Con Rể Quyền Quý

Chương 1180



Chương 1180:





Huấn luyện viên lại đá một cước, cú đá khiến bao cát không ngừng lay động, trong mắt mười nữ sinh phát ra ánh sáng.





Huấn luyện viên boxing ho khan một tiếng, đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy cửa của phòng tập bị người ta đẩy ra, một người trung niên quần áo rách tả tơi từ bên ngoài xông vào, cuống quít chạy trốn.





“Anh đang làm cái gì vậy hả!” Huấn luyện viên boxing hét lớn, đi đến chỗ người trung niên áo đen.





“Cút!” Người trung niên áo đen đẩy huấn luyện viên boxing ra.





Huấn luyện viên boxing cường tráng bị người trung niên áo đen nhẹ nhàng đẩy một cái ngã trên mặt đất, điều này khiến sắc mặt huấn luyện viên vô cùng khó coi, trước mặt nhiều nữ sinh như vậy, thật là mất mặt.





Đang lúc huấn luyện viên boxing chuẩn bị đứng dậy tính sổ với người trung niên áo đen thì cửa phòng tập lại bị một người khác đẩy ra, Trương Thác từ bên ngoài vọt thẳng vào.





“Âm hồn không tan!” Người trung niên áo đen quát lớn một tiếng, sau đó trực tiếp nhấc bao cát mà huấn luyện viên dùng hết sức đá mới lay động được ném thẳng về phía Trương Thác đang lao tới.





Huấn luyện viên nhìn thấy cảnh này thì trợn trừng mắt, bao cát này nặng tới mấy trăm kí, sao người này có thể ném thoải mái như vậy chứ?





Đối diện với bao cát đang bay tới, Trương Thác nhanh chóng đá cho bao cát một phát nổ tung, sau đó không dừng lại một phút vội đuổi theo người trung niên áo đen.





Người trung niên áo đen phá một cái cửa sổ rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài.





Trương Thác cũng vọt theo.





Lúc hai người biến mất khỏi phòng tập boxing, người trong phòng tập còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì, còn huấn luyện viên boxing kia thì ngây ra như phỗng khi thấy một đá của Trương Thác đá nát cả bao cát, đây… đây rốt cuộc là sức mạnh gì chứ!





Mười người nữ sinh thanh tú sau khi chứng kiến Trương Thác đá nổ bao cát, lại nhìn đến huấn luyện viên có dáng người cường tráng kia, trong lòng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, người thanh niên vừa rồi mới thật sự đẹp trai.





Sau khi người trung niên áo đen lao ra khỏi cửa sổ, đáp xuống nóc một cửa hàng buôn bán, lại bắt đầu chạy như điên, mỗi một gian hàng cách nhau ba bốn thước, khoảng cách này đủ để khiến một người bình thường phải đứng lại, nhưng người trung niên áo đen không chút do dự nhanh chóng nhảy vọt qua.





Trương Thác bám chặt chế phía sau ông ta, bắt đầu rượt đuổi trên mái nhà.





“Họ Trương kia, cậu nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như thế sao!” Người trung niên áo đen quát lớn.





“Cái ngày mà các người giết cả nhà họ Chúc thì không đuổi tận giết tuyệt sao!” Lưỡi đao sắc bén giấu trong tay áo lần nữa rơi vào tay Trương Thác, anh dùng tốc độ cực nhanh áp sát người trung niên áo đen.





Người trung niên áo đen quát trả: “Cậu đã kế thừa Thiên Liên, sao phải để ý đến sự sống chết của một lũ kiến hôi chứ, cậu có lòng bao dung thiên địa, gia tộc mới là bạn bè của cậu, những cổ võ thế gia kia chẳng qua chỉ là một lũ khốn kiếp mà thôi!”





“Hal” Trương Thác chế nhạo: “Một đám người không dám xuất thế, nhưng vẫn tự xưng bản thân tài trí hơn người “Không phải là không dám xuất thế, mà là chưa tới thời điểm!”





“Thì vẫn là không dám!” Trương Thác nhảy lên, đuổi theo người trung niên áo đen, chém một đao sau lưng đối phương.





Người trung niên áo đen không kịp né tránh, bị Trương Thác chém trọn một đao vào lưng, cơn đau xé da xé thịt khiến ông ta phải hét lên một tiếng đau đớn, bóng người đang vội chạy trốn cũng lảo đảo một cái.





Trương Thác không để cho người trung niên áo đen cơ hội phản ứng, lại chém một đao khác vào giữa lưng người trung niên áo đen, cho dù là cao thủ Hóa Hình nhưng bị đâm thủng tim thì cũng phải chết!





Đối mặt với một đao của Trương Thác, người trung niên áo đen không dám quay đầu, cả người lao về phía trước, cắm thẳng xuống đất là lao xuống.





“Họ Trương kia, không thể không nói, trong đám người cùng lứa cậu quả thật rất mạnh, nhưng vẫn còn quá non!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện