Con Đường Sủng Thê
Chương 17: Cứu người
Khóc tới mức đó, A Kết biết không thể giấu được, cúi đầu, nghẹn ngào hỏi hắn: "Hắn đã nói gì với huynh?"
Không có chỉ tên nói họ, Mạnh Trọng Cảnh cũng hiểu nàng nói ai, đồng thời hắn cũng chắc chắn, người nọ đã tìm A Kết rồi.
Hắn ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng đứng đối diện với hắn, tóc mai bay theo chiều gió, trong cơn mưa to,khuôn mặt trắng nõn đong đầy nước mắt càng thêm đáng thương bất lực.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên Mạnh Trọng Cảnh nhìn thấy người trong lòng khóctới mức đó. Hắn rất muốn ôm nàng, nhưng người hắn lại ướt đẫm, đành nắmchặt tay để đè nén sự xúc động: "Hắn nói nàng là người đẹp nhất hắn từng thấy, hắn muốn cướp nàng từ tay ta. A Kết, nàng, có phải hắn bắt nạtnàng đúng không ?" Nhìn lqd nàng mềm mại nhưng lại không yếu ớt sợ sệt,hồi nhỏ, lúc chơi đùa cùng hắn, khi bị ngã, nàng không bao giờ khóc, nếu người nọ dùng lời nói để ức hiếp nàng, nàng sẽ không khóc tới mức đó.
Trước mắt hắn hiện lên nụ cười ý vị sâu xa của người nọ, Mạnh Cảnh càng nghĩ càng hận, "Hắn, ta đi giết hắn!"
A Kết sợ hãi, không cần nghĩ ngợi đã túm chặt hắn, nhìn ánh mắt phẫn nộcủa hắn, nước mắt nàng chảy càng nhiều: "Huynh đừng lỗ mãng, hắn, hắnchỉ bế ta..."
"Hắn ôm nàng khi nào?" Mạnh Trọng Cảnh hận đến mức giọng của hắn vút lên thật cao.
Nhìn thấy hắn như vậy, A Kết càng sợ, cúi đầu khóc: "Hôm đó hắn đến nhà ta làm khách, lúc mọi người ngủ trưa, ta đọc đang sách ở thư phòng, hắn bất ngờ lqd xông vào... Hắn ép ta gả cho hắn, ta không đồng ý, hắncũng đi luôn... Trọng Cảnh, ta, ta bị hắn chạm vào rồi, huynh có ghét ta không, không muốn cưới ta nữa..."
Nàng khóc, ruột gan như đứt từng khúc, sợ hắn không cần nàng.
Mạnh Trọng Cảnh lại thở ra nhẹ nhàng, tuy tức giận chưa giảm chút nào, thật may là nàng không có chuyện gì, nàng vẫn là của hắn.
Nhìn nước mắt nàng rơi không ngừng, Mạnh Trọng Cảnh vừa đau lòng lại vừa vui mừng, nàng khóc, không phải chứng tỏ nàng không có ý gì với Triệu côngtử hay sao, không hề có tình cảm với hắn ta còn gì?
Kéo tay nàng, cầm thật chặt, Mạnh Trọng Cảnh vừa kiên quyết vừa vụng về an ủi : "AKết đừng khóc, sao ta lại có thể ghét bỏ nàng chứ? Đều do ta vô dụng mới hại lqd nàng bị hắn bắt nạt! A Kết, nàng chờ xem, nếu hắn còn dám cónhững suy nghĩ, lqd hành động sai lệch, dù liều mạng, ta cũng phải chechở cho nàng!"
Tay hắn rất lạnh nhưng lại khiến lòng nàng cảmthấy ấm áp, A Kết nghẹn ngào gật đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay lqdhắn: "Trọng Cảnh, chuyện lần này, chúng ta cho qua đi, lọai người nhưhắn, chúng ta không thể trêu vào. Về sau ta sẽ tránh mặt hắn, sẽ khôngđi một mình, Trọng Cảnh, huynh cũng đừng trêu chọc hắn, lqd chúng ta sắp thành thân, ta không muốn huynh gặp chuyện không may, ta cũng khôngmuốn chọc giận hắn, nếu hắn để lộ chuyện này, ta không còn mặt mũi nàogặp người khác nữa..."
Mạnh Trọng Cảnh có thể nói thế nào?
Nàng khóc không ngừng, hắn buông tay nàng, thử giúp nàng lau nước mắt, chạmvào một chút lại dừng lại, nhìn thấy nàng không gạt tay hắn ra, hắn cũng yên tâm, ngón tay run run nhẹ nhàng vuốt ve lqd khuôn mặt nhẵn nhụi của nàng.
Quy củ trong thôn không quá cứng nhắc, sau khi hứa hôn,hai người có thể gặp nhau vài lần, năm này qua năm khác, Mạnh Trọng Cảnh lại là một nam nhân thành thật, nhiều lúc khó tránh khỏi muốn làmchuyện gì đó, nhưng khuôn mặt của A Kết trắng nõn, giơ tay sờ, nàng cũng lqd không cho, lúc này, A Kết lại không trốn, ngược lại, nàng lưu luyến bàn tay thô ráp của hắn. Đây là nam nhân mà nàng sắp gả, hắn yêu thương nàng, hắn đối với nàng lại rất dịu dàng.
Nàng ngoan ngoãn giống như đang trong giấc mộng, sự đau lòng của Mạnh Trọng Cảnh chậm rãichuyển thành rung động, ánh mắt hắn không nhịn được nhìn chằm chằm môinàng.
Nơi đó, hắn còn chưa được chạm qua, lại bị người ta cướp trước.
"A Kết, ta, ta..." Khát khao nhưng lại không dám.
A Kết ngẩng đầu không hiểu, đôi mắt hoa đào mơ màng chứa đầy nước mắt,điềm đạm đáng yêu động lòng người. Hầu kết Mạnh Trọng Cảnh giật giật,giơ tay nâng cằm nàng, cúi đầu, tới gần. Suy cho cùng vẫn cảm thấy chộtdạ, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần, mong nàng không tránh.
Khuôn mặt nam nhân càng ngày càng gần,trái tim A Kết đập thình thình, tronglòng cảm thấy hoảng loạn, do dự, bỗng nhiện, một khuôn mặt khác lướt qua trước mắt nàng. Sắc mặt A Kết trắng bệch, nhanh chóng lùi lại, nghiêngđầu không dám lqd nhìn hắn, một lát sau, nàng khẽ cúi đầu, cầm ô: "Vềđi, để người ta thấy không tốt đâu."
Mạnh Trọng Cảnh cầm chặt ô không buông.
A Kết không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn hắn, mặt lại đỏ.
Nhìn thấy nàng như vậy, dũng khí của Mạnh Trọng Cảnh lại bùng lên, nắm chặttay nàng, giọng nói khàn khàn: "A Kết, cho ta hôn một chút, một chútthôi."
A Kết cúi đầu, lắc đầu không nói.
Mạnh Trọng Cảnhkhông nhịn được nắm chặt tay nàng, nho nhỏ, mềm mại không xương. Hắnnhìn tay nàng, lại nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, băn khoăn một lúcmới mở miệng: "A Kết, hắn, hình như hắn quyết tâm muốn cưới nàng, hắn,hắn có tiền lại đẹp như thế, trước mặt cha mẹ nàng rất lễ phép, cha mẹnàng, Tiểu Cửu đều thích hắn. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, cha mẹ nàng muốn gả nàng cho hắn, nàng..."
"Ta làm sao?"
Theo từng lời hắn nói,toàn bộ sự ngượng ngùng hồi hộp đều bay sạch, ngay lập tức,A Kết rút tay ra, ngửa đầu nhìn hắn: "Ta với huynh biết nhau từ nhỏ, huynh đối xử tốt với ta, trong lòng ta cảm thấy vui lqd mừng, huynh tới cầu hôn, ta đồng ý, chỉ cần huynh không ghét bỏ ta, ta một lòng một dạ muốn được gả chohuynh, ai ép ta ta cũng không đổi ý. Trọng Cảnh, lời này ta chỉ nói mộtlần, nếu huynh nghi ngờ ta là loại thấy người sang bắt quàng làm họ, takhông còn gì để nói nữa!"
Đôi mắt nàng rưng rưng, vừa ngang lqdbướng lại thêm chút uất ức, Mạnh Trọng Cảnh hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: "A Kết nàng đừng giận, ta, ta chỉ sợ hãi, sợ nàng ngứa mắt khi thấyta..."
Hắn lắp bắp, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, mặt hắn hơiđỏ, A Kết thấy lòng dịu lại, giật ô, khi xoay người, nàng nói lqd nhỏ:"Nghĩ lung tung cái gì hả, nếu ta ngứa mắt khi nhìn thấy huynh thì nămngoái, ta sẽ không đồng ý..." Suy cho cùng vẫn thấy ngượng, chưa nóixong đã vội vàng chạy vào, nhốt Mạnh Trọng Cảnh ở ngoài cửa.
Mạnh Trọng Cảnh đứng tại chỗ, ngơ ngác, ngay cả khi mưa to đổ xuống đầu hắn, hắn cũng thấy vui.
"Sao huynh còn chưa đi?" Đang sung sướng thì nghe thấy giọng nói thúc giục của nàng.
Mạnh Trọng Cảnh càng thêm vui vẻ, biết nàng lo lắng cho mình, cũng không dám lề mề nữa, vừa giữ ô vừa nói với nàng: "Ta đi luôn đây. A Kết, nàngđừng sợ, chờ ta cưới nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng bị ngườikhác ức hiếp!"
A Kết không trả lời.
Đợi một lát, thấy Mạnh Trọng Cảnh đã đi xa, nàng sờ cán ô- nơi hắn vừa cầm, mấy ngày nay, trái tim của nàng luôn thấp thỏm cuối cùng cũng được yên ổn rồi .
Dượng và Tri Huyện có qua lại với nhau, người nọ lại thường ra vào thôn, chắc lai lịch của hắn cũng không lớn, chỉ cần lqd không cho hắn có cơ hộitới gần, hắn sẽ không làm được gì. Nếu hắn có gan làm cái chuyện ép buộc nữ tử đàng hoàng, dù sao phụ thân cũng là tú tài, nếu phải báo quan,hắn đừng mong bọn họ hội sẽ nhịn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Lúc này, nàng và Mạnh Trọng Cảnh đã nói rõ ràng với nhau, hắn không ghét bỏ nàng, nàng chẳng có gì phải sợ nữa rồi.
~
Chiều tối, mưa cũng nhỏ dần, mưa rơi từng giọt tí tách, mưa suốt hai ngày, cuối cùng cũng tạnh.
Sau cơn mưa, cỏ dại mọc rất nhanh.
Lâm Hiền chỉ được nghỉ hai ngày, giữa và cuối tháng, muốn ra ruộng nhổ cỏcũng không được, lại không nỡ để thê tử và nữ nhi phải làm công việc vất vả này, năm trước đã nhờ người giúp. Một ngày bốn mươi đồng, tổng cộngbốn mẫu đất, lâu nhất là hai ngày là có thể làm xong, rất nhiều ngườitranh nhau công việc này, lqd thỏai mái lại dễ kiếm tiền. Sau khi Lâmgia và Mạnh gia kết thân, Mạnh Trọng Cảnh chủ động sang giúp đỡ, con rểtương lai nhiệt tình, Liễu thị cũng không tiện nói tới chuyện tiền bạc,đành gọi hắn sang nhà ăn cơm.
Mạnh Trọng Cảnh rất thật thà, nếuhắn kéo dài thời gian, làm trong hai ngày, thừa dịp ăn cơm ở Lâm giacũng có thể gặp vị hôn thê hai lần, nhưng hắn ngượng ngùng, lqd buổisáng đã nhổ xong cỏ ở hai mẫu lạc rồi. Mạnh Trọng Đạt vội vàng làm ởruộng nhà mình, Liễu thị cho Lâm Trọng Cửu và Mạnh Trọng Cảnh cùng nhaulàm, tuy có Lâm Trọng Cửu giúp đỡ nhưng bé cũng chỉ là một đứa trẻ,người làm nhiều nhất vẫn là Mạnh Trọng Cảnh.
Có con rể, buổitrưa, lúc ăn cơm, Liễu thị cố ý cho A Kết bưng thức ăn lên. Gia đình nhà nông không có nhiều phép tắc, với người con rể như Mạnh Trọng Cảnh,nàng rất vừa lòng, đồng ý cho hắn chút lợi lộc, lúc nàng định thân vớiLâm Hiền, Lâm Hiền tìm mọi lý do để gặp nàng, bọn họ đều biết.
AKết không đi, ngược lại còn bị mẫu thân trêu ghẹo nhiều hơn, hơn nữa lúc trước phải bận rộn, phiền lòng, biết Mạnh Trọng Cảnh sợ nàng thay lòngđổi dạ, nàng cố nén sự xấu hổ, đỏ mặt bưng thức ăn lên.
Thấy nàng, Mạnh Trọng Cảnh vô cùng khẩn trương.
A Kết xấu hổ, nhìn hắn một cái, sau khi đặt thức ăn lên bàn, lập tức đira ngoài, khi ra cửa, nàng nghe thấy tiếng đệ đệ cười hắc hắc.
Ngày hè, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, A Kết nhìn bồn hoa, ở đó hoa lan tươi tắn, động lòng người, khóe mắt đuôi mày của nàng bừng lên nụ cười.
Nếu người nọ không bao giờ xuất hiện thì thật là tốt, nàng sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Sau khi nghỉ trưa, Mạnh Trọng Cảnh dẫn Lâm Trọng Cửu tới ruộng ngô của Lâm gia.
Cây ngô vượn cao, trên ngọn cây, hoa ngô đã mọc, vươn cao thẳng, còn caohơn cả Mạnh Trọng Cảnh. Hắn để cho Lâm Trọng Cửu đi theo, hắn nhổ từngcặp, cho Lâm Trọng Cửu ôm ra, muốn Lâm Trọng Cửu thoải mái một chút.
Xung quanh là lá ngô xanh biếc, Mạnh Trọng Cảnh khom người đi về phía trước, không cẩn thận xượt qua lá ngô, trên cổ lập tức xuất hiện vết xước.
Đang cúi đầu nhổ cỏ, bỗng nhiên, phía trước có tiếng bước chân vội vàng.
Mạnh Trọng Cảnh nhíu mày, nghe chăm chú, nghe thấy có thứ gì đó rơi "bịch"một tiếng, sau đó là tiếng vùng vẫy, giãy dụa. Cảm thấy nghi ngờ, đangdo dự không biết nên sang đó hay không, bên đó bỗng vang lên tiếng mắngchửi thô ráp của nam nhân: "Ta đá ngươi! Đồ đàn bà thối, ngươi đá ta hả! Hôm nay ta nhanh chóng đá người cho đã, tý nữa ta bán người đến nhàchứa. Cho ngươi chết, dám gọi người đánh ta hả!" Người bị hắn mắng đã bị bịt miệng, chỉ nghe thấy tiếng khóc hu hu và giãy dụa.
Giọng tên này Mạnh Trọng Cảnh vẫn nhớ, là tên côn đồ ở cạnh nhà hắn, trước kia, hắn đã xúc phạm A Kết.
Tiếng lụa bị xé vang lên, vừa nghe đã biết hắn lại muốn làm nhục người ta rồi!
"Vương Ngũ, dừng tay!" Mạnh Trọng Cảnh giận dữ, không thèm để ý tới việc bị lá ngô cứa vào người, chạy nhanh tới.
Đối phương không đáp lại, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên, Mạnh TrọngCảnh chạy càng nhanh, tới gần, thấy dưới vai Vương Ngũ là một cô nươngmặc váy trắng. Cô nương cúi đầu, không nhìn rõ khuôn mặt, bả vai hở gầnhết, Mạnh Trọng Cảnh không dám nhìn lâu, chạy vài bước, xông tới, túmchặt Vương Ngũ, đánh cho hắn một quyền.
Trời sinh, Mạnh TrọngCảnh khôi ngô cao lớn, đầu của Vương Ngũ cũng không thấp, lại rất gầyrất nhiều, hơn nữa, lúc nãy đã hao phí không ít sức lực, bị đánh mộtquyền lập tức ngã ra đất. Nhận ra Mạnh Trọng Cảnh, hắn khinh miệt, xìmột tiếng, vừa nằm trên mặt đất vừa mắng: "Mạnh Trọng Cảnh, tốt nhất làngươi đừng phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu không đừng trách ta không..."
Chưa nói xong đã bị Mạnh Trọng Cảnh đấm thêm cho một phát, tự biết khôngđánh lại hắn, Vương Ngũ căm hận, không cam lòng lườm cô nương đang nằmsấp trên mặt đất, vội vàng chạy.
Mạnh Trọng Cảnh còn muốn đuổitheo,nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn nào của nữ nhân vang lên saulưng hắn, hắn không kìm lòng được, quay đầu lại, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
Cô nương ngẩng đầu, giữa mái tóc dài,khuôn mặt nàng hiệnra, da trắng môi hồng, nhìn hắn bằng đôi mắt hoa đào, lqd nước mắt rànruạ, nhìn thoáng qua, hắn suýt nữa nhìn nhầm, tưởng nàng là vị hôn thê,nhưng cũng chỉ thất thần trong chớp mắt, ngoại trừ ánh mắt, hai ngườicũng chẳng có gì giống nhau. Mạnh Trọng Cảnh vừa muốn mở miệng, cô nương đã vùng vẫy đứng dậy, lại không đoán trước được,áo trên vai nàng tuộtra, toàn bộ nửa phía trên người nàng đều hiện ra trước mặt hắn...
Ngay lập tức, Mạnh Trọng Cảnh xoay người sang chỗ khác, trong đầu hắn lạihiện lên hình ảnh thân thể của nàng như bông hoa trắng, tim đập khôngyên.
"Cô nương, ta, ta..."
"Mạnh đại ca, huynh đánh nhau với người ta sao?" Từ xa, giọng nói sốt ruột của Lâm Trọng Cửu vang lên.
Mạnh Trọng Cảnh khẩn trương. Nếu tình huống này bị Lâm Trọng Cửu thấy, quayđầu nói, chẳng những làm hỏng thanh danh của cô nương này, ngay cả hắn,lqd muốn làm người cũng chẳng dễ dàng.
"Cô nương, ta nhắm mắt lại giúp cô, cô thả tay ra, nhanh mặc quần áo vào!"
Cô nương váy trắng không phản đối, ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng trước mặt nàng.
Tiếng bước chân của Lâm Trọng Cửu càng ngày càng gần, Mạnh Trọng Cảnh khôngcòn thời gian để do dự, nhắm mắt lại, ôm cô nương sau lưng hắn, giúpnàng mặc áo ngoài, "Mạo phạm."
Sức lực của hắn rất lớn, nhanhchóng mở ra, sau đó lập tức đứng dậy, xoay lưng lại, nói: "Ta đi ngăn đệ đệ lại, sau khi chỉnh trang xong, cô nương đi nhanh đi!"
"Ân nhân, đừng đi!" Sau khi được tự do, nữ tử váy trắng lập tức lấy khăn trong miệng ra, khóc, gọi hắn.
Bước chân của Mạnh Trọng Cảnh dừng lại một chút.
Nữ tử váy trắng thấy vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, vừarun run nắm chặt váy áo vừa khóc: "Ân nhân, lqd huynh cứu ta với, chântrái của ta bị trẹo rồi, nơi này lại lạ nước lại cái, sợ không đi xađược, ân nhân, xin huynh hãy cứu ta, ta sợ người nọ vẫn chưa đi xa, talại..."
Giọng nói của nàng mềm mại, lúc khóc lên lại càng là ai oán đáng thương.
Mạnh Trọng Cảnh sinh lòng trắc ẩn, nhưng trong nhà hắn lại không có nữquyến, lqd không có cách nào giúp đỡ nàng, cùng lúc đó, Lâm Trọng Cửucũng tới, trong lòng hắn khẽ động: "Cô nương, cô, cô chờ ta một chút, ta đi tìm, ta bảo đệ đệ đi tìm nữ quyến giúp ngươi về thôn." Hắn muốn đểLâm Trọng Cửu ở đây trông đối phương, lqd hắn là một đại nam nhân, mìnhhắn ở lqd cùng một chỗ với nàng, chuyện này không tốt, nhưng lại sợVương Ngũ quay lại, đành phải sửa lại lời nói.
"Cảm ơn ân nhân, ân nhân cứu giúp Như Nương, mọi thứ ân nhân quyết định, Như Nương đều nghe theo."
Nữ tử tên Như Nương nghiêng chân, ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu khóc, tạ ơn.
Không có chỉ tên nói họ, Mạnh Trọng Cảnh cũng hiểu nàng nói ai, đồng thời hắn cũng chắc chắn, người nọ đã tìm A Kết rồi.
Hắn ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng đứng đối diện với hắn, tóc mai bay theo chiều gió, trong cơn mưa to,khuôn mặt trắng nõn đong đầy nước mắt càng thêm đáng thương bất lực.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên Mạnh Trọng Cảnh nhìn thấy người trong lòng khóctới mức đó. Hắn rất muốn ôm nàng, nhưng người hắn lại ướt đẫm, đành nắmchặt tay để đè nén sự xúc động: "Hắn nói nàng là người đẹp nhất hắn từng thấy, hắn muốn cướp nàng từ tay ta. A Kết, nàng, có phải hắn bắt nạtnàng đúng không ?" Nhìn lqd nàng mềm mại nhưng lại không yếu ớt sợ sệt,hồi nhỏ, lúc chơi đùa cùng hắn, khi bị ngã, nàng không bao giờ khóc, nếu người nọ dùng lời nói để ức hiếp nàng, nàng sẽ không khóc tới mức đó.
Trước mắt hắn hiện lên nụ cười ý vị sâu xa của người nọ, Mạnh Cảnh càng nghĩ càng hận, "Hắn, ta đi giết hắn!"
A Kết sợ hãi, không cần nghĩ ngợi đã túm chặt hắn, nhìn ánh mắt phẫn nộcủa hắn, nước mắt nàng chảy càng nhiều: "Huynh đừng lỗ mãng, hắn, hắnchỉ bế ta..."
"Hắn ôm nàng khi nào?" Mạnh Trọng Cảnh hận đến mức giọng của hắn vút lên thật cao.
Nhìn thấy hắn như vậy, A Kết càng sợ, cúi đầu khóc: "Hôm đó hắn đến nhà ta làm khách, lúc mọi người ngủ trưa, ta đọc đang sách ở thư phòng, hắn bất ngờ lqd xông vào... Hắn ép ta gả cho hắn, ta không đồng ý, hắncũng đi luôn... Trọng Cảnh, ta, ta bị hắn chạm vào rồi, huynh có ghét ta không, không muốn cưới ta nữa..."
Nàng khóc, ruột gan như đứt từng khúc, sợ hắn không cần nàng.
Mạnh Trọng Cảnh lại thở ra nhẹ nhàng, tuy tức giận chưa giảm chút nào, thật may là nàng không có chuyện gì, nàng vẫn là của hắn.
Nhìn nước mắt nàng rơi không ngừng, Mạnh Trọng Cảnh vừa đau lòng lại vừa vui mừng, nàng khóc, không phải chứng tỏ nàng không có ý gì với Triệu côngtử hay sao, không hề có tình cảm với hắn ta còn gì?
Kéo tay nàng, cầm thật chặt, Mạnh Trọng Cảnh vừa kiên quyết vừa vụng về an ủi : "AKết đừng khóc, sao ta lại có thể ghét bỏ nàng chứ? Đều do ta vô dụng mới hại lqd nàng bị hắn bắt nạt! A Kết, nàng chờ xem, nếu hắn còn dám cónhững suy nghĩ, lqd hành động sai lệch, dù liều mạng, ta cũng phải chechở cho nàng!"
Tay hắn rất lạnh nhưng lại khiến lòng nàng cảmthấy ấm áp, A Kết nghẹn ngào gật đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay lqdhắn: "Trọng Cảnh, chuyện lần này, chúng ta cho qua đi, lọai người nhưhắn, chúng ta không thể trêu vào. Về sau ta sẽ tránh mặt hắn, sẽ khôngđi một mình, Trọng Cảnh, huynh cũng đừng trêu chọc hắn, lqd chúng ta sắp thành thân, ta không muốn huynh gặp chuyện không may, ta cũng khôngmuốn chọc giận hắn, nếu hắn để lộ chuyện này, ta không còn mặt mũi nàogặp người khác nữa..."
Mạnh Trọng Cảnh có thể nói thế nào?
Nàng khóc không ngừng, hắn buông tay nàng, thử giúp nàng lau nước mắt, chạmvào một chút lại dừng lại, nhìn thấy nàng không gạt tay hắn ra, hắn cũng yên tâm, ngón tay run run nhẹ nhàng vuốt ve lqd khuôn mặt nhẵn nhụi của nàng.
Quy củ trong thôn không quá cứng nhắc, sau khi hứa hôn,hai người có thể gặp nhau vài lần, năm này qua năm khác, Mạnh Trọng Cảnh lại là một nam nhân thành thật, nhiều lúc khó tránh khỏi muốn làmchuyện gì đó, nhưng khuôn mặt của A Kết trắng nõn, giơ tay sờ, nàng cũng lqd không cho, lúc này, A Kết lại không trốn, ngược lại, nàng lưu luyến bàn tay thô ráp của hắn. Đây là nam nhân mà nàng sắp gả, hắn yêu thương nàng, hắn đối với nàng lại rất dịu dàng.
Nàng ngoan ngoãn giống như đang trong giấc mộng, sự đau lòng của Mạnh Trọng Cảnh chậm rãichuyển thành rung động, ánh mắt hắn không nhịn được nhìn chằm chằm môinàng.
Nơi đó, hắn còn chưa được chạm qua, lại bị người ta cướp trước.
"A Kết, ta, ta..." Khát khao nhưng lại không dám.
A Kết ngẩng đầu không hiểu, đôi mắt hoa đào mơ màng chứa đầy nước mắt,điềm đạm đáng yêu động lòng người. Hầu kết Mạnh Trọng Cảnh giật giật,giơ tay nâng cằm nàng, cúi đầu, tới gần. Suy cho cùng vẫn cảm thấy chộtdạ, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần, mong nàng không tránh.
Khuôn mặt nam nhân càng ngày càng gần,trái tim A Kết đập thình thình, tronglòng cảm thấy hoảng loạn, do dự, bỗng nhiện, một khuôn mặt khác lướt qua trước mắt nàng. Sắc mặt A Kết trắng bệch, nhanh chóng lùi lại, nghiêngđầu không dám lqd nhìn hắn, một lát sau, nàng khẽ cúi đầu, cầm ô: "Vềđi, để người ta thấy không tốt đâu."
Mạnh Trọng Cảnh cầm chặt ô không buông.
A Kết không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn hắn, mặt lại đỏ.
Nhìn thấy nàng như vậy, dũng khí của Mạnh Trọng Cảnh lại bùng lên, nắm chặttay nàng, giọng nói khàn khàn: "A Kết, cho ta hôn một chút, một chútthôi."
A Kết cúi đầu, lắc đầu không nói.
Mạnh Trọng Cảnhkhông nhịn được nắm chặt tay nàng, nho nhỏ, mềm mại không xương. Hắnnhìn tay nàng, lại nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, băn khoăn một lúcmới mở miệng: "A Kết, hắn, hình như hắn quyết tâm muốn cưới nàng, hắn,hắn có tiền lại đẹp như thế, trước mặt cha mẹ nàng rất lễ phép, cha mẹnàng, Tiểu Cửu đều thích hắn. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, cha mẹ nàng muốn gả nàng cho hắn, nàng..."
"Ta làm sao?"
Theo từng lời hắn nói,toàn bộ sự ngượng ngùng hồi hộp đều bay sạch, ngay lập tức,A Kết rút tay ra, ngửa đầu nhìn hắn: "Ta với huynh biết nhau từ nhỏ, huynh đối xử tốt với ta, trong lòng ta cảm thấy vui lqd mừng, huynh tới cầu hôn, ta đồng ý, chỉ cần huynh không ghét bỏ ta, ta một lòng một dạ muốn được gả chohuynh, ai ép ta ta cũng không đổi ý. Trọng Cảnh, lời này ta chỉ nói mộtlần, nếu huynh nghi ngờ ta là loại thấy người sang bắt quàng làm họ, takhông còn gì để nói nữa!"
Đôi mắt nàng rưng rưng, vừa ngang lqdbướng lại thêm chút uất ức, Mạnh Trọng Cảnh hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: "A Kết nàng đừng giận, ta, ta chỉ sợ hãi, sợ nàng ngứa mắt khi thấyta..."
Hắn lắp bắp, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, mặt hắn hơiđỏ, A Kết thấy lòng dịu lại, giật ô, khi xoay người, nàng nói lqd nhỏ:"Nghĩ lung tung cái gì hả, nếu ta ngứa mắt khi nhìn thấy huynh thì nămngoái, ta sẽ không đồng ý..." Suy cho cùng vẫn thấy ngượng, chưa nóixong đã vội vàng chạy vào, nhốt Mạnh Trọng Cảnh ở ngoài cửa.
Mạnh Trọng Cảnh đứng tại chỗ, ngơ ngác, ngay cả khi mưa to đổ xuống đầu hắn, hắn cũng thấy vui.
"Sao huynh còn chưa đi?" Đang sung sướng thì nghe thấy giọng nói thúc giục của nàng.
Mạnh Trọng Cảnh càng thêm vui vẻ, biết nàng lo lắng cho mình, cũng không dám lề mề nữa, vừa giữ ô vừa nói với nàng: "Ta đi luôn đây. A Kết, nàngđừng sợ, chờ ta cưới nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng bị ngườikhác ức hiếp!"
A Kết không trả lời.
Đợi một lát, thấy Mạnh Trọng Cảnh đã đi xa, nàng sờ cán ô- nơi hắn vừa cầm, mấy ngày nay, trái tim của nàng luôn thấp thỏm cuối cùng cũng được yên ổn rồi .
Dượng và Tri Huyện có qua lại với nhau, người nọ lại thường ra vào thôn, chắc lai lịch của hắn cũng không lớn, chỉ cần lqd không cho hắn có cơ hộitới gần, hắn sẽ không làm được gì. Nếu hắn có gan làm cái chuyện ép buộc nữ tử đàng hoàng, dù sao phụ thân cũng là tú tài, nếu phải báo quan,hắn đừng mong bọn họ hội sẽ nhịn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Lúc này, nàng và Mạnh Trọng Cảnh đã nói rõ ràng với nhau, hắn không ghét bỏ nàng, nàng chẳng có gì phải sợ nữa rồi.
~
Chiều tối, mưa cũng nhỏ dần, mưa rơi từng giọt tí tách, mưa suốt hai ngày, cuối cùng cũng tạnh.
Sau cơn mưa, cỏ dại mọc rất nhanh.
Lâm Hiền chỉ được nghỉ hai ngày, giữa và cuối tháng, muốn ra ruộng nhổ cỏcũng không được, lại không nỡ để thê tử và nữ nhi phải làm công việc vất vả này, năm trước đã nhờ người giúp. Một ngày bốn mươi đồng, tổng cộngbốn mẫu đất, lâu nhất là hai ngày là có thể làm xong, rất nhiều ngườitranh nhau công việc này, lqd thỏai mái lại dễ kiếm tiền. Sau khi Lâmgia và Mạnh gia kết thân, Mạnh Trọng Cảnh chủ động sang giúp đỡ, con rểtương lai nhiệt tình, Liễu thị cũng không tiện nói tới chuyện tiền bạc,đành gọi hắn sang nhà ăn cơm.
Mạnh Trọng Cảnh rất thật thà, nếuhắn kéo dài thời gian, làm trong hai ngày, thừa dịp ăn cơm ở Lâm giacũng có thể gặp vị hôn thê hai lần, nhưng hắn ngượng ngùng, lqd buổisáng đã nhổ xong cỏ ở hai mẫu lạc rồi. Mạnh Trọng Đạt vội vàng làm ởruộng nhà mình, Liễu thị cho Lâm Trọng Cửu và Mạnh Trọng Cảnh cùng nhaulàm, tuy có Lâm Trọng Cửu giúp đỡ nhưng bé cũng chỉ là một đứa trẻ,người làm nhiều nhất vẫn là Mạnh Trọng Cảnh.
Có con rể, buổitrưa, lúc ăn cơm, Liễu thị cố ý cho A Kết bưng thức ăn lên. Gia đình nhà nông không có nhiều phép tắc, với người con rể như Mạnh Trọng Cảnh,nàng rất vừa lòng, đồng ý cho hắn chút lợi lộc, lúc nàng định thân vớiLâm Hiền, Lâm Hiền tìm mọi lý do để gặp nàng, bọn họ đều biết.
AKết không đi, ngược lại còn bị mẫu thân trêu ghẹo nhiều hơn, hơn nữa lúc trước phải bận rộn, phiền lòng, biết Mạnh Trọng Cảnh sợ nàng thay lòngđổi dạ, nàng cố nén sự xấu hổ, đỏ mặt bưng thức ăn lên.
Thấy nàng, Mạnh Trọng Cảnh vô cùng khẩn trương.
A Kết xấu hổ, nhìn hắn một cái, sau khi đặt thức ăn lên bàn, lập tức đira ngoài, khi ra cửa, nàng nghe thấy tiếng đệ đệ cười hắc hắc.
Ngày hè, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, A Kết nhìn bồn hoa, ở đó hoa lan tươi tắn, động lòng người, khóe mắt đuôi mày của nàng bừng lên nụ cười.
Nếu người nọ không bao giờ xuất hiện thì thật là tốt, nàng sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Sau khi nghỉ trưa, Mạnh Trọng Cảnh dẫn Lâm Trọng Cửu tới ruộng ngô của Lâm gia.
Cây ngô vượn cao, trên ngọn cây, hoa ngô đã mọc, vươn cao thẳng, còn caohơn cả Mạnh Trọng Cảnh. Hắn để cho Lâm Trọng Cửu đi theo, hắn nhổ từngcặp, cho Lâm Trọng Cửu ôm ra, muốn Lâm Trọng Cửu thoải mái một chút.
Xung quanh là lá ngô xanh biếc, Mạnh Trọng Cảnh khom người đi về phía trước, không cẩn thận xượt qua lá ngô, trên cổ lập tức xuất hiện vết xước.
Đang cúi đầu nhổ cỏ, bỗng nhiên, phía trước có tiếng bước chân vội vàng.
Mạnh Trọng Cảnh nhíu mày, nghe chăm chú, nghe thấy có thứ gì đó rơi "bịch"một tiếng, sau đó là tiếng vùng vẫy, giãy dụa. Cảm thấy nghi ngờ, đangdo dự không biết nên sang đó hay không, bên đó bỗng vang lên tiếng mắngchửi thô ráp của nam nhân: "Ta đá ngươi! Đồ đàn bà thối, ngươi đá ta hả! Hôm nay ta nhanh chóng đá người cho đã, tý nữa ta bán người đến nhàchứa. Cho ngươi chết, dám gọi người đánh ta hả!" Người bị hắn mắng đã bị bịt miệng, chỉ nghe thấy tiếng khóc hu hu và giãy dụa.
Giọng tên này Mạnh Trọng Cảnh vẫn nhớ, là tên côn đồ ở cạnh nhà hắn, trước kia, hắn đã xúc phạm A Kết.
Tiếng lụa bị xé vang lên, vừa nghe đã biết hắn lại muốn làm nhục người ta rồi!
"Vương Ngũ, dừng tay!" Mạnh Trọng Cảnh giận dữ, không thèm để ý tới việc bị lá ngô cứa vào người, chạy nhanh tới.
Đối phương không đáp lại, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên, Mạnh TrọngCảnh chạy càng nhanh, tới gần, thấy dưới vai Vương Ngũ là một cô nươngmặc váy trắng. Cô nương cúi đầu, không nhìn rõ khuôn mặt, bả vai hở gầnhết, Mạnh Trọng Cảnh không dám nhìn lâu, chạy vài bước, xông tới, túmchặt Vương Ngũ, đánh cho hắn một quyền.
Trời sinh, Mạnh TrọngCảnh khôi ngô cao lớn, đầu của Vương Ngũ cũng không thấp, lại rất gầyrất nhiều, hơn nữa, lúc nãy đã hao phí không ít sức lực, bị đánh mộtquyền lập tức ngã ra đất. Nhận ra Mạnh Trọng Cảnh, hắn khinh miệt, xìmột tiếng, vừa nằm trên mặt đất vừa mắng: "Mạnh Trọng Cảnh, tốt nhất làngươi đừng phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu không đừng trách ta không..."
Chưa nói xong đã bị Mạnh Trọng Cảnh đấm thêm cho một phát, tự biết khôngđánh lại hắn, Vương Ngũ căm hận, không cam lòng lườm cô nương đang nằmsấp trên mặt đất, vội vàng chạy.
Mạnh Trọng Cảnh còn muốn đuổitheo,nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn nào của nữ nhân vang lên saulưng hắn, hắn không kìm lòng được, quay đầu lại, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
Cô nương ngẩng đầu, giữa mái tóc dài,khuôn mặt nàng hiệnra, da trắng môi hồng, nhìn hắn bằng đôi mắt hoa đào, lqd nước mắt rànruạ, nhìn thoáng qua, hắn suýt nữa nhìn nhầm, tưởng nàng là vị hôn thê,nhưng cũng chỉ thất thần trong chớp mắt, ngoại trừ ánh mắt, hai ngườicũng chẳng có gì giống nhau. Mạnh Trọng Cảnh vừa muốn mở miệng, cô nương đã vùng vẫy đứng dậy, lại không đoán trước được,áo trên vai nàng tuộtra, toàn bộ nửa phía trên người nàng đều hiện ra trước mặt hắn...
Ngay lập tức, Mạnh Trọng Cảnh xoay người sang chỗ khác, trong đầu hắn lạihiện lên hình ảnh thân thể của nàng như bông hoa trắng, tim đập khôngyên.
"Cô nương, ta, ta..."
"Mạnh đại ca, huynh đánh nhau với người ta sao?" Từ xa, giọng nói sốt ruột của Lâm Trọng Cửu vang lên.
Mạnh Trọng Cảnh khẩn trương. Nếu tình huống này bị Lâm Trọng Cửu thấy, quayđầu nói, chẳng những làm hỏng thanh danh của cô nương này, ngay cả hắn,lqd muốn làm người cũng chẳng dễ dàng.
"Cô nương, ta nhắm mắt lại giúp cô, cô thả tay ra, nhanh mặc quần áo vào!"
Cô nương váy trắng không phản đối, ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng trước mặt nàng.
Tiếng bước chân của Lâm Trọng Cửu càng ngày càng gần, Mạnh Trọng Cảnh khôngcòn thời gian để do dự, nhắm mắt lại, ôm cô nương sau lưng hắn, giúpnàng mặc áo ngoài, "Mạo phạm."
Sức lực của hắn rất lớn, nhanhchóng mở ra, sau đó lập tức đứng dậy, xoay lưng lại, nói: "Ta đi ngăn đệ đệ lại, sau khi chỉnh trang xong, cô nương đi nhanh đi!"
"Ân nhân, đừng đi!" Sau khi được tự do, nữ tử váy trắng lập tức lấy khăn trong miệng ra, khóc, gọi hắn.
Bước chân của Mạnh Trọng Cảnh dừng lại một chút.
Nữ tử váy trắng thấy vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, vừarun run nắm chặt váy áo vừa khóc: "Ân nhân, lqd huynh cứu ta với, chântrái của ta bị trẹo rồi, nơi này lại lạ nước lại cái, sợ không đi xađược, ân nhân, xin huynh hãy cứu ta, ta sợ người nọ vẫn chưa đi xa, talại..."
Giọng nói của nàng mềm mại, lúc khóc lên lại càng là ai oán đáng thương.
Mạnh Trọng Cảnh sinh lòng trắc ẩn, nhưng trong nhà hắn lại không có nữquyến, lqd không có cách nào giúp đỡ nàng, cùng lúc đó, Lâm Trọng Cửucũng tới, trong lòng hắn khẽ động: "Cô nương, cô, cô chờ ta một chút, ta đi tìm, ta bảo đệ đệ đi tìm nữ quyến giúp ngươi về thôn." Hắn muốn đểLâm Trọng Cửu ở đây trông đối phương, lqd hắn là một đại nam nhân, mìnhhắn ở lqd cùng một chỗ với nàng, chuyện này không tốt, nhưng lại sợVương Ngũ quay lại, đành phải sửa lại lời nói.
"Cảm ơn ân nhân, ân nhân cứu giúp Như Nương, mọi thứ ân nhân quyết định, Như Nương đều nghe theo."
Nữ tử tên Như Nương nghiêng chân, ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu khóc, tạ ơn.
Bình luận truyện