Cơn Mưa

Chương 33: Đêm tĩnh lặng



Máy sưởi chỉnh nhiệt độ cao, vào nửa đêm, Tôn Bằng ngủ cả người đổ đầy mồ hôi, trở mình mấy lần.

Quần giống như bị buộc vào chân, rất khó chịu, cuối cùng thức dậy vì bực bội.

Khi thức dậy, đầu anh vẫn còn rất nặng, đã gần tỉnh rượu nhưng cổ họng khô khốc.

Anh quay đầu nhìn, Trần Nham ngủ trên chiếc giường bên cạnh, đưa lưng về phía anh, một cánh tay để ngoài chăn, mái tóc đen che khuất nửa bờ vai.

Mùi trong phòng rất tệ, mùi trên người anh còn tệ hơn.

Anh khẽ khàng xuống giường, vén rèm cửa sổ, đường phố vẫn đang đắm chìm trong màn đêm mờ mịt. Anh mở hé cửa sổ để thay đổi không khí, dựa vào ánh trăng màu trắng nhìn thấy chai nước khoáng chưa mở trên bàn, uống hơn nửa chai, rồi đi vào nhà tắm.

Khi Trần Nham mở mắt ra, Tôn Bằng đang ngồi yên dưới đất bên đầu giường cô. Anh nhìn cô, một tay khoác bên thành giường.

Anh có vẻ như vừa tắm xong, khoác chiếc áo choàng tắm rộng rãi, giọt nước phủ trên tóc, trên khuôn mặt, lông mày và lông mi đều ẩm ướt.

Ánh sáng trắng nhàn nhạt trôi nổi trong phòng, ánh mắt anh dịu dàng như thế, đến mức trong khoảnh khắc cô đột nhiên thức dậy từ trong mộng, không hề hoang mang và sợ hãi.

Anh không ngờ cô sẽ thức dậy đột ngột như vậy.

Một bên má cô đang đè mái tóc dính vào gối, cô mở to mắt, bình thản yên lặng đón nhận cái nhìn chăm chú của anh.

Anh nhìn đôi mắt trong veo ấy, nhớ lại dáng vẻ rơi lệ của cô.

Khi đang lặng yên, anh vươn tay sang, vén tóc cô ra sau, bàn tay lưu lại trên gò má cô.

Lòng bàn tay chai sần mang theo chút ấm áp, cô khẽ chớp mắt, một phần quyến luyến tăng thêm trong ánh mắt.

Trong lòng Tôn Bằng rung động, nhìn cô có phần mê mẩn, ngón tay cái vuốt khóe môi cô, lấn người tới, nhẹ nhàng hôn cái trán xinh đẹp của cô một cái, rồi lại hôn chóp mũi cô, phần môi trên vểnh lên.

Ba nụ hôn này đều rất nhẹ nhàng rất khẽ khàng, tựa như lông vũ vậy, đôi chút nóng bỏng lướt qua.

Khi anh sắp rời khỏi, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, im lặng kéo anh về phía mình.

Chiếc chăn mềm mại trượt xuống một nửa.

Anh ôm cô, bàn tay chạm đến bờ lưng mịn màng.

“Muốn sao?” Anh hỏi.

Trần Nham không lên tiếng.

Cằm anh cọ cổ cô một cái. Anh dang tay cởi áo choàng tắm, lên giường nằm bên cạnh cô.

Giường khẽ kêu cọt kẹt một tiếng, trong chăn, anh ôm trọn lấy cô. Trượt xuống dưới, hôn lên những đường cong quen thuộc với trái tim kia, vuốt ve, chậm rãi tìm kiếm sự ẩm ướt một cách kềm chế.

Cảm giác lên lên xuống xuống, Trần Nham cong người nghiêng đầu đi, nhìn về phía khoảng sáng nhạt lay động trên tường.

Ánh sáng lập lòe ấy hắt vào từ ngoài cửa sổ cùng gió, giống như những gợn sóng gần tan đi trên mặt hồ, giống như tầng tầng cảm giác chi tiết mà mãnh liệt dâng lên trong thân thể giờ phút này. Cô khẽ nhếch môi, trong sự hỗn loạn bắt lấy vai anh.

Anh tiến tới, nhấc một bên chân cô lên, chậm rãi đưa mình vào thân thể cô.

Trong sự chuyển động nhịp nhàng, cánh tay đang quấn lấy eo cô của anh bỗng buông ra, anh hất tấm chăn phủ trên người bọn họ, thoắt cái cảm giác mát lạnh tràn tới. Anh dùng sức nắm một bầu ngực của cô.

“Hôn anh…”

Anh cố ý rời cơ thể mình xa cô hơn một chút, gan bàn tay khẽ kẹp cằm cô, cánh tay đẫm mồ hôi đè trước người cô.

Cô cúi đầu, bờ môi đến gần xương quai xanh của anh, dùng đầu lưỡi chạm lên, trêu ghẹo một cách vụng về.

Anh giữ cổ cô bắt cô ngẩng đầu, hôn một cách dữ dội.

Trong sự chiếm đoạt của anh, cô mở rộng thể xác và tâm hồn, giao phó trọn vẹn nơi chân thành nhất, riêng tư nhất của mình, không giữ lại một chút nào.

Làm tình là chuyện thân mật nhất, vui sướng nhất, nhưng trong lòng lại có một phần bi thương, đó là sự cô độc và do dự không cách nào sẻ chia cùng anh.

Đó là cảm giác như thế nào?

Vùi sâu trong tiết tấu mà mình không thể nào điều khiển, trong khoảnh khắc đau đớn muốn đẩy anh ra, cô muốn ôm nhau chặt hơn, sâu vào nơi bí ẩn hơn.

Mỗi một lần đủ đầy đều kèm theo nỗi trống rỗng rời khỏi, sau mỗi khoái cảm đều là ánh lửa lập lòe chóng tàn. Rõ ràng đang hoan ái, nhưng lại cảm thấy không đủ, chưa đủ, vẫn chưa đủ. Hết thảy ý nghĩa thế tục đều hóa thành hư không, trong thân thể chỉ còn lại nỗi mê luyến, ham muốn tình dục, hoặc là sự chiếm giữ còn sâu sắc hơn tình dục.

Khi em không được anh chiếm giữ, thì đó là nỗi mất mát của em.

Gió lớn nổi lên bên ngoài, một góc rèm cửa sổ bay phần phật, cuốn vào một cơn gió lạnh.

Anh nằm ngửa, đầu cô gối lên trên bụng anh, để mặc cho mái tóc dài xõa trên người anh.

Một lúc lâu sau, anh nhấc nửa người lên, kéo chăn qua đắp cho cô.

“Nóng…” Cô đẩy ra.

Cả người đã ướt đẫm mồ hôi, nên cô chỉ muốn hóng gió một chút.

“Đắp bụng đi…” Anh kéo một góc chăn, che phần bụng của cô.

Cô nóng thật nên khẽ cử động, để tấm chăn trượt xuống không để lại dấu vết.

Anh ôm người cô kéo cô lên, ôm lấy vai cô, khoác tay trên eo cô, như có như không che kín phần bụng của cô.

“Ngủ đi. Đặt đồng hồ báo thức, sáng sớm anh giúp em về nhà lấy đồ, rồi để ở phòng bảo vệ chỗ em.”

“Kể cho em nghe chuyện trước đây của anh đi…”

Cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

“Muốn nghe cái gì?”

“Ừm… Từng làm công việc gì?”

Anh thấy cô đã buồn ngủ, kéo chăn qua đắp cho cô.

Anh ngẫm nghĩ, khẽ nói, “Nhiều lắm… Khi vừa rời khỏi nhà, đi làm ở Thâm Quyến chung với người khác, suýt chút nữa thì gia nhập băng đua motor rồi. Quá trẻ nên dễ bị gạt.”

Trẻ tuổi, một mình ở nơi đất khách quê người, trò giải trí cũng ít, người đi làm công chạc tuổi anh hẹn anh buổi tối cùng đi đua xe. Anh không có motor riêng, nên bọn họ cho anh mượn xe chạy. Quen biết nhau rồi, buổi tối một ngày ở bên ngoài, lái đến giữa đường, bọn họ đột nhiên nói với anh, có một cách lái xe kiếm tiền, có muốn làm cùng không. Anh hỏi là gì, bọn họ cười cười, không nói gì cả, chỉ nói là rất dễ, bảo anh đi theo xem.

Trên đường, ven lộ có một người phụ nữ vừa đi vừa gọi điện thoại, bọn họ chợt tăng tốc lao lên giật túi xách của cô ấy.

Người phụ nữ hoảng sợ giữ chặt bảo vệ chiếc túi, giằng co với bọn họ. Có một người không biết móc từ đâu ra một con dao găm, quơ lung tung mấy cái về phía cô ấy, la lớn mấy tiếng.

Nhìn người phụ nữ đang chảy máu kêu thảm thiết, Tôn Bằng ở cách xa mấy mét lúc đó đã ngẩn người, phản ứng hai giây mới tăng hết tốc độ đuổi theo.

Mấy người đó chạy đi thật xa mới dừng lại, trên khoảng đất trống cười ha hả chia chiến lợi phẩm.

Một người trong đó lấy một tờ năm mươi đồng và một lọ kẹo cao su đã ăn một nửa trong túi xách đưa cho anh, cười nói, “Cho cậu một ít lấy may này, sau này mọi người chơi với nhau, còn nhiều đồ tốt hơn nữa.”

Anh không lấy, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.

Một người chơi khá thân với anh cười cười với anh, “Làm gì đó, khiếp sợ rồi à, còn không lấy đi.”

Anh sửng sốt một chút, xoay người định đi.

Mấy người kia nhìn nhau một cái, ung dung tiến lên trước chặn anh lại, thay đổi sắc mặt, “Có ý gì đó?”

Anh nói, “Tôi không làm.”

“Mẹ nó mày nói không làm là không làm à? Nói lại lần nữa cho ông nghe thử xem?”

Anh nhắc lại lần nữa, “Không làm.”

Đều là thanh niên chừng 20 tuổi, hai người trong đó tiến lên đánh anh. Anh tướng tá cao lớn, bọn họ thoáng cái đã không khống chế được anh, tất cả cùng lên, vây anh dưới đất đấm đá.

Đang trong cơn giận dữ, có người muốn dùng dao, bị người dẫn anh nhập bọn ngăn lại.

“Bỏ đi bỏ đi, đừng gây ra án mạng.”

“Mẹ nó chứ, nói bỏ là bỏ à? Nó nói ra thì làm thế nào?”

Người nọ đạp anh một đạp thật mạnh, “Nó nói với ai chứ, cái thằng chết nhát.”

Có những con đường không phải do con người lựa chọn. Thế gian hỗn loạn có quá nhiều cám dỗ và biến số, khi bạn ý thức được bạn đang đi sai đường, cảm thấy mình không thể nào quay lại, thật ra bạn có thể quay trở lại.

Chẳng qua là con đường trở về rất gian khổ, rất khó khăn, nên bạn sợ hãi. Nhưng hãy cắn răng, đương đầu vượt qua, bạn sẽ trở lại.

Mấy chiếc motor rừm rừm chạy đi, anh chịu đựng đau đớn bò dậy từ dưới đất, người không có một xu, nửa đêm mới về đến nhà trọ.

Sau lần đó, chỉ cần nghe ai nói làm chuyện kiếm tiền nhanh, anh đều sẽ đề phòng.

Theo đà tăng lên của tuổi tác và kinh nghiệm, những người gặp sau này, ai là người ngay thẳng, ai không đàng hoàng, anh nhìn gần hai lần là phân biệt được.

Con đường phía sau tuy vẫn gập ghềnh, nhưng cũng coi như bình an. Xã hội này, chỉ cần chịu khổ, muốn kiếm tiền không khó. Chuyển qua hai thành phố, cuộc sống yên ổn hơn một chút, anh về quê dẫn Tôn Phi đi.

Người nhà vốn còn giục anh về kết hôn, sau khi anh dẫn Tôn Phi đi, thì bọn họ lại không giục nữa.

Người ngoài nhìn vào, Tôn Phi là một gánh nặng. Đối với anh mà nói, Tôn Phi chính là người bầu bạn nơi đất khách quê người của anh.

Sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần lên.

Tôn Bằng nhìn người ngủ yên trong vòng tay, trong lòng thấy an bình.

Có lẽ, ông trời đúng là có mắt.

Ông rõ ràng đang nhìn bạn tiến về phía trước, biết rõ hết thảy lựa chọn trong lòng bạn. Ông giấu thứ tốt nhất ở một nơi nào đó, nếu bạn đi nhầm đường, thì vĩnh viễn sẽ không gặp được.

Khi Trần Nham thức dậy, Tôn Bằng đã đi mất.

Cô tắm rửa mặc quần áo, nói mấy câu với Cường Tử, Tôn Phi vừa mới dậy ở phòng bên cạnh, rồi đi thẳng đến nhà đài.

Họp cuộc họp chọn đề tài buổi sáng xong, một nữ đồng nghiệp nói với cô, “Hôm nay tâm trạng trông khá quá nhỉ, có chuyện gì vui sao?”

“Hả?”

“Khi họp, không biết đã cười ngây ngô bao nhiêu lần rồi.”

Trần Nham cười cười, không nói gì.

Buổi sáng làm việc xong, cô muốn gọi điện thoại cho Tôn Bằng, đột nhiên nhớ ra di động của anh bị đồn cảnh sát tịch thu, vẫn chưa lấy lại. Cô gọi cho Cường Tử hỏi anh có ở quán không, định đi với anh tìm luật sư Hầu một chuyến, theo sát diễn biến mới nhất của vụ án.

Ai ngờ anh không có ở quán.

Trần Nham hơi hoang mang: Anh có thể chạy đi đâu? Về nhà rồi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện