Con Rể Quyền Quý

Chương 510



Chương 510:





Cô gái đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa album: “Mẹ, con gái mẹ bắt hiếu. Có lẽ trong thời gian ngắn nữa, con không có cách nào để đưa mẹ về nhà họ Tô rồi.”





Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.





“Vào đi.” Lâm Ngữ Lam cát cuốn album đi, và bình tĩnh lại cảm xúc của mình.





Cửa văn phòng mở ra, Lý Na đang đứng trước cửa cầm biểu lịch trình.





“Lâm tổng, cuộc họp với Triệu tổng vốn dĩ là chiều nay, có thể để đến 10 giờ sáng mai tổ chức được không ạ?”





“Hả?” Lâm Ngữ Lam tự hỏi: “Tại sao lại hủy bỏ đột ngột vậy? Là bên Triệu tổng có việc gì sao?





*Dạ..” Lý Na có chút lúng túng: “Lâm tổng, cái này là do anh Trương bảo tôi hủy, cô không biết sao?”





“Anh ây yêu cầu cô hủy? Tại sao anh ấy lại hủy lịch trình của tôi chứ?” Lâm Ngữ Lam cau mày.





“Anh Trương nói buổi chiều cô có việc quan trọng nên bảo tôi hủy lịch trình chiều nay đi.” Lý Na đáp: “Hiện tại anh Trương đã đợi ở phòng tiếp khách rồi. Anh ấy nói bảo cô chuẩn bị một chút rồi qua đó, còn mang theo một người đến nữa đấy.”





“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lâm Ngữ Lam vẻ mặt nghi hoặc, hơi chỉnh lại quần áo, rồi đi về phía phòng tiếp khách.





Việc quan trọng? Lâm Ngữ Lam tự hỏi việc quan trọng ấy sẽ là việc gì.





Lâm Ngữ Lam đứng trước phòng tiếp khách, vừa mở cửa liền nhìn thấy Trương Thác đang ngồi ở đó trò chuyện cùng một người đàn ông xa lạ.





Khoảnh khắc Lâm Ngữ Lam nhìn thấy người đàn ông xa lạ này, trong lòng Lâm Ngữ Lam lại nhói lên, một thứ: cảm giác gì đó được gọi là quan hệ máu mủ ruột thịt.





Cùng lúc đó, Tô Du đang ngồi trong phòng tiếp khách cũng nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, tuy trước đó đã từng xem qua ảnh chụp của Lâm Ngữ Lam, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, Tô Du bị đứa cháu gái này làm cho kinh ngạc rồi, cho dù là vẻ bề ngoài của Lâm Ngữ Lam, hay là khí chất đặc biệt của cô ấy, nếu như ở những nơi khác, Tô Du có thể sẽ nhìn cô gái này nhiều hơn.





Nhìn Tô Du, Lâm Ngữ Lam có một trực giác mạnh mẽ và một suy đoán táo bạo nảy ra trong đầu cô.





“Ông xã, đây là…”





“Bà xã, đây là Tô Du.” Trương Thác đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Ngữ Lam, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngữ Lam: “Anh ấy có lẽ là,… cậu…..của em.”





Thân thể thanh tú của Lâm Ngữ Lam khẽ run lên như bị điện giật, cô nhìn Tô Du lắm bẩm nói: “Cậu … cậu.”





Từ nhỏ, Lâm Ngữ Lam đã không có khái niệm về cậu trong lòng, họ hàng thân thiết của mẹ đối với cô ấy mà nói, quả thật rất xa lạ.





Tô Du đứng dậy cười với Lâm Ngữ Lam: “Ngữ Lam, ta rốt cục cũng nhìn thấy cháu rồi, nhiều năm như vậy, làm khổ cho cháu quá.”





Trương Thác thấy trong mắt bà xã hai mắt ngắn lệ, Trương Thác có thể cảm giác được, trong nước mắt của cô gái ấy, chứa đầy nhiều cảm xúc hỗn độn, cảm động có, bắt bình có, không nói nên lời cũng có.





Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam gặp lại gia đình mẹ mình sau hơn 20 năm.





Trương Thác vươn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Lâm Ngữ Lam: “Được rồi, bà xã, cậu của em đến với em không phải là chuyện vui sao? Nào, ngồi xuống trước đã nhé.”





“Ừ.” Lâm Ngữ Lam mạnh mẽ gật đầu, mở miệng cười.





Nhìn thấy nụ cười của Lâm Ngữ Lam, trên mặt Tô Du cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.





Cửa phòng tiếp khách đã đóng lại.





Dưới lầu Lâm Thị, Tô Thái và Tô Nhất Nhiên xông vào cổng công ty.





Lâm Ngữ Lam đâu? Gọi người họ Lâm đó ra đây, hôm nay nhất định phải cho ta một lời giải thích!” Tô Thái hét lên ngay khi bước vào công ty.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện