Con Mồi

Chương 16-3



anh nhanh chóng nằm úp sấp ở bên giường, thấy cô co rúc ở gầm giường chỗ sâu nhất, từ từ nhắm hai mắt, người dựa vào tường, một tay nắm chặt lại thành nắm đấm, một tay nắm chặt tai nghe, hai cánh tay chéo lại trước mặt, như đang chuẩn bị chống lại thứ gì đó, nhưng sợ hãi vẫn khiến toàn thân cô không ngừng run run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, cô sợ hãi như vậy, cả người co lại, cằm gối lên đầu gối.

Bộ dáng kia của cô chính là đang sợ anh.

Trong nháy mắt, anh đã biết mình làm sai hai việc, đầu tiên không nên gác điện thoại của cô, thứ hai anh không nên đá cánh cửa xông vào.

Vì không biết nguyên nhân cô sợ hãi, hành vi của anh đã sớm phá hỏng chút tỉnh táo của cô, khoét sâu vào nỗi sợ hãi của cô.

anh thận trọng vươn tay về phía cô, khàn giọng kêu nhẹ.

"Hoài An."

Cả người cô run lên, nín thở, nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

"không có việc gì nữa rồi, là anh đây." anh vươn tay ra, nhưng vẫn không chạm tới cô, không gian dưới giường quá nhỏ, anh không vào được, anh phân vân bê nguyên giường ra, lại sợ động tác mạnh như vậy, sẽ làm cô sợ hãi nhiều hơn, cho nên chỉ dùng âm thành bình tĩnh, mở miệng yêu cầu: "Em thả tay xuống, nhìn anh này."

cô không hề cử động, ngược lại trở nên rất yên ắng, giống như mọi ý chí chiến đấu đang bị cưỡng chế dừng lại, giống như động vật nhỏ bị động vật ăn mồi to lớn phát hiện thì bị đẩy vào đường cùng, cứ như đang có ý định giả chết.

một giây này, sự đau lòng và phẫn nộ cùng nhau dâng lên, anh biết, đây là bộ dạng trước đây của cô khi ở trong trò chơi, đây mới chính là bộ dạng thật sự của cô.

Trong hoàn cảnh đáng sợ như thế, cho dù lợi hại thế nào đi nữa, cũng không ai có thể sống lâu như vậy mà không học được cách trốn tránh.

Giấu mình đi, trốn đi, mãi cho đến khi chấm dứt chém giết.

không phải cô luôn luôn dũng cảm như vậy, không phải cô máu lạnh vô tình như cô nói, giết người không run tay, chân đá người xong không run rẩy, mà cô bị buộc thành như vậy, bị tên đáng chết đó ép cô vào đường cùng, sau đó cô không thể không phản kháng.

Nhưng hầu hết thời gian, bọn họ đều kinh hoảng sợ hãi trốn tránh như vậy, cất giấu hơi thở, lo lắng lúc nào đó sẽ bị tìm được, bị giết chết.

cô không phải thợ săn, cho tới bây giờ vẫn không phải, thợ săn chỉ là cách gọi đùa giỡn của bọn chúng, cô vẫn luôn chỉ là một con mồi.

anh có thể rõ ràng cảm giác được sự sợ hãi của cô và tuyệt vọng, sợ hãi và kinh hoàng.

"Hoài An," anh gọi tên của cô, nói: "Em vừa mới gọi điện thoại cho anh, em có nhớ không? Em bảo anh tới đây, cho nên anh đã đến đây."

Mắt không thể thấy, cô há miệng thở hổn hển.

anh ngắm nhìn cô, khàn giọng yêu cầu: "Em nhìn anh đi, liếc mắt một cái thôi là được rồi."

cô vẫn không cử động, nhưng anh cảm giác được sự chần chừ của cô.

"Liếc mắt một cái thôi là được rồi." anh khàn khàn giọng nài nỉ.

không biết qua bao lâu, cô run rẩy hít vào một hơi, rốt cục lén lút di chuyển hai cánh tay đang ngăn lại hai mắt đẫm nước mắt, lộ ra một con mắt, lén nhìn anh từ trong bóng tối dưới gầm giường.

"Nhìn đi, là anh đây, A Phong đây." anh khàn giọng nhắc nhở cô: "Tên ngu ngốc mà em đã gả trước đây đấy."

Nước mắt nhanh chóng lấp đầy hốc mắt cô.

anh muốn mỉm cười với cô, định mỉm cười trấn an cô nhưng bởi vì lòng anh rất đau nên không cười được, chỉ có thể vươn tay ra, lớn tiếng yêu cầu.

"Em lại đây, tới chỗ của anh, anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương em nữa."

"Hãy tin tưởng anh," cổ họng anh khẽ nghẹn ngào, nói tiếp: "Em hãy đưa tay cho anh đi."

không nên tin bất cứ kẻ nào.

Người đàn ông trước mặt đã che hết ánh sáng, cô không thấy rõ bề ngoài của anh ta, anh ta có bộ dạng rất giống A Phong, giọng nói nghe sơ qua cũng rất giống A Phong, nhưng trong đầu cô lại vang lên tiếng uy hiếp.

không. Được. Tin. Dù. Bất kỳ. Ai.

Ai cũng có thể phản bội, tin tưởng anh ta có khi hại chết chính mình.

cô biết, cô đều biết hết, nhờ như vậy cô mới sống sót, sau đó tiếp tục chạy trốn, vẫn liên tục trốn tránh, cho đến khi gặp anh.

"Hãy tin tưởng anh."

Người đàn ông không chịu kiềm chế lại mở miệng, lại nài nỉ..

cô rất sợ hãi, sợ tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, sợ đoạn tình cảm ấy kết quả sẽ chẳng còn gì cả.

Nhưng anh vẫn liên tục chờ, đưa tay dài ra, yêu cầu.

"Em nên biết rằng em có thể ỷ lại vào anh."

Nước mắt to cỡ hạt đậu, từ trong hốc mắt cô chảy xuống.

anh ngắm nhìn cô, nín thở chờ.

Chỉ ở bên nhau thôi là không đủ, anh nghĩ anh muốn nhiều hơn.

anh đã nói, nói như vậy, thật lòng mong mỏi.

không thể buông lỏng, cô run lên, buông xuống một cánh tay đang che mặt.

cô điên rồi sao? anh ta sẽ giết cô đấy!

cô không để ý tới âm thanh ghê tởm trong đầu kia, cô nghĩ mình cần tin tưởng anh, cô phải tin tưởng anh, cô muốn ở cùng một chỗ với anh, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, cho dù chết, cô cũng cam lòng.

Nhưng mà, cô vẫn sợ.

Nhưng người đàn ông đó không hề cử động, chỉ nằm rạp trên mặt đất, liên tục giang hai tay.

A Phong nhìn cô sợ hãi, khẩn trương, duỗi tay hướng về phái tay anh, thử chạm nhẹ tay anh.

một giây này, ngực anh thắt lại, hốc mắt cũng nóng lên.

anh không dám cử động, sợ dọa cô thêm sợ.

Đầu tiên cô vuốt đầu ngón tay anh, xác định không có việc gì, mới run rẩy vươn xa hơn, đụng vào lòng bàn tay anh, cô ở bên trong chần chờ, do dự, thỉnh thoảng sẽ ngừng lại, cứ như sợ hãi anh sẽ biến mất, hoặc lo lắng anh đột nhiên bắt lấy tay cô, cho nên luôn chuẩn bị để rụt tay về.

Sau đó ngón tay lạnh như băng của cô mơn trớn khớp ngón tay vốn lớn hơn người thường do anh luyện võ, mơn trớn bàn tay cứng rắn, thô ráp, rất dày hơn so với người thường của anh.

cô thử thăm dò, khẽ chạm vào, vuốt từng điểm từng điểm, như đang xác định gì đó.

Từ sự đụng chạm cẩn thận đó, anh có thể cảm giác được cô càng lúc càng an tâm, càng lúc càng to gan hơn, cho đến cuối cùng, cô rốt cuộc nhẹ nhàng đem tay cô đặt trên tay anh.

"A... A Phong?"

Cổ họng anh nghẹn ngào, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, lạnh như băng kia, nhìn cô, nói: "Em xem, chính là anh đây, có đúng không?"

một tiếng khóc vụn nhỏ nức nở nghẹn ngào từ trên môi cô bật ra, nhưng cô xoay tay vắm giữ tay anh, nắm chặt.

anh nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt cô, cẩn thận đem cô từ dưới gầm giường kéo ra ngoài, ôm cô vào lòng.

một giây ngắn ngủi đó, vẫn làm cho cô cứng đờ cả người, kinh sợ thở gấp, run rẩy như đóa hoa nhỏ trước gió.

anh ôm cô thật chặt, lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, khàn giọng cam đoan:"không sao rồi, em đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể tổn thương em nữa, anh sẽ không cho bất cứ kẻ nào tổn thương em..."

cô thở hổn hển, lại thở hổn hển, sau đó đưa tay ôm lấy anh, ôm rất chặt, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mặt úp trong ngực anh run rẩy khóc thành tiếng.

Gió mưa và sấm chớp vẫn còn đang kêu gào.

Nhưng thế giới của cô đã sáng tỏ.

Những ảo ảnh lạnh như băng, oan hồn đều đã biến mất, chúng bị sự tồn tại ấm áp của anh xua đuổi, đánh tan.

anh đặt cô trong lòng, ở trước mặt cô, có thể chạm được, sờ được, anh bao bọc lấy cô thật chặt, tiếp tục nhẹ giọng an ủi bên tai cô.

cô không thể khống chế khóc đã lâu, nhưng người đàn ông này không hề để ý.

anh cứ ngực trần nằm với cô trên mặt đất, dịu dàng dang tay ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô.

Tiếng tim đập của người đàn ông này, nhiệt độ cơ thể anh, sự vuốt ve, mùi hương trên người anh, cách anh hôn cô, đến cả mùi mồ hôi trên người anh, tất cả đều giúp cô ổn định tinh thần, an ủi con tim đang hoảng sợ của cô.

cô không biết thời gian đã qua bao lâu, đến khi cô rốt cuộc ngừng rơi nước mắt thì bên ngoài gió mưa dường như cũng đã hơi dừng lại, cô khó có thể che giấu sự thật khi khủng hoảng và kinh sợ tan đi, xấu hổ bối rối đang chậm rãi dâng lên. Nhưng dù vậy, cô vẫn như cũ không muốn cũng không dám buông tay, cô tiếp tục úp mặt trong lòng anh, hít hít mũi, từ từ nhắm hai mắt, nghe nhịp tim của anh, ỷ lại anh, nhưng cũng trốn tránh không đối mặt với anh.

anh cũng không ép cô, cũng không nói chuyện, cũng chỉ nằm với cô, bàn tay to vẫn vỗ về lưng của cô, tóc cô, chung thủy không làm gì hơn.

Người đàn ông này chăm sóc cô dịu dàng trong im lặng, làm trái tim cô ấm lên, mắt lại ẩm ướt.

Khoảng cách từ mép giường ra ngoài thật ra không lớn, phía sau là tủ quần áo, tủ đầu giường còn rớt nằm trên mặt đất, cô biết thân hình cao lớn của anh nằm cuộn tròn như vậy cũng không thoải mái, cũng hiểu được vai anh lưng anh thật ra áp vào chân tủ, vai phải còn đè lên cái máy điện thoại, nhưng anh không hề có ý định nhúc nhích.

cô ôm chặt người đàn ông trước mặt, cô biết nếu cô không có ý định đứng lên, anh sẽ cứ nằm cuộn tròn như thế với cô.

Kết quả, kết quả là, cô cảm thấy đau lòng vì cho người đàn ông này, làm cho cô cuối cùng lấy cam đảm, tay nhỏ bé buông ra khỏi sự bao bọc của anh, ý định muốn ngồi dậy.

Đúng như cảm giác của cô, anh ngồi dậy theo cô, cô cúi mắt, vẫn không dám giương mắt nhìn anh, chỉ chằm chằm nhìn vào ngực trần to lớn của anh, lúc này cô mới phát hiện anh không chỉ ngực trần, mà cơ bản cả người anh đều trần trụi, người đàn ông này từ trước tới đến nay thường không mặc quần áo ngủ, cô biết anh nhất định sau khi nghe điện thoại của cô liền vọt qua, cho nên ngay cả quần cũng không kịp mặc.

Nước mắt vì thế lại rơi xuống vài giọt, anh giơ tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.

Đúng lúc đó, cô nhìn thấy một cặp nhẫn bạc, bởi vì động tác giơ tay lên của anh, chúng từ trên cổ anh chạy xuống, hai chiếc nhẫn bạc cùng treo trên dây chuyền rớt xuống, phát ra tiếng kêu leng keng.

Chúng cứ đung đưa trước ngực trần rám nắng của anh đong đưa, vừa trắng vừa tròn, ánh lên nhờ ánh đèn trong phòng.

trên dây chuyền có hai cái vòng tròn, một lớn một nhỏ, lại bị dây chuyền xuyên qua, chui rúc vào nhau.

cô cứng đờ người, không dám tin nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn vừa rớt xuống, ngực cô trong nháy mắt xoắn lại, khẩn trương, cả người đều nóng lên.

Đó là nhẫn cưới, nhẫn cưới của anh và cô.

cô cứ tưởng rằng anh tháo ra, không đeo, ai ngờ anh vẫn đeo trên người.

Nước mắt lại khiến thế giới trước mắt cô trở nên mơ hồ, nhưng ánh bạc còn ở trước mắt, phản chiếu hình ảnh của chúng, đem tất cả trở nên thật là sáng, rất sáng.

không cách nào khống chế, cô nâng tay khẽ vuốt chiếc nhẫn trước ngực anh, chúng nó nhờ vào nhiệt độ cơ thể anh nên rất ấm rất ấm.

"anh có biết rằng... Nên biết rằng...."

cô nghe thấy âm thanh khàn khàn nghẹn ngào của mình quanh quẩn trong không khí, cô không muốn nói, nhưng không thể không nói, không thể không nhắc nhở anh thêm lần nữa, cảnh cáo anh.

"Em đã từng giết người đàn ông của mình rồi..."

"Tên rác rưởi đó không phải là người đàn ông của em." anh vỗ về mặt cô, lau nước mắt cho cô, nâng tay kia lên, cầm tay cô, chạm nhẹ vào chiếc nhẫn nhỏ bé, đặt trong lòng bàn tay anh, áp lên trên ngực, giọng khàn khàn nhưng kiên định tuyên bố.

"anh mới phải."

cô khẽ nấc ra tiếng, hai vai run run, ước mắt rơi như mưa.

"anh mới là người đàn ông của em." anh nâng khuôn mặt cô lên, bắt buộc cô ngẩng mặt, ngắm nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt của cô, nói: "anh là người đàn ông của em, giống như em là người phụ nữ của anh vậy. Người đàn ông mà em đồng ý gả, người mà em có tình cảm, người mà em bằng lòng mạo hiểm ở cùng một chỗ, anh chỉ biết em là người phụ nữ của anh. anh là người đàn ông mà dù em đã chạy trốn cả đời, lại tình nguyện quay đầu đối mặt với những tên thợ săn kia, cho dù đốt nhà cũng muốn bảo vệ anh, dù em mạnh mẽ đối mặt với những tên thợ săn uy hiếp muốn giết anh, nhưng không thể cứng rắn buông tay bỏ anh ra đi, anh là người từng mất đi lòng tin của em nhưng em vẫn bằng lòng đưa tay cho anh, em cũng hiểu được, em là người phụ nữ của anh."

cô nghe lời nói của anh, nước mắt nóng hổi không ngừng rơi, chỉ cảm thấy anh cầm tay cô, áp lên ngực anh, đè lên rất chặt, cô có cảm giác tim của anh theo lời nói của anh, từng nhịp từng nhịp, dùng sức đánh vào lòng bàn tay của cô.

anh thâm tình ngắm nhìn cô, giọng nói khàn đục tuyên bố.

"Giữa chúng ta, cả đời này, sẽ không có người khác, không có khả năng thêm một ai khác. giống như anh đối với em, cũng giống như em đối với anh vậy. Nơi này không còn chỗ trống, sớm đã bị lấp đầy, em hiểu không?"

Nhìn người đàn ông trước mặt, cô khóc không thành tiếng, nức nở nói: "Em sẽ giết anh mất... Em có thể.... Lúc đang ngủ... Nhận nhầm anh thành thợ săn...."

"Em sẽ không thể, em không thể nào giết anh."anh nói với cô: "anh sẽ không để em làm như vậy đâu."

"anh không có... không có cách nào để chắc chắn điều đó cả...."

"anh có thể." anh đang nâng mặt cô, lớn tiếng nói: "Em có biết anh có thể ngăn cản em, nếu anh muốn, cho dù không dùng tay anh vẫn có thể chế ngự em được. anh sẽ không chết trước mặt em, cũng sẽ không bị em giết chết, nếu ngày đó đó anh sơ sẩy, thật sự bị em giết, anh cũng sẽ mang em đi cùng."

cô kinh sợ nhìn anh, lòng hoảng sợ, nước mắt rơi đầy mặt.

anh nhìn cô, nói như đinh chặt sắt: "Em là vợ của anh, còn sống là vợ anh, chết cũng là vợ anh. Cho nên, em không cần trốn chạy nữa, không cần tiếp tục trốn, vĩnh viễn không cần tiếp tục sợ hãi, bởi vì cho dù như thế nào, anh cũng sẽ ở cùng một chỗ với em, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ cùng với em, dù chết cũng là đôi vợ chồng ma."

Người đàn ông này là nghiêm túc.

cô biết anh nói thật, anh muốn ở cùng một chỗ với cô, sống chết có nhau, dù thành ma quỷ cũng bằng lòng.

"Tên ngu ngốc này... Đồ ngốc... Làm gì có người.... nói như vậy..."

Nước mắt cô rơi như mưa, khóc không thể nói ra đầy đủ.

"Chúng ta... Chúng ta chỉ là... Mai mối cưới..."

"Mai mối cưới thì sao?" anh nhếch mày, khàn giọng lên án: "Em là được gả cho anh, là anh cưới em. Ai bảo em người nào không chọn lại chọn anh làm gì? anh bảo em nuôi anh thành cái miệng kén cá chọn canh như vậy? Ai bảo em quan tâm anh từ đầu đến chân? Ai bảo em cho dù xuân hạ thu đông, bất kể lạnh nóng, đêm nào cũng để anh kẹp chân ôm ngủ? Chính do em làm hư anh, giờ kêu anh phải đi nơi nào để tìm được một người phụ nữ ngốc như em bây giờ? "

Người đàn ông này... Người đàn ông này... thật là ngu ngốc...

cô khóc, cũng giơ tay lên, vỗ về khuôn mặt lởm chởm râu, gân xanh đang nổi lên trên trán. mái tóc gọn thật ngắn, lỗ tai đang nóng bừng của anh, hỏi.

"anh sẽ... Luôn bên cạnh giúp đõ em chứ?"

"anh sẽ luôn ở bên em."

cô khóc, cũng giơ tay lên, vỗ về gương mặt râu mọc lún phún, và vầng trán với gân xanh đang co giật, mái tóc cắt cực ngắn và vành tai nóng ấm của anh hỏi

"anh sẽ... Luôn ở bênh cạnh em?" anh áp trán mình lên trán của cô, hôn lên nước mắt của cô, dán lên môi cô, nhẹ nhàng nói: "anh đã nói nói rồi, em không chỉ có một mình, em còn có anh."

Ngày trước, cô còn tưởng rằng, anh chỉ nói cho có thôi, chỉ là trùng hợp, ai ngờ anh luôn nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai.

Tình cảm cô dành cho anh không buông bỏ được, để ý anh sẽ loạn lên, sau đó mới phát hiện, đó là yêu.

Trước đây, cô vẫn liên tục vẫn liên tục không dám nghĩ tới, không dám suy xét, cho tới bây giờ, cô mới dám tin tưởng, mới dám đối mặt, trong lòng cô luôn luôn tồn tại tình cảm dành cho anh...

"anh... thật ngốc..."

Nước mắt vì tình yêu chảy xuống, không kiềm chế được, cô đè ngực anh, vỗ về mặt anh, ngẩng đầu hé miệng hôn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện