Con Nhà Giàu

Chương 1233: 1233: Chương 1221





Tần Nhã nhìn thấy Trần Lạc Thần liền bật khóc, lập tức rơi lệ.

“Là tôi! Tôi xin lỗi, tôi đến muộn! Tôi thật sự xin lỗi!”
Trần Lạc Thần ôm lấy Tần Nhã, đau lòng không chịu nổi định hấp diêm nhưng đông người quá, xấu hổ nên chỉ ôm vào lòng.

“Tình huống gì vậy? Thác Bạt thiếu gia?”
“Đúng vậy, muốn lấy được cô gái này thì phải đấu giá bằng tiền.

súc vật gì đây, ăn mặc như thế này, chẳng lẽ là muốn trộm mỹ nhân sao?”
Nhiều khán giả già trẻ nhìn thấy hành động của Trần Lạc Thần cũng không khỏi bất bình.

“Thực sự là muốn cái chết.

Không biết làm sao loại thứ này lại xuất hiện trên tàu lớn của chúng ta.

mọi người nhớ kỹ, đợi chút nữa Thác Bạt đại thiếu co hỏi tội, tuyệt đối không được nói hắn cùng chúng ta có quen biết!”
Long Phỉ Phỉ khinh thường liếc nhìn Trần Lạc Thần trên sân khấu.


” Vị huynh đệ kia ơi, nhìn bộ dạng này dường như quá nóng vội rồi đấy? Cái cô nàng này giá khởi điểm là năm ngàn vạn là 50 triệu đấy, ngươi có tiền để đáu giá không? Haha!”
Bạt Kiệt chế nhạo.

Còn Trần Lạc Thần thì trực tiếp phớt lờ Thác Bạt Kiệt và từ từ nhấc Tần Nhã lên: ” những Người khác đâu? Sao Chỉ có mình ngươi
?”
Trần Lạc Thần hỏi.

“Ừ, mấy người bọn họ, bọn họ bị bọn người kia bắt đi rôi, Thác Bạt gia tộc, và cùng bọn kia đều là người xấu có lui tới, Thác Bạt Kiệt này mua em từ tay bọn người kia! Còn định làm nhục ta mấy lần, huhu để tôi đi chết đi!”
Tần Nhã khóc.

” Thì ra là thế, tốt Tiểu Nhã, không sao rồi, mọi chuyện đã qua, đi thôi!”
Trần Lạc Thần vỗ vỗ vai Tần Nhã, ôm nàng rời đi.

“Hả? Tên khốn kia từ đâu tới, ngươi không coi ta là không khí sao, ngươi có biết, đây là địa bàn của ai không?”
Thác Bạt Kiệt nhìn Trần Lạc Thần bỏ qua chính hắn cùng Tần Nhã rời đi, lập tức mất mặt.


Lúc này tức giận nói.

“Thác Bạt, chuyện là như vậy, ta trước tiên muốn đem bằng hữu trở về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm các ngươi Thác Bạt gia tộc!”
Trần Lạc Thần quay lại, nhẹ nói.

“Hahahaha!”
Ngay khi câu nói này được đưa ra, khán giả đã bật cười.

“Nam nhân này thật ngốc? Ngươi cho rằng bản thân mình là cái gì?”
Có người dở khóc dở cười, lại có thể có người dám tìm Thác Bạt gia tộc chọc giận.

“CMN, người này nhất định là bị thần kinh, Phỉ Phỉ nói đúng, đừng nói chúng ta có quen biết hắn!”
Mã Bình cũng không nói nên lời.

“Ha ha, ngươi thật là tốt bụng, vị thiếu gia này, ngươi nghĩ hôm nay ta cho ngươi đem Tần Nhã đi sao?”
Bạt Kiệt ngẩng đầu cười nói.

Không lâu sau, bảy người áo đen không biết từ lúc nào xuất hiện, trực tiếp vây quanh Trần Hạo.

“Ta sẽ cho bọn họ chém ngươi thành nhiều mảnh!”
Thác Bạt Kiệt gắt lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện