mà xuất hiện.

Nghĩ tới sang năm mùa thu Từ Tấn phải xuất chinh, Phó Dung liền sợ hãi. Biên quan quân tình nàng một chút cũng không hiểu, nhắc nhở Từ Tấn không được, dù sao Phó Ninh là nàng bình thường tiếp xúc, nàng mơ tới nàng ấy xảy ra chuyện cũng có chút đạo lý, nhưng nàng vừa mở mắt liền nói cho Từ Tấn nàng mơ thấy người Hồ xâm phạm, hắn có thể tin mới là lạ.

Đang phiền muộn đâu, một cái tay ú nần đột nhiên đưa tới nàng trước mặt.

Phó Dung hoàn hồn, đáng tiếc đã chậm, cái tay nhỏ kia đã sờ hố nhỏ trên trán nàng. Tối hôm qua Gia Hòa đế bệnh nặng, Phó Dung đương nhiên không thể cài hoa điền chọc mắt người khác, liền thả tóc mái, lúc này bị nhi tử phát hiện, nhìn hắn mắt phượng tò mò, Phó Dung trong lòng ấm áp, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Trăn ca nhi nói: "Sờ cái gì a, trên tay Trăn ca nhi cũng có hố a."

Nói xong nắm lấy tay nhỏ, ấn lưng bàn tay tiểu oa oa.

Trăn ca nhi đảo mắt liền quên hố nhỏ của mẫu thân, xem xét một lát tay của mình, lại ôm lấy tay mẫu thân nhìn, miệng cười toe toét: "Nương cũng có!"

Tiểu tử ngây thơ vô ưu, Phó Dung trong lòng cũng dễ chịu chút.

Màn đêm buông xuống, Từ Tấn hồi phủ, trấn an Phó Dung hai câu, ôm nhi tử một cái, quay người lại đi viện Trương tiên sinh, lang trung vương phủ.

"Tiên sinh có biết đây là bệnh gì? Có nghiêm trọng hay không?"

Không có chỉ mặt gọi tên, Từ Tấn chỉ đem tình hình Gia Hòa đế phát bệnh kể lại một lần.

Trương tiên sinh ở vương phủ, tối hôm qua Gia Hòa đế xảy ra chuyện hắn đương nhiên cũng nghe được tin tức, trong lòng rất rõ ràng Từ Tấn nói tới ai, chỉ làm bộ hồ đồ, một lòng nói bệnh tình: "Đây là túng dục quá độ, tửu sắc xâm thể, bệnh phát thì mười người chết tám. Người này có thể nhặt về một cái mạng quả thật may mắn. Người trẻ tuổi phạm loại bệnh này, hảo hảo điều dưỡng mấy năm còn có thể khôi phục, lão giả trụ cột đã hỏng rồi, bất quá chỉ cần hắn từ đây tự hạn chế, không túng sắc quá độ, cũng sẽ không có vấn đề quá lớn."

Từ Tấn gật gật đầu, đứng lên nói: "Đêm nay vừa nói, mời tiên sinh giữ bí mật."

Trương tiên sinh trịnh trọng gật đầu.

Từ Tấn đi nhanh đến Phù Cừ viện.

sập tối mùa đông, gió lạnh thấu xương, Từ Tấn đi rất chậm, trong đầu là tình hình hắn cùng phụ hoàng chung đụng từ nhỏ đến lớn.

Phụ hoàng là Hoàng Thượng, có thể cho mẫu thân nhiều năm sủng ái như vậy, xem như là tốt lắm. Cùng Phó Dung so sánh, mẫu thân đương nhiên sống rất không như ý, nhưng Từ Tấn không có không giảng đạo lý như vậy, hắn nguyện ý một đời trông giữ một mình Phó Dung, gặp được Phó Dung là may mắn của hắn. Mẫu thân cho dù tốt mấy, nàng không phải người kia trong lòng phụ hoàng, có lẽ phụ hoàng căn bản sẽ không độc sủng bất cứ một người nào, cho nên Từ Tấn không có cách nào vì thế hận hắn.

Mà phụ hoàng đối với hắn thương yêu, xác xác thực thực vượt xa đám người Thái Tử.

Từ Tấn muốn cái vị trí kia, lại chưa bao giờ hy vọng phụ hoàng xảy ra chuyện để hắn sớm được ngồi lên.

Hắn chỉ là muốn, sớm hơn hay trễ hơn một chút không quan hệ.

Đời trước phụ hoàng giấu giếm quá nghiêm mật nguyên nhân chân chính bị bệnh, hắn không biết chân tướng, mẫu thân cũng không biết. Cho nên đời này hắn không cản trở Lệ phi tiến cung, mà là lợi dụng nàng đả kích Hoàng Hậu, Thái Tử. Hoàng Hậu chết rồi, Từ Tấn vốn định trước bắt ra người châm ngòi quan hệ huynh đệ bọn họ. Nhưng hiện tại, hắn muốn Lệ phi chết, muốn nàng triệt để biến mất bên người phụ hoàng. Lệ phi chết rồi, không có sắc đẹp cám dỗ, phụ hoàng mới có thể trở về là phụ hoàng vẫn chú trọng bảo dưỡng kia.

Nhưng Lệ phi phải chết được có giá trị.

~

Gia Hòa đế ốm đau liệt giường, lệnh cho Thái Tử thay thế chủ trì tảo triều, nhưng tất cả tấu chương đều phải đưa tới Sùng Chính điện, do Vạn Toàn đọc cho hắn nghe, hắn khẩu thuật ý chỉ, lại do Thái Tử viết thay phê duyệt.

Thái Tử rất thoả mãn, nghi kị trước đó đều không còn, an an phận phận làm chân chạy cho Gia Hòa đế.

Một ngày này, buổi trưa, Quản Anh như cũ đến hầu hạ Gia Hòa đế dùng bữa, vừa vặn Thái Tử có việc trì hoãn một lát, còn chưa đi.

Quản Anh liền đi ra phía sau, đợi Thái Tử đi rồi mới vào.

Dùng xong cơm, Gia Hòa đế ngủ rồi, Quản Anh dẫn Hạ Âm rời đi.

Trên đường Quản Anh cùng Hạ Âm nói chuyện, hỏi hai lần không được đáp lại, vừa quay đầu, liền thấy Hạ Âm thất thần thất sắc, vẻ mặt khát khao.

"Nghĩ cái gì vậy?" Quản Anh cười hỏi nàng.

Hạ Âm đỏ mặt lắc lắc đầu. Quản Anh trong lòng sinh nghi, sau khi trở về một mình lưu Hạ Âm lại, muốn hỏi rõ ràng.

Hạ Âm, Đông Tuyết là người tâm phúc bên cạnh Quản Anh, ngấm ngầm ở chung cũng tương đối hiền hoà, thấy Quản Anh chấp nhất, nàng ngồi vào trước giường, vừa đấm chân cho Quản Anh vừa cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nô tài nói thật, nương nương không được cười."

Quản Anh ôm lò sưởi tay, thúc nàng nói mau.

Hạ Âm xấu hổ nói: "Thật ra cũng không có gì, nô tài chính là cảm thấy Thái Tử rất dễ nhìn. Trong mấy vị hoàng tử, Thái Tử và Túc vương đẹp nhất, bất quá Túc vương luôn đanh mặt, không bằng Thái Tử hay cười, nhìn dễ thân cận... Đáng tiếc Thái Tử phi dung mạo kém một chút. Không phải một mình nô tài cảm thấy đáng tiếc, trong cung rất nhiều người đều nói Thái Tử xứng đáng có Thái Tử phi đẹp hơn đâu."

Quản Anh nghe, không khỏi nghĩ tới tình cảnh đêm đó Thái Tử đỡ lấy nàng.

Quả thực rất tuấn mĩ, rất ôn nhu.

Nàng lại nghĩ tới Thái Tử phi, một gương mặt như vậy làm sao xứng được với Thái Tử?

Nếu là nàng...

Quản Anh trong lòng chua xót. Gia Hòa đế trước khi sinh bệnh nhìn bộ dáng chỉ như bốn mươi mấy tuổi, ung dung nho nhã, Quản Anh liền quên hắn đã qua 50 tuổi. Cơn bệnh này qua, Gia Hòa đế bỗng chốc dường như già hẳn đi, Quản Anh nhất thời nhận thấy được chênh lệch giữa hai người. Nàng mới mười sáu a, nàng đẹp như vậy, nếu như nàng có thể tiến cung sớm mấy năm, có phải có thể chỉ cho Thái Tử hay không?

Không đúng, Gia Hòa đế thích nàng như vậy, sớm thấy nàng trước, như thường sẽ lưu nàng lại làm phi tử.

Nhưng Gia Hòa đế thật sự thích nàng sao?

Không phải.

Gia Hòa đế vẫn gọi nàng là Đình Đình, Quản Anh đã hỏi, Gia Hòa đế cùng nàng nói chuyện Chung Đình. Bởi vì hai người giống nhau như đúc, tính tình cũng giống nhau, Gia Hòa đế nhận định nàng là Chung Đình chuyển thế. Quản Anh không tin lắm, nhưng nàng thích Gia Hòa đế bởi vậy đối với nàng sủng ái, nàng cũng không dám nói chính mình không phải, sợ Gia Hòa đế tức giận...

Nàng chỉ là nông nữ, Gia Hòa đế là Hoàng Thượng a, đương nhiên hắn nói cái gì chính là cái đó.

Gia Hòa đế yên lành, Quản Anh không để ý tới, an tâm hưởng thụ nam nhân thịnh sủng. Song hiện tại, Quản Anh chẳng biết tại sao cảm thấy ủy khuất, nàng hi vọng gặp được một nam nhân chân chính thích nàng, Quản Anh, không phải đem nàng làm nữ nhân thay thế.

ánh mắt Thái Tử kinh diễm lại hiện lên trong đầu.

Quản Anh vô ý thức vuốt ve hoa văn trên lò sưởi tay, Thái Tử, có phải hay không...

Sập tối phát hiện Thái Tử từ cửa bước ra, Quản Anh bước chân không tự giác chậm lại.

Thái Tử nhìn thấy nàng, ánh mắt đọng lại.

Hắn trong mắt là thưởng thức mĩ nhân, những cái khác Quản Anh không hiểu, loại ánh mắt này nàng vẫn có thể nhìn hiểu.

Tim đập không hiểu sao nhanh hơn, Quản Anh hơi hơi đỏ mặt, rũ rèm mắt xuống, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người gặp thoáng qua.

Thái Tử hàng năm pha trộn ở trong đống mĩ nhân, nhìn sườn mặt Quản Anh đỏ bừng, nào có không hiểu?

Sợ bị người phát giác, hắn đi về phía trước, bước đi mấy bước, nhịn không được quay đầu.

Quản Anh đang muốn đi vào, liếc mắt phát giác Thái Tử dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng tránh vào trong.

Buổi tối hôm đó, Hạ Âm gác đêm ở trong lư hương trộn lẫn một chút gì đó.

Quản Anh nằm mơ, mơ thấy Thái Tử, hắn ôm nàng, ôn nhu quấn quýt si mê...

"Nương nương, nương nương ngươi tỉnh tỉnh..."

Có người ở bên tai la lên, Quản Anh mở choàng mắt, thở hồng hộc.

Hạ Âm mặt mày đỏ rực, nhìn bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương mơ thấy Thái Tử?"

Quản Anh hoảng hốt, bất tri bất giác phát hiện chăn trên người rơi xuống hơn nửa, nàng một tay còn nắm chính mình...

Quản Anh bỗng nhiên túm chăn lên, vội vã thanh minh cho bản thân: "Ta, ta không có, ngươi nói bậy gì đó?" Nàng có phải hô ra tiếng hay không?

Hạ Âm trấn an thay nàng lau mồ hôi, ôn nhu dỗ nói: "Nương nương đừng sợ, nô tài sẽ không nói ra, Thái Tử tốt như vậy, nô tài thấy Thái Tử hình như đối với nương nương cũng có ý, nương nương động tâm là chuyện thường tình..."

Quản Anh khó có thể tin nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong mắt Hạ Âm hiện lên tiếc hận, hạ giọng nói: "Kỳ thật nô tài vẫn luôn cảm thấy nương nương cùng Thái Tử càng xứng... Ai, Hoàng Thượng cho dù tốt mấy, khẳng định phải đi trước nương nương. Đến lúc đó nương nương vẫn là tuổi trẻ như cũ, nên làm thế nào? Nô tài là người của nương nương, nương nương tốt nô tài mới có ngày lành. Cho nên nô tài bạo gan nói thẳng, thừa dịp hiện tại Thái Tử thích nương nương, nương nương nên lung lạc Thái Tử mới đúng. Như vậy tương lai Hoàng Thượng xảy ra chuyện, nương nương dựa vào Thái Tử sủng ái, chỉ cần đổi thân phận, có thể làm sủng phi ở hậu cung này như thường!"

Quản Anh triệt để choáng váng.

Hạ Âm quỳ xuống: "Nương nương nguyện ý tính toán lâu dài, nô tài đem hết khả năng phụ tá nương nương ổn thỏa. Nhược bằng nương nương chỉ nghĩ độc thủ phòng trống, u buồn mà chết, nô tài cũng tuyệt đối sẽ không nhắc lại nửa câu đại nghịch bất đạo."

Quản Anh còn chưa hoàn hồn, mờ mịt nhìn tâm phúc quỳ ở nơi đó, trong đầu khuôn mặt Gia Hòa đế già nua cùng thân ảnh Thái Tử cao thẳng giao thoa biến hóa, rất lâu sau đó, cuối cùng mới định lại một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện