Cơn Mưa
Chương 26: Bệnh viện
Trong tiểu khu đã không còn ai đi lại, một chiếc xe tiến vào, bầu bạn cùng
một tràng tiếng rừm rừm trầm thấp, đèn xe chợt lóe lên nơi góc tường,
rồi biến mất.
Xung quanh dần yên tĩnh lại.
Tôn Bằng chờ ở dưới lầu ba tiếng.
Hẹn gặp sau khi tan làm xong, Trần Nham không về nhà, điện thoại di động tắt máy. Mất liên lạc rồi.
Ánh lửa lóe lên, anh cầm điện thoại di động châm điếu thuốc. Ánh mắt nhìn chằm chằm điểm sáng màu cam nơi đầu ngón tay, yết hầu của anh di chuyển lên xuống một cái. Anh tỉ mỉ cảm nhận sự cuồn cuộn của khói thuốc lá trong khoang miệng.
Rít hai hơi, anh lại ngẩng đầu nheo mắt nhìn về hướng cánh cửa sổ kia, suy nghĩ có thể liên lạc với ai để tìm cô. Những chuyện khác đều là thứ yếu, ít nhất xác định được cô an toàn.
Chưa đến chín giờ rưỡi, Trần Nham xuất hiện.
Cô quẹo vào tòa nhà, bất thình lình đụng vào một bóng người.
“Là anh đây.”
Trần Nham khựng lại, nhìn rõ mặt Tôn Bằng, “Làm em giật cả mình… Anh đến lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến.”
Ánh sáng nhạt bên ngoài tòa nhà hắt vào phác họa góc cạnh trên khuôn mặt anh, cằm anh vùi trong cổ áo dựng thẳng, anh lạnh nhạt hỏi, “Di động của em đâu?”
Trần Nham nghe được sự khó chịu trong giọng nói của anh, thoáng sửng sốt, lạnh lùng nhìn anh, không lên tiếng.
Bọn họ đang giằng co.
Khuôn mặt Trần Nham trắng bệch, đôi môi khô khốc, tóc hơi rối xõa trên vai, tay trái cô còn đang xách hai cái túi nilon, cả người trông rất mệt.
Tôn Bằng thấy rõ dáng vẻ của cô, lẳng lặng giằng co một hồi, kéo tay cô.
Tay của hai người lạnh đến độ đáng sợ như nhau.
Cảm giác im ắng này khiến hai người dịu lại ngay lập tức, không còn tức giận mà chỉ còn lại sự đau lòng lặng lẽ.
Rốt cuộc, Tôn Bằng ôm cô, hơi thở nặng nề.
Trần Nham xách đồ trong tay, để mặc anh ôm.
Cái ôm này không tính là ấm áp, nhưng lại cứng rắn như một bức tường, đáng tin cậy, ngăn chặn cơn gió từ bên ngoài thổi vào.
Cô thả lỏng người, chóp mũi kề sát lớp vải nơi ngực anh, yên tâm đón nhận cái ôm này.
“Buổi chiều ông ngoại em được đưa đi bệnh viện cấp cứu, mới vừa ổn định lại… Di động không biết hết pin lúc nào, nên chưa kịp báo cho anh biết.”
Tôn Bằng nhất thời không phản ứng kịp lời của cô, một lát sau mới đẩy cô ra một chút.
“… Bây giờ ông thế nào rồi?”
“Không sao rồi, em về lấy ít đồ, lát nữa đến đó trực đêm.”
Trần Nham tắm rửa, Tôn Bằng ở trong phòng xem tivi.
Cô tắm xong đi ra, thay một bộ đồ sạch, tóc đang quấn khăn, ngọn tóc lộ ra ngoài ướt sũng đang nhỏ giọt theo sống lưng.
Anh nhìn cô đứng bên bàn trang điểm, vừa sấy tóc vù vù, vừa xem điện thoại di động mới bật lên.
Mười bảy cuộc gọi nhỡ, anh gọi mười hai lần.
Cô không nói gì, ngón tay trượt mấy cái, tiếp tục đọc tin nhắn.
Tôn Bằng đón lấy máy sấy trong tay cô, đúng lúc cô đưa tay ra trả lời mấy tin.
Mái tóc cô đen và dày, sau khi thấm nước dính thành mấy lọn, đang bốc hơi, vướng trong tay anh, được làn gió nóng sấy dần tản ra. Anh xoa bóp da đầu cô đầy dịu dàng. Cô xử lý tin nhắn xong, để điện thoại di động xuống, dứt khoát nửa nằm trên đùi anh, nhắm mắt lại.
Tiếng máy sấy quá mức đơn điệu, khi tóc gần khô, Trần Nham đã lim dim ngủ.
Tôn Bằng tắt máy, sờ đầu cô, “Ngủ một lát rồi đi, anh gọi em dậy.”
Nghĩ đến việc có thể thức trắng đêm nay, Trần Nham nói, “Vậy em chợp mắt nửa tiếng, bên đó vẫn đang chờ, nhất định phải gọi em nhé.”
“Ngủ đi.”
Anh đi tới tắt đèn, vừa quay người thì Trần Nham đã nằm trên giường, đắp chăn.
“Cởi áo len ra đã rồi ngủ, thức dậy cảm lạnh đấy.” (1)
(1) Mặc áo len khi đi ngủ vào mùa đông sẽ làm tăng độ ma sát trên da, cản trở khả năng tuần hoàn máu và trao đổi chất, khiến mồ hôi khó bay hơi, có thể dẫn tới cảm lạnh, thậm chí có thể gây đột tử với những ai có thể lực yếu.
“Không đâu.” Cô không mở mắt.
Tôn Bằng không làm phiền cô nữa, chỉnh âm lượng tivi đến mức nhỏ nhất, nghiêng người ngồi ở đầu giường, gác một chân lên mép giường.
Tivi không biết đang chiếu cái gì, anh ngẩn ra, không xem vào được chút nào, mùi hương sau khi tắm xong trên người cô cứ quanh quẩn nơi chóp mũi.
Trong căn phòng u tối chỉ có ánh huỳnh quang của tivi, Trần Nham đang co người nằm bên cạnh anh, gò má dính vào chiếc gối đầu màu xanh. Hai tay hơi nắm lại, kề bên mặt. Đây là tư thế ngủ cô hay dùng nhất, cuộn tròn người lại.
Cúi đầu nhìn một lúc, anh dùng ngón cái khẽ vuốt gò má cô một cái.
Lông mi cô hơi run lên, nhưng không thức dậy.
Nửa tiếng sau, Trần Nham vẫn ngủ rất say.
Tôn Bằng không đành lòng gọi cô dậy, nhưng anh vẫn vén tóc cô, sờ vành tai cô, khẽ gọi một tiếng, “Trần Nham…”
Sợi dây trong lòng cô luôn kéo căng, bị anh chạm một cái liền giật mình tỉnh giấc.
Ánh mắt hơi mơ màng, cô uể oải hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Gần mười một giờ.”
Cô nheo mắt thích ứng với ánh sáng một chút, vén chăn lên ngồi dậy, “Đi thôi.”
Năm nay ông ngoại Trần Nham 83 tuổi, cơ thể có không ít bệnh mãn tính, bình thường mỗi bữa uống thuốc đều phải uống cả một nắm. Bệnh đột phát lần này là nhồi máu não, nếu như không có ai ở nhà, thì có lẽ đã không cứu được.
Tuần này đúng lúc cậu của Trần Nham lại đi du lịch với cơ quan, khi Tôn Bằng và Trần Nham chạy đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có mẹ Trần và mợ của cô đang canh chừng, bà ngoại cô đã được khuyên về nhà nghỉ ngơi.
Phòng bệnh ba người chỉ có một mình ông ngoại cô nằm ở giữa, đủ mọi loại máy theo dõi cắm trên người, ông nhắm mắt mê man.
Mẹ Trần và mợ nhìn thấy Trần Nham dẫn Tôn Bằng tới thì hơi kinh ngạc, đứng lên gật đầu.
Mẹ Trần nhìn anh một cái là nhận ra ngay.
Máy điều hòa trong phòng bật rất cao, Trần Nham cởi áo khoác, đứng bên giường bệnh, “Ông thế nào rồi ạ?”
Ông cụ đang nhắm mắt, sắc mặt vàng vọt, mũi cắm ống thở oxy. Ông cụ nhanh nhẹn khỏe mạnh thường ngày lúc này trông tiều tụy, không có một chút sức sống. Trong lòng Trần Nham dâng lên một nỗi xót xa.
“Không sao rồi, bác sĩ nói đêm nay có thể sẽ tỉnh lại.”
“Không còn sớm nữa, mẹ và mợ về trước đi, con ở đây trông chừng cho.”
Mợ nói, “Hay là đêm nay để mợ ở lại cũng được. Nham Nham, con đưa mẹ con về trước đi.”
“Không cần đâu ạ, chờ cậu về rồi hẵng nói. Mẹ, mẹ cũng vậy.”
Trần Nham nhẹ nhàng bỏ khăn lông, cốc súc miệng và mấy loại vật dụng thường ngày vào trong tủ, xoay người, “Đi đi ạ, sáng mai đến thay cho con, mang giúp con đồ ăn sáng.”
Mẹ Trần và mợ không nói thêm gì nữa, kinh hồn bạt vía cả một ngày, hai người phụ nữ trung niên cũng đã kiệt sức. Trước khi đi bọn họ gật đầu với Tôn Bằng, chào hỏi.
Thu xếp mọi thứ xong, Trần Nham nhìn Tôn Bằng, “Anh cũng về đi.”
“Anh ở đây với em.” Anh nói, “Ngày mai anh không đi làm.”
Trần Nham thoáng im lặng, “Vậy được, để em nói với y tá xin thêm một cái giường nữa.”
Tôn Bằng đứng lên: “Anh đi cho.”
Toilet trên ban công, Trần Nham cầm hai bình nước nóng đi vào. Tôn Bằng rửa mặt qua loa một cái, rồi treo khăn lông lên dây phơi đồ.
Cô tắt đèn trong phòng bệnh, bưng hai cốc nước đi ra.
Đứng bên cửa sổ, Tôn Bằng nhận lấy cái cốc trong tay cô, “Lát nữa em ngủ trước đi, anh trông chừng cho.”
“Tôn Phi làm thế nào?”
“Anh đã nói với Cường Tử rồi.”
Trần Nham gật đầu.
Trên ban công mơ hồ có mùi nước khử trùng. Tôn Bằng uống ngụm nước, để cái cốc lên trên bệ cửa sổ, nói bằng giọng rất thấp, “Lần sau có chuyện gì nữa thì báo cho anh biết trước tiên.”
Trong cái nhà này gần như không có một người đàn ông có thể dựa vào, vừa rồi cô nghiêm khắc giống như một bậc trưởng bối vậy.
Trần Nham nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, ậm ừ “ừm” một tiếng.
Đồng ý ngoài miệng, nhưng cô cũng không biết mình có làm được hay không. Bước đi trên con đường này, chỉ có dấu chân của chính mình, không biết chia sẻ lo âu gì với người khác, cũng không quen dựa dẫm vào ai.
Khăn lông đang nhỏ nước tí tách xuống sàn nhà.
Tôn Bằng nhìn cô, bàn tay đặt trên gáy cô xoa một cái, “Còn giận anh sao?”
“Chưa đến mức giận…”
Trần Nham nhớ lại cảnh tượng buổi sáng, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trong veo.
“Lúc đó em chỉ không dám nghĩ sâu xa, anh còn chuyện nào khác giấu em hay không, nên có hơi sợ… Vốn là định chiến tranh lạnh với anh mấy ngày, nhưng bây giờ có lẽ cũng chẳng còn sức nữa.”
Cô cười gượng một cái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa hai người đột nhiên yên tĩnh, bọn họ đều giống như đang suy tư.
Tôn Bằng vươn tay ôm bả vai cô, không giải thích điều gì mà chỉ nói, “…. Anh xin lỗi.”
Trần Nham khẽ dựa đầu vào hõm vai anh, giọng nói êm dịu, “Em biết anh không sợ chịu khổ, gia đình em như thế nào thì anh cũng thấy rồi, em cũng không sợ chịu khổ. Nhưng buổi sáng em thấy anh như vậy, trong lòng rất xót xa. Nếu như hai người ở bên nhau mà khổ cực như thế, thì còn ý nghĩa gì nữa… Có đúng không?”
Trái tim Tôn Bằng như được cô xoa nhẹ một cái, hồi lâu sau, anh nói, “Sau này sẽ không thế nữa.”
Sáng sớm hôm sau, khi mẹ Trần mang đồ ăn sáng tới thì Tôn Bằng đã rời khỏi. Nhưng buổi trưa anh lại đến.
Mấy ngày nay, Tôn Bằng đặt hết tâm tư vào bệnh viện, chuyện vặt vãnh trong cửa hàng giao cả cho Cường Tử lo liệu. Cường Tử đã thôi việc, chuẩn bị làm cùng anh.
Trước kia Trần Nham luôn tính toán tìm một cơ hội chính thức giới thiệu Tôn Bằng với người nhà, đột nhiên xảy ra chuyện nên bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Khoảng trống này, cô không nói gì với người thân, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Mẹ Trần cũng không hỏi thêm, ngược lại đối với Tôn Bằng rất khách sáo.
Mấy ngày nay, tinh thần ông ngoại Trần Nham đã khá hơn rất nhiều, nhưng bác sĩ nói vị trí nhồi máu não không tốt lắm, cứu sống người lại được, nhưng chức năng ngôn ngữ bị tổn thương, thần kinh nửa bên trái cũng xảy ra vấn đề, trong một khoảng thời gian ngắn không cử động được, cần thời gian điều dưỡng rất dài. Sợ y tá chăm sóc không tỉ mỉ, nên gia đình Trần Nham luôn thay phiên nhau trực đêm.
Tối hôm nay, Tôn Bằng bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi hết, một mình mình trông coi.
Giường phía trước cũng có bệnh nhân vào ở, người thân nghe bọn họ nói mấy câu, không nhịn được nói xen vào, “Mấy người yên tâm đi, đàn ông trông nom ông cụ cũng tiện hơn một chút. Tôi thấy chàng trai tỉ mỉ lắm đấy.”
Mẹ Trần hơi ngượng, Trần Nham thì không hề gì, trước khi đi dặn dò, “Anh đừng lơ là nhé, ban đêm ông sẽ thức hai lần.”
Tôn Bằng nói, “Anh biết, em yên tâm đi.”
Nửa đêm, ông cụ đột nhiên tỉnh lại, ở trên giường phát ra vài tiếng.
Tôn Bằng đang dựa trên cái giường nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra.
Anh đi tới bên giường, trong bóng tối, ánh mắt ông cụ có phần lờ đờ, nhìn anh đăm đăm. Mấy ngày nay, ông đối với anh đã không còn xa lạ gì.
Tôn Bằng vặn bật đèn ngủ đầu giường.
“Đi vệ sinh ạ?” Anh hỏi.
Miệng ông cụ giật giật, chỉ phát ra mấy tiếng thì thào.
Tôn Bằng xoay giường lên một nửa, tìm được cái bô, giúp ông làm xong, anh cầm tới toilet rửa sạch, rửa tay rồi đi vào.
Anh rót một ít nước nóng vào cốc thủy tinh, khuấy bằng cái muỗng inox, “Uống ít nước rồi ngủ tiếp ạ?”
Ông cụ gật đầu.
Bác sĩ dặn dò phải cho ông uống nhiều nước. Nhưng chức năng nuốt của ông cũng bị ảnh hưởng một phần, ăn cơm uống nước đều bị sặc, nên chỉ có thể dùng muỗng đút bên miệng từng chút một.
Đút một lúc lâu, Tôn Bằng nhìn cái cốc, cũng chỉ là lượng một ngụm nhỏ của người bình thường.
Nhìn kĩ ông, không có gì khác thường, Tôn Bằng lại giúp ông xoay giường xuống, đắp chăn kín cho ông, tắt đèn.
Nằm trở lại trên chiếc giường nhỏ, anh gối đầu lên hai tay, tỉnh ngủ hoàn toàn.
Nghe tiếng hít thở dần đi vào giấc ngủ của ông cụ trên giường, anh nhìn trần nhà, suy nghĩ liệu Trần Nham có đang ngủ say hay không.
Xung quanh dần yên tĩnh lại.
Tôn Bằng chờ ở dưới lầu ba tiếng.
Hẹn gặp sau khi tan làm xong, Trần Nham không về nhà, điện thoại di động tắt máy. Mất liên lạc rồi.
Ánh lửa lóe lên, anh cầm điện thoại di động châm điếu thuốc. Ánh mắt nhìn chằm chằm điểm sáng màu cam nơi đầu ngón tay, yết hầu của anh di chuyển lên xuống một cái. Anh tỉ mỉ cảm nhận sự cuồn cuộn của khói thuốc lá trong khoang miệng.
Rít hai hơi, anh lại ngẩng đầu nheo mắt nhìn về hướng cánh cửa sổ kia, suy nghĩ có thể liên lạc với ai để tìm cô. Những chuyện khác đều là thứ yếu, ít nhất xác định được cô an toàn.
Chưa đến chín giờ rưỡi, Trần Nham xuất hiện.
Cô quẹo vào tòa nhà, bất thình lình đụng vào một bóng người.
“Là anh đây.”
Trần Nham khựng lại, nhìn rõ mặt Tôn Bằng, “Làm em giật cả mình… Anh đến lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến.”
Ánh sáng nhạt bên ngoài tòa nhà hắt vào phác họa góc cạnh trên khuôn mặt anh, cằm anh vùi trong cổ áo dựng thẳng, anh lạnh nhạt hỏi, “Di động của em đâu?”
Trần Nham nghe được sự khó chịu trong giọng nói của anh, thoáng sửng sốt, lạnh lùng nhìn anh, không lên tiếng.
Bọn họ đang giằng co.
Khuôn mặt Trần Nham trắng bệch, đôi môi khô khốc, tóc hơi rối xõa trên vai, tay trái cô còn đang xách hai cái túi nilon, cả người trông rất mệt.
Tôn Bằng thấy rõ dáng vẻ của cô, lẳng lặng giằng co một hồi, kéo tay cô.
Tay của hai người lạnh đến độ đáng sợ như nhau.
Cảm giác im ắng này khiến hai người dịu lại ngay lập tức, không còn tức giận mà chỉ còn lại sự đau lòng lặng lẽ.
Rốt cuộc, Tôn Bằng ôm cô, hơi thở nặng nề.
Trần Nham xách đồ trong tay, để mặc anh ôm.
Cái ôm này không tính là ấm áp, nhưng lại cứng rắn như một bức tường, đáng tin cậy, ngăn chặn cơn gió từ bên ngoài thổi vào.
Cô thả lỏng người, chóp mũi kề sát lớp vải nơi ngực anh, yên tâm đón nhận cái ôm này.
“Buổi chiều ông ngoại em được đưa đi bệnh viện cấp cứu, mới vừa ổn định lại… Di động không biết hết pin lúc nào, nên chưa kịp báo cho anh biết.”
Tôn Bằng nhất thời không phản ứng kịp lời của cô, một lát sau mới đẩy cô ra một chút.
“… Bây giờ ông thế nào rồi?”
“Không sao rồi, em về lấy ít đồ, lát nữa đến đó trực đêm.”
Trần Nham tắm rửa, Tôn Bằng ở trong phòng xem tivi.
Cô tắm xong đi ra, thay một bộ đồ sạch, tóc đang quấn khăn, ngọn tóc lộ ra ngoài ướt sũng đang nhỏ giọt theo sống lưng.
Anh nhìn cô đứng bên bàn trang điểm, vừa sấy tóc vù vù, vừa xem điện thoại di động mới bật lên.
Mười bảy cuộc gọi nhỡ, anh gọi mười hai lần.
Cô không nói gì, ngón tay trượt mấy cái, tiếp tục đọc tin nhắn.
Tôn Bằng đón lấy máy sấy trong tay cô, đúng lúc cô đưa tay ra trả lời mấy tin.
Mái tóc cô đen và dày, sau khi thấm nước dính thành mấy lọn, đang bốc hơi, vướng trong tay anh, được làn gió nóng sấy dần tản ra. Anh xoa bóp da đầu cô đầy dịu dàng. Cô xử lý tin nhắn xong, để điện thoại di động xuống, dứt khoát nửa nằm trên đùi anh, nhắm mắt lại.
Tiếng máy sấy quá mức đơn điệu, khi tóc gần khô, Trần Nham đã lim dim ngủ.
Tôn Bằng tắt máy, sờ đầu cô, “Ngủ một lát rồi đi, anh gọi em dậy.”
Nghĩ đến việc có thể thức trắng đêm nay, Trần Nham nói, “Vậy em chợp mắt nửa tiếng, bên đó vẫn đang chờ, nhất định phải gọi em nhé.”
“Ngủ đi.”
Anh đi tới tắt đèn, vừa quay người thì Trần Nham đã nằm trên giường, đắp chăn.
“Cởi áo len ra đã rồi ngủ, thức dậy cảm lạnh đấy.” (1)
(1) Mặc áo len khi đi ngủ vào mùa đông sẽ làm tăng độ ma sát trên da, cản trở khả năng tuần hoàn máu và trao đổi chất, khiến mồ hôi khó bay hơi, có thể dẫn tới cảm lạnh, thậm chí có thể gây đột tử với những ai có thể lực yếu.
“Không đâu.” Cô không mở mắt.
Tôn Bằng không làm phiền cô nữa, chỉnh âm lượng tivi đến mức nhỏ nhất, nghiêng người ngồi ở đầu giường, gác một chân lên mép giường.
Tivi không biết đang chiếu cái gì, anh ngẩn ra, không xem vào được chút nào, mùi hương sau khi tắm xong trên người cô cứ quanh quẩn nơi chóp mũi.
Trong căn phòng u tối chỉ có ánh huỳnh quang của tivi, Trần Nham đang co người nằm bên cạnh anh, gò má dính vào chiếc gối đầu màu xanh. Hai tay hơi nắm lại, kề bên mặt. Đây là tư thế ngủ cô hay dùng nhất, cuộn tròn người lại.
Cúi đầu nhìn một lúc, anh dùng ngón cái khẽ vuốt gò má cô một cái.
Lông mi cô hơi run lên, nhưng không thức dậy.
Nửa tiếng sau, Trần Nham vẫn ngủ rất say.
Tôn Bằng không đành lòng gọi cô dậy, nhưng anh vẫn vén tóc cô, sờ vành tai cô, khẽ gọi một tiếng, “Trần Nham…”
Sợi dây trong lòng cô luôn kéo căng, bị anh chạm một cái liền giật mình tỉnh giấc.
Ánh mắt hơi mơ màng, cô uể oải hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Gần mười một giờ.”
Cô nheo mắt thích ứng với ánh sáng một chút, vén chăn lên ngồi dậy, “Đi thôi.”
Năm nay ông ngoại Trần Nham 83 tuổi, cơ thể có không ít bệnh mãn tính, bình thường mỗi bữa uống thuốc đều phải uống cả một nắm. Bệnh đột phát lần này là nhồi máu não, nếu như không có ai ở nhà, thì có lẽ đã không cứu được.
Tuần này đúng lúc cậu của Trần Nham lại đi du lịch với cơ quan, khi Tôn Bằng và Trần Nham chạy đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có mẹ Trần và mợ của cô đang canh chừng, bà ngoại cô đã được khuyên về nhà nghỉ ngơi.
Phòng bệnh ba người chỉ có một mình ông ngoại cô nằm ở giữa, đủ mọi loại máy theo dõi cắm trên người, ông nhắm mắt mê man.
Mẹ Trần và mợ nhìn thấy Trần Nham dẫn Tôn Bằng tới thì hơi kinh ngạc, đứng lên gật đầu.
Mẹ Trần nhìn anh một cái là nhận ra ngay.
Máy điều hòa trong phòng bật rất cao, Trần Nham cởi áo khoác, đứng bên giường bệnh, “Ông thế nào rồi ạ?”
Ông cụ đang nhắm mắt, sắc mặt vàng vọt, mũi cắm ống thở oxy. Ông cụ nhanh nhẹn khỏe mạnh thường ngày lúc này trông tiều tụy, không có một chút sức sống. Trong lòng Trần Nham dâng lên một nỗi xót xa.
“Không sao rồi, bác sĩ nói đêm nay có thể sẽ tỉnh lại.”
“Không còn sớm nữa, mẹ và mợ về trước đi, con ở đây trông chừng cho.”
Mợ nói, “Hay là đêm nay để mợ ở lại cũng được. Nham Nham, con đưa mẹ con về trước đi.”
“Không cần đâu ạ, chờ cậu về rồi hẵng nói. Mẹ, mẹ cũng vậy.”
Trần Nham nhẹ nhàng bỏ khăn lông, cốc súc miệng và mấy loại vật dụng thường ngày vào trong tủ, xoay người, “Đi đi ạ, sáng mai đến thay cho con, mang giúp con đồ ăn sáng.”
Mẹ Trần và mợ không nói thêm gì nữa, kinh hồn bạt vía cả một ngày, hai người phụ nữ trung niên cũng đã kiệt sức. Trước khi đi bọn họ gật đầu với Tôn Bằng, chào hỏi.
Thu xếp mọi thứ xong, Trần Nham nhìn Tôn Bằng, “Anh cũng về đi.”
“Anh ở đây với em.” Anh nói, “Ngày mai anh không đi làm.”
Trần Nham thoáng im lặng, “Vậy được, để em nói với y tá xin thêm một cái giường nữa.”
Tôn Bằng đứng lên: “Anh đi cho.”
Toilet trên ban công, Trần Nham cầm hai bình nước nóng đi vào. Tôn Bằng rửa mặt qua loa một cái, rồi treo khăn lông lên dây phơi đồ.
Cô tắt đèn trong phòng bệnh, bưng hai cốc nước đi ra.
Đứng bên cửa sổ, Tôn Bằng nhận lấy cái cốc trong tay cô, “Lát nữa em ngủ trước đi, anh trông chừng cho.”
“Tôn Phi làm thế nào?”
“Anh đã nói với Cường Tử rồi.”
Trần Nham gật đầu.
Trên ban công mơ hồ có mùi nước khử trùng. Tôn Bằng uống ngụm nước, để cái cốc lên trên bệ cửa sổ, nói bằng giọng rất thấp, “Lần sau có chuyện gì nữa thì báo cho anh biết trước tiên.”
Trong cái nhà này gần như không có một người đàn ông có thể dựa vào, vừa rồi cô nghiêm khắc giống như một bậc trưởng bối vậy.
Trần Nham nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, ậm ừ “ừm” một tiếng.
Đồng ý ngoài miệng, nhưng cô cũng không biết mình có làm được hay không. Bước đi trên con đường này, chỉ có dấu chân của chính mình, không biết chia sẻ lo âu gì với người khác, cũng không quen dựa dẫm vào ai.
Khăn lông đang nhỏ nước tí tách xuống sàn nhà.
Tôn Bằng nhìn cô, bàn tay đặt trên gáy cô xoa một cái, “Còn giận anh sao?”
“Chưa đến mức giận…”
Trần Nham nhớ lại cảnh tượng buổi sáng, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trong veo.
“Lúc đó em chỉ không dám nghĩ sâu xa, anh còn chuyện nào khác giấu em hay không, nên có hơi sợ… Vốn là định chiến tranh lạnh với anh mấy ngày, nhưng bây giờ có lẽ cũng chẳng còn sức nữa.”
Cô cười gượng một cái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa hai người đột nhiên yên tĩnh, bọn họ đều giống như đang suy tư.
Tôn Bằng vươn tay ôm bả vai cô, không giải thích điều gì mà chỉ nói, “…. Anh xin lỗi.”
Trần Nham khẽ dựa đầu vào hõm vai anh, giọng nói êm dịu, “Em biết anh không sợ chịu khổ, gia đình em như thế nào thì anh cũng thấy rồi, em cũng không sợ chịu khổ. Nhưng buổi sáng em thấy anh như vậy, trong lòng rất xót xa. Nếu như hai người ở bên nhau mà khổ cực như thế, thì còn ý nghĩa gì nữa… Có đúng không?”
Trái tim Tôn Bằng như được cô xoa nhẹ một cái, hồi lâu sau, anh nói, “Sau này sẽ không thế nữa.”
Sáng sớm hôm sau, khi mẹ Trần mang đồ ăn sáng tới thì Tôn Bằng đã rời khỏi. Nhưng buổi trưa anh lại đến.
Mấy ngày nay, Tôn Bằng đặt hết tâm tư vào bệnh viện, chuyện vặt vãnh trong cửa hàng giao cả cho Cường Tử lo liệu. Cường Tử đã thôi việc, chuẩn bị làm cùng anh.
Trước kia Trần Nham luôn tính toán tìm một cơ hội chính thức giới thiệu Tôn Bằng với người nhà, đột nhiên xảy ra chuyện nên bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Khoảng trống này, cô không nói gì với người thân, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Mẹ Trần cũng không hỏi thêm, ngược lại đối với Tôn Bằng rất khách sáo.
Mấy ngày nay, tinh thần ông ngoại Trần Nham đã khá hơn rất nhiều, nhưng bác sĩ nói vị trí nhồi máu não không tốt lắm, cứu sống người lại được, nhưng chức năng ngôn ngữ bị tổn thương, thần kinh nửa bên trái cũng xảy ra vấn đề, trong một khoảng thời gian ngắn không cử động được, cần thời gian điều dưỡng rất dài. Sợ y tá chăm sóc không tỉ mỉ, nên gia đình Trần Nham luôn thay phiên nhau trực đêm.
Tối hôm nay, Tôn Bằng bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi hết, một mình mình trông coi.
Giường phía trước cũng có bệnh nhân vào ở, người thân nghe bọn họ nói mấy câu, không nhịn được nói xen vào, “Mấy người yên tâm đi, đàn ông trông nom ông cụ cũng tiện hơn một chút. Tôi thấy chàng trai tỉ mỉ lắm đấy.”
Mẹ Trần hơi ngượng, Trần Nham thì không hề gì, trước khi đi dặn dò, “Anh đừng lơ là nhé, ban đêm ông sẽ thức hai lần.”
Tôn Bằng nói, “Anh biết, em yên tâm đi.”
Nửa đêm, ông cụ đột nhiên tỉnh lại, ở trên giường phát ra vài tiếng.
Tôn Bằng đang dựa trên cái giường nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra.
Anh đi tới bên giường, trong bóng tối, ánh mắt ông cụ có phần lờ đờ, nhìn anh đăm đăm. Mấy ngày nay, ông đối với anh đã không còn xa lạ gì.
Tôn Bằng vặn bật đèn ngủ đầu giường.
“Đi vệ sinh ạ?” Anh hỏi.
Miệng ông cụ giật giật, chỉ phát ra mấy tiếng thì thào.
Tôn Bằng xoay giường lên một nửa, tìm được cái bô, giúp ông làm xong, anh cầm tới toilet rửa sạch, rửa tay rồi đi vào.
Anh rót một ít nước nóng vào cốc thủy tinh, khuấy bằng cái muỗng inox, “Uống ít nước rồi ngủ tiếp ạ?”
Ông cụ gật đầu.
Bác sĩ dặn dò phải cho ông uống nhiều nước. Nhưng chức năng nuốt của ông cũng bị ảnh hưởng một phần, ăn cơm uống nước đều bị sặc, nên chỉ có thể dùng muỗng đút bên miệng từng chút một.
Đút một lúc lâu, Tôn Bằng nhìn cái cốc, cũng chỉ là lượng một ngụm nhỏ của người bình thường.
Nhìn kĩ ông, không có gì khác thường, Tôn Bằng lại giúp ông xoay giường xuống, đắp chăn kín cho ông, tắt đèn.
Nằm trở lại trên chiếc giường nhỏ, anh gối đầu lên hai tay, tỉnh ngủ hoàn toàn.
Nghe tiếng hít thở dần đi vào giấc ngủ của ông cụ trên giường, anh nhìn trần nhà, suy nghĩ liệu Trần Nham có đang ngủ say hay không.
Bình luận truyện