Chương 1237
Chương 1237:
“Cái gì!” Thân thể người mặc áo đen chấn động, ngay lúc Trương Thác nói ra câu đấy, anh ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng, khí thế trên người của Trương Thác đang lấy một loại tốc độ cực nhanh, không ngừng tụ lại.
Ở trên không trung Thần Huyền, sương mù dày đặc tràn ngập khắp trời, giờ phút này vách đá mà Trương Thác đang đứng, phát ra một luồng sương mù dày đặc cấp tốc phun trào, mà ở bên cạnh Trương Thác là một thanh kiếm màu vàng đen, đang chậm rãi ngưng tụ lại.
Người áo mặc đen cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức cầm cây gậy đánh về phía Trương Thác.
Trên bầu trời, xuất hiện thân ảnh của cây gậy khổng lồ đập về phía Trương Thác, ở khu vực không người này, người mặc áo đen không có bất kỳ chướng ngại gì, anh ta có thể thỏa thích thể hiện bản lĩnh của mình, dưới một gậy của người mặc áo đen luồng sương mù dày đặc tiêu biến đi không ít.
Mắt thấy một gậy kia sắp nện xuống đỉnh đầu của Trương Thác, Trương Thác cầm lấy thanh kiếm đen vàng bên cạnh, làm thế phòng thủ trên đỉnh đầu, chặn một gậy của người mặc áo đen đánh xuống.
Mặc dù thanh kiếm trong tay của Trương Thác còn có một chút suy yếu, nhưng uy lực của nó khiến cho người áo đen không dám khinh thường.
“À, hóa ra đây chính là cảnh giới Ngưng Khí, cảm giác, thật đúng là tuyệt!” Khóe miệng của Trương Thác nhếch lên tạo thành một vòng cung, nụ cười trên mặt anh càng ngày càng tươi, khí mang màu vàng đen, từ trong cơ thể của anh tảo ra, đánh tan thân ảnh cây gậy khổng lồ trên bầu trời.
Vẻ nghiêm trọng trong mắt của người mặc áo đen càng ngày càng sâu.
“Tới đi!” Trương Thác hét lớn một tiếng: “Để tôi nhìn xem, hội Thần Ẩn các người, rốt cuộc mạnh cỡ nào!”
Trương Thác bổ xuống một nhát kiếm, khuấy động gió mây, hai cây đa che trời trong nháy mắt bị bẻ gấy.
Vẻ mặt của người mặc áo đen lấp tức thay đổi, cầm cây gậy làm thế phòng thủ ngăn ở trước người.
Ngay lúc đó, ngay cạnh vị trí mà Trương Thác đang đứng, gần một trăm thân ảnh đang từ từ đi tới.
Bạch Giang Nam đi phía trước nhất, đứng ở phía trước hang đá trong vách núi.
Hang đá này rất lớn, cứ như vậy mở rộng miệng ở trước mắt mọi người.
Lúc đi đến cửa hang, đi theo Bạch Giang Nam đến đây còn có các thế lực ngầm, trong lòng bọn họ đều có chút bỡ ngỡ, bọn họ luôn có cảm giác, hang động này giống như một con thú nằm mai phục ở trong hẻm núi, mở to miệng chờ người mình muốn chờ tự chui đầu vào lưới.
Lúc này Bạch Trình cũng đã tỉnh lại, vết thương bên ngoài sau khi được thoa thuốc, gần như đã hoàn toàn khôi phục, những người như bọn họ vốn thường xuyên rèn luyện, cường độ cao hơn rất nhiều so với người bình thường, tốc độ trao đổi chất cũng nhanh hơn rất nhiều, tốc độ vết thương khép lại gấp mấy lần người bình thường.
Vết thương mặc dù đã khép lại, nhưng tinh thần của Bạch Trình còn rất suy yếu, vẻ mặt cũng có chút tái nhợt, đi theo sau lưng Bạch Giang Nam, thiếu đi cái loại cảm giác hoạt bát nhảy nhót trước kia, bây giờ cảm giác giống như chuột thấy mèo.
Bạch Giang Nam ở trước cửa hang đá ngay cả một giây đồng hồ cũng không dừng lại, sải bước đi vào, bọn người Vị Lai cũng đuổi theo sau.
“Ha ha, ông Tô, xem ra bé con nhà các người trò chuyện với con trai của tôi rất vui vẻ” Chúc Thái Hòa cười lớn một tiếng, đưa tay chỉ phía sau lưng.
Ở trong đội ngũ Chúc thị, Lâm Ngữ Lam và Chúc Bình Phong con trai của Chúc Thái Hòa đi cùng một chỗ, Chúc Viễn Nguyên cũng ở một bên đi theo sát bọn họ.
Đội ngũ Chúc thị so với trước đó đã giảm đi rất nhiều, trận chiến với đám người Vị Lai, đã khiến Chúc thị tổn thất nặng nề.
Tô Văn Việt cười ha ha, trong mắt lại mang theo mấy phần nghi hoặc.
Tuy Lâm Ngữ Lam đi ở trong đội ngũ Chúc thị, nhưng cô biết rất rõ, Chúc Thái Hòa đây là đang giam lỏng mình trá hình.
Bốn người thần phạt sử Chu Lộc Lam của hội Thần Ẩn, cũng được coi là kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng nhanh chân đi theo sau Bạch Giang Nam cách đó không xa, bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Ngưng Khí, đối với bản thân mình có lòng tin nhất định, càng nhận định ở trong này ngoại trừ Bạch Giang Nam ra, sẽ không có người nào dám động thủ với bốn người bọn họ, mà Bạch Giang Nam bị quy định hạn chế, cho nên không phải ông ta muốn ra tay là có thể ra tay được.
Bình luận truyện