Chương 2084
Chương 2084:
Toàn bộ thần quang màu tím tiêu tán ngay khi chạm vào tấm màn khí, và chiếc áo choàng trên người Sài Vạn Hoành cũng phát sinh biến hóa. Có thể thấy được, mỗi lần ngăn lại một tia thần quang màu tím, áo choàng trên người Sài Vạn Hoành sẽ xuất hiện thêm một cái lỗ nhỏ dài.
Thần quang trên trời nhiều không kể xiết, chỉ vỏn vẹn vài giây, áo choàng trên người Sài Vạn Hoành đã rách nát. Tấm màn khí màu vàng cũng trở nên yếu ớt.
Nhưng vài giây ngắn ngủi này, cũng đủ để Dương Quốc Hưng lấy được vỏ kiếm!
Lần này, khi tay Dương Quốc Hưng chạm vào vỏ kiếm, anh †a không hề bị bật ra giống như lần trước. Vỏ kiếm phát ra một lực hút khó hiểu, khiến bàn tay của Dương Quốc Hưng dính chặt vào nó.
Sợi xích quấn quanh vỏ kiếm bắt đầu rơi xuống. Cũng trong lúc đó, toàn bộ cung điện dưới đất đều rung lên!
Trong tháp truyền thừa, thần quang ngập trời tan biến, kiếm quang màu tím trong tay Trương Thác nhạt đi hoàn toàn, giống như hư vô, có thể thấy rõ thanh Đoạn Kiếm mà anh đang cầm trên tay.
Trương Thác há miệng thở dốc, giống như đã kiệt sức.
Còn Sài Vạn Hoành thì quần áo rách nát, khóe miệng rỉ máu và cũng bị nội thương nghiêm trọng.
“Hahahaha, Sài Vạn Hoành, cảm ơn ông nhiều lắm!” Một tràng cười càn rỡ vang lên, Xương Rồng sải bước tiến vào, nhìn về phía Trương Thác đang kiệt sức, sau đó dời mắt đến thanh Đoạn Kiếm Trương Thác đang cầm trên tay với ánh mắt ngập tràn tham lam: “Đây là thứ Lâu Lan khai quật được sao? Bây giờ rơi vào tay tiên liên, e rằng đã được gỡ bỏ phong ấn hoàn toàn. Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, Trương Thác”
Thanh Kiếm Xương màu trắng trong tay Xương Rồng cà trên mặt đất, tạo ra âm thanh chói tai khi Xương Rồng di chuyển.
Sài Vạn Hoành phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt: “Xương Rồng, ông muốn làm gì?”
“Không làm gì cả” Xương Rồng lắc đầu: “Tôi chỉ muốn lấy lại một vài thứ thuộc về Phản Tổ Minh từ tiên liên của chúng †a mà thôi. Ồ, nhân tiện thử xem, tiên liên này có giết được hay không. Nếu như giết được, vậy thì giết luôn một thể”
Sài Vạn Hoành tức giận trợn mắt: “Ông dám!”
“Sao lại không dám?” Xương Rồng nhếch môi: “Dù sao thì người đánh ông vừa rồi là Trương Thác, chứ không phải là Xương Rồng tôi. Trương Thác sắp chết, món nợ này cũng phải tính trên đầu Sài Vạn Hoành ông. Ông nghĩ, ông bây giờ có thể ngăn được tôi sao?”
Xương Rồng vừa nói, vừa nhẹ nhàng vung thanh Kiếm Xương trong tay.
Sai Vạn Hoành vốn đã bị thương nặng, cơ thể bị văng ra ngoài một cách mất kiểm soát, trực tiếp rơi xuống đất.
Xương Rồng không nhìn Sài Vạn Hoành thêm nữa, mà đi về phía Trương Thác.
Trương Thác thở hổn hển, anh không nói nhảm nhiều lời. Bây giờ, hồi phục mới là việc quan trọng nhất.
Xương Rồng đánh giá Trương Thác, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Ơ, tiên liên, người ở đảo Quang Minh các anh không phải kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ tôi muốn xem thử, anh còn cái gì để kiêu ngạo, lấy ra càng nhiều càng tốt!”
Trương Thác lật lòng bàn tay lại, ánh sáng màu tím lại ngưng tụ. Tuy rằng chậm chạm, mờ ảo nhưng cũng chứng minh được quyết tâm của Trương Thác, anh tuyệt đối không ngồi đây chờ chết.
“Ồ? Còn muốn phản kháng?” Xương Rồng đột nhiên nở nụ cười: “Không thì như vầy đi, chúng ta chơi một trò chơi, xem xem với trạng thái hiện tại của anh, tôi dùng mấy phần sức mạnh thì có thể giết chết anh”
Xương Rồng lật tay lại: “Bây giờ là một phần sức mạnh”
Xương Rồng một kiếm xoay ngang, đánh vào người Trương Thác.
“Bịch!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, Trương Thác đã bay ra ngoài.
Bình luận truyện