Côn Luân Ma Chủ

Chương 672: C672: Ngạ quỷ đạo



Sau khi thần hồn bị hủy diệt sẽ trở thành cái xác không hồn chỉ còn lại bản năng. Tiếp đó lại ném vào rong không gian bịt kín, không cho ăn cơm uống nước, để chúng tự giết lẫn nhau, lấy máu thịt của nhau làm thức ăn. Thứ được nuôi ra cuối cùng như nuôi cổ chính là hóa thân Ngạ Quý Đạo!

Ta từng thấy hình vẽ trong sách cổ, bộ dáng của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cũng hệt như vậy. Có điều theo như trong sách nó to hơn những thứ này nhiều, lực lượng cũng cường đại hơn nhiều, thật sự là quỷ đói trong Địa Ngục.

Có điều trong điển tịch cũng ghi chép lại, hành động của Lục Đạo Ma Tôn này thật sự không còn nhân tính, bị các cao thủ trong giang hồ liên thủ vậy giết. Không biết người của Cực Lạc Ma Cung lấy được bí pháp này từ đâu, lại còn luyện chế thứ mất hết nhân tính này."

Sau lưng mỗi con quỷ đói ở đây đều đại biểu cho vô số tính mệnh hài nhỉ vô tội, cho dù là những người từ vạn năm trước nhưng Quảng Ninh đạo nhân vẫn vô cùng phẫn nộ đối với chuyện này.

Sở Hưu nghe xong cũng nhíu mày, tuy y cũng tu luyện ma công nhưng sẽ không tu luyện những ma công mất hết nhân tính như vậy.

Ma tồn tại giữa thiên địa, ma công chính thống mặc dù đại biểu cho lực lượng tiêu cực của thiên địa, có điều mọi thứ có dương sẽ có âm, công pháp chỉ là một loại thuộc tính mà thôi. Bất luận công pháp Chính đạo hay ma công pháp Đạo môn, ngươi dùng nó cứu ngươi nó là thiện, dùng nó giết người, nó sẽ là ác.

Bất cứ công pháp nào cũng không có nhân tính nhưng như cần là người tu luyện nó, vậy cho dù thế nào cũng lưu lại chút nhân tính.

Những kiêu hùng ma đạo danh chấn thiên hạ ngày nay, bất luận là Độc Cô Duy Ngã uy áp thiên hạ hay giáo chủ Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo, trong tay bọn họ đều có không ít tính mạng. Có điều máu bọn họ dính là máu của võ giả, chưa từng nghe có kiêu hùng Ma đạo nào dựa vào việc đồ sát người bình thường để nổi danh trên giang hồ.


Người như vậy thậm chí ngay bản thân Ma đạo cũng muốn phỉ nhổ. Bọn họ đã không thể coi như Ma đạo, coi là hạng yêu tà còn tạm.

Lúc này Uất Trì Phong nhìn những con quỷ đói kia, nhíu mày nói: "Những thứ này là từ thời thượng cổ rồi, sao đã vạn năm rồi mà vẫn còn sống?"

Quảng Ninh đạo nhân cau mày nói: “Ta cũng không hiểu điểm này. Những thứ này còn chưa thôn phệ tiến hóa hoàn toàn, nói cách khác chúng còn chưa thật sự trở thành hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Muốn chúng sống được vạn năm thì có thể vận dụng một số thủ đoạn để hồn phách của chúng ngủ đông là được. có điều người của Cực Lạc Ma Cung đã trốn đi, ai động thủ khiến chúng ngủ đông?"

Đúng lúc này một tiếng sáo du dương đột nhiên truyền tới. Tiếng sáo kia

uyển chuyển ríu rắt nhưng lại mang theo oán khí vô biên, khiến người ta nghe xong bỗng có cảm giác tâm phiền ý loạn.

Có điều đám quỷ đói kia nghe được tiếng địch này lại như nhận được mệnh lệnh gì, lập tức tụ tập lại một chỗ, thậm chí không để ý tới thi thể đang ăn.

Trong làn sương mù, một bóng người áo trắng từ từ bước ra.

Người mặc áo trắng kia là một thanh niên tướng mạo anh tuấn, tóc tết kiểu cổ, tay cầm cây sáo trúc xanh biếc, làn da trắng bệch dọa người, có vẻ rất giống màu da của đám quỷ đói kia.

Thanh niên kia chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu những con quỷ đối kia. Đám yêu vật quỷ dị này đến bên hẳn không ngờ lại ngoan ngoãn đứng im, cực kỳ nghe lời.

Chứng kiến những thi thể bị quỷ đói gặm nhấm tan thành từng mảnh nhỏ, ánh mắt người thanh niên lập tức lộ vẻ khác lạ.

Hắn nhặt một cánh tay tương đổi hoàn chỉnh lên, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười.

Nụ cười kia phối hợp với gương mặt anh tuấn rõ ràng là một cánh tượng hết sức rực rỡ, nhưng chỉ khiến người ta có cảm giác tà ác quỷ dị.

Cầm cánh tay gãy lên đặt trước mặt, thanh niên anh tuấn kia đột nhiên há miệng ra. Miệng của hắn há rất lớn, góc độ cực kỳ kinh khủng. Trong miệng là một hàm răng chỉnh tề nhưng lại sắc nhọn rậm rạp chẳng khác gì răng lũ quỷ đói kia.


Chỉ trong chớp mắt thanh niên kia đã nuốt trọn cánh tay vào bụng, phát ra từng tiếng nhai nuốt khiến người ta ghê tởm.

Một lát sau hẳn mới lau máu tươi trên khóe miệng, gương mặt lộ vẻ mê say, dùng giọng điệu quái dị nói: "Cảm giác ăn máu thịt thât tốt. Một vạn năm, rốt cuộc cũng được nếm vị máu vị thịt rồi!"

Trước đó mọi người còn tưởng thanh niên này là người sống dùng bí pháp gì tồn tại từ thời thượng cổ đến giờ. Thế nhưng giờ xem ra, kẻ này đâu phải là người, rõ ràng là con quỷ đói thực lực mạnh nhất tại đây.

Quảng Ninh đạo nhân vừa nằm Âm Dương Lưỡng Nghi Kiếm Trận trong tay, vừa trầm giọng nói: “Ngươi là thứ gì?

Thanh niên kia xoa xoa đầu nói: "Thứ gì à? Hình như ta quên mất rất nhiều thứ rồi. Lão đạo sĩ, ngươi là người hiểu chuyện, chắc cũng biết quỷ đói vốn không có thần hồn linh trí, hoàn toàn là cái xác không hồn. Ta bỏ bao công sức mới chuyển hóa thành quỷ đói mà vẫn giữ được linh trí, có tất nhiều thứ đã không nhớ. được nữa, kể cả tên của mình.

Ta chỉ là một kẻ đáng thương bị Cực Lạc Ma Cung lãng quên mà thôi, ta chỉ nhớ mình phụ trách đám người khiến kẻ khác ghê tởm này mà thôi.

Thế nhưng bọn họ đều đi cả, sư phụ sư bá sư huynh sư tỷ, đi hết cả. Ta bị lãng quên, bị bỏ quên trong Cực Lạc Ma Cung vườn không nhà trống này!

Để giữ mạng ta chỉ có thể chủ động chuyển hóa mình thành những kẻ mà ngày thường chính ta cũng thấy ghê tởm này.

Một vạn năm, ta ngủ say, tính ngủ, sửa chữa trận pháp, sửa chữa Cực Lạc Ma Cung muốn đợi bọn sư phụ trở vẽ. Các ngươi có biết tin vẽ đám người trong môn phái ta không?”


“Thanh niên kia vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn đám người Quảng Ninh đạo nhân, dáng vẻ đó nào có chút ma quy như vừa rồi?

Mọi người nghe xong đã hiểu mọi chuyện, đây quả thật là một kẻ đáng thương.

Cực Lạc Ma Cung đã rời khỏi trước khi đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra. Thế nhưng không biết vô tình hay cố ý, chỉ lưu lại một mình hắn.

Kết quả kẻ này vì giữ mạng không ngờ lại tự chuyển hóa mình thành quý đói của Địa Ngục. Chỉ cần thanh tỉnh sẽ tu sửa trận pháp trong Cực Lạc Ma Cung, cho nên nơi này mới hoàn chỉnh như vậy.

Quảng Ninh đạo nhân nhìn thanh niên kia lạnh lùng nói: “Tin tức? Cực Lạc Ma Cung của ngươi đã chết sạch từ lâu rồi, làm gì có tin tức gì? Loại bí pháp độc ác như luyện chế hoa thân Ngạ Quỷ Đạo này mà các ngươi cũng dám thứ! Cái lũ Cực Lạc Ma Cung các ngươi đều chết trong đại kiếp nạn thượng cổ rồi, đúng là thiên lý bất dung!"

Thanh niên kia thất vọng thở dài nói: “Ài, hóa ra là vậy."

Hãn vừa dứt lời, quanh người lại bùng lên từng lưỡng hắc khí mang theo mùi thối của thi thể, uy thế đó khiến cả ba vị tông sư võ đạo cũng cảm thấy rùng mình.

"Nếu đã vậy, các ngươi đâu còn tác dụng gì nữa Ngoan ngoãn làm đồ ăn cho ta đi. Ta ăn các ngươi sẽ rất nhẹ nhàng, không làm bẩn thỉu man rợ như đám xấu xí kia đâu!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện