Con Mồi
Editor: Anny Ta
Beta: Hằng Lê
cô không muốn thấy anh bị nhục nhã, mặc dù anh không biết cũng không nghe thấy.
cô ngồi sau xe máy, ôm lấy eo anh, tựa vào tấm lưng rộng lớn, rắn chắc. Người anh
ướt đẫm mồ hôi, mặc dù đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng
của anh. Lúc đầu cô có chút không quen với sự ẩm ướt trên lưng anh, đặc biệt vào mùa
hè, mồ hôi đôi khi hơi lên men, nhưng chẳng biết từ lúc nào, hương vị ấy ngược lại cho
cô thấy bình yên.
anh khởi động xe máy, trong màn đêm tối tăm, đưa cô xuyên qua những con đường với
các bảng hiệu sặc sỡ như ánh cầu vồng.
cô nhẹ nhàng thở dài, bình ổn lại tâm trạng, cảm nhận từng trận gió đêm thổi tới, cuốn
đi tất cả phiền muộn cả ngày đè nặng trên vai cô.
Lúc lái xe một mình, anh rất hay đi nhanh, ngược lại, khi chở cô, anh sẽ đi chậm lại, cô
biết anh không nói ra miệng, nhưng hành động này đã thể hiện sự quan tâm, chăm sóc
của anh đối với cô.
Có lẽ, anh không có tiền mua xe ô tô, cũng không mua nổi quàn áo đắt tiền hay nhà cửa
sang trọng, ăn mặc thì lôi thôi, nhưng anh cũng có ưu điểm riêng, trước kia cô lựa chọn
anh là bởi dựa vào các điều kiện khách quan, anh là người phù hợp nhất với cô.
cô năm nay hai mươi tám tuổi, có công ăn việc làm, gả cho một người đàn ông tốt tính,
thật thà, lại không hay đòi hỏi, cô dùng tiên lương hai người cho việc thuê nhà và tiền
sinh hoạt hằng ngày, đến cuối tháng cũng giành giụm được chút tiền.
Ngày qua ngày như vậy, thật tốt.
cô cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Cơm nước xong xuôi, anh nằm ngủ trên ghế sofa, còn cô đi thu dọn bát đũa, rồi đi ra
sân sau giặt quần áo. Phơi xong đồ, quay lại thấy anh đang xem tivi, cô ngồi xuống
cạnh anh, lấy bút ra hì hụi với đống sổ sách. Bất luận là đồ ăn hay vật dụng hằng ngày,
cả chi phí điện, nước, gas, tiền di động đều được cô tỉ mỉ ghi chép lại vào cuốn sổ.
anh không có khái niệm gì về việc quản lý tài sản, nơi ở là nhà thuê, xe máy chỉ cần
không hỏng đến mức không thể không mang đi sửa thì vẫn được đi như thường, tiền
thừa đều gửi ngân hàng, hàng thánh anh sẽ đưa cô một phần để dùng vào việc nhà,
như thanh toán điện nước và tiền thuê nhà, nếu cần ngiều tiền hơn dự kiến, anh sẽ tự
mình đi lấy thêm.
Kết hôn được nửa năm, cô muốn khuyên anh để dành tiền mua nhà riêng, lại băn khoăn
mấy ngày không biết mở lời thế nào để thuyết phục anh; đến lúc nghe cô nói, anh đang
xem tivi, cuối cùng chỉ "được" một tiếng.
Thái độ anh rất tùy tiện, cô còn tưởng anh chỉ trả lời cho có lệ, đối với sự đồng ý của
anh thì nửa tin nửa ngờ (em muốn để bán tín bán nghi cho hay, nhưng lại sợ ko thuàn
việc nên thôi ), nhưng đến đầu tháng, cô kiểm tra tài khoản ngân hàng thì phát hiện
anh đã đem tiền lương của mình chuyển vào.
Những ngày sau đó, cô bắt đầu căng thẳng, vì mục tiêu mua nhà riêng, mỗi loại chi phí
đều được cô tính toán tỉ mỉ. Mỗi tuần cô đều đưa cho anh một chút tiền tiêu vặt, cô biết
anh cũng cần có tiền mặt trên người, nhưng căn bản là cô lo thừa. Từ khi cô bắt đầu
nấu ăn, anh đều ăn ở nhà, trừ lúc ngẫu nhiên mua mấy lon bia ở ngoài, anh cũng không
hay uống đồ uống bên ngoài, tuy rằng nguyên nhân có thể là do về sau cô luôn chuẩn bị
đồ uống cho anh mang đi làm, nhưng điều quan trọng ở đây là anh rất biết phối hợp.
Phối hợp với kế hoạch mua nhà riêng của cô, đồng hành cùng cô tiết kiệm chi tiêu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, cô dừng bút, quay qua nhìn anh, cả người
anh tựa vào sofa, hai chân mặc quần jean mở rộng, đầu dựa vào lưng ghế, mặt hướng
lên trần nhà, đôi môi khẽ nhếch, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
trên tivi đang chiếu một bộ phim cũ, đã sớm qua đoạn cao trào, nhưng cô hoài nghi
người đan ông bên cạnh có thật sự xem nó từ đầu đến cuối hay không.
Có lẽ vì nguyên nhân này, anh mới thích xem phim truyền hình, những cảnh thăng trầm,
hỉ nộ ái ố ( vui giận yêu ghét) đều như liều thuốc thôi miên với anh.
Cho tới giờ chưa có lúc nào anh chống đỡ được tới cùng.
Bất kể đó là phim tình cảm hay hành động, đối với anh đều như nhau.
Sau hôm gặp nặt, anh gọi điện hẹn cô đi xem phim vào Chủ nhật.
Nơi hai người lần đầu hẹn hò chính là ở rạp chiếu phim.
Phim bắt đầu không được bao lâu anh đã lăn ra ngủ, còn ngủ thẳng đến khi bộ phim kết
thúc.
Sau đó, anh xấu hổ, cảm thấy có lỗi nên lần thứ hai vẫn hẹn cô ở rạp chiếu phim.
Nhưng vẫn như trước, anh lại ngủ quên, lần thứ ba cũng thế.
Tính anh trầm mặc ít nói, nhìn qua là người thật thà chất phác, những làn hẹn với anh
đều giống nhau: đi xem phim, ăn khuya, rồi anh đưa cô về nhà.
Lần hẹn hò thứ tư, anh đưa cô về nhà rồi hôn cô ở trước cửa.
Nụ hôn không làm cô thấy chán ghét, trên thực tế, chính nó đã giúp cô khẳng định sự
lựa chọn của mình.
cô hiểu rõ, nếu kết hôn sẽ không tránh được phải lên giường với anh, nếu bản thân
không có cảm giác gì với anh, thời gian sau này sẽ rất khó khăn. cô không ngờ tới mặc
dù bình thường anh thô lỗ, lại không có tính nhẫn nại, nhưng lúc hôn cô lại vô cùng cẩn
thận, giống như sợ làm kinh hãi cô.
cô thích nụ hôn của anh.
Có lẽ anh không thông minh, nhưng anh biết rõ cách đối xử với phụ nữ, hơn nữa sau
khi quan sát tình huống của anh đã giúp cô nhanh chóng quyết định.
anh qua lại với cô hai tháng thì kết hôn, vì cha mẹ hai bên đều đã mất, hai người đồng ý
đơn giản hóa mọi việc, trực tiếp đi đăng ký, trừ bỏ lì xì cho người môi giới, ngay cả tiệc
chiêu đãi cũng không làm; anh và cô đều là người thực tế, tình nguyện để giành tiền tiết
kiệm.
Vào ngày kết hôn, cô cảm thấy lo lắng và khẩn trương vô cùng, nghi ngờ quyết định của
mình có hay không thiếu suy xét, cô tựa như muốn đổi ý, nhưng lúc muốn rời đi cô lại
bắt gặp anh đang đợi ở cửa. cô vẫn có thể rời đi, maqjc dù anh cao lớn hơn cô, cường
tráng hơn cô, nhưng rõ ràng cô muốn đối xử với anh thế nào anh cũng chịu.
Có lẽ anh cao lớn khỏe mạnh, nhưng anh không thông minh, cô có thể tùy tiện lấy ra
mười lý do để thoát thân. Nhưng kết quả là cô chỉ nhìn anh đi đến cạnh mình, nắm lấy
tay cô; cô có thể thấy rõ sự khẩn trương trong mắt anh, bàn tay to lớn thô ráp có chút
ẩm ướt.
Giây phút ấy, cô biết mình không thể bỏ anh.
Đây là quyết định của cô qua mấy tháng tìm hiểu, anh là đối tượng thích hợp nhất với
cô, anh muốn cưới một người vợ, mà cô thì rất cần kết hôn, cần một người đàn ông
đứng bên cạnh mình.
Cho nên, cô để mặc anh nắm lấy tay mình xuống lầu, ngồi lên sau xe máy, cùng anh đi
đăng ký kết hôn.
Trong nháy mắt nhìn con dấu kia hạ xuống, cô biết bất luận thế nào, thời điểm anh đồng
ý cưới cô, cô đã mắc nợ anh.
Nhìn anh ngủ không chút đề phòng, cô không nhịn được nhẹ nhàng vỗ về gương mặt
ngăm đen do thường xuyên phơi nắng của anh, vuốt mái tóc thô cứng như cỏ dại của
anh.
Kỳ thực anh cũng không khó coi, tuy rằng không phải là đại soái ca (người siêu đẹp
trai), nhưng vẫn có mày rậm, mắt to, chiếc mũi dù vó hơi lớn nhưng lại tương xứng với
miệng của an, chẳng qua vì thường xuyên phơi nắng nên có làn da ngăm đen, mặc dù
mới ba mươi hai tuổi, khóe mắt cùng mi tâm (điểm giữa hai lông mày) đã có nếp nhăn,
nhìn kỹ thì lỗ chân lông trên mặt cũng có chút thô to.
Tổng thể mà nói, anh khá là vừa mắt.
Cũng có thể, là vì cô đã quen với gương mặt anh.
anh không tỉnh lại, cô cũng không đánh thức anh, chỉ thu tay lại, đứng lên đắp chăn cho
anh sau đó đi vè phòng tắm rửa.
Nửa tiếng sau, cô trở lại vẫn thấy anh ngủ ngon lành, cô đi đến trước mặt anh, đẩy đẩy
đầu vai anh vài cái anh mới có phản ứng.
"anh đừng ngủ ngoài này, đứng lên đi tắm xong rồi vào phòng ngủ."
anh lẩm bẩm một tiếng, mới mở đôi mắt còn ngái ngủ nhìn cô.
"đi tắm đi, em giúp anh chuẩn bị nước rồi." cô nói.
anh thở sâu một tiếng, đứng dậy, gãi gãi đằng sau gáy đi vào phòng. cô đi sau lưng
anh, tắt đèn phòng khách, xác định anh đã vào phòng tắm, lại nghe thấy tiếng nước mới
yên tâm lên giường đi ngủ.
một lúc lâu sau, tiếng máy sấy vang lên, mấy phút sau anh từ phòng tắm bước ra, mệt
mỏi nằm xuống trên giường.
Phía bên kịa đệm trùng xuống vì trọng lượn của anh, không đến hai giây sau anh đã
ngủ say.
cô mở mắt, thấy đèn phòng tắm vẫn sáng, liền xuống giường đi toilet, thuận tiện tắt
đèn, sau đó lần mò trong bóng đêm quay lại giường.
cô nằm quay lưng về phía anh, trong không khí tràn ngập hương vị của anh, trong chăn
cô có thể cảm nhận được nhệt độ ấm áp từ cơ thể anh.
Chân của cô rất lạnh, không khí lạng chảy thẳng lên lưng làm cô thấy đau nhức, tuy
rằng cảm thấy như vậy không tốt lắm, cô vẫn không nhịn được len lén đặt chân mình
lên cẳng chân ấm áp của anh.
Người đàn ông phía sau không tỉnh lại, cũng không đem chân rời đi.
Thân thể chậm dãi ấm dần lên, cô chằm chằm nhìn anh trong đêm tối, vụng trộm hấp
thu sự ấm áp của anh, tuy rằng lưng cô vẫn hơi lạnh và đau nhức, nhưng so với trước
đã tốt hơn rất nhiều
Khe khẽ thở dài, cô nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Lúc mới bắt đầu có cjust khó khăn, cô buộc chính mình nằm im, nhắc nhở bản thân bình
tĩnh lại, cố gắng thả lỏng từng cơ bắp cứng đờ.
Đêm đen như mực, nhưng cô cảm thấy rất an toàn, cô ở khu dân cư đông đúc có hàng
nghàn hộ dân, còn có người đàn ông này bên cạnh nữa.
cô rất an toàn, không cần phải khẩn trương.
cô không rõ tự thôi miên chính mình bao lâu, có lẽ một tiếng, có lẽ hai tiếng, có lần cô
đã muốn chạy đến xin bác sĩ xin thuốc ngủ, nhưng so với mất ngủ, cô lại càng sợ hãi vì
thuốc mà mất đi sự kiểm soát của bản thân, hoàn toàn không có phòng bị với thế giới
bên ngoài.
Càng cố gắng nằm im, sự sợ hãi càng dễ dàng xâm chiếm tâm trí cô, có lê cô nên trực
tiếp đi ra phòng khách, bật hết đèn lên để nó có thể chiếu sáng từng góc tối tăm bên
người cô.
Lúc cô muốn đứng dậy, người đàn ông phía sau đột nhiên chuyển mình, đem đôi chân
dài cùng tay khóa trên người cô, gắt gao ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, sự kinh hoàng làm toàn thân cô cứng đờ, thiếu chút nữa từ trên
giường nhả dựng lên, giãy ra khỏi sự nắm giữ của anh, nhưng lí trí của cô mách bảo,
đây không phải là người ngoài, mà là chồng của cô.
Cho nên cô không động đậy nữa, ngừng lại một chút rồi hít thở sâu, tự trấn an mình,
anh không có ý đồ gì với cô, cho dù là có thì cũng chỉ là chuyện kia mà thôi, anh sẽ
không tổn thương cô.
Thực ra, cô còn rất mong anh sẽ làm chuyện kia với cô, ít nhất nó có thể dời đi sự chú ý
của cô, hơn nữa mỗi lần làn xong cô dều ngủ rất ngon. Nhưng sau khi anh xoay người
thì chỉ nằm im, cô có thể nghe tiếng hô hấp đều đều cùng hơi thở ấm áp của anh ở bên
tai, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của anh sau cái lưng lạnh buốt của mình.
anh vẫn đang ngủ, ôm cô ngủ.
Tay chân anh có hơi nặng, nhưng sức nặng đã không còn làm cô phát hoảng như mấy
tháng trước tân hôn, ngược lại giờ nó trở thành đặc điểm để cô nhận ra anh, giúp cô
bình tâm trở lại.
Lúc mới bắt đầu, vài lần cô sợ tới mức giãy nảy trong lòng anh ra, nhảy xuống giường,
thiếu chút nữa tấn công anh. May mà cô luôn tỉnh lại đúng lúc, mà anh cũng không vì
thế mà tỉnh lại, có lẽ vì anh làm việc nặng nhọc nên chỉ cần đã ngủ, anh đều ngủ rất say.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô chọn gả cho anh.
Vì anh ngủ rất sâu, sẽ không bị cô đánh thức lúc nửa đêm, tránh được suy nghĩ mình
lấy phải một người phụ nữ điên khùng.
Trong lồng ngực, trái tim cô đập tán loạn, sau khi cô tự thôi miên chính mình mới từ từ
chậm lại.
cô tự nhủ nằm thêm chút nữa.
Chỉ cần đủ mệt, tự mình sẽ ngủ, dù không ngủ được thì nằm cũng là một loại nghỉ ngơi.
Cho nên cô nằm, yên lặng lắng nghe hô hấp của anh, cảm nhận nhịp tim của anh, đếm
từng nhịp đập, thậm chí còn bắt chước tần suất hô hấp của anh, điều này cũng chẳng
dễ gì vì mỗi hơi thở của anh đều rất sâu và dài, nhưng việc này lại rất có ích với cô, cô
không cần nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ cần chuyên tâm cùng anh điều chế hô hấp của
mình.
Đêm dài đằng đẵng, cô dần quen với khuôn ngực ấm áp của anh giúp cô sưởi ấm tấm
lưng lạnh giá, không biết qua bao lâu, cô từ từ buông lỏng được những cơ bắp cứng đờ
của mình.
Chân tay cô run rẩy một chút, rồi toàn thân cô bắt đầu thả lỏng.
Chương 1-6
Editor: Anny Ta
Beta: Hằng Lê
cô không muốn thấy anh bị nhục nhã, mặc dù anh không biết cũng không nghe thấy.
cô ngồi sau xe máy, ôm lấy eo anh, tựa vào tấm lưng rộng lớn, rắn chắc. Người anh
ướt đẫm mồ hôi, mặc dù đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng
của anh. Lúc đầu cô có chút không quen với sự ẩm ướt trên lưng anh, đặc biệt vào mùa
hè, mồ hôi đôi khi hơi lên men, nhưng chẳng biết từ lúc nào, hương vị ấy ngược lại cho
cô thấy bình yên.
anh khởi động xe máy, trong màn đêm tối tăm, đưa cô xuyên qua những con đường với
các bảng hiệu sặc sỡ như ánh cầu vồng.
cô nhẹ nhàng thở dài, bình ổn lại tâm trạng, cảm nhận từng trận gió đêm thổi tới, cuốn
đi tất cả phiền muộn cả ngày đè nặng trên vai cô.
Lúc lái xe một mình, anh rất hay đi nhanh, ngược lại, khi chở cô, anh sẽ đi chậm lại, cô
biết anh không nói ra miệng, nhưng hành động này đã thể hiện sự quan tâm, chăm sóc
của anh đối với cô.
Có lẽ, anh không có tiền mua xe ô tô, cũng không mua nổi quàn áo đắt tiền hay nhà cửa
sang trọng, ăn mặc thì lôi thôi, nhưng anh cũng có ưu điểm riêng, trước kia cô lựa chọn
anh là bởi dựa vào các điều kiện khách quan, anh là người phù hợp nhất với cô.
cô năm nay hai mươi tám tuổi, có công ăn việc làm, gả cho một người đàn ông tốt tính,
thật thà, lại không hay đòi hỏi, cô dùng tiên lương hai người cho việc thuê nhà và tiền
sinh hoạt hằng ngày, đến cuối tháng cũng giành giụm được chút tiền.
Ngày qua ngày như vậy, thật tốt.
cô cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Cơm nước xong xuôi, anh nằm ngủ trên ghế sofa, còn cô đi thu dọn bát đũa, rồi đi ra
sân sau giặt quần áo. Phơi xong đồ, quay lại thấy anh đang xem tivi, cô ngồi xuống
cạnh anh, lấy bút ra hì hụi với đống sổ sách. Bất luận là đồ ăn hay vật dụng hằng ngày,
cả chi phí điện, nước, gas, tiền di động đều được cô tỉ mỉ ghi chép lại vào cuốn sổ.
anh không có khái niệm gì về việc quản lý tài sản, nơi ở là nhà thuê, xe máy chỉ cần
không hỏng đến mức không thể không mang đi sửa thì vẫn được đi như thường, tiền
thừa đều gửi ngân hàng, hàng thánh anh sẽ đưa cô một phần để dùng vào việc nhà,
như thanh toán điện nước và tiền thuê nhà, nếu cần ngiều tiền hơn dự kiến, anh sẽ tự
mình đi lấy thêm.
Kết hôn được nửa năm, cô muốn khuyên anh để dành tiền mua nhà riêng, lại băn khoăn
mấy ngày không biết mở lời thế nào để thuyết phục anh; đến lúc nghe cô nói, anh đang
xem tivi, cuối cùng chỉ "được" một tiếng.
Thái độ anh rất tùy tiện, cô còn tưởng anh chỉ trả lời cho có lệ, đối với sự đồng ý của
anh thì nửa tin nửa ngờ (em muốn để bán tín bán nghi cho hay, nhưng lại sợ ko thuàn
việc nên thôi ), nhưng đến đầu tháng, cô kiểm tra tài khoản ngân hàng thì phát hiện
anh đã đem tiền lương của mình chuyển vào.
Những ngày sau đó, cô bắt đầu căng thẳng, vì mục tiêu mua nhà riêng, mỗi loại chi phí
đều được cô tính toán tỉ mỉ. Mỗi tuần cô đều đưa cho anh một chút tiền tiêu vặt, cô biết
anh cũng cần có tiền mặt trên người, nhưng căn bản là cô lo thừa. Từ khi cô bắt đầu
nấu ăn, anh đều ăn ở nhà, trừ lúc ngẫu nhiên mua mấy lon bia ở ngoài, anh cũng không
hay uống đồ uống bên ngoài, tuy rằng nguyên nhân có thể là do về sau cô luôn chuẩn bị
đồ uống cho anh mang đi làm, nhưng điều quan trọng ở đây là anh rất biết phối hợp.
Phối hợp với kế hoạch mua nhà riêng của cô, đồng hành cùng cô tiết kiệm chi tiêu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, cô dừng bút, quay qua nhìn anh, cả người
anh tựa vào sofa, hai chân mặc quần jean mở rộng, đầu dựa vào lưng ghế, mặt hướng
lên trần nhà, đôi môi khẽ nhếch, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
trên tivi đang chiếu một bộ phim cũ, đã sớm qua đoạn cao trào, nhưng cô hoài nghi
người đan ông bên cạnh có thật sự xem nó từ đầu đến cuối hay không.
Có lẽ vì nguyên nhân này, anh mới thích xem phim truyền hình, những cảnh thăng trầm,
hỉ nộ ái ố ( vui giận yêu ghét) đều như liều thuốc thôi miên với anh.
Cho tới giờ chưa có lúc nào anh chống đỡ được tới cùng.
Bất kể đó là phim tình cảm hay hành động, đối với anh đều như nhau.
Sau hôm gặp nặt, anh gọi điện hẹn cô đi xem phim vào Chủ nhật.
Nơi hai người lần đầu hẹn hò chính là ở rạp chiếu phim.
Phim bắt đầu không được bao lâu anh đã lăn ra ngủ, còn ngủ thẳng đến khi bộ phim kết
thúc.
Sau đó, anh xấu hổ, cảm thấy có lỗi nên lần thứ hai vẫn hẹn cô ở rạp chiếu phim.
Nhưng vẫn như trước, anh lại ngủ quên, lần thứ ba cũng thế.
Tính anh trầm mặc ít nói, nhìn qua là người thật thà chất phác, những làn hẹn với anh
đều giống nhau: đi xem phim, ăn khuya, rồi anh đưa cô về nhà.
Lần hẹn hò thứ tư, anh đưa cô về nhà rồi hôn cô ở trước cửa.
Nụ hôn không làm cô thấy chán ghét, trên thực tế, chính nó đã giúp cô khẳng định sự
lựa chọn của mình.
cô hiểu rõ, nếu kết hôn sẽ không tránh được phải lên giường với anh, nếu bản thân
không có cảm giác gì với anh, thời gian sau này sẽ rất khó khăn. cô không ngờ tới mặc
dù bình thường anh thô lỗ, lại không có tính nhẫn nại, nhưng lúc hôn cô lại vô cùng cẩn
thận, giống như sợ làm kinh hãi cô.
cô thích nụ hôn của anh.
Có lẽ anh không thông minh, nhưng anh biết rõ cách đối xử với phụ nữ, hơn nữa sau
khi quan sát tình huống của anh đã giúp cô nhanh chóng quyết định.
anh qua lại với cô hai tháng thì kết hôn, vì cha mẹ hai bên đều đã mất, hai người đồng ý
đơn giản hóa mọi việc, trực tiếp đi đăng ký, trừ bỏ lì xì cho người môi giới, ngay cả tiệc
chiêu đãi cũng không làm; anh và cô đều là người thực tế, tình nguyện để giành tiền tiết
kiệm.
Vào ngày kết hôn, cô cảm thấy lo lắng và khẩn trương vô cùng, nghi ngờ quyết định của
mình có hay không thiếu suy xét, cô tựa như muốn đổi ý, nhưng lúc muốn rời đi cô lại
bắt gặp anh đang đợi ở cửa. cô vẫn có thể rời đi, maqjc dù anh cao lớn hơn cô, cường
tráng hơn cô, nhưng rõ ràng cô muốn đối xử với anh thế nào anh cũng chịu.
Có lẽ anh cao lớn khỏe mạnh, nhưng anh không thông minh, cô có thể tùy tiện lấy ra
mười lý do để thoát thân. Nhưng kết quả là cô chỉ nhìn anh đi đến cạnh mình, nắm lấy
tay cô; cô có thể thấy rõ sự khẩn trương trong mắt anh, bàn tay to lớn thô ráp có chút
ẩm ướt.
Giây phút ấy, cô biết mình không thể bỏ anh.
Đây là quyết định của cô qua mấy tháng tìm hiểu, anh là đối tượng thích hợp nhất với
cô, anh muốn cưới một người vợ, mà cô thì rất cần kết hôn, cần một người đàn ông
đứng bên cạnh mình.
Cho nên, cô để mặc anh nắm lấy tay mình xuống lầu, ngồi lên sau xe máy, cùng anh đi
đăng ký kết hôn.
Trong nháy mắt nhìn con dấu kia hạ xuống, cô biết bất luận thế nào, thời điểm anh đồng
ý cưới cô, cô đã mắc nợ anh.
Nhìn anh ngủ không chút đề phòng, cô không nhịn được nhẹ nhàng vỗ về gương mặt
ngăm đen do thường xuyên phơi nắng của anh, vuốt mái tóc thô cứng như cỏ dại của
anh.
Kỳ thực anh cũng không khó coi, tuy rằng không phải là đại soái ca (người siêu đẹp
trai), nhưng vẫn có mày rậm, mắt to, chiếc mũi dù vó hơi lớn nhưng lại tương xứng với
miệng của an, chẳng qua vì thường xuyên phơi nắng nên có làn da ngăm đen, mặc dù
mới ba mươi hai tuổi, khóe mắt cùng mi tâm (điểm giữa hai lông mày) đã có nếp nhăn,
nhìn kỹ thì lỗ chân lông trên mặt cũng có chút thô to.
Tổng thể mà nói, anh khá là vừa mắt.
Cũng có thể, là vì cô đã quen với gương mặt anh.
anh không tỉnh lại, cô cũng không đánh thức anh, chỉ thu tay lại, đứng lên đắp chăn cho
anh sau đó đi vè phòng tắm rửa.
Nửa tiếng sau, cô trở lại vẫn thấy anh ngủ ngon lành, cô đi đến trước mặt anh, đẩy đẩy
đầu vai anh vài cái anh mới có phản ứng.
"anh đừng ngủ ngoài này, đứng lên đi tắm xong rồi vào phòng ngủ."
anh lẩm bẩm một tiếng, mới mở đôi mắt còn ngái ngủ nhìn cô.
"đi tắm đi, em giúp anh chuẩn bị nước rồi." cô nói.
anh thở sâu một tiếng, đứng dậy, gãi gãi đằng sau gáy đi vào phòng. cô đi sau lưng
anh, tắt đèn phòng khách, xác định anh đã vào phòng tắm, lại nghe thấy tiếng nước mới
yên tâm lên giường đi ngủ.
một lúc lâu sau, tiếng máy sấy vang lên, mấy phút sau anh từ phòng tắm bước ra, mệt
mỏi nằm xuống trên giường.
Phía bên kịa đệm trùng xuống vì trọng lượn của anh, không đến hai giây sau anh đã
ngủ say.
cô mở mắt, thấy đèn phòng tắm vẫn sáng, liền xuống giường đi toilet, thuận tiện tắt
đèn, sau đó lần mò trong bóng đêm quay lại giường.
cô nằm quay lưng về phía anh, trong không khí tràn ngập hương vị của anh, trong chăn
cô có thể cảm nhận được nhệt độ ấm áp từ cơ thể anh.
Chân của cô rất lạnh, không khí lạng chảy thẳng lên lưng làm cô thấy đau nhức, tuy
rằng cảm thấy như vậy không tốt lắm, cô vẫn không nhịn được len lén đặt chân mình
lên cẳng chân ấm áp của anh.
Người đàn ông phía sau không tỉnh lại, cũng không đem chân rời đi.
Thân thể chậm dãi ấm dần lên, cô chằm chằm nhìn anh trong đêm tối, vụng trộm hấp
thu sự ấm áp của anh, tuy rằng lưng cô vẫn hơi lạnh và đau nhức, nhưng so với trước
đã tốt hơn rất nhiều
Khe khẽ thở dài, cô nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Lúc mới bắt đầu có cjust khó khăn, cô buộc chính mình nằm im, nhắc nhở bản thân bình
tĩnh lại, cố gắng thả lỏng từng cơ bắp cứng đờ.
Đêm đen như mực, nhưng cô cảm thấy rất an toàn, cô ở khu dân cư đông đúc có hàng
nghàn hộ dân, còn có người đàn ông này bên cạnh nữa.
cô rất an toàn, không cần phải khẩn trương.
cô không rõ tự thôi miên chính mình bao lâu, có lẽ một tiếng, có lẽ hai tiếng, có lần cô
đã muốn chạy đến xin bác sĩ xin thuốc ngủ, nhưng so với mất ngủ, cô lại càng sợ hãi vì
thuốc mà mất đi sự kiểm soát của bản thân, hoàn toàn không có phòng bị với thế giới
bên ngoài.
Càng cố gắng nằm im, sự sợ hãi càng dễ dàng xâm chiếm tâm trí cô, có lê cô nên trực
tiếp đi ra phòng khách, bật hết đèn lên để nó có thể chiếu sáng từng góc tối tăm bên
người cô.
Lúc cô muốn đứng dậy, người đàn ông phía sau đột nhiên chuyển mình, đem đôi chân
dài cùng tay khóa trên người cô, gắt gao ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, sự kinh hoàng làm toàn thân cô cứng đờ, thiếu chút nữa từ trên
giường nhả dựng lên, giãy ra khỏi sự nắm giữ của anh, nhưng lí trí của cô mách bảo,
đây không phải là người ngoài, mà là chồng của cô.
Cho nên cô không động đậy nữa, ngừng lại một chút rồi hít thở sâu, tự trấn an mình,
anh không có ý đồ gì với cô, cho dù là có thì cũng chỉ là chuyện kia mà thôi, anh sẽ
không tổn thương cô.
Thực ra, cô còn rất mong anh sẽ làm chuyện kia với cô, ít nhất nó có thể dời đi sự chú ý
của cô, hơn nữa mỗi lần làn xong cô dều ngủ rất ngon. Nhưng sau khi anh xoay người
thì chỉ nằm im, cô có thể nghe tiếng hô hấp đều đều cùng hơi thở ấm áp của anh ở bên
tai, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của anh sau cái lưng lạnh buốt của mình.
anh vẫn đang ngủ, ôm cô ngủ.
Tay chân anh có hơi nặng, nhưng sức nặng đã không còn làm cô phát hoảng như mấy
tháng trước tân hôn, ngược lại giờ nó trở thành đặc điểm để cô nhận ra anh, giúp cô
bình tâm trở lại.
Lúc mới bắt đầu, vài lần cô sợ tới mức giãy nảy trong lòng anh ra, nhảy xuống giường,
thiếu chút nữa tấn công anh. May mà cô luôn tỉnh lại đúng lúc, mà anh cũng không vì
thế mà tỉnh lại, có lẽ vì anh làm việc nặng nhọc nên chỉ cần đã ngủ, anh đều ngủ rất say.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô chọn gả cho anh.
Vì anh ngủ rất sâu, sẽ không bị cô đánh thức lúc nửa đêm, tránh được suy nghĩ mình
lấy phải một người phụ nữ điên khùng.
Trong lồng ngực, trái tim cô đập tán loạn, sau khi cô tự thôi miên chính mình mới từ từ
chậm lại.
cô tự nhủ nằm thêm chút nữa.
Chỉ cần đủ mệt, tự mình sẽ ngủ, dù không ngủ được thì nằm cũng là một loại nghỉ ngơi.
Cho nên cô nằm, yên lặng lắng nghe hô hấp của anh, cảm nhận nhịp tim của anh, đếm
từng nhịp đập, thậm chí còn bắt chước tần suất hô hấp của anh, điều này cũng chẳng
dễ gì vì mỗi hơi thở của anh đều rất sâu và dài, nhưng việc này lại rất có ích với cô, cô
không cần nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ cần chuyên tâm cùng anh điều chế hô hấp của
mình.
Đêm dài đằng đẵng, cô dần quen với khuôn ngực ấm áp của anh giúp cô sưởi ấm tấm
lưng lạnh giá, không biết qua bao lâu, cô từ từ buông lỏng được những cơ bắp cứng đờ
của mình.
Chân tay cô run rẩy một chút, rồi toàn thân cô bắt đầu thả lỏng.
Bình luận truyện