Con Gái Nhà Nông
Chương 49: Có xe
Editor: ChieuNinh
Chủ ý này hay, nhà nông dân có một con gia súc, vậy thì cũng mạnh hơn thứ gì khác. Nhưng mà mua trâu cày cũng không dễ dàng, còn phải đi đến trong nha môn lĩnh giấy chứng nhận, mới vào sổ sách được. Bởi vì trâu cày thì không được tùy tiện giết chết, cho dù đến lúc đó đã già sắp chết, ngươi cũng phải đến trong nha môn thông cáo. Sau đó có người đặc biệt đến xem có phải trâu thật sự đã già đến tuổi không thể dùng hay không, ra cho ngươi con dấu, sau khi có con dấu này rồi mới có thể giết trâu. Nếu như tự mình giết trâu, một khi bị tố cáo, chờ đợi ngươi chính là tai ương lao ngục.
Hơn nữa mua trâu, còn phải mỗi ngày đi chăn thả, trong nhà ai mà đi thả đây, đây cũng là một vấn đề. Cuối cùng Vương Đồng Tỏa nói: "Dứt khoát mua một con la (lừa) là được, khí lực con la cũng lớn, thời điểm cày ruộng cũng có thể làm việc hăng hái. Bình thường chỉ cần cho ăn này nọ là được, hơn nữa thời điểm chúng ta đi ra ngoài, dùng con la cũng đi nhanh hơn con trâu." Mọi người đều cảm thấy chủ ý này không sai, ít nhất mua con la, không cần thủ tục phức tạp như vậy, hơn nữa không cần đi thả, cũng có thể kéo cày.
"Cha bọn nhỏ, nếu mua con la rồi, còn phải làm thêm một cái chuồng, bằng không con la không có chỗ ở." Thích thị nói.
"Ừ, ta đi lên núi chặt vài khúc gỗ, làm cái liều cỏ cho nó." Vương Đồng Tỏa cũng đã quy hoạch xong rồi, may mà lúc trước khi mua viện này chỗ cũng rộng rãi, cho dù lại làm thêm mấy gian cũng không thành vấn đề.
Như mà nếu như vậy, thì khai hoang có chút không kịp, Vương Đồng Tỏa lại đi mời vài nhân công ở trong thôn tới, một ngày trả chút tiền công, bận rộn ba bốn ngày, rốt cục khai hoang cũng xong, chỉ còn chờ trồng này nọ.
Lại tới ngày họp chợ, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đi theo Vương Đồng Tỏa đi Tú Thủy trấn, bọn họ đi bán nấm dại của mình trước, còn có châm tuyến. Sau đó Vương Đồng Tỏa mang các nàng đi nhà a di của Vương Phúc Nhi, đúng lúc Khương di phu ở nhà, nghe nói đại tỷ phu muốn mua gia súc, cũng cảm thấy hứng thú, liền đi theo cùng.
Còn a di thì lại là rất giật mình, nhanh như vậy có thể mua một con gia súc rồi? Diendanlequydon~ChieuNinh Khi nghe nói là Vương Phúc Nhi buôn bán phương tử kiếm được hai mươi lượng bạc, nàng vô cùng vui vẻ: "Ta đã nói Phúc nhi chúng ta là đứa có phúc khí mà, nhìn xem, thế này mới ở riêng không được thời gian bao lâu, các con cũng có cái nhà, nương con lại sinh con trai, bây giờ còn có thể mua con la."
Vương Phúc Nhi bị nói mà ngượng ngùng: "A di, đây cũng không phải công lao của một mình con, cha và nương, còn có đại tỷ, nhị tỷ đều giúp đỡ."
"Ha ha, Phúc nhi nói đúng, không khen con nữa, khen tiểu oa nhi nhiều cũng không tốt. Ta thật không nghĩ tới, chuyện xấu tiết Nguyên tiêu lại có thể biến thành chuyện tốt, đó là tửu lâu lớn nhất trên trấn chúng ta, Triệu gia cũng là một nhà giàu."
"A di, người cũng đừng lại khen nó, cẩn thận bím tóc của nó cũng vểnh lên." Vương Hoa Nhi cũng cười nói.
"Ha ha, Hoa nhi cũng tốt lắm, tính tình giống ta, tính tình của tỷ con thì giống với tỷ tỷ tỷ phu, không phải là người nóng nảy, may mắn có Hoa nhi của ta ở bên cạnh nhìn, bằng không chỉ có ăn nhiều thiệt thòi."
Vương Phúc Nhi hỏi: "A di, sao con không thấy biểu ca và biểu đệ đâu?"
"Ở gần đây có mở một trường tư thục, hai tiểu tử mỗi ngày quá nghịch ngợm, ta liền để cho bọn nó đi đọc sách rồi. Thế mà lại hay, hiện tại đang cảm thấy rất thú vị, mỗi ngày còn thúc giục ta nấu cơm sớm một chút, sợ đi trễ, bị tiên sinh phạt." A di cảm thấy rất buồn cười, cũng không biết là hai tiểu tử có phải chỉ mới mẻ một thời gian hay không.
"Vậy mỗi ngày trong nhà cũng chỉ có một mình a di rồi." Vương Phúc Nhi cảm thấy a di thực tịch mịch.
"Ha ha, nếu không Phúc nhi lại đến đây với dì, ta thích con hơn." Nàng cũng thật sự muốn sinh một nữ nhi mềm mại, chỉ là cũng đã bốn năm năm nay, cũng không có mang thai nữa, chẳng lẽ thật sự là trong số mệnh không có nữ nhi?
"Nhưng mà, con còn muốn đi lên núi hái nấm, lần này nấm cũng bán được không ít tiền, người trên trấn đều thích ăn, a di, lần sau con mang một ít tới đây với người, lần này cũng đã quên." Diendanlequydon~ChieuNinh Thật là, rất không nên mà, a di đối tốt với mình, thế nhưng thật không ngờ lại quên cái này.
"Trước kia a di cũng ăn nhiều rồi, không cần đâu, chỉ cần các con trôi qua tốt là được rồi, cũng bán được tiền. Nhưng mà, ta nói cho các con, các con cũng không thể mềm lòng đối với nãi nãi bên kia, bằng không cuộc sống của các con lại không được dễ chịu nữa, có biết hay không?"
"A di yên tâm đi, có con ở đây." Vương Hoa Nhi vỗ ngực cam đoan.
Qua đại khái khoảng canh giờ, Vương Đồng Tỏa và Khương di phu đã trở lại, không chỉ có mua trở về một con la, ngay cả xe kéo cũng có một chiếc. Khương di phu nói: "Con la này còn nhỏ, răng lợi cũng tốt, giá cũng không cao, ta liền khuyên tỷ phu cũng mua một bộ xe, về sau ra ngoài làm việc cũng có phương tiện, cho dù là thời điểm ngày mùa, cũng có thể chở vài thứ."
Dì Hai nói: "Chàng cũng đừng tùy tiện ra chủ ý, tỷ phu cũng chưa nói gì."
Vương Đồng Tỏa vội nói: "Muội phu nói đúng, ta cũng muốn mua xe kéo trở về, đến lúc đó đến thôn trấn thì cũng không cần đi xe người khác, cho dù mang theo cái gì đó, cũng thuận tiện. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Người ta thấy chúng ta mua nhiều, cũng lộng xe xong cho ta, dây thừng này cũng là miễn phí."
Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi hưng phấn nhìn xe kéo đơn giản, đối với các nàng mà nói, có xe kéo này, về sau thật sự là cái gì cũng thuận tiện, tương đương với có ô tô ở hiện đại, Vương Phúc Nhi thật cao hứng. A di thấy có xe kéo, liền cho các nàng một gói gạo to: "Tỷ phu, không được từ chối, ta biết các ngươi cũng không có được chia bao nhiêu lương thực, phần lớn thời gian đều là ăn lương thực phụ, đây là cho ta mấy cháu ngoại (cháu bên ngoại), huynh cũng không thể không cần."
Khương di phu cũng xách ra mấy con cá muối từ trong phòng bếp: "Tỷ phu, thứ này chúng ta ăn cảm thấy không tệ, các ngươi cũng mang về nếm thử."
"Muội tử, muội phu, đây, đây thật là..." Vương Đồng Tỏa cũng không biết nói gì cho tốt.
A di vội nói: "Chúng ta là người một nhà, ngày bé là đại tỷ chăm nom muội tới lớn, cũng không cần nói khách khí làm gì. Năm đó, cha Điền tử bị bệnh, không làm được việc gì, cũng là tỷ phu đến đây giúp đỡ chúng ta. Chút đồ này tính là cái gì."
"Tỷ phu, huynh cầm đi, huynh và đại tỷ đối chúng ta ra sao, trong lòng chúng ta cũng rất rõ ràng." Năm đó mình sinh bệnh, nằm ở trên giường cũng không biết làm sao cho tốt, chính là tỷ tỷ và tỷ phu đến giúp đỡ cả nhà già trẻ của mình.
Cuối cùng từ chối không được, lại cầm về, Vương Đồng Tỏa sống chết không chịu ở lại chỗ này ăn cơm, vừa lấy vừa ăn cũng quá kỳ cục rồi, lấy cớ còn muốn mua vài thứ, ba cha con rời đi.
Đương nhiên phải đi chợ rau mua mấy cân thịt, lại mua đến mười cân mỡ lá, Vương Phúc Nhi nghĩ gà trong nhà còn chưa có bắt đầu đẻ trứng, mà trứng gà lại có dinh dưỡng, để cho cha mua hai mươi cái trứng gà. Nhìn thấy chỗ đặc biệt bán đồ gia vị, cũng mua một vài thứ, bằng không chỉ ăn đồ ăn chính là du và muối, rau dưa còn dễ nói, con cá này thì thôi, tanh cực kì. Đặc biệt là cá muối này, vị quá nặng.
"Cha, mua ít vải cho cha nương và tỷ tỷ đi, con thấy quần áo của nương đều rất cũ, còn có cha, cũng muốn mua cho cha mấy bộ." Vương Phúc Nhi nói.
Vương Hoa Nhi cũng tỏ vẻ là đúng vậy, trong lòng Vương Đồng Tỏa có chút ê ẩm, quả nhiên là khuê nữ của mình ngoan: "Quần áo của cha vẫn còn, mua cho nương con và mấy tỷ muội các con là được."
"Cha, chúng ta liền mua đi, về sau chúng ta kiếm được càng nhiều tiền, để cho cha và nương ngày ngày có quần áo mới mặc."
"Đúng vậy, cha, con cũng giống vậy, làm cho mọi người đều hâm mộ hai người!" Vương Hoa Nhi nói.
"Đều là hài tử ngoan của cha, được, chúng ta đi mua vải đi." Nhiều năm như vậy, hắn làm cha cũng không có để cho bọn nhỏ qua được một ngày lành, thật sự là hổ thẹn.
Đến cửa hàng bán vải, tiểu nhị là người thông minh, cũng không có mắt chó nhìn người thấp, dựa theo yêu cầu của bọn họ mà cắt vải, đều là vải bông, tơ lụa tốt, mặc ở nông thôn, cũng không thuận tiện. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ba tỷ muội đều là vải màu lam có hoa nhỏ, cho Thích thị là vải bông màu sắc thuần xanh, mà Vương Đồng Tỏa rất dễ mua, trực tiếp dùng màu đen, chịu bẩn lại dễ mặc. Về phần Tiểu Bảo, mua cho nó một tấm lụa màu đỏ làm cái yếm, lại cắt vài thước vải bông mềm hơn làm quần áo, tốn gần bảy trăm văn tiền. Vương Đồng Tỏa đỡ xe kéo lên đi về nhà Vương gia thôn.
Trên đường về, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi nhìn cảnh xuân tươi đẹp, khắp nơi là phong cảnh điền viên, cao hứng hừ lên một ca khúc không biết tên. Ngược lại các nàng một chút cũng không thèm để ý người khác đối đãi ra sao với chuyện nhà mình mua con la. Dù sao cũng không ăn trộm lại không cướp, cuối cùng cũng không thể liên tục che giấu, mà mình còn không được thoải mái.
Hết chương 49.
Chủ ý này hay, nhà nông dân có một con gia súc, vậy thì cũng mạnh hơn thứ gì khác. Nhưng mà mua trâu cày cũng không dễ dàng, còn phải đi đến trong nha môn lĩnh giấy chứng nhận, mới vào sổ sách được. Bởi vì trâu cày thì không được tùy tiện giết chết, cho dù đến lúc đó đã già sắp chết, ngươi cũng phải đến trong nha môn thông cáo. Sau đó có người đặc biệt đến xem có phải trâu thật sự đã già đến tuổi không thể dùng hay không, ra cho ngươi con dấu, sau khi có con dấu này rồi mới có thể giết trâu. Nếu như tự mình giết trâu, một khi bị tố cáo, chờ đợi ngươi chính là tai ương lao ngục.
Hơn nữa mua trâu, còn phải mỗi ngày đi chăn thả, trong nhà ai mà đi thả đây, đây cũng là một vấn đề. Cuối cùng Vương Đồng Tỏa nói: "Dứt khoát mua một con la (lừa) là được, khí lực con la cũng lớn, thời điểm cày ruộng cũng có thể làm việc hăng hái. Bình thường chỉ cần cho ăn này nọ là được, hơn nữa thời điểm chúng ta đi ra ngoài, dùng con la cũng đi nhanh hơn con trâu." Mọi người đều cảm thấy chủ ý này không sai, ít nhất mua con la, không cần thủ tục phức tạp như vậy, hơn nữa không cần đi thả, cũng có thể kéo cày.
"Cha bọn nhỏ, nếu mua con la rồi, còn phải làm thêm một cái chuồng, bằng không con la không có chỗ ở." Thích thị nói.
"Ừ, ta đi lên núi chặt vài khúc gỗ, làm cái liều cỏ cho nó." Vương Đồng Tỏa cũng đã quy hoạch xong rồi, may mà lúc trước khi mua viện này chỗ cũng rộng rãi, cho dù lại làm thêm mấy gian cũng không thành vấn đề.
Như mà nếu như vậy, thì khai hoang có chút không kịp, Vương Đồng Tỏa lại đi mời vài nhân công ở trong thôn tới, một ngày trả chút tiền công, bận rộn ba bốn ngày, rốt cục khai hoang cũng xong, chỉ còn chờ trồng này nọ.
Lại tới ngày họp chợ, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đi theo Vương Đồng Tỏa đi Tú Thủy trấn, bọn họ đi bán nấm dại của mình trước, còn có châm tuyến. Sau đó Vương Đồng Tỏa mang các nàng đi nhà a di của Vương Phúc Nhi, đúng lúc Khương di phu ở nhà, nghe nói đại tỷ phu muốn mua gia súc, cũng cảm thấy hứng thú, liền đi theo cùng.
Còn a di thì lại là rất giật mình, nhanh như vậy có thể mua một con gia súc rồi? Diendanlequydon~ChieuNinh Khi nghe nói là Vương Phúc Nhi buôn bán phương tử kiếm được hai mươi lượng bạc, nàng vô cùng vui vẻ: "Ta đã nói Phúc nhi chúng ta là đứa có phúc khí mà, nhìn xem, thế này mới ở riêng không được thời gian bao lâu, các con cũng có cái nhà, nương con lại sinh con trai, bây giờ còn có thể mua con la."
Vương Phúc Nhi bị nói mà ngượng ngùng: "A di, đây cũng không phải công lao của một mình con, cha và nương, còn có đại tỷ, nhị tỷ đều giúp đỡ."
"Ha ha, Phúc nhi nói đúng, không khen con nữa, khen tiểu oa nhi nhiều cũng không tốt. Ta thật không nghĩ tới, chuyện xấu tiết Nguyên tiêu lại có thể biến thành chuyện tốt, đó là tửu lâu lớn nhất trên trấn chúng ta, Triệu gia cũng là một nhà giàu."
"A di, người cũng đừng lại khen nó, cẩn thận bím tóc của nó cũng vểnh lên." Vương Hoa Nhi cũng cười nói.
"Ha ha, Hoa nhi cũng tốt lắm, tính tình giống ta, tính tình của tỷ con thì giống với tỷ tỷ tỷ phu, không phải là người nóng nảy, may mắn có Hoa nhi của ta ở bên cạnh nhìn, bằng không chỉ có ăn nhiều thiệt thòi."
Vương Phúc Nhi hỏi: "A di, sao con không thấy biểu ca và biểu đệ đâu?"
"Ở gần đây có mở một trường tư thục, hai tiểu tử mỗi ngày quá nghịch ngợm, ta liền để cho bọn nó đi đọc sách rồi. Thế mà lại hay, hiện tại đang cảm thấy rất thú vị, mỗi ngày còn thúc giục ta nấu cơm sớm một chút, sợ đi trễ, bị tiên sinh phạt." A di cảm thấy rất buồn cười, cũng không biết là hai tiểu tử có phải chỉ mới mẻ một thời gian hay không.
"Vậy mỗi ngày trong nhà cũng chỉ có một mình a di rồi." Vương Phúc Nhi cảm thấy a di thực tịch mịch.
"Ha ha, nếu không Phúc nhi lại đến đây với dì, ta thích con hơn." Nàng cũng thật sự muốn sinh một nữ nhi mềm mại, chỉ là cũng đã bốn năm năm nay, cũng không có mang thai nữa, chẳng lẽ thật sự là trong số mệnh không có nữ nhi?
"Nhưng mà, con còn muốn đi lên núi hái nấm, lần này nấm cũng bán được không ít tiền, người trên trấn đều thích ăn, a di, lần sau con mang một ít tới đây với người, lần này cũng đã quên." Diendanlequydon~ChieuNinh Thật là, rất không nên mà, a di đối tốt với mình, thế nhưng thật không ngờ lại quên cái này.
"Trước kia a di cũng ăn nhiều rồi, không cần đâu, chỉ cần các con trôi qua tốt là được rồi, cũng bán được tiền. Nhưng mà, ta nói cho các con, các con cũng không thể mềm lòng đối với nãi nãi bên kia, bằng không cuộc sống của các con lại không được dễ chịu nữa, có biết hay không?"
"A di yên tâm đi, có con ở đây." Vương Hoa Nhi vỗ ngực cam đoan.
Qua đại khái khoảng canh giờ, Vương Đồng Tỏa và Khương di phu đã trở lại, không chỉ có mua trở về một con la, ngay cả xe kéo cũng có một chiếc. Khương di phu nói: "Con la này còn nhỏ, răng lợi cũng tốt, giá cũng không cao, ta liền khuyên tỷ phu cũng mua một bộ xe, về sau ra ngoài làm việc cũng có phương tiện, cho dù là thời điểm ngày mùa, cũng có thể chở vài thứ."
Dì Hai nói: "Chàng cũng đừng tùy tiện ra chủ ý, tỷ phu cũng chưa nói gì."
Vương Đồng Tỏa vội nói: "Muội phu nói đúng, ta cũng muốn mua xe kéo trở về, đến lúc đó đến thôn trấn thì cũng không cần đi xe người khác, cho dù mang theo cái gì đó, cũng thuận tiện. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Người ta thấy chúng ta mua nhiều, cũng lộng xe xong cho ta, dây thừng này cũng là miễn phí."
Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi hưng phấn nhìn xe kéo đơn giản, đối với các nàng mà nói, có xe kéo này, về sau thật sự là cái gì cũng thuận tiện, tương đương với có ô tô ở hiện đại, Vương Phúc Nhi thật cao hứng. A di thấy có xe kéo, liền cho các nàng một gói gạo to: "Tỷ phu, không được từ chối, ta biết các ngươi cũng không có được chia bao nhiêu lương thực, phần lớn thời gian đều là ăn lương thực phụ, đây là cho ta mấy cháu ngoại (cháu bên ngoại), huynh cũng không thể không cần."
Khương di phu cũng xách ra mấy con cá muối từ trong phòng bếp: "Tỷ phu, thứ này chúng ta ăn cảm thấy không tệ, các ngươi cũng mang về nếm thử."
"Muội tử, muội phu, đây, đây thật là..." Vương Đồng Tỏa cũng không biết nói gì cho tốt.
A di vội nói: "Chúng ta là người một nhà, ngày bé là đại tỷ chăm nom muội tới lớn, cũng không cần nói khách khí làm gì. Năm đó, cha Điền tử bị bệnh, không làm được việc gì, cũng là tỷ phu đến đây giúp đỡ chúng ta. Chút đồ này tính là cái gì."
"Tỷ phu, huynh cầm đi, huynh và đại tỷ đối chúng ta ra sao, trong lòng chúng ta cũng rất rõ ràng." Năm đó mình sinh bệnh, nằm ở trên giường cũng không biết làm sao cho tốt, chính là tỷ tỷ và tỷ phu đến giúp đỡ cả nhà già trẻ của mình.
Cuối cùng từ chối không được, lại cầm về, Vương Đồng Tỏa sống chết không chịu ở lại chỗ này ăn cơm, vừa lấy vừa ăn cũng quá kỳ cục rồi, lấy cớ còn muốn mua vài thứ, ba cha con rời đi.
Đương nhiên phải đi chợ rau mua mấy cân thịt, lại mua đến mười cân mỡ lá, Vương Phúc Nhi nghĩ gà trong nhà còn chưa có bắt đầu đẻ trứng, mà trứng gà lại có dinh dưỡng, để cho cha mua hai mươi cái trứng gà. Nhìn thấy chỗ đặc biệt bán đồ gia vị, cũng mua một vài thứ, bằng không chỉ ăn đồ ăn chính là du và muối, rau dưa còn dễ nói, con cá này thì thôi, tanh cực kì. Đặc biệt là cá muối này, vị quá nặng.
"Cha, mua ít vải cho cha nương và tỷ tỷ đi, con thấy quần áo của nương đều rất cũ, còn có cha, cũng muốn mua cho cha mấy bộ." Vương Phúc Nhi nói.
Vương Hoa Nhi cũng tỏ vẻ là đúng vậy, trong lòng Vương Đồng Tỏa có chút ê ẩm, quả nhiên là khuê nữ của mình ngoan: "Quần áo của cha vẫn còn, mua cho nương con và mấy tỷ muội các con là được."
"Cha, chúng ta liền mua đi, về sau chúng ta kiếm được càng nhiều tiền, để cho cha và nương ngày ngày có quần áo mới mặc."
"Đúng vậy, cha, con cũng giống vậy, làm cho mọi người đều hâm mộ hai người!" Vương Hoa Nhi nói.
"Đều là hài tử ngoan của cha, được, chúng ta đi mua vải đi." Nhiều năm như vậy, hắn làm cha cũng không có để cho bọn nhỏ qua được một ngày lành, thật sự là hổ thẹn.
Đến cửa hàng bán vải, tiểu nhị là người thông minh, cũng không có mắt chó nhìn người thấp, dựa theo yêu cầu của bọn họ mà cắt vải, đều là vải bông, tơ lụa tốt, mặc ở nông thôn, cũng không thuận tiện. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ba tỷ muội đều là vải màu lam có hoa nhỏ, cho Thích thị là vải bông màu sắc thuần xanh, mà Vương Đồng Tỏa rất dễ mua, trực tiếp dùng màu đen, chịu bẩn lại dễ mặc. Về phần Tiểu Bảo, mua cho nó một tấm lụa màu đỏ làm cái yếm, lại cắt vài thước vải bông mềm hơn làm quần áo, tốn gần bảy trăm văn tiền. Vương Đồng Tỏa đỡ xe kéo lên đi về nhà Vương gia thôn.
Trên đường về, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi nhìn cảnh xuân tươi đẹp, khắp nơi là phong cảnh điền viên, cao hứng hừ lên một ca khúc không biết tên. Ngược lại các nàng một chút cũng không thèm để ý người khác đối đãi ra sao với chuyện nhà mình mua con la. Dù sao cũng không ăn trộm lại không cướp, cuối cùng cũng không thể liên tục che giấu, mà mình còn không được thoải mái.
Hết chương 49.
Bình luận truyện