Con Thỏ &#39Bắt Nạt&#39 Cỏ Gần Hang

Chương 70



Tiêu Thỏ không ngờ là nàng coi vậy lại được phân về khoa Cấp cứu nơi Giang Hồ làm việc.

Không thể nghi ngờ rằng đây chính là một trong những khoa tốt nhất của Thánh Lãng, quá trình cấp cứu các bước được lập ra vô cùng hoàn thiện, trang thiết bị khám chữa bệnh rất hiện đại đã qua nhiều lần thử thách nặng nề. Có người nói năm nào cũng thế, được phân về khoa này thực tập trước giờ toàn là những thực tập sinh nổi trội xuất sắc nhất trong đám. Hơn nữa bệnh viên có yêu cầu rất cao đối với y tá thực tập ở khoa này, chỉ hơi phạm phải sai lầm một chút sẽ bị chuyển sang khoa khác làm việc. Thế nên trong đám bạn học cùng tới đây kiến tập với nàng, thật ra không nhiều người muốn được bổ nhiệm tới một khoa quan trọng như thế, bởi chỉ phạm lỗi một cái bị chuyển đi thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới kết quả thành tích thực tập.

Do đó, lúc Tiêu Thỏ phát bản danh sách phân bổ các khoa cho các bạn của mình, lập tức nhận được sự cảm thông vô cùng sâu sắc của tất cả mọi người.

"Tổ trưởng Thỏ Thỏ ơi, vậy là bạn đã hi sinh anh dũng rồi sao!" Một nam sinh trong nhóm làm vẻ mặt thương tiếc nói.

"Đúng nha Tiêu Thỏ à, hay cậu đi tìm người phụ trách xin xỏ một chút đi, đừng tới khoa đó thực tập. Giờ chúng ta thực tập thật không có quan hệ gì cả." Một bạn khác khuyên nhủ.

Kẻ luôn chủ trương tránh các khoa có bệnh nặng càng xa càng tốt như Nghê Nhĩ Tư thì càng thêm lo lắng. "Thỏ Thỏ, mi nói Giang sư huynh là người sắp xếp, vậy mi đi xin anh ta đi, bảo anh ta xếp lại cho mi vào cùng khoa với ta, ta cũng có thêm bạn thực tập cùng."

"Thỏ Thỏ, mi vào khoa Cấp cứu đó rất nguy hiểm nha, nhỡ ra người ta ở ngoài đánh nhau chưa chán, vào viện rồi lại động dao động gậy nữa thì sao? Chuyện này không phải giỡn chơi đâu nhé!" Đổng Đông Đông cũng phụ họa theo.

Chỉ độc có mỗi Hạ Mạt là khác, hai mắt bừng sáng nắm tay Tiêu Thỏ lắc qua lắc lại không buông. "Thỏ Thỏ, ta đổi với mi, ta muốn đến khoa cấp cứu!"

Giữa đám người lao nhao như chim vỡ tổ kia, Tiêu Thỏ chỉ biết dở khóc dở cười. "Mọi người đừng lo cho tớ, tớ đi kiến tập, cũng chỉ là một y tá bé nhỏ, làm sao gặp phải nguy hiểm gì được? Hơn nữa danh sách đã bổ nhiệm xong xuôi, giờ tớ đi xin xỏ, khác nào đám thực tập sinh chúng ta chỉ biết kén cá chọn canh. Điều này càng không tốt cho việc thực tập của mọi người."

"Nói thế không đúng. Ta nghe nhiều y tá lâu năm rất thích trò ma cũ bắt nạt ma mới. Mi tới đó nhỡ phạm một lỗi nhỏ bị người ta nắm lấy hoạnh họe thì làm thế nào?" Nghê Nhĩ Tư vẫn lo lắng không thôi.

"Tư Tư ạ, thật sự là không sao đâu mà. Ta hứa đi thẳng đường ngồi thẳng lưng, họ sẽ không bắt được điểm yếu của ta đâu." Tiêu Thỏ nghiêm nghị hứa.

"Tổ trưởng Thỏ Thỏ, tớ phát hiện từ khi bạn làm bí thư chi bộ đoàn, càng ngày càng có khí thế nha!" Nam sinh lúc nãy liền chọc.

"Đúng thế đúng thế, rất có khí phách của lãnh đạo cấp cao!" Có tiếng phụ họa đồng ý.

"Còn phải nói sao, Thỏ Thỏ nhà chúng ta vốn là cổ phiếu xanh [1] trong đám con gái, là các cậu chưa thèm nhận ra thôi!" Đổng Đông Đông chống nạnh nói.

Cổ phiếu xanh trong đám con gái? Thêm một lần nữa Tiêu Thỏ lại bị sức tưởng tượng phong phú và cách so sánh đầy khủng bố của Đông Đông làm cho choáng váng. Thật ra nàng không phải không có lo lắng về chuyện này, nhưng nếu đã làm thì phải yên tâm mà làm [2]. Nếu nàng đã nhất định phải tới khoa cấp cứu, giờ lo lắng cũng vô ích, chi bằng để thời gian chuẩn bị cho tốt còn hơn.

Nghĩ vậy, Thỏ Thỏ cũng không lo lắng nhiều mà yên lòng chờ tới tuần thực tập tiếp theo.

Sáng hôm sau, Tiêu Thỏ dậy thật sớm. Bệnh viện có chia phòng ngủ cho các thực tập sinh, bốn người một phòng, điều hòa nước nóng vệ sinh đều đầy đủ. Xét trong tất cả các bệnh viện có sinh viên tới thực tập, ở đây họ được đãi ngộ tốt nhất.

Rửa mặt chải đầu làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tiêu Thỏ tới khoa Cấp cứu điểm danh. Đón tiếp nàng chính là y tá trưởng của khoa Cấp cứu, Đỗ Hồng Mai. Bà ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, thái độ lạnh lùng ít nói cười, vẻ mặt nghiêm nghị quả thật cũng dọa người đối diện không ít. Ấy thế mà vừa cất tiếng nói, tính cách của bà ấy lập tức lộ ra rõ rệt. Một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi lại có giọng nói rất Lolita, nghe chả khác gì một cô bé con hơn mười tuổi cả.

Tiêu Thỏ suýt nữa phì cười may mà nén kịp, cảm giác lo lắng căng thẳng lập tức giảm mất hơn nửa.

"Em tên là gì?" Đỗ Hồng Mai hỏi.

"Tiêu Thỏ ạ."

"Vậy tôi sẽ gọi em là Tiểu Tiêu. Từ hôm nay em tới thực tập ở khoa chúng tôi. Em cũng biết khoa này không giống với các khoa khác, yêu cầu đối với y tá tương đối cao. Em vừa tới chưa quen lắm, vậy cứ bắt đầu từ những việc cơ bản nhất đi."

"Vâng ạ." Tiêu Thỏ gật đầu ngoan ngoãn, trong lòng thì đánh lô tô, việc cơ bản nhất là cái gì ta?

Kết quả là Đỗ Hồng Mai đưa cho nàng một ấm trà. "Giờ em tới phòng nghỉ giải lao lấy nước nóng pha trà cho tốt, đợi lát nữa các bác sĩ tới làm việc thì rót trà để họ uống trước đã, biết chưa?"

Tiêu Thỏ thầm nhăn nhó, hóa ra việc cơ bản nhất chính là đi pha trà sao? So với những gì nàng tưởng tượng ở nhà quả là... có chút khác biệt.

"À phải rồi, phòng 109, bác sĩ Giang không uống trà mà uống cà phê. Hộp cà phê đã có sẵn trong tủ trong phòng cậu ấy, có tờ giấy dán sẵn đó. Em pha xong thì để trên bàn cậu ấy là được, nhớ cho nửa thìa đường, đừng làm sai đấy."

Thiếu điều làm nốt đồ ăn sáng cho bác sĩ nữa thôi! Tiêu Thỏ quả thực không biết nghĩ sao, chưa bao giờ thấy y tá viện nào lại phải làm việc này cả. Có điều nếu y tá trưởng đã giao việc như thế, nàng chả có cách nào khác là làm theo thôi. Nàng tới phòng nghỉ giải lao pha nước sôi vào trà, lần lượt mang tới phòng làm việc của các bác sĩ. Cuối cùng theo lời chỉ đạo của Đỗ Hồng Mai, nàng chạy tới phòng số 109, tìm thấy ngăn tủ có chứa máy pha cà phê, cho cà phê vào pha một cốc, lúc đó mới thở phào một cái. Nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng tám giờ.

Đồng hồ điện tử trên tường vừa đinh một cái báo hiệu tám giờ, cửa phòng cũng đồng thời mở ra, Giang Hồ cầm cặp làm việc bước vào. Anh ta thấy Tiêu Thỏ trong phòng, lập tức hơi sững người lại ngạc nhiên.

Đúng tám giờ đi làm, không sai lấy một phút!

Thấy ánh mắt Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, Giang Hồ cũng đoán được suy nghĩ của nàng. Anh ta hơi nhếch nhếch miệng lên cười, rồi ném bịch cái cặp làm việc lên ghế, bắt đầu coi như trong phòng không có ai để... cởi áo khoác.

Tiêu Thỏ ngẩn người kinh hãi. Nàng còn đang ở trong phòng làm việc nha, cái kẻ trước mặt sao không thèm nói tiếng nào cứ thế mà thoát y thế hả?

Cởi xong áo khoác, bên trong anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen hiệu G&D, là ủi phẳng phiu thẳng thớm, hai khuy áo phía cổ không cài, lộ ra nước da khỏe khoắn hồng hào bên trong.

Nếu cô ả háo sắc Đổng Đông Đông mà nhìn thấy cảnh này, đảm bảo không thét chói tai xịt máu mũi không lấy tiền. Có điều Tiêu Thỏ thì khác, nàng đã sớm bị cái con sói gian xảo Lăng Siêu huấn luyện mãi quen rồi. Giang Hồ làm thế cũng chả thấm tháp vào đâu. Thế nên nàng không thèm liếc nhìn anh ta, quay người bước ra ngoài.

Giang đại thiếu gia vốn vô cùng tự tin về vóc người hoàn hảo của mình, nào ngờ bạn Tiêu Thỏ đến liếc cũng chả thèm liếc chứ đừng nói ngắm nhìn ngưỡng mộ. Lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề, anh ta vội gọi nàng lại. "Khoan đã!"

"Sao ạ?"

"Treo áo khoác lên giúp anh." Anh ta không chờ Tiêu Thỏ đồng ý, đã ném cái áo khoách đang cầm trong tay ném về phía nàng.

Thật đúng là mặt dày vô sỉ. Tiêu Thỏ đón lấy cái áo, vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng không phản đối, chỉ xoay người treo áo khoác lên cây móc. Xoay người lại nàng đã thấy Giang Hồ mặc xong áo blouse, đang ngồi ở bàn làm việc.

"Không còn việc gì nữa chứ? Em xin phép ra ngoài."

"Chờ đã!" Giang Hồ gọi nàng lại. "Cà phê hôm nay em pha đấy à?"

Tiêu Thỏ gật đầu.

"Cho bao nhiêu đường?"

"Nửa thìa."

Giang Hồ nhíu mày. "Cho nhiều quá."

Nửa thìa đường không lẽ còn phải chính xác tới từng hạt một? Tiêu Thỏ cũng biết Giang Hồ cố tình bới lông tìm vết, nên chỉ thản nhiên trả lời. "Bác sĩ Giang, nếu anh không hài lòng về tách cà phê em pha, anh có thể gọi y tá khác pha giúp anh. Em tin là các chị ấy sẽ rất vui lòng."

Giang Hồ vốn nghĩ trêu chọc nàng một chút, ai dè nàng ta lại nghiêm chỉnh trả lời thế, khiến anh ta mất cả hứng, đành chỉ phẩy tay. "Rồi, em đi ra ngoài đi."

Nào ngờ Tiêu Thỏ mới đặt một chân ra ngoài đã bị anh ta gọi lại lần nữa.

Tiêu Thỏ phát cáu, gã này lúc thì bảo nàng đi lúc lại gọi nàng quay lại, rốt cục anh ta muốn thế nào chứ? Đang định nổi đóa lên, chợt thấy Giang Hồ đứng dậy, tay cầm một cuốn sổ ghi ghép to ngoắc nàng một cái. "Đi, đi thăm phòng bệnh với anh."

Cái gọi là đi thăm phòng bệnh, thực chất chỉ là thủ tục kiểm tra thăm khám đơn giản với các bệnh nhân nằm viện, để bác sĩ có thể nắm được tình trạng tiến triển của bệnh tình mà thôi. Nhưng Giang Hồ không chỉ làm thế, anh ta vừa hỏi bệnh tình từng người, vừa ghi chép lại, vừa dặn dò Tiêu Thỏ đứng cạnh cách phân biệt khi nào cho ai dùng thuốc gì, liều lượng bao nhiêu, cách dùng thế nào. Tiêu Thỏ thật không ngờ mới lần đầu đi đã được tham gia công việc chính yếu này, lập tức vội vàng lôi giấy bút ra ghi chép kỹ lại.

Đi thăm hết một tầng, Giang Hồ mới ghi có nửa trang về tình hình bệnh trạng bệnh nhân, Tiêu Thỏ đã chép tận ba trang. Tới khi nàng rốt cục cũng thở phào xong xuôi, Giang Hồ lại quay sang hỏi. "Tất cả đã ghi lại hết chưa?"

"Dạ, đã ghi hết." Tiêu Thỏ gật đầu.

"Đưa đây anh xem."

"Vâng." Tiêu Thỏ vội đưa quyển sổ ghi chép của mình qua, không hiểu anh ta định làm gì. Chỉ thấy Giang Hồ chăm chú lật xem, kiểm tra kỹ lưỡng, tới khi xem đến trang thứ ba, anh ta bỗng nhíu mày lại.

"Chỗ này, em ghi nhầm đơn vị rồi, là miligram, không phải gram."

"Dạ?" Tiêu Thỏ vội vàng ngó vào sổ, quả nhiên trong đó ghi là gram, nhất định là lúc nãy ghi tốc ký, viết nhầm rồi. Nàng có chút xấu hổ, vừa xin lỗi vừa vội vã tẩy đi sửa lại.

"Em phải nhớ kỹ, mặc cho có bận bịu tới đâu đi nữa, bệnh nhân dùng thuốc nà, liều lượng ra sao, dùng thế nào, ngàn vạn lần không được phép nhớ nhầm. Bác sĩ chỉ phụ trách cho em số liệu chính xác, nhưng nếu em nhớ nhầm dùng sai, tới khi có chuyện xảy ra, tất cả trách nhiệm chắc chắn sẽ do y tá đưa thuốc cho bệnh nhân gánh chịu. Điều đó không phải em chịu nổi, mà bệnh nhân cũng không thể nào chịu nổi đâu, biết chưa?" Lúc nói những lời này, vẻ mặt Giang Hồ vô cùng chăm chú chưa từng thấy. Tiêu Thỏ vừa xong còn oán giận anh ta mới sáng sớm đã bắt nàng ghi chép nhiều như thế để trả thù, giờ nhìn ánh mắt anh ta, bỗng hiểu rõ ràng.

Thật ra người này nhìn thế cũng không phải là hư hỏng. Tuy tính cách anh ta biến thái đôi chút, nhưng lại vô cùng chăm chú quan tâm tới bệnh nhân. Chỉ cần nhìn cách anh ta thăm hỏi bệnh nhân hồi nãy là có thể nhận ra anh ta thật lòng thích nghề này. Từng vấn đề anh ta hỏi đều rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả có bệnh nhân có vết thương vô cùng xấu xí hiện ra trước mặt, anh ta cũng chưa từng nhíu mày chán ghét chút nào.

Không như các bác sĩ khác thì chẳng thèm quan tâm đến thực tập sinh, anh mới sáng sớm đã gọi mình tới đi cùng, tỉ mỉ dặn dò từng chi tiết, lại vô cùng cẩn thận kiểm tra xem nàng ghi chép có sai không. Người như vậy e là cả bệnh viện này không có mấy người đâu.

Nghĩ tới đây, Tiêu Thỏ bỗng có chút cảm động, liền gấp sổ lại cúi đầu. "Em hiểu rồi, bác sĩ Giang, cám ơn anh."

Không ngờ là, lập tức anh ta khôi phục lại vẻ mặt lưu manh háo sắc chòng ghẹo nàng. "Cám ơn thì không cần, cần em lấy thân báo đáp thôi!"

Tiêu Thỏ dở khóc dở cười. "Bác sĩ Giang, anh chỉ cần hơi ho một cái, cả bệnh viện này đến cả con gián cái cũng cam tâm tình nguyện đi lấy thuốc phục vụ anh tận răng. Kiểu vô danh tiểu tốt đứng ngoài chỉ trỏ như em anh quan tâm làm gì?" Quả nhiên gần mực thì đen, nàng đi theo Lăng Siêu bấy lâu, trò độc mồm độc miệng cũng học được không ít.

"Em thật biết làm anh đau lòng nha, lại đi gán ghép anh với con gián cái bao giờ. Không lẽ trong mắt em, anh còn không bằng con gián à? Lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương nghiêm trọng, em bắt đền đi!" Giang Hồ làm vẻ mặt tội nghiệp đáng thương nhìn nàng, trên mặt còn pha lẫn vài nét làm nũng làm xấu nữa.

Tiêu Thỏ bỗng dưng nhớ lại cảnh nàng nhìn thấy trong sân nhà Miêu bà bà, anh ta nói chuyện ra điều kiện tranh cãi với một con mèo con, bỗng có cảm giác thật bất lực!

Quả nhiên là một kẻ xử sự không giống người thường chút nào. Lúc thì làm trợ giảng tao nhã, khi lại thành công tử hào hoa nơi quán bar, một bác sĩ hòa ái dễ dần với bệnh nhân, giờ lại làm nũng nhõng nhẽo giả bộ đáng thương như đứa trẻ lên ba. Haizzzz, tính cách Giang đại thiếu gia quả nhiên đã vượt qua giới hạn hiểu biết của con người.

Chẳng hiểu sao, Tiêu Thỏ bỗng nhớ tới Lăng Siêu.

Thật ra tính cách tên kia cũng biến thái chả kém cạnh. Nhớ hồi còn chưa yêu đương gì cả, nàng chỉ thấy hắn vừa vô tình vừa quá đáng, tới việc nàng làm bài không tốt cũng sẽ ngứa miệng châm chọc vài câu. Tới khi yêu nhau rồi, tên kia lại nhiệt tình tới mức quá thể, lâu lâu lại ăn vụng đậu hũ vài miếng, nhưng lại làm bộ ta đây ngoan ngoãn ngây thơ đâu có làm cái gì. Coi vậy đủ biết cái kẻ đáng ghét kia biến thái cỡ nào.

Thật ra hai người này cũng giống nhau đó chứ, chỉ là...

Chỉ là con người là loài rất kỳ quặc, trong lòng đã hướng về ai, sẽ nghĩ hắn là độc nhất vô nhị, cho dù tính cách có giống nhau như đúc, tướng mạo cũng chẳng thua kém là mấy, nhưng cảm giác giữa hai người vẫn một trời một vực. Nhắc tới Giang Hồ, trong lòng nàng chỉ coi anh ta là sư huynh, là đàn anh cần học hỏi. Thế nhưng nhắc tới Lăng Siêu, trái tim sẽ không chịu nghe điều khiển mà đập nhanh hơn vài nhịp, ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao.

Thấy Tiêu Thỏ bỗng trầm ngâm không nói gì, Giang Hồ hơi hơi khó hiểu, liền mở miệng gọi nàng một tiếng.

"Hả?" Tiêu Thỏ như rơi từ trên mây xuống, không ngờ giật mình đánh rơi cuốn sổ trong tay xuống đất. Nàng vội vã cúi xuống nhặt, không ngờ Giang Hồ cũng cúi xuống nhặt hộ. Hai người cùng vươn tay, ngón tay vô tình chạm vào nhau. Tiêu Thỏ còn đang chưa kịp phản ứng, Giang Hồ đã tóm lấy tay nàng.

"Thỏ Thỏ..." Anh ta dịu dàng gọi một tiếng, ánh mắt vốn đầy vẻ đùa cợt giờ bỗng nhu tình như nước, thâm tình vô hạn nhìn nàng.

Tiêu Thỏ nào đã gặp phải tình huống như vậy, liền ngẩn cả người.

"Thỏ Thỏ, thật ra..."

"A hèm..." Một tiếng đằng hắng đã cắt lời anh ta.

Tiêu Thỏ giật mình tỉnh lại, vội vã rút tay về đứng lên. Nàng thấy ở hành lang cạnh đó có một bóng người mặc áo trắng, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt có vẻ quen quen.

"Bạch Tố." Giang Hồ đứng lên thản nhiên chào.

Không sai, chính là cựu trưởng ban Đối ngoại Hội Sinh viên Bạch Tố. Không ngờ chị ta cũng đang ở Thánh Lãng. Bị chị ta bắt gặp cảnh này, Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, liền khẽ kêu. "Bạch sư tỷ."

Bạch Tố không thèm để ý đến nàng, vênh vênh váo váo đi lướt qua trước mặt, dáng vẻ cao ngạo như chim công. "Bác sĩ Giang, đây là bệnh viện, mong anh chú ý ngôn ngữ cử chỉ của anh, không nên làm ra những hành vi có ảnh hưởng tới thân phận của anh như thế!"

Một y tá mới vào thực tập có nửa năm, lại có thể dùng giọng đó để nói với bác sĩ, Tiêu Thỏ chợt mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa hai người không đơn giản.

"Bạch Tố..."

"Mời gọi tôi là y tá Bạch." Bạch Tố lạnh lùng nói.

Giang Hồ biến sắc. "Y tá Bạch, tôi làm gì là việc riêng của tôi, không quan hệ tới cô."

Bạch Tố vẫn cố tình gây sự như cũ. "Anh muốn làm gì đúng là không liên quan tới tôi, nhưng ở đây là bệnh viện, hành vi phóng đãng của anh nếu có ảnh hưởng tới danh tiếng bệnh viện, e là có liên quan tới tôi."

"Cô!" Vẻ mặt Giang Hồ bắt đầu xám xịt lại.

Tiêu Thỏ đứng bên nhìn nhìn, cảm giác như mình vừa hiểu ra cái gì, nhưng mãi mà nghĩ không ra.

Bạch Tố nói xong, quay người bỏ đi, lúc đi qua người nàng dường như vô ý dường như cố tình lườm nàng một cái, ánh mắt sắc như dao cau khiến người khác kinh hãi.

Tiêu Thỏ thật chả hiểu gì cả, tròn mắt nhìn chị ta bỏ đi, tới chỗ rẽ ở hành lang mới quay đầu lại nhìn một cái. Cái liếc mắt đó hướng về Giang Hồ, chỉ trong nháy mắt, nhưng hiện lên đầy đủ vẻ ai oán lẫn quyết tâm. Tiêu Thỏ nhìn thấy, rốt cục nhớ ra Bạch Tố là ai. Chị ta chính là cô nữ sinh đau khổ cầu xin Giang Hồ quay lại với mình ở cầu thang tòa nhà lớp học năm đó. Không ngờ chính là chị ta!

Tiêu Thỏ quay lại định hỏi cho rõ, nhưng Giang Hồ cũng đã quay lưng bỏ đi về hướng cầu thang ngược lại. Tấm lưng cao ráo, bóng lưng trải dài trên nền đá hoa cương, bỗng dưng như ẩn như hiện một nỗi cô đơn không nói nên lời...

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Nguyên văn là Lam trù cổ, theo Baidu giải thích, lam trù cổ (cổ phiếu có đầu xanh) chính là cổ phiếu Blue chip chỉ những cổ phiếu ổn định về giá cả, ít khi bị thị trường lũng đoạn lên xuống quá nhiều, và thường thì tăng chậm nhưng tăng đều, chẳng mấy khi xuống giá, nói cách khác là cổ phiếu của các tập đoàn tài chính vững mạnh! Nguồn gốc tên gọi Blue chip là lấy từ những thẻ (chip) màu xanh (blue) ở casino. Thẻ màu xanh da trời có trị giá trao đổi cao nhất.

[2] Nguyên văn là Ký lai chi tắc an chi (既来之则安之), nghĩa đen là, nếu đã tới thì phải an tâm bình tĩnh mà làm. Có thể dịch là cái gì phải tới thì sẽ tới, hoặc nếu đã làm thì phải yên tâm mà làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện