Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 37: Thiếu niên hoài xuân



Cục diện ngày hôm nay là do Sở Mộ Thanh cố tính mua chuộc Lý Duệ làm vấy bẩn thanh danh của nàng, nếu nàng cứ để kệ cho Họa Hạ đánh Lý Duệ, hoặc mình vẫn cuồng vọng, vênh váo tự đắc như kiếp trước, chỉ biết kích động sự phẫn nộ của dân chúng thì dân chúng chỉ càng thêm ghét nữ nhân ăn chơi trác táng này, cũng khiến cho nàng không có cách nào giải thích.


Bây giờ, Sở Mộ Thanh thấy kế hoạch thất bại, liền tới giả làm người tốt, chặn luôn việc có thể Lý Duệ sẽ khai mình ra! Đúng là thông minh a!


Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng, trên mặt lại ra vẻ nhíu mày, căm giận: "Không biết cái tên xấu xa nào dám hãm hại ta! Tử Thanh, có ngươi giúp ta thì tốt quá rồi, chuyện này liền nhờ ngươi đi điều tra vậy. Làm on hãy bắt người này ra ánh sáng, nghiêm trị không tha!"


Sở Mộ Thanh gật đầu, làm bộ làm tịch đáp ứng. Nửa ngày sau, nàng nghi ngờ hỏi:"Từ khi nào Tử Uyên biết xem sổ sách thế?"


Sở Mộ Thanh biết rõ Tiêu Vãn là nữ nhân bao cỏ danh xứng với thực*, đối mặt với hoàn cảnh như thế, có lẽ sẽ phản ứng không kịp, hoặc giận dữ la hét, kích động sự phẫn nộ của dân chúng, ai ngờ nàng mở miệng lại như châu ngọc, nói vài ba câu đã hóa giải được khốn cục này.


(Candy: Danh xứng với thực: Có nghĩa là cách làm người của bản thân mình thật sự đúng với lời đồn đãi, với danh tiếng mình mang trên người.)


Càng khiến cho nàng giật mình là, Tiêu Vãn lại biết xem sổ sách? Hơn nữa chỉ trong thời gian ngăn ngủi, nàng có thế nhìn ra chưởng quầy Lý Duệ này có vấn đề, trước mặt mọi người nói lời châu ngọc làm Lý Duệ á khẩu không trả lời được, không chỉ thoát khỏi khốn cảnh của mình, còn đánh phản lại Lý Duệ.


Tiêu Vãn thông minh, thản nhiên như thế thật sự quá quỷ dị! Chẳng lẽ phía sau Tiêu Vãn có cao nhân giúp đỡ? Hay là trong thời gian ngắn ngủi có nửa tháng, Ninh thái phó đã dạy dỗ được cái nữ nhân bao cỏ không học vấn nghề nghiệp này tới mức đầy chính khí?


Nghĩ tới việc mình xin gặp thì bị Ninh thái phó uyển chuyển cự tuyệt, mà cái nữ nhân bao cỏ Tiêu Vãn này lại được Ninh thái phó thưởng thức, Sở Mộ Thanh cảm thấy hụt hẫng. Nàng không rõ vì sao Tiêu Vãn rõ ràng cái gì cũng không bằng mình lại đạt được mọi thứ như ý! Chẳng lẽ bởi vì nàng không có được người mẫu thân coi nàng như châu báu sao?


"Ai~ khoảng thời gian Thư Mặc không có ở đây, ta bị ép học xem sổ sách, không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng võ." Tiêu Vãn ngước mắt, làm như lơ đãng hỏi,"Tử Thanh, sao ngươi vừa vặn lại ở đây?"


"Mới vừa ở Cẩm Tú Y Các thử quần áo, nghe được đối diện có tiếng ồn ào náo động nên ra xem thử." Sở Mộ Thanh mỉm cười, giống như oán trách nói, "Trong khoảng thời gian này ngươi luôn chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày đều tới chỗ Ninh thái phó học tập, ta muốn tìm thời gian gọi ngươi ra nhưng lại sợ làm phiền ngươi ôn luyện. Hôm nay vừa vặn gặp mặt rồi, không bằng tới Túy Hương lâu uống một ly đi?"


Nàng cười hắc hắc, nhỏ giọng mở miệng bên tai Tiêu Vãn: "Có một tiểu quan vừa tới Túy Hương lâu, cực kỳ xinh đẹp, dáng múa cũng cực đẹp, không biết Tử Uyên......"


"Tử Thanh, ngươi không thể hại ta!" Tiêu Vãn khẩn trương xua tay, giống như bộ dáng bị chồng quản, "Thư mặc giận ta suốt tám ngày, vừa mới về phủ, nếu ta đi Túy Hương lâu, không biết hắn sẽ giận tới mức nào đâu! Hơn nữa, còn có nửa tháng nữa là thi rồi, ta cũng không thể lại làm Thư Mặc và mẫu thân thất vọng...... Lần này nói như thế nào cũng phải thông qua thi hội a!"  


Nàng bĩu môi, thở phì phì:"Luôn có người nói ta không xứng với Thư Mặc, lần này ta phải hảo hảo tranh một trận! Làm cho bọn họ biết Tiêu Vãn ta lợi hại tới mức nào!"


Vốn Sở Mộ Thanh còn lo lắng không biết Tiêu Vãn có thật sự muốn thay đổi, học tập cho tốt hay không, không ngờ Tiêu Vãn chỉ là muốn trang cường háo thắng thôi. Mà người duy nhất nàng để ý chỉ có Quý Thư Mặc.


Sở Mộ Thanh cười dối trá: "Tử Uyên cố gắng như vậy, lần này nhất định có thể ghi danh bảng vàng."


Danh lấy chữ chân phương, tự lấy biểu đức. Lúc mười sáu tuổi, Tiêu Vãn đã tự lấy tự cho mình là Tử Uyên, hy vọng sau này mình sẽ tri thức uyên bác, trở thành một đôi với Quý Thư Mặc. Nhưng bây giờ, nàng đã vứt bỏ tình cảm với Quý Thư Mặc, tất nhiên sẽ không dùng cái tên này nữa.


Đưa tiễn vị kẻ thù không đội trời chung kiếp trước xong, nụ cười trên mặt Tiêu Vãn thu lại, ánh mắt lạnh như băng, mang theo sát khí.


Họa Hạ ngốc nghếch không nhận ra được chủ tử có gì khác biệt. Nàng tiến lên, nói nhỏ:"Tiểu thư, nô tỳ đã bắt được năm người kích động đám người kia rồi, là tiểu nhị của Y Phô Cẩm Tú đối diện.


Tiêu Vãn cười lạnh lùng: "Không phải Sở Mộ Thanh muốn bắt hung thủ giúp ta sao? Ngươi giải người tới quan phủ, xem nàng ta xử lý thế nào!"


"Dạ, tiểu thư."  


Sau khi Tạ Thanh Vinh vào tù, ở Tạ gia có một đống việc rối rắm bắt Thẩm thị phải xử lý, Tạ Sơ Thần cũng bận rộn theo, giúp Thẩm thị xử lý những việc lộn xộn ở Tạ gia.


Nhìn thấy Tạ Sơ Thần cười vui vẻ, thỉnh thoảng lại cười trộm vài tiếng, Thẩm thị ho khụ một tiếng, quan tâm hỏi:"Thần Nhi, chuyện gì làm ngươi vui vẻ như vậy?"


Nghe Chiêu Nhi nói, Thần Nhi bị Tiêu tiểu thư và Quý công tử bắt nạt. Nhưng nhìn Thần Nhi vui vẻ như thể, làm gì giống như bị bắt nạt! Nhưng mà lại giống thiếu niên đang hoài xuân......


Ngượng ngùng nhìn bốn phía, sau khi xác định Chiêu Nhi và những nô tài khác không ở gần, Tạ Sơ Thần tiến đến bên cạnh phụ thân, xấu hổ nói nhỏ vào tai ông:"Tối hôm qua Thê Chủ ôm ta!"


Động tác của Thẩm thị cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Sơ Thần. Chỉ thấy hắn ngượng ngùng đỏ mặt, tay khẩn trương nắm tay áo mình tới nhăn nhó, âm thanh yếu như muỗi kể lại mọi chuyện đã phát sinh tối hôm qua.


Rất lâu sau, Tạ Sơ Thần mới nghiêng đầu, hồn nhiên lại buồn rầu hỏi:"Cha, Thần Nhi có một chuyện không rõ, tối hôm qua Thê Chủ ở trên giường rõ ràng đã ôm ta, vì sao thủ cung sa của ta vẫn còn? Chẳng lẽ là thời gian quá ngắn, số lần không đủ?"


Hắn trong lòng yên lặng suy nghĩ, đêm nay liền ăn vạ nằm trong lòng Thê Chủ không dậy nữa đi!


Thủ cũng sa là dấu hiệu trung trinh của nam tử chưa lập gia đình ở Đông Ngụy, sau khi bé trai được sinh ra không lâu, phụ thân sẽ tô lên trước xương quai xanh của bé trai một chấm thủ cung sa màu đỏ. Trước khi chưa lập gia đình, dấu hiệu này sẽ mãi tồn tại không biến mất. Chỉ có sau khi quan hệ với nữ tử, màu sắc này mới biến mất.


Nhưng Tạ Sơ Thần chưa từng được công công lễ giáo dạy, hoàn toàn không hiểu thế nào là động phòng thực sự. Bây giờ, hắn lại mang vẻ mặt ngây thơ hỏi ông, làm Thẩm thị ấp úng không biết phải nói gì. Hắn nghĩ thầm mình làm cha quá thất bại, lại quên mất không dạy nhi tử việc nam nữ cơ bản nhất.


"Thần Nhi, là cha hồ đồ, quên nói cho ngươi." Dưới sự do dự của Thẩm thị, lấy ra một cuốn sách ố vàng trong đống di vật của Tạ Hân Toàn ra, hơi ngượng ngùng nhét vào tay Tạ Sơ Thần.


Thấy nhi tử nhà mình chớp đôi mắt trong suốt xinh đẹp, tò mò cầm lên. Thẩm thị ho khụ một tiếng, chột dạ mở miệng:"Đây là sách trước kia nương ngươi thích xem, nếu hy vọng Tiêu tiểu thư có thể thích mình, vậy...... Xem nhiều, học nhiều một chút......"


(Candy: Cha dạy con trai chuyện phòng the đấy (L>///<)/ )


Trang đầu tiên của sách toàn chữ, Tạ Sơ Thần đọc mơ hồ khó hiểu. Nhưng sau khi lật thêm vài tờ, mặt hắn đỏ bừng lên.


Ngón tay trắng muốt như ngọc chỉ vào động tác xấu hổ trong sách, mặt Tạ Sơ Thần đỏ ửng, cà lăm hỏi:"Cha, này, đây là cái gì! Sao bọn họ lại làm tư thế kỳ quái như thế, có đau không?"


"Không đau......" Thấy Tạ Sơ Thần lại cả kinh, giống như bị sốc, Thẩm thị đỏ mặt, nhỏ giọng nói,"Như vậy mới thoải mái...... Ngươi học cho thật tốt, có gì không hiểu thì tới hỏi cha." Nói xong, hắn lại tìm vài cuốn sách nhét vào lòng Tạ Sơ Thần, lời nói thấm thía chiếu cố hắn vài câu.


Mặt Tạ Sơ Thần đỏ bừng, dưới vẻ mặt nghi ngờ của Chiêu Nhi, trốn vào phòng. Hắn ghé vào bên giường, nghiêm túc xem sách cấm cha đưa cho. Nhưng càng xem, gương mặt đẹp của hắn càng đỏ bừng, thậm chí toàn thân bốc nhiệt, dưới đáy lòng không hiểu sao lại sinh ra một loại khát vọng, hy vọng có một bàn tay ôn nhu, lạnh lẽo vỗ về hắn.


(Candy: Khụ, ta không quen dịch những cảnh nóng bỏng thế này *ngượng*)


Tạ Sơ Thần càng ngày càng nóng, không khỏi hơi mở quần áo ra. Áo màu xanh lá nửa mở trên người hắn, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, che kín màu hồng khác thường.


Tưởng tượng người nằm trên sách là Thê Chủ và mình, tưởng tượng những ngón tay thon dài của Thê Chủ nhẹ nhàng vuốt ve mình, Tạ Sơ Thần càng nghĩ càng xấu hổ, ngượng tới mức khiến cho hắn trốn vào trong chăn, nhưng sau khi trốn vào chăn xong, hắn lại bỗng cảm thấy toàn thân hưng phấn kỳ quái.


Trên trán toát ra mồ hôi mỏng, mặt Tạ Sơ Thần ửng đỏ cuộn tròn trong chăn. Thân mình tuyết trắng nhẹ nhàng rùng mình, nổi lên màu sắc đỏ bừng mê người.


Nửa ngày, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, vươn tay mơ hồ sờ nơi đau nhói khó chịu kia. Bỗng cảm giác thoải mái kích thích lan tràn toàn thân hắn, làm hắn nhịn không được ngâm khẽ nho nhỏ một tiếng.


"Thê Chủ......" Một tiếng ngâm khẽ khiến mặt hắn như hoa đào nở rộ, mắt mang xuân sắc. Hắn nhẹ nhàng kêu lên cái tên đã khiến hắn ngày đêm thương nhớ suốt ba năm, hơi thở hỗn loạn mang theo khát vọng không thể nói rõ.


"Thê......"


"Sơ Thần, ngươi tìm ta sao?" Tiêu Vãn đẩy cửa ra vừa đúng lúc nghe thấy âm thanh mềm như bông của Tạ Sơ Thần, yếu ớt như tơ nhện khẽ ngâm. Mà thân mình hắn khổ sở cuộn tròn trong chăn, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly nhiễm nước, giống như đang chịu đựng một nỗi thống khổ gì đó rất lớn.


Tiêu Vãn quýnh lên, vội vàng đến cạnh giường. Nàng sờ cái trán nóng bỏng của Tạ Sơ Thần, nôn nóng hỏi:"Sơ Thần, trán ngươi nóng quá! Ngươi bị cảm lạnh sao?"


Thấy Tiêu Vãn chạy vọt lại đây, Tạ Sơ Thần đang đắm chìm trong tưởng tượng bị dọa sợ không nhẹ. Hắn kẹp chặt hai chân, hơi nhích người vào trong chăn, sợ Tiêu Vãn phát hiện ra điều gì.


"Không, không có gì......" Âm thanh của Tạ Sơ Thần hơi khàn khàn, hắn trộm liếc nhìn Tiêu Vãn quan tâm mình, lại chột dạ nhìn ngón tay khẽ vuốt trán mình của Tiêu Vãn.


Ngón tay thon dài như hoa như ngọc, mang theo vết chai nhẹ, rồi lại mang theo ấm áp khác thường.


Tạ Sơ Thần xấu hổ và giận dữ vô cùng, cảm thấy mình thật là không biết xấu hổ, lại có thể ảo tượng làm việc...... Như vậy...... với Thê Chủ!


Màu đỏ ửng lại bò lên hai má của hắn lần thứ hai, Tạ Sơ Thần không khỏi nghiêng đầu, tránh đi những ngón tay Tiêu Vãn duổi tới, thân mình chột dạ rụt vào trong chăn.


"Sơ thần!" Thấy thiếu niên mềm như bông luôn thích dính vào mình bỗng kháng cự mình tới gần như thế, Tiêu Vãn nôn nóng,"Đã xảy ra chuyện gì, vì sao không vui? Là Quý Thư Mặc khi dễ ngươi? Hay là Tiêu Khinh Như?"


Bởi chuyện của Y Phô Tạ Tưởng, Tiêu Vãn cố ý tới Mai Viên tìm Thẩm thị thương lượng, nhưng vừa nghe Chiêu Nhị nói Tạ Sơ Thần đột nhiên nhốt mình trong phòng cả một buổi chiều, mà nghe Vân Yên báo cáo rằng Tiêu Khinh Như sau khi về phủ đã tiếp cận Tạ Sơ Thần không có ý tốt, cố ý tới gần.


Tiêu Vãn không khỏi lo lắng, sợ Tạ Sơ Thần bị ủy khuất.


"Thật sự không có chuyện gì......" Tạ Sơ Thần mặt đỏ muốn nhỏ máu, âm thanh càng nhẹ như muỗi.


Tối hôm qua, hắn nhào vào trong lòng Thê Chủ dùng sức câu dẫn, nhưng mà lại lăn ra ngủ! Thê Chủ không yêu thương mình, xem ra mình trong lòng Thê Chủ không có sức hấp dẫn......


Tạ Sơ Thần thấy nhục vô cùng. Hắn đỏ mặt, hỏi:"Thê Chủ, ta muốn thay quần áo, ngài có thể...... Đi ra ngoài một chút được không?"


"Thật sự không có chuyện gì?" Tiêu Vãn nghi ngờ hỏi. Nhưng rất nhanh, mặt nàng liền đỏ bừng.


Vào lúc Tạ Sơ Thần hoảng hốt bất an, Tiêu Vãn ấp úng:"Ta đi bảo Vân Yên nấu cho ngươi chén canh táo đỏ. Uống canh táo đỏ rồi, liền sẽ không khó chịu như vậy nữa......"


Tạ Sơ Thần ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn, mãi sau mới hiểu Tiêu Vãn đã hiểu lầm là mình tới nguyệt sự. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, nói:"Cảm ơn Thê Chủ."


Tạ Sơ Thần giấu kĩ sách cấm, lại đổi quần áo xong, Tiêu Vãn đang thảo luận chuyện công việc của cửa hàng với Thẩm thị. Thấy trên bàn đặt một chén canh táo đỏ nóng hầm hập, lòng Tạ Sơ Thần ấm áp. Hắn yên lặng ngồi cạnh Tiêu Vãn, làm như không có gì mà uống canh táo đỏ, nhưng trong đầu vẫn không thể ngừng hiện lên những hình ảnh đầy ngượng ngùng trong sách, nên không bình tĩnh nổi!


Nghĩ nghĩ, tâm tư nhỏ của Tạ Sơ Thần bắt đầu bay tới làm thế nào để dụ dỗ Thê Chủ. ( =))) )


Sau khi Tiêu Vãn đoạt lại quyền giúp Tạ Sơ Thần. Mười cửa hàng của Tạ gia đã được treo dưới danh nghĩa của Tạ Sơ Thần và Thẩm thị, Nhưng Tạ Thanh Vinh không phải người giỏi chuyện kinh thương, ba năm nay đã làm cho những cửa hàng mà Tạ Hân Toàn từng bồi dưỡng ra loạn hết cả lên, nếu không phải là sổ sách ghi sai sót, nợ vốn thì cũng đầy các loại lỗ hổng.


Mà những chưởng quầy tự tay Tạ Hân Toàn mang tới đều bị bà ta lấy đủ các loại lí do mà đuổi việc hết, những chưởng quầy mới hầu hết đều là những người bạn tham ăn biếng làm, a dua nịnh hót của bà ta. Những người đó giấu hết thịt vào túi của mình, nháo tới mức thanh danh cửa hàng trở nên tệ hại, mấy chục cửa hàng của Tạ gia bây giờ chỉ còn có mười cửa hàng, trong đó có ba cửa hàng thu không đủ chi, sắp đóng cửa.


Kiếp trước, bởi vì tỷ muội Quý gia quản lý cửa hàng của Quý gia không tốt, lợi nhuận càng ngày càng thấp. Biết được chuyện khó xử của Quý gia, Tiêu Vãn liền lừa gạt khế đất trong tay Tạ Sơ Thần, tặng hết cho Quý Thư Mặc.


Quý Thư Mặc bán luôn ba cửa hàng đóng cửa kia, dùng tiền nâng đỡ hai cửa hàng của Quý gia và Y Phô Tạ Tưởng này.


Tuy rất ghét Quý Thư Mặc, nhưng Tiêu Vãn không thể không thừa nhận Quý Thư Mặc vô cùng có tài. Khúc Cư đã qua nhiều năm, nhưng hắn lại có thế nghĩ ra cách cắt vạt áo của Khúc Cư để may vuông góc, thiết kế ra thâm y Trực Cư hoàn toàn mới. Bỏ đi sự quyến rũ của Khúc Cư, lại giữ lại tay áo rộng, ưu thế eo bó sát làm nổi bật dáng người, khiến cho Trực Cư lại được các nữ tử yêu thích, trở thành lễ phục chính thức.


Đồng thời, trong chín tháng bị đại hạn, người buôn gạo gặp nạn phải tăng giá gạo, Quý Thư Mặc liền lấy tiệm gạo Tạ gia, lấy danh nghĩa tiệm gạo Quý Tưởng tặng gạo miễn phí cho nạn dân tới kinh thành chạy nạn.


Từ đây, danh tiếng thích làm việc thiện của Quý Thư Mặc lưu truyền toàn bộ kinh thành. Mọi người đều nói Tiêu Vãn cưới được vị phu lang tài mạo song toàn, dịu dàng thiện lương, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Mà nàng cũng đắc chí, lấy Quý Thư Mặc làm niềm tự hào.


Sau khi đại hạn hết, những người dân nhớ tới tiệm gạo Quý Tưởng nên đều tới đó mua gạo, Mà Y Phô Tạ Tưởng cũng bị sửa thành Y Phô Quý Tưởng, Quý gia liền kiếm được cái bánh bao lớn, xoay người trở thành nhà giàu trong kinh thành.


Kiếp này, Tiêu Vãn tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ, giao cửa hàng Tạ gia cho Quý Thư Mặc, làm cho Quý gia dẫm đạp Tạ gia. Nhưng làm thế nào để Y Phô Tạ Tưởng xoay người lại là vấn đề khó nhất. Chẳng lẽ phải lừa Quý Thư Mặc, lấy đi bản thiết kế Trục Cư trong tay Quý Thư Mặc?


"Thê Chủ!" Thấy mặt Tiêu Vãn nhăn nhó, Tạ Sơ Thần đang ngoan ngoãn ngồi một bên do dự mở miệng,"Trực Cư, hình như ta đã thấy qua ở đâu rồi......"


Tiêu Vãn ngạc nhiên, hai chữ Trực Cư này kiếp trước Quý Thư Mặc đặt ra mà, sao Tạ Sơ Thần có thế thấy rồi được?


Lục di vật của mẫu thân, Tạ Sơ Thần liền lấy ra một cuốn sách. Hắn mở một trang trong đó, chỉ vào chữ ghi trên sách, hỏi: "Thê Chủ, chính là hai chữ này phải không?"


Trên sổ sách là phác thảo một loại phục sức, mà bên cạnh bức phác thảo đúng là hai chữ Trực Cư thịnh hành một đoạn thời gian ở kiếp trước.


Tiêu Vãn kích động hỏi: "Sơ Thần, cái này là do ai vẽ?"


"Là mẫu thân vẽ."  


Tiêu Vãn thực sự khiếp sợ không thể bình tĩnh nổi rồi, vì sao kiếp trước Quý Thư Mặc lại có bản vẽ Trực Cư giống y hệt bản vẽ của Tạ Hân Toàn thiết kế được? Chẳng lẽ kiếp trước Quý Thư Mặc đã lừa gạt bản vẽ này trong tay Tạ Sơ Thần? Hay là Tạ Sơ Thần đã cam tâm tình nguyện đưa cho Quý Thư Mặc?


Cúi đầu, Tạ Sơ Thần nghẹn ngào mở miệng:"Đây là di vật cuối cùng mẫu thân lưu lại...... Ba năm trước đây, tìm thấy trong xe ngựa dưới vực......"


Trên sổ vẫn loang lổ những vết máu đã khô, là Tạ Hân Toàn vẽ trên xe ngựa trên con đường xóc nảy. Có lẽ trên đường trở về, bỗng nhiên bà đã nghĩ ra phương pháp cải tiến Khúc Cư, nhất thời nổi hứng mới vẽ. Ai ngờ,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện