Còn Nhớ — Nhâm Bình Sinh Hệ Liệt (Phiên Ngoại)
Chương 5
Đó là những ký ức khi xưa của bọn họ, những ký ức y không còn nữa, nhưng hắn lại vĩnh viễn không thể quên.
“Ngươi còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói, phải biến những thứ không vui trở nên thú vị!”
“Ngươi còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói, một ngày nào đó sẽ lang bạt đến góc biển chân trời!”
Hắn không ngừng nói, không cẩn thận, vẫn để những giọt nước mắt ấm áp làm phỏng mặt. Rốt cuộc hắn đã rõ ràng ý nghĩa câu nói kia, “Nhân thế thống khổ nhất không phải là sinh ly tử biệt, mà là bị lãng quên!”
Quá khứ của bọn họ, hắn đều nhớ, mà y đều quên! Thế rồi, bọn họ mãi mãi cũng không cách nào chứng minh, khoảng thời gian đã từng bên nhau ấy là thật hay không thật.
Thế rồi, bọn họ đều ngủ, bởi vậy, đã lỡ dịp nhận biết ánh mặt trời hôn lên gương mặt ai trước.
Khi hắn tỉnh dậy, nghiêng đầu qua nhìn y, trên gương mặt đó vẫn là nụ cười ấm áp. Hắn nắm tay y thật chặt, đầu ngón tay truyền đến hơi lạnh. Hắn mở miệng, liều mạng hô hấp mùi vị ánh mặt trời.
“Ngươi còn nhớ không? Ta đã từng nói, ánh mặt trời là thứ không thể diễn tả bằng lời, mà phải trực tiếp cảm nhận!”
Hắn vẫn còn nhớ, y đã từng hôn môi hắn; đôi tay lạnh lẽo kia, cũng từng ôn nhu choàng lên vai hắn. Bọn họ cũng từng mặc sức uống rượu dưới trăng, bọn họ cũng từng túng mã giang hồ. Bọn họ đã từng trải qua những thử thách sinh tử, hắn đã từng dùng kiếm để lại vết thương trên người y, y cũng từng làm hắn bị thương như vậy, nhưng những thử thách ấy, xưa nay cũng chẳng thể chia lìa họ.
Hắn đột nhiên, rất muốn nói cho y, cho dù đêm trăng hôm đó, Cự Khuyết đã từng xuyên qua lồng ngực hắn, hắn cũng chưa từng đau, vẫn chưa từng…
Hắn nhìn ánh mặt trời từng điểm từng điểm đem toàn thân y đều nhuộm thành màu vàng!
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được bàn tay bị mình nắm chặt, lúc này đang gắt gao nắm lại, mười ngón dây dưa, triền miên ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
“Gọi ta Ngọc Đường!”
Y cười…
“Gọi ta Ngọc Đường!”
Y cười, khẽ hé môi…
“Gọi ta Ngọc Đường!”
Y cười, nhẹ nhàng gật đầu…
“Gọi ta… ”
“Ngọc Đường~ ”
Ngươi còn nhớ sao…
Phải, ta, còn nhớ… chúng ta…
“Ngươi còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói, phải biến những thứ không vui trở nên thú vị!”
“Ngươi còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói, một ngày nào đó sẽ lang bạt đến góc biển chân trời!”
Hắn không ngừng nói, không cẩn thận, vẫn để những giọt nước mắt ấm áp làm phỏng mặt. Rốt cuộc hắn đã rõ ràng ý nghĩa câu nói kia, “Nhân thế thống khổ nhất không phải là sinh ly tử biệt, mà là bị lãng quên!”
Quá khứ của bọn họ, hắn đều nhớ, mà y đều quên! Thế rồi, bọn họ mãi mãi cũng không cách nào chứng minh, khoảng thời gian đã từng bên nhau ấy là thật hay không thật.
Thế rồi, bọn họ đều ngủ, bởi vậy, đã lỡ dịp nhận biết ánh mặt trời hôn lên gương mặt ai trước.
Khi hắn tỉnh dậy, nghiêng đầu qua nhìn y, trên gương mặt đó vẫn là nụ cười ấm áp. Hắn nắm tay y thật chặt, đầu ngón tay truyền đến hơi lạnh. Hắn mở miệng, liều mạng hô hấp mùi vị ánh mặt trời.
“Ngươi còn nhớ không? Ta đã từng nói, ánh mặt trời là thứ không thể diễn tả bằng lời, mà phải trực tiếp cảm nhận!”
Hắn vẫn còn nhớ, y đã từng hôn môi hắn; đôi tay lạnh lẽo kia, cũng từng ôn nhu choàng lên vai hắn. Bọn họ cũng từng mặc sức uống rượu dưới trăng, bọn họ cũng từng túng mã giang hồ. Bọn họ đã từng trải qua những thử thách sinh tử, hắn đã từng dùng kiếm để lại vết thương trên người y, y cũng từng làm hắn bị thương như vậy, nhưng những thử thách ấy, xưa nay cũng chẳng thể chia lìa họ.
Hắn đột nhiên, rất muốn nói cho y, cho dù đêm trăng hôm đó, Cự Khuyết đã từng xuyên qua lồng ngực hắn, hắn cũng chưa từng đau, vẫn chưa từng…
Hắn nhìn ánh mặt trời từng điểm từng điểm đem toàn thân y đều nhuộm thành màu vàng!
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được bàn tay bị mình nắm chặt, lúc này đang gắt gao nắm lại, mười ngón dây dưa, triền miên ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
“Gọi ta Ngọc Đường!”
Y cười…
“Gọi ta Ngọc Đường!”
Y cười, khẽ hé môi…
“Gọi ta Ngọc Đường!”
Y cười, nhẹ nhàng gật đầu…
“Gọi ta… ”
“Ngọc Đường~ ”
Ngươi còn nhớ sao…
Phải, ta, còn nhớ… chúng ta…
Bình luận truyện