Chương 249
Nghe giọng nói này, Trương Thác thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trịnh Sở không có cho thuốc mạnh, chỉ là thuốc bình thường.
Trương Thác tháo kim bạc ra, bắt mạch cho Tần Nhu, mạch ổn định, năm phút nữa cô ấy sẽ tỉnh.
Trương Thác lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, Bạch Trì tình cờ gọi tới: “Lão đại, em đến rồi, còn anh đâu?”
“Đến rồi.” Trương Thác đáp, cắt điện thoại, bước xuống lầu.
Anh vừa từ lầu hai của biệt thự đi xuống, liền thấy cửa biệt thự bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ dáng vẻ bình thường lo lắng chạy vào, Trương Thác nhận ra người phụ nữ này là thư ký của Tần Nhu, hôm nay đi cùng Tần Nhu tới.
Thư ký Tần Nhu nhìn thấy Trương Thác, có chút kinh ngạc: “Anh Trương?”
Trong hội quán, thư ký Tần Nhu phát hiện không có Tần Nhu, điện thoại cũng không liên lạc được nên tìm kiếm khắp nơi.
“Đến đúng lúc lắm, Tần tổng của cô ở trên lầu, cô ấy có chút không thoải mái.
Cô đi chăm sóc cô ấy đi.” Trương Thác chỉ vào thư ký Tần Nhu, không nói nhiều lời, liền đi ra khỏi biệt thự.
Trước cửa, một chiếc Aston Martin đã đậu sẵn ở đó, chờ Trương Thác.
Thư ký Tần Nhu bước lên lầu 2.
Khi nhìn thấy Tần Thù mồ hôi nhễ nhại, gấu váy hơi nhăn lại, trong lòng cô ấy có linh tính không tốt.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cô là thư ký của Tần Nhu?” Một giọng nói có chút đùa giỡn vang lên từ phía sau thư ký Tần Nhu.
Thư ký Tần Nhu quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Sở đi tới: “Trịnh thiếu, anh đây là…”
Thư ký Tần Nhu nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt khó hiểu, vết bằm tím đặc biệt dễ thấy ở mắt trái của Trịnh Sở.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Trịnh Sở trừng mắt nhìn thư ký Tần Nhu.
Thư ký Tần Nhu nhanh chóng cúi đầu, biết một người nhỏ bé như cô ấy không thể đắc tội người này.
Trịnh Sở hài lòng gật đầu với biểu hiện của thư ký Tần Nhu, ánh mắt anh ta ở trên người Tần Nhu đang hôn mê vài giây, sau đó hỏi: “Đúng rồi, Tần Nhu sẽ trả cho cô bao nhiêu một tháng?”
“Năm nghìn.” Thư ký Tần Nhu trầm giọng đáp.
“Năm nghìn? Đủ làm gì chứ? Hai năm qua, giá nhà ở.
Ngân Châu tăng chóng mặt.
Năm nghìn một tháng, cô phải làm việc bảy tám năm mới có thể bù đắp được số tiền phải trả, đúng không?” Trịnh Sở trên mặt mang theo một nụ cười, nhìn thư ký của Tần Nhu.
Thư ký Tần Nhu không hiểu ý của Trịnh Sở, không trả lời.
Trịnh Sở nói tiếp: “Nếu có cơ hội kiếm tiền hơn, cô có từ bỏ không?”
Ngay sau khi Trịnh Sở nói xong, trên mặt thư ký Tần Nhu lộ ra một tia rung động: “Trịnh thiếu, tôi không hiểu ý của anh.”
“Cô không cần hiểu.” Trịnh Sở sờ sờ mái tóc mượt mà của thư ký Tần Nhu, đồng thời lấy ra một tắm ngân phiếu: “Đây là nửa triệu.
Với mức lương hiện tại, mười năm vắt vả cũng không tích được bây nhiêu, hiện tại tôi sẽ giao tất cả cho cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn mà làm một việc cho tôi.”
Trịnh Sở ném tấm chỉ phiếu trên tay xuống giường rồi ngừng nói.
Nhìn tờ séc, thư ký Tần Nhu trong mắt hiện lên vẻ chật vật, năm trăm vạn tệ là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại đối với một tầng lớp lao động như cô ta.
Thư ký Tần Nhu hít sâu một hơi, lắc lắc cánh tay, chậm rãi nhặt tắm chỉ phiếu ném trên giường lên.
Nhìn thấy hành động của thư ký Tần Nhu, Trịnh Sở nhếch miệng chế nhạo: “Cô thông minh lắm, cô đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Bây giờ cô chỉ cần giúp tôi một việc đơn giản.
Sáng sớm mai cô có thể làm được.
Với tắm séc này, cô có thể đến tập đoàn Trịnh thị để đổi tiền mặt.”
“Trịnh thiếu, anh muốn tôi làm gì.” Thư ký Tần Nhu nâng niu tắm chỉ phiếu trong tay cô ta.
“Rất đơn giản.
Sau khi tôi rời đi, cô chỉ cần chạy ra khỏi biệt thự này, hô to có người xâm phạm Tần Nhu.
Về phần người đó, cô vừa nhìn đã biết.”
“Ý anh là…” Thư ký Tần Nhu trợn to hai mắt: “Anh Trương Thác!”
“Cô là người thông minh, nên tôi không cần phải nói thêm.” Trịnh Sở vỗ vai Thư ký Tần Nhu, chậm rãi bước ra ngoài.
Hai phút sau khi Trịnh Sở rời đi, thư ký Tần Nhu chậm rãi bước xuống lầu, cô ta đứng trước biệt thự, trần tĩnh lại, hít sâu một hơi, kinh ngạc hét lên: “Người đâu! Người đâu!
Xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, Trương Thác lên xe, rời khỏi hội quán, đang trên đường trở về thành phó.
Bình luận truyện