Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 224
Mùng năm Gia Hòa đế muốn đi hành cung Thang Sơn.
Bên ngoài trời còn tối đen đâu, Từ Tấn đem Phó Dung từ trong ổ chăn nóng hầm hập kéo ra ngoài. Phó Dung thật sự mệt, hôm qua buổi trưa Từ Tấn chẳng biết tại sao phát điên, biết rõ hôm nay phải dậy sớm còn đâm vào chỗ chết gây sức ép nàng, tuy rằng lời ngon tiếng ngọt chưa từng buồn nôn đến vậy, Phó Dung lúc ấy cũng lâng lâng, hiện tại mắt đều không mở ra được, ôm eo hắn không chịu động: "Vương gia tự mình đi đi, ta cùng Trăn ca nhi ở lại nhà..."
"Nói mê sảng cái gì." Từ Tấn buồn cười nói, thấy nàng thật sự mệt mỏi, hắn bất đắc dĩ đem người buông xuống, mang xiêm y tới tự mình giúp nàng mặc vào.
Phó Dung dính vào đệm giường ngủ tiếp, tóc dài tán loạn, gương mặt thanh tú ửng đỏ mị người, giống mẫu đơn bình tĩnh nở ở bên trong màn giường.
Từ Tấn si ngốc nhìn, nhẹ nhàng hôn nàng một chút.
Nàng nói bao nhiêu lời tâm tình, đều không khiến hắn vui mừng bằng đem chuyện người bên chỗ An vương kia nói cho hắn biết. Điều này cho thấy nàng triệt để quên An vương, cả trái tim đã đặt vào bên hắn.
Thuần thục thay nàng đi giày thêu, Từ Tấn đem người ôm tới trước gương trang điểm, kêu Mai Hương Đinh Hương tiến vào hầu hạ. Lan Hương có thai, không thuận tiện đến hầu hạ Phó Dung bên này, Phó Dung liền đem một nha hoàn nhị đẳng nâng lên, đổi tên gọi là Đinh Hương.
An bày xong Phó Dung, Từ Tấn lại đi sương phòng nhìn nhi tử, nhũ mẫu được nhắc nhở, đã dậy rất sớm, Từ Tấn ngoài ý muốn thấy Lăng Thủ thế nhưng cũng ăn mặc chỉnh tề. Hài lòng khen hắn một câu, Từ Tấn lại tự mình đem nhi tử và chăn cùng quấn lại, che kín mít ôm lên xe ngựa.
Phó Dung mơ mơ màng màng tỉnh lại, xe ngựa đã ra khỏi thành, mở mắt ra, liền thấy bên cạnh Mai Hương nhũ mẫu cùng nhau dạy Trăn ca nhi chơi bắt dây đâu, cách chơi này yên lặng, đại khái là sợ quấy rầy nàng ngủ đi?
"Nương tỉnh!" Trăn ca nhi đối với bắt dây cũng không có hứng thú, thấy mẫu thân tỉnh, hắn vui mừng đứng lên từ ghế xe trải thảm thật dày, nhích gần đến trước ghế dài, nằm sấp ở phía trước người Phó Dung, nghiêm túc nhìn nàng: "Nương thật lười."
Phó Dung che miệng ngáp một cái, ngồi thẳng dậy đem tiểu tử kéo lên trên đùi, cúi đầu cắn hắn: "Ai dạy ngươi nói mẫu thân lười?"
Mai Hương nhũ mẫu cúi đầu cười.
Trăn ca nhi ăn ngay nói thật: "Phụ thân nói."
Vừa dứt lời, ngoài xe ngựa có người gõ gõ cửa sổ, "Vương phi tỉnh chưa?"
Là âm thanh Từ Tấn.
Phó Dung để Trăn ca nhi ngồi bên nàng, nàng nhích gần đến trước cửa sổ, đẩy rèm ra.
Từ Tấn cưỡi ngựa theo bên cạnh xe, thấy trong cửa sổ nho nhỏ lộ ra Phó Dung rõ ràng vừa tỉnh ngủ, sườn mặt còn có dấu vết gối đầu ấn lên, khẽ cười nói: "Ta còn cho rằng nàng phải ngủ tới lúc đến hành cung mới tỉnh."
Phó Dung trừng hắn, nàng ngủ đến giờ còn không phải là lỗi của hắn?
Hôm nay trời cũng không tệ, ánh nắng tươi sáng, không có gió. Nhìn nam nhân khôi ngô khoác áo choàng màu mực ngồi trên lưng ngựa, Phó Dung mặt mày dịu dàng, cười hỏi hắn: "Còn bao lâu nữa mới đến?"
Từ Tấn ánh mắt cũng không dời khỏi mặt nàng, "Một canh giờ nữa, Trăn ca nhi đâu, có khóc hay không?"
Cũng may Thang Sơn hành cung cách kinh thành không xa, bằng không hắn cùng Phó Dung đều luyến tiếc để nhi tử ngồi xe ngựa mệt nhọc.
"Phụ thân!" Trăn ca nhi đứng ở trên giường, từ một bên Phó Dung thò đầu ra, chờ mong nhìn Từ Tấn: "Cưỡi ngựa!"
Phó Dung sợ hắn ngã, đem người ôm vào phía trước.
Trăn ca nhi hưng phấn đánh giá phụ thân cưỡi ngựa.
Từ Tấn đưa tay sờ sờ đầu hắn: "Bên ngoài lạnh, đợi trời ấm áp phụ thân lại ôm Trăn ca nhi." Nói xong tay nhanh chóng dời tới bên cạnh, ở trên mặt Phó Dung sờ một chút, thu tay về thì thuận thế buông rèm cửa xuống.
Trăn ca nhi ngẩn người nhìn rèm cửa, vừa muốn kéo lên, Phó Dung nắm lấy tay nhỏ nhi tử, ôn nhu dỗ nói: "Trăn ca nhi nghe lời, đợi xuân về hoa nở rồi lại để phụ thân ôm ngươi cưỡi ngựa."
"Hoa khi nào nở a?" Trăn ca nhi lẩm bẩm hỏi.
Phó Dung cười cười: "Trời ấm áp liền nở."
"Vậy lúc nào thì ấm áp a?" Trăn ca nhi tò mò nháy mắt.
Phó Dung cười đến có chút miễn cưỡng, cẩn thận suy nghĩ; nói: "qua sinh nhật Trăn ca nhi thì trời ấm áp."
Trăn ca nhi vẫn là không hiểu: "Khi nào..."
Bên kia nhũ mẫu cố nén, Mai Hương ở Phó Dung trước mặt thì không kiêng dè nhiều như vậy, bật cười ra tiếng.
Phó Dung điểm điểm cái mũi nhỏ: "Nhìn xem, Mai Hương cũng chê cười ngươi."
Trăn ca nhi hắc hắc cười, quay người bổ nhào đến trong ngực mẫu thân, tiểu bộ dáng xấu hổ, cũng không biết đến cùng hiểu hay không vì sao người ta cười hắn.
Nhi tử tinh thần tốt, không bởi vì gấp rút lên đường mà khóc nháo, Phó Dung hết sức vui mừng.
Thánh giá rốt cuộc đến hành cung, đoàn xe lề mề, Phó Dung lại chờ một canh giờ cuối cùng mới vào Văn Huy viên của Túc vương gia.
Đời trước Phó Dung đã đến nơi này, Từ Tấn sắp xếp nàng ngụ ở sương phòng hậu viện, đời này đương nhiên ở chính phòng. Vào nhà, Phó Dung liếc mắt nhìn sương phòng từng ở qua, rất có một loại cảm giác nở mày nở mặt.
Bên kia Từ Tấn, Thái Tử, Thành vương ba nhi tử đang bồi Gia Hòa đế dạo chơi hoa viên.
Gia Hòa đế ngụ ở Cửu Hoa các, cung điện huy hoàng nhất trong hành cung. Có việc không tới, trước đó lại là ốm đau nghỉ ngơi, hiện tại tinh thần không sai, Gia Hòa đế dẫn ba nhi tử đi chung quanh một chút, nhớ tới chuyện lý thú mấy người hồi nhỏ, ví như Thái Tử ở nơi nào ngã, Khang vương ở nơi nào vụng trộm hái trái cây, hắn cười đem mấy đứa con trai lần lượt trêu ghẹo một phen.
Đến cùng đã cao tuổi, ở Quỷ Môn quan đi một chuyến trở về, đối với chính sự ngược lại xem nhẹ, càng quý trọng người nhà bên cạnh.
Thái Tử Thành vương đều phụ họa theo.
Từ Tấn thủy chung một bộ dáng trong trẻo, mắt thấy mặt trời lên cao, Gia Hòa đế còm muốn dạo tiếp, mới mở miệng nhắc nhở: "Nên dùng cơm trưa, phụ hoàng đi về trước dùng cơm đi."
Thái Tử lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, phụ hoàng nghỉ ngơi trước, đợi ngài nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại bồi phụ hoàng hảo hảo dạo chơi khu vườn này."
Thành vương cũng nói: "Phụ hoàng thân thể quan trọng hơn."
Gia Hòa đế lắc đầu cười khổ: "Hồi nhỏ Trẫm quản các ngươi, hiện tại các ngươi đều quản lại Trẫm." Nghe lời khuyên, đi đến chính điện, nửa đường tỏ ý bảo bọn họ về viện mình, sập tối lại qua thỉnh an.
đám người Từ Tấn cáo từ.
Gia Hòa đế đi tìm Quản Anh, lần này tới đây, phi tử bên trong hắn chỉ mang theo mình Quản Anh.
"Đói bụng sao?" Phân phó Vạn Toàn đi truyền lệnh, Gia Hòa đế dắt tay Quản Anh ngồi vào chỗ ở trên giường, cười hỏi.
Quản Anh gật gật đầu, buông mi mắt nói: "Có hơi đói rồi, Hoàng Thượng trở về thực là đúng lúc."
Nàng hơi hơi cúi đầu, lộ ra một phần cổ tuyết trắng, Gia Hòa đế đã lâu không chạm vào nàng, trong lòng ngứa, đem người ôm vào trong ngực hôn: "Trẫm vắng vẻ ngươi lâu như vậy, Đình Đình có oán Trẫm hay không?"
Quản Anh trong lòng có người, có chút không quen cùng Gia Hòa đế thân cận, nhưng cũng không dám phản kháng rõ ràng, ngượng ngùng trốn khỏi ngực hắn, đỏ mặt nói: "Sắp dùng cơm, Hoàng Thượng nghĩ cái gì vậy..."
Nàng càng như vậy, Gia Hòa đế trong lòng càng muốn, nhớ tới thái y nói chỉ cần hắn đừng có dùng dược nữa, hàng tháng tiết chế một ít hẳn không có vấn đề, liền đi qua nắm lấy tay mĩ nhân nói: "Trẫm đang nghĩ, buổi chiều bồi ngươi cùng nhau ngâm ao, hay là buổi tối mới ngâm."
Quản Anh giả trang nghe không hiểu.
Nghỉ trưa xong, lại bị Gia Hòa đế dắt vào trong hồ nước nóng.
Gia Hòa đế biết mình không dùng đan dược biểu hiện khẳng định sẽ kém rất, cố ý dùng thủ đoạn khác hầu hạ Quản Anh trước một lần, sau đó lại mặc giáp trụ ra trận. Quản Anh nhắm mắt chịu, trong đầu lại là thân ảnh Thái Tử cao lớn, đợi nàng phát hiện Gia Hòa đế rất nhanh đã kết thúc, chẳng những không thất vọng, ngược lại thấy may mắn, cố làm ra vẻ thỏa mãn.
Gia Hòa đế vẫn âm thầm lưu ý thần sắc nàng, thấy nàng cũng không phải là bộ dáng chân chính vừa hưởng thụ xong, lòng sinh bực bội.
Sau khi trở về, hắn bảo Vạn Toàn đi lấy đan dược.
Vạn Toàn hoảng hốt: "Hoàng Thượng..."
Gia Hòa đế khoát tay: "Không cần nhiều lời, Trẫm trong lòng hiểu rõ."
Chỉ cần hắn không sử dụng hàng ngày, cách vài ngày dùng một lần hẳn là cũng không có vấn đề, Quản Anh mới mười bảy, hắn hiện đã khiến nàng thất vọng, mấy năm, mười mấy năm kế tiếp nên làm thế nào?
Hắn không thể làm cho nàng phát hiện hắn đã già.
Đêm hôm đó, Gia Hòa đế lại đại triển hùng phong.
Trong lúc Quản Anh thân bất do kỷ chịu nhận thì hai vợ chồng đang Thành vương xì xào nói chuyện.
"Khó được Thái Tử cùng nàng đều ở đây, ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, thật có thể thành công châm ngòi quan hệ hai người kia, chúng ta chỉ cần nhìn náo nhiệt."
Thành vương ôm Lý Hoa Dung, âm thanh mang theo một tia cười.
Lý Hoa Dung nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Bên ngoài trời còn tối đen đâu, Từ Tấn đem Phó Dung từ trong ổ chăn nóng hầm hập kéo ra ngoài. Phó Dung thật sự mệt, hôm qua buổi trưa Từ Tấn chẳng biết tại sao phát điên, biết rõ hôm nay phải dậy sớm còn đâm vào chỗ chết gây sức ép nàng, tuy rằng lời ngon tiếng ngọt chưa từng buồn nôn đến vậy, Phó Dung lúc ấy cũng lâng lâng, hiện tại mắt đều không mở ra được, ôm eo hắn không chịu động: "Vương gia tự mình đi đi, ta cùng Trăn ca nhi ở lại nhà..."
"Nói mê sảng cái gì." Từ Tấn buồn cười nói, thấy nàng thật sự mệt mỏi, hắn bất đắc dĩ đem người buông xuống, mang xiêm y tới tự mình giúp nàng mặc vào.
Phó Dung dính vào đệm giường ngủ tiếp, tóc dài tán loạn, gương mặt thanh tú ửng đỏ mị người, giống mẫu đơn bình tĩnh nở ở bên trong màn giường.
Từ Tấn si ngốc nhìn, nhẹ nhàng hôn nàng một chút.
Nàng nói bao nhiêu lời tâm tình, đều không khiến hắn vui mừng bằng đem chuyện người bên chỗ An vương kia nói cho hắn biết. Điều này cho thấy nàng triệt để quên An vương, cả trái tim đã đặt vào bên hắn.
Thuần thục thay nàng đi giày thêu, Từ Tấn đem người ôm tới trước gương trang điểm, kêu Mai Hương Đinh Hương tiến vào hầu hạ. Lan Hương có thai, không thuận tiện đến hầu hạ Phó Dung bên này, Phó Dung liền đem một nha hoàn nhị đẳng nâng lên, đổi tên gọi là Đinh Hương.
An bày xong Phó Dung, Từ Tấn lại đi sương phòng nhìn nhi tử, nhũ mẫu được nhắc nhở, đã dậy rất sớm, Từ Tấn ngoài ý muốn thấy Lăng Thủ thế nhưng cũng ăn mặc chỉnh tề. Hài lòng khen hắn một câu, Từ Tấn lại tự mình đem nhi tử và chăn cùng quấn lại, che kín mít ôm lên xe ngựa.
Phó Dung mơ mơ màng màng tỉnh lại, xe ngựa đã ra khỏi thành, mở mắt ra, liền thấy bên cạnh Mai Hương nhũ mẫu cùng nhau dạy Trăn ca nhi chơi bắt dây đâu, cách chơi này yên lặng, đại khái là sợ quấy rầy nàng ngủ đi?
"Nương tỉnh!" Trăn ca nhi đối với bắt dây cũng không có hứng thú, thấy mẫu thân tỉnh, hắn vui mừng đứng lên từ ghế xe trải thảm thật dày, nhích gần đến trước ghế dài, nằm sấp ở phía trước người Phó Dung, nghiêm túc nhìn nàng: "Nương thật lười."
Phó Dung che miệng ngáp một cái, ngồi thẳng dậy đem tiểu tử kéo lên trên đùi, cúi đầu cắn hắn: "Ai dạy ngươi nói mẫu thân lười?"
Mai Hương nhũ mẫu cúi đầu cười.
Trăn ca nhi ăn ngay nói thật: "Phụ thân nói."
Vừa dứt lời, ngoài xe ngựa có người gõ gõ cửa sổ, "Vương phi tỉnh chưa?"
Là âm thanh Từ Tấn.
Phó Dung để Trăn ca nhi ngồi bên nàng, nàng nhích gần đến trước cửa sổ, đẩy rèm ra.
Từ Tấn cưỡi ngựa theo bên cạnh xe, thấy trong cửa sổ nho nhỏ lộ ra Phó Dung rõ ràng vừa tỉnh ngủ, sườn mặt còn có dấu vết gối đầu ấn lên, khẽ cười nói: "Ta còn cho rằng nàng phải ngủ tới lúc đến hành cung mới tỉnh."
Phó Dung trừng hắn, nàng ngủ đến giờ còn không phải là lỗi của hắn?
Hôm nay trời cũng không tệ, ánh nắng tươi sáng, không có gió. Nhìn nam nhân khôi ngô khoác áo choàng màu mực ngồi trên lưng ngựa, Phó Dung mặt mày dịu dàng, cười hỏi hắn: "Còn bao lâu nữa mới đến?"
Từ Tấn ánh mắt cũng không dời khỏi mặt nàng, "Một canh giờ nữa, Trăn ca nhi đâu, có khóc hay không?"
Cũng may Thang Sơn hành cung cách kinh thành không xa, bằng không hắn cùng Phó Dung đều luyến tiếc để nhi tử ngồi xe ngựa mệt nhọc.
"Phụ thân!" Trăn ca nhi đứng ở trên giường, từ một bên Phó Dung thò đầu ra, chờ mong nhìn Từ Tấn: "Cưỡi ngựa!"
Phó Dung sợ hắn ngã, đem người ôm vào phía trước.
Trăn ca nhi hưng phấn đánh giá phụ thân cưỡi ngựa.
Từ Tấn đưa tay sờ sờ đầu hắn: "Bên ngoài lạnh, đợi trời ấm áp phụ thân lại ôm Trăn ca nhi." Nói xong tay nhanh chóng dời tới bên cạnh, ở trên mặt Phó Dung sờ một chút, thu tay về thì thuận thế buông rèm cửa xuống.
Trăn ca nhi ngẩn người nhìn rèm cửa, vừa muốn kéo lên, Phó Dung nắm lấy tay nhỏ nhi tử, ôn nhu dỗ nói: "Trăn ca nhi nghe lời, đợi xuân về hoa nở rồi lại để phụ thân ôm ngươi cưỡi ngựa."
"Hoa khi nào nở a?" Trăn ca nhi lẩm bẩm hỏi.
Phó Dung cười cười: "Trời ấm áp liền nở."
"Vậy lúc nào thì ấm áp a?" Trăn ca nhi tò mò nháy mắt.
Phó Dung cười đến có chút miễn cưỡng, cẩn thận suy nghĩ; nói: "qua sinh nhật Trăn ca nhi thì trời ấm áp."
Trăn ca nhi vẫn là không hiểu: "Khi nào..."
Bên kia nhũ mẫu cố nén, Mai Hương ở Phó Dung trước mặt thì không kiêng dè nhiều như vậy, bật cười ra tiếng.
Phó Dung điểm điểm cái mũi nhỏ: "Nhìn xem, Mai Hương cũng chê cười ngươi."
Trăn ca nhi hắc hắc cười, quay người bổ nhào đến trong ngực mẫu thân, tiểu bộ dáng xấu hổ, cũng không biết đến cùng hiểu hay không vì sao người ta cười hắn.
Nhi tử tinh thần tốt, không bởi vì gấp rút lên đường mà khóc nháo, Phó Dung hết sức vui mừng.
Thánh giá rốt cuộc đến hành cung, đoàn xe lề mề, Phó Dung lại chờ một canh giờ cuối cùng mới vào Văn Huy viên của Túc vương gia.
Đời trước Phó Dung đã đến nơi này, Từ Tấn sắp xếp nàng ngụ ở sương phòng hậu viện, đời này đương nhiên ở chính phòng. Vào nhà, Phó Dung liếc mắt nhìn sương phòng từng ở qua, rất có một loại cảm giác nở mày nở mặt.
Bên kia Từ Tấn, Thái Tử, Thành vương ba nhi tử đang bồi Gia Hòa đế dạo chơi hoa viên.
Gia Hòa đế ngụ ở Cửu Hoa các, cung điện huy hoàng nhất trong hành cung. Có việc không tới, trước đó lại là ốm đau nghỉ ngơi, hiện tại tinh thần không sai, Gia Hòa đế dẫn ba nhi tử đi chung quanh một chút, nhớ tới chuyện lý thú mấy người hồi nhỏ, ví như Thái Tử ở nơi nào ngã, Khang vương ở nơi nào vụng trộm hái trái cây, hắn cười đem mấy đứa con trai lần lượt trêu ghẹo một phen.
Đến cùng đã cao tuổi, ở Quỷ Môn quan đi một chuyến trở về, đối với chính sự ngược lại xem nhẹ, càng quý trọng người nhà bên cạnh.
Thái Tử Thành vương đều phụ họa theo.
Từ Tấn thủy chung một bộ dáng trong trẻo, mắt thấy mặt trời lên cao, Gia Hòa đế còm muốn dạo tiếp, mới mở miệng nhắc nhở: "Nên dùng cơm trưa, phụ hoàng đi về trước dùng cơm đi."
Thái Tử lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, phụ hoàng nghỉ ngơi trước, đợi ngài nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại bồi phụ hoàng hảo hảo dạo chơi khu vườn này."
Thành vương cũng nói: "Phụ hoàng thân thể quan trọng hơn."
Gia Hòa đế lắc đầu cười khổ: "Hồi nhỏ Trẫm quản các ngươi, hiện tại các ngươi đều quản lại Trẫm." Nghe lời khuyên, đi đến chính điện, nửa đường tỏ ý bảo bọn họ về viện mình, sập tối lại qua thỉnh an.
đám người Từ Tấn cáo từ.
Gia Hòa đế đi tìm Quản Anh, lần này tới đây, phi tử bên trong hắn chỉ mang theo mình Quản Anh.
"Đói bụng sao?" Phân phó Vạn Toàn đi truyền lệnh, Gia Hòa đế dắt tay Quản Anh ngồi vào chỗ ở trên giường, cười hỏi.
Quản Anh gật gật đầu, buông mi mắt nói: "Có hơi đói rồi, Hoàng Thượng trở về thực là đúng lúc."
Nàng hơi hơi cúi đầu, lộ ra một phần cổ tuyết trắng, Gia Hòa đế đã lâu không chạm vào nàng, trong lòng ngứa, đem người ôm vào trong ngực hôn: "Trẫm vắng vẻ ngươi lâu như vậy, Đình Đình có oán Trẫm hay không?"
Quản Anh trong lòng có người, có chút không quen cùng Gia Hòa đế thân cận, nhưng cũng không dám phản kháng rõ ràng, ngượng ngùng trốn khỏi ngực hắn, đỏ mặt nói: "Sắp dùng cơm, Hoàng Thượng nghĩ cái gì vậy..."
Nàng càng như vậy, Gia Hòa đế trong lòng càng muốn, nhớ tới thái y nói chỉ cần hắn đừng có dùng dược nữa, hàng tháng tiết chế một ít hẳn không có vấn đề, liền đi qua nắm lấy tay mĩ nhân nói: "Trẫm đang nghĩ, buổi chiều bồi ngươi cùng nhau ngâm ao, hay là buổi tối mới ngâm."
Quản Anh giả trang nghe không hiểu.
Nghỉ trưa xong, lại bị Gia Hòa đế dắt vào trong hồ nước nóng.
Gia Hòa đế biết mình không dùng đan dược biểu hiện khẳng định sẽ kém rất, cố ý dùng thủ đoạn khác hầu hạ Quản Anh trước một lần, sau đó lại mặc giáp trụ ra trận. Quản Anh nhắm mắt chịu, trong đầu lại là thân ảnh Thái Tử cao lớn, đợi nàng phát hiện Gia Hòa đế rất nhanh đã kết thúc, chẳng những không thất vọng, ngược lại thấy may mắn, cố làm ra vẻ thỏa mãn.
Gia Hòa đế vẫn âm thầm lưu ý thần sắc nàng, thấy nàng cũng không phải là bộ dáng chân chính vừa hưởng thụ xong, lòng sinh bực bội.
Sau khi trở về, hắn bảo Vạn Toàn đi lấy đan dược.
Vạn Toàn hoảng hốt: "Hoàng Thượng..."
Gia Hòa đế khoát tay: "Không cần nhiều lời, Trẫm trong lòng hiểu rõ."
Chỉ cần hắn không sử dụng hàng ngày, cách vài ngày dùng một lần hẳn là cũng không có vấn đề, Quản Anh mới mười bảy, hắn hiện đã khiến nàng thất vọng, mấy năm, mười mấy năm kế tiếp nên làm thế nào?
Hắn không thể làm cho nàng phát hiện hắn đã già.
Đêm hôm đó, Gia Hòa đế lại đại triển hùng phong.
Trong lúc Quản Anh thân bất do kỷ chịu nhận thì hai vợ chồng đang Thành vương xì xào nói chuyện.
"Khó được Thái Tử cùng nàng đều ở đây, ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, thật có thể thành công châm ngòi quan hệ hai người kia, chúng ta chỉ cần nhìn náo nhiệt."
Thành vương ôm Lý Hoa Dung, âm thanh mang theo một tia cười.
Lý Hoa Dung nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Bình luận truyện