Con Rể Quyền Quý

Chương 1482



Chương 1482:

Đám người trong công ty bảo vệ bị kéo lê một ngày đã không chịu nổi từ lâu rồi, gục đầu xuống đất mới hơi có ý chí kiên cường để duy trì sự tỉnh táo, có một số người đã mê man ngủ thiếp đi.

Ban đêm tiếng còi xe đã đánh thức những người vẫn còn đang ngủ mê kia.

Đã thấy đèn pha ô tô chói mắt rọi tới, giọng nói của Thiệu Khang vang lên trong sa mạc trống trải.

“Ngài An, lần này cảm ơn món quà của ngài, chúng tôi đi trước đây, ha ha hai”

“Đi thôi!”

“Bái bai!”

Từng giọng nói vang lên, những chiếc xe địa hình kia chở đồ ăn cắp từ chỗ An Đông Hưng lao vùn vụt ở trên sa mạc, chỉ trong vài phút ngắn ngủi chỉ còn lại tàn tích sau cuộc chè chén.

Đám người An Đông Hưng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau khi xác định Bọn cướp sa mạc thật sự rời đi, từng người nhanh chân phóng tới chỗ đống lửa vẫn chưa được dập tắt rồi dùng ngọn lửa đốt dây gai đang buộc chặt cổ tay của mình.

Lần nữa khôi phục tự do làm cho họ có một loại cảm giác như được hồi sinh.

Ngay khi hai tay Tào Chung được thả ra thì lập tức sờ soạng eo của mình, nắm cái ấm nước lên rót vào trong miệng của mình, cả ngày không có một giọt nước nào làm cho anh ta cảm thấy cơ thể như sắp bốc cháy.

“Nước! Có ai còn nước không!” Ấm nước bị mất trong lúc chạy trốn nên lúc này Tào Chung đang tìm ấm nước giống như điên.

Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã khát cả ngày nên làm gì có ai sẽ đưa nước của mình ra chứ, trong sa mạc nay nước chính là tính mạng!

“Van xin anh hãy cho tôi ít nước đi!”

“Ngài An, không có nước!”

Những thành viên bảo vệ đó không tìm thấy nước bèn đi tìm An Đông Hưng, nhưng bây giờ bản thân của An Đông Hưng cũng khó đảm bảo cho mình thì đi đâu tìm nước chứ, anh ta và giáo sư Cố vừa mới bị người ta giãm ở trên mặt đất, ấm nước cũng đã bị mất.

Đúng lúc này tiếng vó ngựa đạp ở trên cát vàng vang lên, chỉ thấy mười ba con ngựa chạy về phía màn đêm, đẳng sau những con ngựa này còn kéo theo một vài chiếc xe chở vật tư băng gỗ, phía trên có nước cũng có đồ ăn.

“Nước, nước! Nhanh lên, hãy cho tôi nước!” Một người bảo vệ của Hựu Hùng nhìn thấy có người kéo nước tới hoàn toàn không lo được nhiều như vậy.

Người chưa từng sống ở trong sa mạc hoàn toàn không thể nào thể hiểu được cảm giác muốn phát điên khi không có nước uống, dường như mọi người đang lơ lửng trên bờ vực của cái chết và sắp phát điên lên.

Người bảo vệ Hựu Hùng này vừa mới xông lên phía trước đã nghe thấy tiếng súng săn vang lên, sau đó ngã thẳng trên mặt đất, rốt cuộc không thể đứng dậy nữa.

“Muốn nước có thể nhưng mà phải mua! Một ngụm nước một trăm nghìn nhân dân tệ!”

Một người trong mười ba người cưỡi ngựa bước ra vung tay lên, trong tay người đó cầm một bình nước, bên trong bình nước chỉ có một ít nước gần đáy, ngày bình thường vứt ở trên mặt đất cũng sẽ không có ai nhìn lúc này lại càng hấp dẫn hơn vàng bạc châu báu.

An Đông Hưng nuốt một ngụm nước miếng lại phát hiện cổ họng khô khốc không tiết ra được nước miếng, anh ta giơ tay lên: “Tôi muốn mua, hãy đưa cho tôi!”

“Được, chuyển khoản đi!” Người cưỡi ngựa dẫn đầu phất tay, một người ở phía sau người đó đi ra cầm một cái vali xách tay ở trong tay, vali xách tay mở ra bên trong lại là một cái máy tính vệ tinh, trong sa mạc này cũng có thể có tín hiệu.

“Chuyển khoản đi sau đó tôi sẽ cho anh nước” Đối phương đặt máy tính vệ tinh ở dưới đất: “Số tài khoản ở ngay trên cái rương, muốn mua bao nhiêu thì tự chuyển”

An Đông Hưng yếu ớt bước tới thuần thục nhập một chuỗi tài khoản và mật mã rồi chuyển thẳng ba mươi tỷ”

“Khí phách, đưa cho anh ta một chai nước” Người cưỡi ngựa dẫn đầu nhìn động tác của An Đông Hưng rôi vung tay lên để người ở sau lưng ném nguyên một chai nước tới.

An Đông Hưng ngay lập tức vặn nắp chai ra uống từng ngụm lớn, khi nước làm dịu cổ họng anh ta cảm thấy cả người đều sảng khoái.

“Ngài An hãy cho tôi một bình đi” Giáo sư Cố khó khăn đi tới bên cạnh An Đông Hưng.

An Đông Hưng khẽ gật đầu rồi cũng mua một bình cho giáo sư Cố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện