Con Rể Là Thần Y
Chương 268
Tiền Đại Sơn cẩn thận mà đánh giá vài lần, tên nhóc này dù nhìn thế nào cũng không giống là kẻ có tiền.
Cộng hết đồ toàn thân trên dưới, trị giá cũng không vượt qua ba chữ số, hắn ta cá là tiền trong túi của tên này tuyệt đối không vượt qua một nghìn tệ.
Tên Tiền Đại Vỹ này cũng vậy, vì phùng má giả làm người mập, hắn kéo đám bạn của mình vào để xem hắn chế nhạo này hai tên này như thế nào.
“Ông chủ nhỏ à nhìn cậu trẻ như vậy, là phú nhị đại nhà nào đấy?”
Trừ bỏ phú nhị đại thì hắn ta nghĩ không ra người trẻ tuổi như vậy sao có thể có nhiều tài sản như vậy được, nếu tên nhóc này đúng là một phú nhị đại thì hắn ta có thể lôi kéo người vào trận doanh của mình.
Nếu không phải, vậy thì ha hả.
“Tôi tự tay mình gây dựng sự nghiệp!”
Tiền Đại Vỹ nói, đừng tưởng rằng ông ta không thấy sự khinh thường trong mắt của hắn ta.
Đầu cơ trục lợi sắt thép kiếm được một chút tiền lời, quay đầu liền quên hết tất cả.
Phỏng chừng toàn thân trên dưới của hắn ta cộng lại cũng không bằng một phần của ông chủ.
Rốt cuộc thì người vừa ra tay là quăng hơn trăm triệu tệ ở nơi này, thậm chí là thành thị lớn hơn đi nữa phỏng chừng cũng không nhiều lắm.
Đừng nhìn những có nhiều lão bản sở hữu khối tài sản hơn trăm triệu tệ như thế thật ra đều là bất động sản cả, muốn thật sự khiến cho bọn họ tùy tay lấy ra một trăm triệu thì thật tế đúng là không ai có thể lấy ra.
“Hả, ông vừa mới nói gì đấy, thì ra là tự mình xây dựng sự nghiệp à, hiện tại làm ăn có vẻ như không khấm khá lắm nhỉ? Chút quần áo tử tế cũng không mua được cơ mà.”
Tiền Đại Sơn thực đồng tình nói.
Lâm Thần cau mày, nhịn không được cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Lúc trước bảo vì vấn đề quần áo không gặp rắc rối gì, nên mãi cho đến tận bây giờ anh mới bắt đầu chú ý đến phương diện này.
Tuy nói bộ đồ anh đang bận chỉ là loại mặc cho thường ngày, nhưng giá của chiếc áo này cũng đủ để anh mua một căn phòng ở trung tâm thành phố mà không hề hấn gì.
Đây chính là mẫu thiết kế của nhà thiết kế nổi danh của Mỹ, dùng tơ tằm thiên nhiên mà định chế kiểu dáng cho riêng anh, mặc vào đi vừa không ảnh hưởng đánh nhau lại thoải mái.
Cho nên anh cũng đặt làm vài bộ, mặc vô cùng thoải mái, hơn nữa cũng không hiếm lạ.
Chính yếu chính là tính chất nhẹ của nó, mặc vào mà cảm giác như không mặc gì, lúc đánh nhau cũng có thế thoải mái co giãn khiến anh cảm thấy thực không tồi.
nó cũng không hề kém cạnh với giày da tây trang của những người này, tại sao lại đi đến nơi nào cũng bị chê cười như thế.
Lâm Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Sự tình cần làm cũng đã làm, mọi thứ cũng đã chuẩn bị tốt, chúng ta đi thôi.”
Tiền Đại Vỹ gật gật đầu.
Nhưng bọn họ vừa muốn nhấc chân rời đi trước Đại Sơn liền chắn đường bọn họ, lấy từ trong túi ra ví da màu cà phê, bên trong có một xấp tiền mặt thật dày.
Chỉ thấy hắn ta lấy tiền ra, phe phẩy trên tay: “Đừng nói là tôi không có chiếu cố mấy người, xấp này hơn một vạn tệ, cũng đủ cho mấy người tiêu dao một đoạn thời gian.”
“Tiền Đại Sơn, cậu đừng khinh người quá đáng!”
Tiền Đại Vỹ không thể nhịn được nữa.
“Đây là cách để cậu nói chuyện với anh trai mình à?”
“Đúng vậy đó, anh trai cậu có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại có thể nói anh trai mình như thế?”
“Lúc trước ba mẹ cậu mất từ sớm, trừ bỏ người dì ở ngoài, không phải chỉ có mỗi anh trai nâng đỡ cho cậu sao?”
“Đừng làm bạch nhãn lang, hãy tự biết ơn anh trai mình đi!”
Những thân thích, chị một lời anh một câu.
Khi cậu giàu có, mọi người đều sẽ tới nịnh bợ cậu, thậm chí những lời nói vô tình, sắc mặt lấy lòng, lời nói êm tai đều rõ ràng trước mắt.
Nhưng khi cậu gặp nạn, không chỉ kéo chân một phen, ngược lại còn ước gì có thể một chân dẫm chết cậu, không cho cơ hội để thở dốc.
Tiền Đại Sơn ở bên cạnh đắc ý dào dạt mà nhìn, hắn ta chính là hưởng thụ loại thời khắc được mọi người truy phủng này, quả thực vô cùng mỹ diệu.
“Vừa nãy nghe anh nói mới mở một công ty nhỏ, tên là gì?”
Lâm Thần quay đầu hỏi.
“ Là Văn phòng Đại Sơn!”
Hắn ta đắc ý dào dạt trả lời.
Tuy nói chỉ là một cái công ty nho nhỏ, nhưng chỉ cần hoạt động thì mỗi năm thu vào hai mươi mấy vạn cũng không thành vấn đề.
Tại địa phương nhỏ này, ăn uống cực kỳ dư dả.
Lâm Thần móc ra điện thoại, gọi cho Bạch Cốt: “Có một người tên là Tiền Đại Sơn, trên danh nghĩa hắn ta có một công ty tên là Văn phòng Đại Sơn, làm nó lập tức biến mất cho tôi!”
Giọng của anh không thấp, Tiền Đại Sơn nghe rành mạch.
Nhìn bộ dáng giả vờ ta đây của nah, Tiền Đại Sơn cười đến ruột gan đứt từng khúc.
“Tôi nói này người anh em, cậu giả vờ cũng giống thật quá đi, còn muốn phòng làm việc của tôi lập tức biến mất?”
Hiện tại khoác lác không tốn tiền, dẫn tới hiện tại người trẻ tuổi cũng không thèm lựa lời mà nói.
“Không nói thì cậu cũng không biết, nếu không có bản lĩnh liền thì cũng đừng có giả vờ tai to mặt lớn, bằng không bị chê cười chỉ có thể là cậu…”
Ngay lúc hắn a đang nói hăng say, điện thoại trong túi liền vang lên.
Hắn ta đầy mặt tươi cười tiếp điện thoại, nhưng đến khi nghe được nội dung bên kia nói, tươi cười trong nháy mắt đọng lại.
Mọi người đều không rõ đã xảy ra việc gì, chỉ nhìn thấy hắn ta lúc đầu kiêu ngạo không thôi, bước trầm trọng từng bước đi đến bên cạnh Lâm Thần.
Bùm một tiếng trực tiếp quỳ xuống, ngoài ý liệu của mọi người, hắn ta dứt khoát kêu một tiếng: “Ông nội ơi, là cháu có mắt mà không thấy Thái Sơn, đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, đừng so đo những lời lúc nãy của kẻ ngu ngốc này, ngài xem tôi là cái rắm mà thả một con đường đi!”
Một giây trước, bí thư gọi điện thoại đến, báo là những tin tức xấu của văn phòng đều bị phơi bày.
Không chỉ có thế, bên tài chính liên tiếp xuất hiện vấn đề, tất cả đều sụp đổ.
Thật sự chỉ trong thời gian một phút, một chút cơ hội phản ứng khẩn cấp cũng không cho hắn ta.
Tiền Đại Sơn trong một giây mới ý thức được bản thân hắn ta đã chọc phải quái vật, hiện tại quỳ xuống dập đầu, hận chính bản thân mình chậm chạp.
“Bên Đại Sơn xảy ra chuyện gì?”
Trưởng bối bên cạnh còn không rõ nguyên do.
Tiền Đại Sơn một phen đẩy người ra: “Đừng động vào tôi, là tôi tự làm tự chịu.”
Hắn ta vừa nói vừa tự tát mặt mình, ý đồ giành được sự đồng tình.
“Cho cậu ba giây để biến khuất mắt tôi, bằng không tài sản trên danh nghĩa của cậu cũng không giữ được!”
Lâm Thần cúi đầu nhìn hắn ta, cứ việc hắn ta đã cúi đầu khom lưng bày ra một bộ đáng thương vô cùng, nhưng cũng không giành được sự đồng tình của bất kỳ kẻ nào.
Hắn ta lúc này không còn dám nghi ngờ lời nói của Lâm Thần, từ trên mặt đất bò dậy cũng không kịp phủi đi bụi bậm dính trên đầu gối, nhanh như chớp liền chạy xuống núi chỉ chốc lát sau bóng người cũng không thấy.
Lâm Thần thở ra một hơi thật dài, nói với Tiền Đại Vỹ: “Chúng ta đi thôi!”
Tiền Đại Vỹ mặt ngoài không nói, trong lòng lại âm thầm dựng lên một cây ngón tay cái cho anh.
Thật ngầu!
Lúc trước anh làm giám đốc quản lý công ty cũng không có được loại khí phách này.
Làm chuyện gì cũng đều đến cân nhắc lợi hại, vạn vô nhất thất sau đó mới dám phân phó người đi làm.
Quả nhiên là người làm chuyện lớn.
Lâm Thần trở lại khách sạn, cầm lấy quyển sách kia cẩn thận đọc.
Bên trên có một số chữ không còn rõ ràng nhưng cũng có thể mơ hồ hình dung được ý tứ đại khái.
Còn con dao găm kia thì bị anh chôn dưới một gốc đại thụ trong thôn, loại đồ vật mang trên người cũng không an toàn.
Trước khi anh chưa có được tinh thần lực cường đại, thì anh tuyệt đối không dám chạm vào thứ kia.
Nếu lại bị thương đến linh hồn, thật đúng là tìm không được người đến chữa trị.
Sau khi Lâm Thần đọc trong chốc lát, bắt đầu khép lại sách lĩnh ngộ ý tứ bên trong.
Cộng hết đồ toàn thân trên dưới, trị giá cũng không vượt qua ba chữ số, hắn ta cá là tiền trong túi của tên này tuyệt đối không vượt qua một nghìn tệ.
Tên Tiền Đại Vỹ này cũng vậy, vì phùng má giả làm người mập, hắn kéo đám bạn của mình vào để xem hắn chế nhạo này hai tên này như thế nào.
“Ông chủ nhỏ à nhìn cậu trẻ như vậy, là phú nhị đại nhà nào đấy?”
Trừ bỏ phú nhị đại thì hắn ta nghĩ không ra người trẻ tuổi như vậy sao có thể có nhiều tài sản như vậy được, nếu tên nhóc này đúng là một phú nhị đại thì hắn ta có thể lôi kéo người vào trận doanh của mình.
Nếu không phải, vậy thì ha hả.
“Tôi tự tay mình gây dựng sự nghiệp!”
Tiền Đại Vỹ nói, đừng tưởng rằng ông ta không thấy sự khinh thường trong mắt của hắn ta.
Đầu cơ trục lợi sắt thép kiếm được một chút tiền lời, quay đầu liền quên hết tất cả.
Phỏng chừng toàn thân trên dưới của hắn ta cộng lại cũng không bằng một phần của ông chủ.
Rốt cuộc thì người vừa ra tay là quăng hơn trăm triệu tệ ở nơi này, thậm chí là thành thị lớn hơn đi nữa phỏng chừng cũng không nhiều lắm.
Đừng nhìn những có nhiều lão bản sở hữu khối tài sản hơn trăm triệu tệ như thế thật ra đều là bất động sản cả, muốn thật sự khiến cho bọn họ tùy tay lấy ra một trăm triệu thì thật tế đúng là không ai có thể lấy ra.
“Hả, ông vừa mới nói gì đấy, thì ra là tự mình xây dựng sự nghiệp à, hiện tại làm ăn có vẻ như không khấm khá lắm nhỉ? Chút quần áo tử tế cũng không mua được cơ mà.”
Tiền Đại Sơn thực đồng tình nói.
Lâm Thần cau mày, nhịn không được cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Lúc trước bảo vì vấn đề quần áo không gặp rắc rối gì, nên mãi cho đến tận bây giờ anh mới bắt đầu chú ý đến phương diện này.
Tuy nói bộ đồ anh đang bận chỉ là loại mặc cho thường ngày, nhưng giá của chiếc áo này cũng đủ để anh mua một căn phòng ở trung tâm thành phố mà không hề hấn gì.
Đây chính là mẫu thiết kế của nhà thiết kế nổi danh của Mỹ, dùng tơ tằm thiên nhiên mà định chế kiểu dáng cho riêng anh, mặc vào đi vừa không ảnh hưởng đánh nhau lại thoải mái.
Cho nên anh cũng đặt làm vài bộ, mặc vô cùng thoải mái, hơn nữa cũng không hiếm lạ.
Chính yếu chính là tính chất nhẹ của nó, mặc vào mà cảm giác như không mặc gì, lúc đánh nhau cũng có thế thoải mái co giãn khiến anh cảm thấy thực không tồi.
nó cũng không hề kém cạnh với giày da tây trang của những người này, tại sao lại đi đến nơi nào cũng bị chê cười như thế.
Lâm Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Sự tình cần làm cũng đã làm, mọi thứ cũng đã chuẩn bị tốt, chúng ta đi thôi.”
Tiền Đại Vỹ gật gật đầu.
Nhưng bọn họ vừa muốn nhấc chân rời đi trước Đại Sơn liền chắn đường bọn họ, lấy từ trong túi ra ví da màu cà phê, bên trong có một xấp tiền mặt thật dày.
Chỉ thấy hắn ta lấy tiền ra, phe phẩy trên tay: “Đừng nói là tôi không có chiếu cố mấy người, xấp này hơn một vạn tệ, cũng đủ cho mấy người tiêu dao một đoạn thời gian.”
“Tiền Đại Sơn, cậu đừng khinh người quá đáng!”
Tiền Đại Vỹ không thể nhịn được nữa.
“Đây là cách để cậu nói chuyện với anh trai mình à?”
“Đúng vậy đó, anh trai cậu có lòng tốt giúp cậu, sao cậu lại có thể nói anh trai mình như thế?”
“Lúc trước ba mẹ cậu mất từ sớm, trừ bỏ người dì ở ngoài, không phải chỉ có mỗi anh trai nâng đỡ cho cậu sao?”
“Đừng làm bạch nhãn lang, hãy tự biết ơn anh trai mình đi!”
Những thân thích, chị một lời anh một câu.
Khi cậu giàu có, mọi người đều sẽ tới nịnh bợ cậu, thậm chí những lời nói vô tình, sắc mặt lấy lòng, lời nói êm tai đều rõ ràng trước mắt.
Nhưng khi cậu gặp nạn, không chỉ kéo chân một phen, ngược lại còn ước gì có thể một chân dẫm chết cậu, không cho cơ hội để thở dốc.
Tiền Đại Sơn ở bên cạnh đắc ý dào dạt mà nhìn, hắn ta chính là hưởng thụ loại thời khắc được mọi người truy phủng này, quả thực vô cùng mỹ diệu.
“Vừa nãy nghe anh nói mới mở một công ty nhỏ, tên là gì?”
Lâm Thần quay đầu hỏi.
“ Là Văn phòng Đại Sơn!”
Hắn ta đắc ý dào dạt trả lời.
Tuy nói chỉ là một cái công ty nho nhỏ, nhưng chỉ cần hoạt động thì mỗi năm thu vào hai mươi mấy vạn cũng không thành vấn đề.
Tại địa phương nhỏ này, ăn uống cực kỳ dư dả.
Lâm Thần móc ra điện thoại, gọi cho Bạch Cốt: “Có một người tên là Tiền Đại Sơn, trên danh nghĩa hắn ta có một công ty tên là Văn phòng Đại Sơn, làm nó lập tức biến mất cho tôi!”
Giọng của anh không thấp, Tiền Đại Sơn nghe rành mạch.
Nhìn bộ dáng giả vờ ta đây của nah, Tiền Đại Sơn cười đến ruột gan đứt từng khúc.
“Tôi nói này người anh em, cậu giả vờ cũng giống thật quá đi, còn muốn phòng làm việc của tôi lập tức biến mất?”
Hiện tại khoác lác không tốn tiền, dẫn tới hiện tại người trẻ tuổi cũng không thèm lựa lời mà nói.
“Không nói thì cậu cũng không biết, nếu không có bản lĩnh liền thì cũng đừng có giả vờ tai to mặt lớn, bằng không bị chê cười chỉ có thể là cậu…”
Ngay lúc hắn a đang nói hăng say, điện thoại trong túi liền vang lên.
Hắn ta đầy mặt tươi cười tiếp điện thoại, nhưng đến khi nghe được nội dung bên kia nói, tươi cười trong nháy mắt đọng lại.
Mọi người đều không rõ đã xảy ra việc gì, chỉ nhìn thấy hắn ta lúc đầu kiêu ngạo không thôi, bước trầm trọng từng bước đi đến bên cạnh Lâm Thần.
Bùm một tiếng trực tiếp quỳ xuống, ngoài ý liệu của mọi người, hắn ta dứt khoát kêu một tiếng: “Ông nội ơi, là cháu có mắt mà không thấy Thái Sơn, đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, đừng so đo những lời lúc nãy của kẻ ngu ngốc này, ngài xem tôi là cái rắm mà thả một con đường đi!”
Một giây trước, bí thư gọi điện thoại đến, báo là những tin tức xấu của văn phòng đều bị phơi bày.
Không chỉ có thế, bên tài chính liên tiếp xuất hiện vấn đề, tất cả đều sụp đổ.
Thật sự chỉ trong thời gian một phút, một chút cơ hội phản ứng khẩn cấp cũng không cho hắn ta.
Tiền Đại Sơn trong một giây mới ý thức được bản thân hắn ta đã chọc phải quái vật, hiện tại quỳ xuống dập đầu, hận chính bản thân mình chậm chạp.
“Bên Đại Sơn xảy ra chuyện gì?”
Trưởng bối bên cạnh còn không rõ nguyên do.
Tiền Đại Sơn một phen đẩy người ra: “Đừng động vào tôi, là tôi tự làm tự chịu.”
Hắn ta vừa nói vừa tự tát mặt mình, ý đồ giành được sự đồng tình.
“Cho cậu ba giây để biến khuất mắt tôi, bằng không tài sản trên danh nghĩa của cậu cũng không giữ được!”
Lâm Thần cúi đầu nhìn hắn ta, cứ việc hắn ta đã cúi đầu khom lưng bày ra một bộ đáng thương vô cùng, nhưng cũng không giành được sự đồng tình của bất kỳ kẻ nào.
Hắn ta lúc này không còn dám nghi ngờ lời nói của Lâm Thần, từ trên mặt đất bò dậy cũng không kịp phủi đi bụi bậm dính trên đầu gối, nhanh như chớp liền chạy xuống núi chỉ chốc lát sau bóng người cũng không thấy.
Lâm Thần thở ra một hơi thật dài, nói với Tiền Đại Vỹ: “Chúng ta đi thôi!”
Tiền Đại Vỹ mặt ngoài không nói, trong lòng lại âm thầm dựng lên một cây ngón tay cái cho anh.
Thật ngầu!
Lúc trước anh làm giám đốc quản lý công ty cũng không có được loại khí phách này.
Làm chuyện gì cũng đều đến cân nhắc lợi hại, vạn vô nhất thất sau đó mới dám phân phó người đi làm.
Quả nhiên là người làm chuyện lớn.
Lâm Thần trở lại khách sạn, cầm lấy quyển sách kia cẩn thận đọc.
Bên trên có một số chữ không còn rõ ràng nhưng cũng có thể mơ hồ hình dung được ý tứ đại khái.
Còn con dao găm kia thì bị anh chôn dưới một gốc đại thụ trong thôn, loại đồ vật mang trên người cũng không an toàn.
Trước khi anh chưa có được tinh thần lực cường đại, thì anh tuyệt đối không dám chạm vào thứ kia.
Nếu lại bị thương đến linh hồn, thật đúng là tìm không được người đến chữa trị.
Sau khi Lâm Thần đọc trong chốc lát, bắt đầu khép lại sách lĩnh ngộ ý tứ bên trong.
Bình luận truyện