Con Rể Quyền Quý

Chương 504



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 504:





Những cô gái hét lên vì Liêu Thăng, mới vừa hét đẹp trai xong, thì đã thấy Liêu Thăng đang đá chân trên không, như thể bị một chiếc búa tạ đập trên người, từ trên không đập bay xuống đắt, và phát ra âm thanh “pằng”.





Cảnh tượng này thật sự gây sốc thị giác, đối với những người xem trận chiến mà nói, trong đầu bắt giác xuất hiện một vài chữ.





Đúng là một lực thắng mười chiêu!





“Liêu Thăng này là gì chứ? Một thứ hoa hòe hoa sói!” Một cậu bé cong môi khinh thường.





“Cậu ta còn đá lên không trung, biểu diễn cái khỉ họ, bị một cú đấm của họ đã ngã gục xuống rồi.”





Ban đầu, nhiều người cho rằng đây có thể là một cuộc thảm sát của một mình Liêu Thăng, hoặc hơi hơi có chút ngang tài ngang sức, ngay cả Trương Thành còn nghĩ rằng Trương Thác sẽ tốn vài chiêu mới giải quyết được Liêu Thanh, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại kết thúc như thế này?





Cảnh Trương Thác một cú đánh gục đối phương, thực sự quá gây sóc.





504-1-con-re-quyen-quy.jpg







Hai chữ “ăn vạ” gây nên một tràng cười sảng khoái.





Liêu Thăng là đội trưởng của đội võ cổ truyền, dựa vào sức mạnh cao siêu của mình. Bình thường ở trường, cậu ta thường tỏ ra kiêu ngạo. Nhiều người đã khó chịu từ lâu.





Chỉ vì ngại tài nghệ của cậu ta, mà họ đều uất ức nhưng không dám nói, bây giờ cơ hội giậu đổ bìm leo này, mọi người tất nhiên sẽ không bỏ qua.





Những tiếng cười đó nghe thật chói tai bên tai Liêu Thăng.





Từ trước đến giờ, cậu ta ở trường, đều có cảm giác không có đối thủ đánh nhau với mình, đây còn lại lần đầu bị người khác đánh bại, mà còn ở trước mặt rất nhiều người như vậy, lại bị đánh bài trực tiếp như thế này nữa chứ.





Trương Thác ngắng đầu nhìn lướt qua đám người trong đội võ cổ truyền đang đứng một bên: “Cuộc thi này có trọng tài không? Có lẽ tôi thắng rồi đúng không?”





“Như thế này cũng gọi là thắng sao? Đội trưởng của chúng tôi vẫn chưa thừa nhận thất bại!” Một thành viên của đội võ cổ truyền đứng lên. Cậu ta thực tế là trọng tài của cuộc thi này. Nếu là Trương Thác ngã xuống đất, cậu ta sẽ vội vàng chạy ra thông báo ngay lập tức. Nhưng bây giờ, sự thật không phải như cậu ta nghĩ, vì vậy cậu ta đã mãi không nói gì.





“Chưa thừa nhận thất bại sao?” Trương Thác nhướng mày, sau đó vươn tay nắm lấy eo Liêu Thăng, một tay nhấc Liêu Thăng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của bao người, một tay nâng Liêu Thanh qua khỏi đỉnh đầu.





Ngay sau đó, kèm theo tiếng hét thất thanh của các cô gái, Trương Thác ném mạnh Liêu Thăng xuống đất, tiếng “trầm” khiến mọi người nhắm mắt rùng mình trong quán tính.





Liêu Thăng vốn đã gãy xương ngực, thêm cú ném mạnh này đã khiến miệng cậu ta nôn ra máu tươi.





Trương Thác nhìn về phía thành viên của đội võ cổ: “Thế nào, vẫn còn chưa thông báo sao?”





Thành viên của đội võ cổ nghiền chặt răng, mọi người ai cũng có thể thấy được, Liêu Thăng một chút sức lực chiến đấu cũng không còn nữa, nhưng cậu ta chỉ là không muốn thừa nhận sự thật là đội trưởng đã bị thua rồi.





Trương Thác mỉm cười và dùng tay nhấc người Liêu Thăng lên một lần nữa.





“Đủ rồi, anh không phải là con người sao? Đội trưởng chúng tôi đã không còn năng lực chiến đấu nữa rồi, anh làm như thê này là bị phạm quy rôi đây!” Tên thành viên đội võ cổ đó hét lớn lên.





*Thế là các cậu đã chấp nhận thua rồi?” Trương Thác liếc mắt một cái.





*Tất nhiên là không. Chúng tôi không thua. Lần này là anh phạm quy trước!” Thành viên của đội võ cổ ngướng cổ: “Thắng thua để lần sau phân đi.”





Loại cách làm trơ trến này, ngay lập tức đã khiến mọi người cảm thấy nực cười.





*Đội võ cổ các cậu quả thật là rất công bằng nhỉ!”





“Biết rõ rồi, học được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện