Con Rể Quyền Quý

Chương 1890



Chương 1890:

“Bụp!”

Lương Huy Nam quỳ thẳng xuống trước mặt Từ Uyên, ôm lấy chân của Từ Uyên: “Từ Uyên, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em nhất định phải giúp anh”

“Giúp anh? Tôi lấy gì để giúp anh?” Từ Uyên lạnh lùng nhìn Lương Huy Nam: “Bây giờ chị tôi đã cho là tôi lấy số tiền này đi đánh bạc đấy”

“Vậy còn dì? Dì nhất định sẽ không mở to mắt nhìn em ngồi tù đâu, em bảo dì giúp lắp vào cái lỗ hổng này là được rồi, đúng không? Chỉ cần chúng ta không ngồi tù, chúng ta nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này! Từ Uyên, em hãy tin anh, tin anh đi mà!” Lương Huy Nam khổ sở cầu xin.

Đúng vào lúc này, một tiếng thở dài từ trước cửa phòng làm việc vang lên.

“Ôi” Trương Thác đi vào từ ngoài phòng làm việc, vẻ mặt thương tiếc nhìn Từ Uyên: “Có vẻ em không biết nhìn người rồi”

Lương Huy Nam nghe thấy giọng nói truyền đến từ cửa ra vào, vô thức nhìn ra cửa, lúc nhìn thấy người bước vào là Trương Thác, anh ta chau mày một cái: “Anh?”

“Anh rể, em…” Từ Uyên mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Anh rể?

Lương Huy Nam mở to mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Trương Thác: “Anh… Anh là…

Trương Thác nhún nhún vai với Lương Huy Nam, sau đó nở một nụ cười nhẹ: “Ừ, là tôi.”

Giờ phút này vẻ mặt của Lương Huy Nam giống như ăn phải ruồi, vô cùng mất mặt, vô cùng khó coi.

Một cảm giác khó chịu lan toả trong lòng Lương Huy Nam.

Mười phút trước, Lương Huy Nam vẫn còn tưởng tượng cuộc sống của chính mình sau này sẽ có bao nhiêu điều tốt đẹp, nhưng bây giờ khi anh ta biết được thân phận của Trương Thác, trong nháy mắt liền hiểu được cái gì gọi là cơ hội chẳng qua là có người cho mình một vỏ bọc bên ngoài mà thôi, chính bản thân mình từ đầu đến cuối đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay, lúc đầu khi bản thân gặp được người đàn ông này, bản thân ở trước mặt anh ấy diễu võ dương oai, vậy mình coi như xong rồi.

Trương Thác nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, lên tiếng nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chị của em còn chờ anh dùng bữa sáng, Uyên, chuyện lần này, em tự mình giải quyết đi, anh rể cũng không giúp được em”

Trương Thác nói xong, lắc đầu bước ra khỏi phòng. Tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!

Ở dưới lầu, Lâm Ngữ Lam với vẻ mặt lo lắng đứng ở trước cửa, sau khi nhìn thấy Trương Thác đi đến, vội vàng bước nhanh đến hỏi: “Uyên nó không có vấn đề gì chứ? Vừa rồi có phải em đã nói hơi quá đáng không?”

“Không có vấn đề gì.” Trương Thác lắc đầu: “Kinh nghiệm sống của Uyên chưa nhiều, em dạy em ấy một bài học như vậy cũng tốt, dù sao thì cũng tốt hơn để em ấy bị lừa dối sau này”

Lâm Ngữ Lam nghe nói như vậy cũng yên tâm không ít, chẳng qua vẫn có chút nghi ngờ: “Ông xã, nếu như ngay từ đầu anh đã biết rõ Lương Huy Nam không phải thứ gì tốt, tại sao không trực tiếp nói với Uyên?”

Trương Thác cười khổ: “Phụ nữ so với đàn ông thì cảm tính hơn, Lương Huy Nam là người đầu tiên Từ Uyên thích, nếu như chúng ta trực tiếp can thiệp vào mối quan hệ của Lương Huy Nam và Từ Uyên, cho dù kết quả thế nào, nhất định chuyện này sẽ để lại trong lòng Từ Uyên một rào cản, em cũng không hy vọng mình và em gái có sự ngăn cách đúng không, cứ như bây giờ để cho Từ Uyên tự mình nhìn thấy rõ Lương Huy Nam là hạng người như thế nào, dù bây giờ có một chút rắc rối, nhưng cuối cùng sẽ không làm mất đi tình cảm chị em”

Lâm Ngữ Lam suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ông xã, anh thật sự rất giỏi, nếu để em giải quyết chuyện này chắc chắn sẽ không làm tốt được như anh”

“Được rồi bà xã, nhà chúng ta không phải em là chủ bên ngoài anh là chủ bên trong sao, ha ha, đi thôi, đi ăn sáng, Từ Uyên là một đứa trẻ thông minh, chuyện đến nước này, em ấy có thể xử lý tốt, Lương Huy Nam thất bại vì vậy số tiền kia anh đã để cho thư ký Lý lấy đi”

Trương Thác nhẹ nhàng kéo tay Lâm Ngữ Lam, hai người đi đến một quán ăn sáng cách đó không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện