Con Rể Quyền Quý

Chương 139: Người Đàn Ông Xuất Sắc





Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Lam đầy kích động nhìn sang Trương Thác, bây giờ cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Trương Thác, nhưng lại vì đám người Milan đang ở đây, không có cách nào mở miệng ra được.
“Ngữ Lam, Trương Thác nhà cậu, thật sự rất lợi hại đây, ngay cả những thứ như thế này cũng hiểu được?” Cô gái con lai xinh đẹp Like cũng không nhịn được tán thưởng: “Biết nấu ăn? Lại còn hiểu nghệ thuật, nghe Milan nói, ở trong nhà anh ta còn dọn dẹp vệ sinh, thật sự là một người đàn ông tốt đấy:
“Anh Trương, hiểu biết của anh về tranh Hoa Hạ, khiến cho tôi cực kỳ khâm phục!” Phương Lạc cũng không nhịn được giới ngón tay cái, vừa nấy anh ta đã suy nghĩ, rốt cuộc bức tranh này có chỗ nào không ốn, sau khi được Trương Thác nhắc nhở, anh ta đã nghĩ ra, chính là giấy vẽ, giấy vẽ của bản gốc hiện lên sắc xanh nhạt, chỉ tiết như vậy, có rất ít người có thể chú ý được, nhưng Trương Thác lại nhận ra được.
Ông chủ Lý nhanh chóng cầm điện thoại từ sau bếp đi ra, mọi người đều đang đợi ông chủ Lý Công bố kết quả.
“Các vị, thật là xấu hổ, bức tranh Mặc Hà này của tôi quả thật không phải bản gốc của bậc thầy Tề, mà giống như vị này nói, là bản in màu từ đời Thanh.” Sắc mặt Trương Thác bình thản, đã dự đoán được sẽ có kết quả như vậy từ lâu Tôi.

Milan hưng phấn kêu to: “Trương Thác, anh quá tuyệt vời! Họ Vạn kia, đến lượt ông thực hiện hứa hẹn đấy!”.
Vụ Bạch ngồi bên cạnh, âm trầm không nói gi, hôm nay sau khi xảy ra chuyện này, danh tiếng của ông ta nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.


Về phần Vạn Nghĩa Xương, sắc mặt cũng khó coi, ông ta quả thật không ngờ được, giấy chứng nhận kia của ông chủ Lý lại nói đó là bản in màu!
“Họ Vạn kia, tại sao lại không lên tiếng? Chẳng lẽ ông định chơi xỏ sao?” Milan mở miệng lần nữa.

“Sao lại vậy được.” Vạn Nghĩa Xương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cô gái, cô muốn thứ gì, cứ việc mở miệng.”
“Muốn cái gì sao?” Milan vườn bàn tay nhỏ bé, chống lên cằm, nghiêng đầu, làm ra bộ dạng suy nghĩ.

Lâm Ngữ Lam đột nhiên mở miệng: “Ông chủ Vạn, thuyền tranh này của ông, hơn tám trăm mét vuông, vị trí cũng rất tốt, như vậy đi, tôi chỉ muốn thuyền tranh kia của ông thôi.”
“Cái gì!” Vạn Nghĩa Xương trợn to mắt: “Cô gái, cô hơi tham lam rồi đấy!”
“Sao lại thành tham lam rồi” Hai tay Milan khoanh trước ngực: “Vừa nãy chính ông đã nói, điều kiện gì cũng có thể đưa ra được Cơ mà”
“Nhưng cô như vậy cũng quả đáng rồi đấy: Sắc mặt Vạn Nghĩa Xương tối sầm, thuyền tranh là tất cả những thứ ông ta có thể khoe khoang được, làm sao ông ta có thể dễ dàng cho đi được chứ.
“Yên tâm, ông chủ Vạn, sẽ không để ông tặng không đâu, thuyền tranh này của ông, giá thị trường bao nhiêu, tôi sẽ trả là được, đây là danh thiếp của tôi” Lâm Ngũ Lam lấy một tấm danh thiếp tinh xảo từ trong túi xách ra, đặt lên bàn trước mặt Vạn Nghĩa Xương.

Vạn Nghĩa Xương nhìn lướt qua danh thiếp, chỉ vừa nhìn thôi đã khiến con người ông ta co rút lại.
Trên danh thiếp này là chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Lâm Thị, ông ta sợ đến mức hút mạnh một hơi khí lạnh.
Vạn Nghĩa Xương đã nghe nói đến từ lâu, người điều hành Tập đoàn Lâm Thị là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, nhưng ông ta có thế nào cũng không thể ngờ được, cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình lại chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam!
Vừa nghĩ đến việc mình đứng trước mặt Lâm Ngũ Lam khoe của, Vạn Nghĩa Xương khó chịu giống như mình vừa ăn phải phân chuột vậy, cái này đầu chỉ đơn giản như nghịch đảo lớn trước mặt Quan Công, thuyền tranh của mình, so sánh với Tập đoàn Lâm Thị, ngay cả một ngón tay út cũng chẳng bằng!
“Ông chủ Vạn, trong vòng ba ngày người của tôi sẽ liên lạc với ông, bàn bạc chuyện thu mua với ông, có nhiều người thuộc thế hệ trước trong ngành ở đây đang nhìn như vậy, hy vọng ông chủ Vạn nói được thì làm được, đừng có chơi xỏ, chúng ta đi” Lâm

Ngữ Lam nói xong thì đi ra khỏi nhà ăn trước.
“Nói được thì làm được đấy, tuyệt đối đừng có chơi xỏ, nếu không tôi sẽ tìm người đến trước thuyền tranh của ông mỗi ngày, tuyên truyền nhân phẩm của ông chủ Vạn ông đấy.” Milan vỗ vỗ bả vai của Vạn Nghĩa Xương, híp mắt cười nói.
Mấy người Trương Thác lần lượt rời khỏi nhà hàng.
Vạn Nghĩa Xương và Vu Bạch ngây người như phỗng nhìn cái bàn trước mặt, không ai mở miệng nói chuyện.
Tại quán trà luận tranh này, tuy Trương Thác không trao đổi trực tiếp với Phương Lạc những gì có liên quan đến tranh vẽ, nhưng kết quả không cần nói cũng đã biết rồi, bản thân Phương Lạc cũng hiểu được, chênh lệch giữa anh ta và Trương Thác vô cùng lớn.
“Quả không hổ là Lâm Ngữ Lam, người đàn ông mà cô ấy vừa mắt, làm sao lại kém cỏi được chứ?” Phương Lạc ngồi ghế sau chiếc xe của mấy người Milan, nói như vậy.
Trên chiếc xe Benz GT màu đỏ, sau khi Lâm Ngữ Lam lên xe, cũng không vội vàng nổ máy.
“Chủ tịch Lâm, tại sao không đi? Mấy người Milan đều đã chạy xa rồi.” Trương Thác ngồi ghế phó lái khó hiểu hỏi.
“Tại sao lại muốn lừa tôi?” Lâm Ngữ Lam xoay người, nhìn Trương Thác.
“Lừa em chuyện gì?” Trương Thác nghi ngờ.
“Vừa nãy những thứ mà anh thể hiện ra, đừng nói với tôi là anh tra cứu trên mạng Internet, còn bức tranh Mặc Hà anh vẽ kia, kỹ năng vẽ tranh của anh, ít nhất cũng phải đến trình độ cấp một của tranh Hoa Hạ!” Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm hai mắt Trương Thác, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trương Thác nghe vậy thì đỡ trán: “Chủ tịch Lâm, tôi cũng không hề lừa em, tôi vẫn luôn hiểu về tranh mà tôi đã từng nói với em là tôi không hiểu sao?”
“Anh!” Lâm Ngữ Lam há hốc miệng, trong đầu suy xét lại lời nói của Trương Thác, hình như từ đầu đến cuối đều là tự bản thân mình cho rằng Trương Thác không hiểu về tranh, bản thân anh quả thật chưa từng nói anh không hiểu gì về tranh.
Trương Thác nở nụ cười: “Chủ tịch Lâm, về phương diện tranh Hoa Hạ này, tôi cũng có nghiên cứu một chút, cho nên em nói với
Milan tôi là họa sĩ, thật ra cũng không sai, hì hì.”
Lâm Ngữ Lam cười khanh khách, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngượng ngùng, cho đến nay, đều là bản thân mình giữ vai trò chủ động, cô quả thật không ngờ, Trương Thác thật sự hiểu tranh Hoa
Hạ, chẳng qua bản thân mình cho rằng anh chẳng biết gì cả mà thôi.
“Nếu anh đã hiểu về tranh Hoa Hạ, tại sao lại…” Lâm Ngữ Lam nói được một nửa, đột nhiên lại ngừng lại.

“Lại thế nào?” Trương Thác tò mò.
“Không có gì.” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, nhớ lại cách nhìn của bản thân mình với Trương Thác trước đây, nở nụ cười tự giễu, từ bao giờ mà bản thân mình cũng trở thành kiểu người trông mặt mà bắt hình dong như vậy chứ.
Nhấn chân ga, chiếc xe chạy đi.
Từ sau khi biết Trương Thác hiểu về tranh Hoa Hạ, từ đáy lòng Lâm Ngữ Lam xuất hiện chút vui mừng, cô phát hiện ra người đàn ông này thật sự rất xuất sắc, y thuật cao siêu, trình độ về tranh Hoa Hạ cũng không thấp, còn có tay nghề nấu ăn khiến mấy người Milan cũng phải tán thưởng,
nếu không phải anh dựa vào phương thức
rể bước chân vào nhà họ Lâm, nếu mình gặp được anh ở một hoàn cảnh khác, nói không chừng, bản thân mình sẽ sinh ra hứng thú lớn với anh.
Nghĩ đến vậy, gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam càng đỏ hơn nữa.
“Chủ tịch Lâm, em nghĩ gì vậy, một mình ngồi chỗ này cười ngây ngô thế” Trương Thác nghiêng người dựa lên ghế phó lái, nhìn cô gái này, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn.
Lâm Ngữ Lam ý thức được thất lễ của mình, lấy lại bình tĩnh nói: “Trương Thác, anh thành thật nói cho tôi biết, anh còn biết gì nữa?”
“Lần trước tôi đã nói hết rồi.”
“Khoác lác!” Lâm Ngữ Lam trề môi, lần trước người này nói, anh thông thạo các lĩnh vực lớn như nghệ thuật, âm nhạc, vẽ
tranh, ẩm thực, võ thuật cổ, điều tra phải hủy, ngôn ngữ của các quốc gia, tài chính, vân vân, đối với lời nói này của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam còn lâu mới tin, một con người sao có thể thông thạo nhiều thứ như vậy được chứ.
Lùi một bước mà nói, nếu Trương Thác thật sự thông thạo những thứ này, vậy tại sao anh còn đến nhà họ Lâm của mình ở rể làm gì chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện