Con Rể Quyền Quý

Chương 393



Chương 393:





“Đúng thế, không những xinh đẹp, còn có sự nghiệp, không biết sau nay có phúc, lấy được Thu Vũ nhà chúng ta.” Dì ba cũng nói như vậy.





Thu Vũ còn chưa gọi người, bị nói đã đỏ mắt, xấu hỗ là không được.





Vào lúc này, một số người trong hộp cũng chú ý đến Trương Thác đang đi cùng Thu Vũ.





“Người này là….” Chú hai Thu Vũ nhìn Trương Thác với ánh mắt khó hiểu.





Cha của Thu Vũ, có ấn tượng rất đậm đối với Trương Thác, nếu không có Trương Thác vào thời điểm đó, ông ấy đã hoàn toàn bị hãm hại, và thậm chí sẽ không thể thoát ra khỏi sòng bạc.





“Đây là Tiểu Trương.” Thu Vũ còn chưa nói, cha cô ấy đã giới thiệu cho chú hai và dì ba: “Lần trước, may mắn có Tiểu Trương giúp đỡ.”





Trương Thác chào một tiếng dì và chú, cũng tính là đã chào hỏi mấy vị trưởng bồi.





“Được, vậy mau ngồi đi, nào, gọi món.”





Trương Thác đang ngồi bên bàn, nghe người nhà của Thu Vũ tán gẫu chuyện gia đình, anh phát hiện mình đã làm những việc này cả ngày rồi.





“Hai năm nay công việc làm ăn không phát đạt lắm. Trước đây, lợi nhuận hàng năm hơn bảy nghìn tỉ. Bây giờ tôi có thể kiếm được ba nghìn tỷ là tạ ơn trời đất rồi.” Chú hai vừa uống rượu vừa thở dài, ông ấy vỗ vai Tôn Lương: “Đây còn là may mắn có gia đình tiểu Tôn giúp đỡ một chút, nếu không ngay cả ba nghìn tỷ cũng không giữ lại được.”





Tôn Lương cười: người ngoài rôi.”





“Chú Thu nói như vậy là xem cháu như Dì ba của Thu Vũ ăn một miếng rau, nói: “Anh hai, không phải hai năm gần đây kinh doanh quặng than đã ăn nên làm ra sao? Cái mỏ than đó lần trước đã thu về hơn một nghìn tỷ lần trước, hiệu quả như thế nào rồi?





“Không tệ, theo như lượng tiêu thụ hiện tại mà nói, nó sẽ hoàn vốn trong một năm, năm tới có thể có lợi nhuận rồi.





“Chú hai đáp.





Trên mặt dì ba thoáng hiện lên một tia vui mừng, “Được, anh hai, lúc đầu em đã nói chuyện tăng thêm vốn một trăm tỷ, anh đừng từ chối đó.”





“Làm sao có thể.” Chú hai xua tay, “Đều là người nhà, cô thêm là được rồi.”





“Haha, anh hai, em kính anh một chén.” Dì ba nâng chén rượu lên.





“Cha!” Thu Sương ngồi bên cạnh, giọng hờn dỗi: “Cha cũng để Tôn Lượng tăng thêm chút vốn đi, không tăng nhiều, cũng chỉ một trăm tỷ thôi thế nào ạ?”





“Tiểu Sương.” Tôn Lượng kéo tay áo Thu Sương: “Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, anh sao có thể chiếm mối làm ăn của nhà em được?”





Chú hai Thu Vũ cười cười: “Tiểu Tôn à, đều là người nhà mình, đừng nói đến hai nhà, để cháu thêm một trăm tỷ vào.”





Tôn Lương sắc mặt vui mừng, nhanh chóng nâng chén rượu lên: “Vậy cảm ơn chú ạ.”





Nghe cuộc nói chuyện giữa các thành viên trong gia đình, cha con Thu Vũ cảm thấy có chút cay đắng trong lòng, có một thời gian không liên lạc, không ngờ mọi người trong gia đình đều đã phát triển như vậy, lại nhìn bản thân mình, cùng xem bản thân họ, nếu không phải thời gian trước có may mắn, có chiếc xe, bây giờ ngay cả khoản nợ cũng không biết phải trả làm sao.





Cha của Thu Vũ ở một bên nghe xong sốt ruột, không nhịn được hỏi: “Chú hai, chú nói lần này có vụ làm ăn nhỏ chiếu cố chúng tôi, là thế nào vậy?”





“À, đúng thế.”Chú hai ăn một miếng thức ăn: “Có vụ làm ăn nhỏ, có điều 3.5 tỷ tiền vốn chắc chắn là có chút không đủ, ít nhất cũng phải khoảng bốn tỷ hai mới được.”





“Hả?” Cha con Thu Vũ nghe thấy, sắc mặt tối sầm lại: “4.2 tỷ hai… cái này…. cái này không lấy ra được.”





*Cháu nói với bác, bác thật sự không biết làm ăn sao.” Thu Sương nói, “Ai lấy hết tiền mặt ra nữa, đều là dùng tiền của ngân hàng kiếm tiền cho mình, lần trước không phải bác nói trên người Thu Vũ có 3.5 tỷ, bác lại đem cửa hàng đó đi thế chấp ngân hàng, tùy ý vay khoảng bảy trăm triệu nữa, kinh doanh thứ này, là luân chuyển tiền, bác xem những nhà đại doanh nghiệp đó, ai mà không mang nợ mấy chục nghìn tỷ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện