[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 9: Kẻ thù cũ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

14cec531adf5c17c76765853158

Tự tin, cố chấp, kiên quyết tiến lên, cho dù cơ thể sợ sệt đến phát run, nội tâm vẫn mạnh mẽ như trước.’

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Gin... Gin... Mày... mày dám giết tao, không, chỉ cần mày dám động đến một cọng tóc của tao thì đứa con trai bé nhỏ đáng yêu của mày cũng sẽ bị đem vứt làm thức ăn cho lũ cá mập!” Đỗ An bị khí thế của Gin uy hiếp, đáy lòng trống rỗng, chỉ có thể nói năng lộn xộn đe dọa.

“Hừ, tên nhát gan vô dụng bị giết chết cũng không có gì đáng tiếc.” Gin căn bản không đem Conan đặt ở trong mắt, tuy rằng hắn đối với cách hành động của Conan có chút hứng thú, thế nhưng qua đêm nay tác dụng của cậu cũng sẽ không còn.

Đỗ An thấy Gin không bị chút uy hiếp gì, ông ta run lẩy bẩy lôi ra điện thoại di động từ trong người gọi một cú điện thoại.

Không biết đầu bên kia nói gì với Đỗ An, Đỗ An cầm điện thoại di động hướng Gin nói rằng: “Gin, thủ hạ của tao đã bắt được thằng nhóc kia, lúc này bọn chúng chính là đang ở trên boong tàu tầng một, mày không muốn......”

“Budweiser, ta phải nói lại lần nữa, ta chưa bao giờ tiếp thu trao đổi, bất kì hình thức nào cũng không có khả năng.” Gin khinh bỉ rít lên, lão đàn ông ngây thơ vọng tưởng này đã bị hắn bức đến đường cùng.

Bầu không khí giữa hai người cứng ngắc trùng xuống, mặt đối mặt sừng sững đứng ở hai bên bàn.

Bỗng một bóng đen ngay lúc đó tiếp cận hai người, sau đó ôm chặt lấy cánh tay Đỗ An ngọt ngào hô: “Cha, chào buổi tối.”

“Con gái, con tại sao lại ở chỗ này? Ta không phải nói con ở im trong phòng không được đi ra ngoài rồi hay sao?” Đỗ An nhìn thấy người đến, cả khuôn mặt đều là kinh ngạc.

“Cha, con nhớ người nha!” Con gái Đỗ Diễm mặc kệ người cha Đỗ An toàn thân cứng ngắc, hung hăng dán sát người lại làm nũng, “Với lại, còn có một chuyện con cần phải làm đó.”

“Là chuyện...... gì?” Thân thể Đỗ An càng thêm cứng đờ, sau đó lớn tiếng hét lên một tiếng, miệng phun ra máu tươi ngã trên mặt đất.

Tiếng súng vang lên, khách khứa đang tham gia party nghe thấy âm thanh đều nhìn về phía nơi tiếng ồn phát ra, sau đó không hẹn trước mà cùng che miệng hô hét.

Đỗ Diễm cầm trong tay cây súng, đứng trước thi thể Đỗ An, trên lễ phục màu trắng loang lổ máu đỏ tươi lấm ta lấm tấm.

Người ở chỗ này nhận ra Đỗ Diễm là con gái Đỗ An cũng không ít, đột nhiên diễn ra một màn con gái bắn chết cha làm sao có thể không khiến khách dự tiệc bọn họ kinh sợ cùng hốt hoảng đây? Hoảng sợ qua đi thì chính là kinh hoàng chạy khắp bốn phía, cùng người mang tội danh giết người ở chung một phạm vi, ai biết được mục tiêu kế tiếp của cô ta không phải là mình chứ?

“Con gái ruột cũng không nhận ra, chết là đáng.” Chỉ thấy Đỗ Diễm túm lại mái tóc dài của chính mình, đem hung khí là cây súng ném trên sàn.

Trên súng lưu lại đều là dấu vân tay của Đỗ Diễm, làm người thân của Đỗ An vẫn là thêm vào để xử trí cho thỏa đáng, tuy rằng cô ta khả năng cái gì cũng đều không biết.

“Vermouth, cô lại dám tự giải quyết.” Gin tuy là đang nói lời chỉ trích, nhưng trong giọng nói lại không có ý trách móc, vốn hắn không có suy nghĩ đến việc tự mình động thủ, cho nên cũng không mấy quan tâm ai tới để xử lí cái tên phản bội tổ chức này.

“Ôi chao ôi, mấy tên FBI kia quá quấn người, anh phái tôi đi làm chuyện rất khiến người ta phiền lòng nha. Thật vất vả mới giả trang được thành cái dạng này, thuận đường cho nên mới muốn ghé qua xem thử một chút thôi.” Vermouth cũng không có ngụy trang, trong nháy mắt biến trở về hình dáng vừa xinh đẹp lại thần bí.

Gin lần này có ý định không cho ả động thủ, cho nên sắp xếp ả lấy thân phận diễn viên nổi tiếng • Christy xuất hiện, hấp dẫn FBI leo lên chiếc du thuyền này. Bị FBI theo dõi cảm giác vẫn là rất tồi tệ, cho nên ả cùng FBI chơi trò người bắt kẻ giấu, đổi thành bộ dạng này xuất hiện. Vì lẽ đó mới xảy ra chuyện giết chết Đỗ An, đúng là ả cũng ‘thuận lợi‘ biến thân.

“Quên đi, rút lui.” Gin kéo kéo mũ đen, hiện tại ‘quý ông kia‘ vẫn còn, Vermouth bị đám người FBI kia bắt được nói ra có hơi phiền phức.

Hai người lẫn trong đám đông rời đi, lúc ban đầu hai tên FBI theo dõi Gin phân công nhau lần theo hai người, nhưng có điều chỉ chốc lát sau đã bị triệt để cắt đuôi.

Gin đi tới nơi boong tàu tầng một trên du thuyền, tới gần chỗ đứng của người đàn ông tóc bạc trên mũi tàu, nằm bên chân của y là Conan mới vừa từ trong hôn mê tỉnh lại.

Người đàn ông tóc bạc thấy Gin từ trong bóng tối bước ra, một tay nắm phía sau cổ áo Conan nhấc lên, cầm súng dí sát ở huyệt thái dương Conan.

“Cấm nhúc nhích, bằng không ta sẽ giết tên tiểu quỷ này.” Người đàn ông tóc bạc mở miệng, tầm mắt của y đặt trên khuôn mặt của Gin.

Conan đầu vẫn còn choáng váng, chỉ có thể dựa vào người đàn ông để đứng thẳng, lúc này nhìn thấy Gin cùng người đàn ông tóc bạc đối mặt nhất thời không có phản ứng gì.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm đến tên tiểu quỷ này sao?” Sắc mặt Gin trầm xuống, trong tròng mắt chỉ còn dư lại chất vô cơ lạnh lẽo, “Ta tới quan tâm kẻ thù cũ.”

“Làm sao nhận ra ta?” Thân thể người đàn ông tóc bạc khẽ rùng mình, tiện thể giơ tay kéo xuống lớp ngụy trang trên mặt, lộ ra khuôn mặt trẻ trung anh tuấn hài hòa.

Conan nghe vậy kinh ngạc không thôi, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lại, người cưỡng ép cậu dĩ nhiên là người đàn ông FBI Akai Shuichi!

Không phải Vermouth, mà là người của FBI!

“Thợ săn làm sao lại nhận lầm con mồi của mình đây?” Thanh âm của Gin lạnh như băng như đâm thẳng vào lỗ tai Conan, tựa như cảm nhận được mũi đao mạnh mẽ xẹt qua.

Gin biết Akai Shuichi sẽ đến, hắn đối với hành động của FBI lại rõ như lòng bàn tay, nói như vậy FBI thu được tin tức cho dù không phải do Gin tự mình truyền ra, nhưng hắn tất nhiên vẫn biết được nội tình.

“Quả nhiên là cái bẫy, ngươi đúng là vẫn để mắt đến ta, Gin.” Akai Shuichi hiển nhiên đã sớm ngờ tới kế hoạch của Gin, nhưng mà y vẫn là việc nghĩa chẳng từ nan xông vào.

Lúc này không có sao trời cùng trăng sáng, bầu trời lại bắt đầu phiêu diêu, nước mưa vỗ trên mặt, cùng trên người, lạnh đến mức như không còn nhiệt độ.

Conan không nhịn được hắt xì một cái, phá hỏng ngay lúc bầu không khí quỷ dị kia.

“Budweiser nắm giữ tư liệu...... Xem ra cũng là mồi nhử, liền trả lại cho ngươi.” Akai Shuichi từ trong túi áo trên lấy ra một món đồ hình piano, ném về phía Gin.

Gin tiếp nhận đồ vật kia, châm chọc nói rằng: “Budweiser bất quá chỉ là thành viên bên ngoài tổ chức mà thôi, không biết được bất kì thông tin gì bên trong tổ chức.”

“Gin, ngươi giết Budweiser, chạy không thoát đuổi bắt của FBI đâu.” Ánh mắt Conan lấp lánh có thần, cách nói chuyện kia cũng tương đương rõ ràng.

“OH, NO! Giết Budweiser chính là người này, không phải Gin.” Một bóng người khác từ phía sau Gin xuất hiện, chính là dáng dấp Đỗ Diễm con gái Đỗ An.

Conan kinh hãi, người phụ nữ kia là Vermouth! Người phụ nữ kia lại dám ngụy trang thành hình dáng của Đỗ Diễm! Gay go rồi, Vermouth giả trang thành dáng dấp của Đỗ Diễm sát hại Đỗ An, ở đây khách khứa lại nhiều tận mắt nhìn thấy một màn này của người phụ nữ kia, Đỗ Diễm căn bản thoát không được hiềm nghi. Huống chi Vermouth nói không chừng ở hiện trường để lại vật gì làm bằng chứng, lấy đó làm chứng cớ chứng minh người sát hại là Đỗ Diễm, đẩy Đỗ Diễm thành người chết như thế, như vậy bọn họ có thể quang minh chính đại rời đi.

Không được, nhất định ở chỗ này phải đem hai người bắt lấy, bằng không người vô tội sẽ bị liên lụy.

“Vermouth, cô vẫn không thay đổi gì.” Akai Shuichi chậm rãi mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Rye, thật đáng tiếc, nguyên bản còn muốn cùng anh uống một chén nha.” Vermouth dựa trên vách khoang thuyền bên ngoài, ngữ điệu mang theo tiếc hận nói.

“Vermouth, lần này là do cô tự mình hành động phải không? Thực sự quá đê tiện vô liêm sỉ.” Akai Shuichi ý chỉ chuyện Vermouth hãm hại Đỗ Diễm, tác phong làm việc vô liêm sỉ hạ lưu.

Vermouth bất đắc dĩ thả tay xuống, vô tội nói: “Ai nha, tôi cũng thương tiếc cho cô gái đó lắm nhưng cũng không biết phải làm thế nào nữa nha.”

“Ta không có thời gian bồi các ngươi chơi trò suy luận, Akai Shuichi, đến quyết đấu một trận thắng thua đi.” Cầm súng hướng về phía Akai Shuichi, Gin lộ ra ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.

“Gin, ta cũng không phải như ngươi.” Tay trái Akai Shuichi đút vào trong túi áo gió, “Lần trước ngươi cũng nói câu này với ta, ngực của ta liền bị xuyên qua một lỗ thủng.”

Gin lạnh nhạt trả lời: “Đa tạ đã nhắc nhở, ta là sát thủ chuyên nghiệp.”

Conan nghe vậy, đáy lòng khó chịu một hồi, cậu ngẩng đầu nhìn hướng về phía chéo bên trái chiếc du thuyền, tòa tháp cao lớn vững chãi đập vào mi mắt.

Du thuyền đã chạy đến thượng sông, ngay phía trước có một tòa tháp Danube, mà ở trên đó xuất hiện một ánh sáng nhỏ màu đỏ chầm chậm xoay tròn trên tầng đài ngắm cảnh cao nhất.

“Nguy hiểm, mau ngồi xổm xuống.” Conan kéo tay Akai Shuichi, kéo y ngồi chổm hổm xuống.

Ngay trong nháy mắt lúc Conan hô lên, Akai Shuichi cũng đồng thời lôi ra cây súng nhằm về phía đối phương.

Trong lúc nhất thời tiếng súng vù vù ở trên boong thuyền vang lên, Conan nhanh thoăn thoắt lăn hai vòng, tay phải lôi ra một cái nơ bộ đàm, ấn xuống nút lệnh trên đó rồi hô: “Cô Jodie, mau làm đi!”

Ầm — Vô số pháo hoa bay lên bầu trời, một đóa lại tiếp nối một đóa đem đêm tối nhiễm một màu sắc hoa mỹ tráng lệ.

Chính là đang nằm nhoài trên đỉnh tháp ngắm cảnh chờ đợi cơ hội để đánh lén, Chianti khẽ nguyền rủa một tiếng: “Pháo hoa chết tiệt!”

“Gin, chúng ta bị quấy rối.” Korn thu hồi súng bắn tỉa, thẳng người dậy nửa ngồi nửa quỳ đón gió, nhìn về hướng du thuyền.

Gin vừa tránh thoát một phát đạn mà Akai Shuichi phóng tới, núp đến mặt bên khoang tàu, tỉnh táo chỉ huy: “Các ngươi rút lui trước đi.”

Lần này du thuyền vì có buổi hòa nhạc chào mừng, nên đã chuẩn bị đủ sáu ống pháo hoa dài bảy phút để châm nổ, mà đợi đến khi đợt pháo hoa kia tàn thì mưa bom bão đạn của bọn họ ở đây cũng kết thúc. Trên thực tế, cuộc chiến đấu này xác thực cũng sắp đến hồi kết rồi.

Tuy rằng Conan hô đúng lúc, thế nhưng Akai Shuichi lúc tránh né một đòn trí mạng vẫn bị bắn trúng vai phải, ngay sau đó đầu gối bên trái cũng bị một phát đạn, bắn thêm một phát nữa liền có thể giải quyết được y.

Conan cũng phát hiện ra tình hình này, cậu chạy chậm tới bên người Akai Shuichi. Tài bắn súng của Gin cùng Akai Shuichi ngang tài ngang sức, vào lúc Akai Shuichi bị thương, Gin bên kia còn có thành viên Tổ chức Áo đen Vermouth của hắn, Akai Shuichi căn bản không có phần thắng.

Akai Shuichi một bên quan sát tình hình bốn phía, một bên bắn vào chỗ Gin ẩn nấp.

Conan kéo lấy vạt áo Akai Shuichi, hướng y hô: “Nhảy xuống sông!”

Akai Shuichi dừng lại một chút, y nhìn Conan một hồi, sau đó quả quyết chạy lướt qua vòng bảo hộ nhảy xuống sông Danube.

Vermouth nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, rồi giương lên một nụ cười gian xảo, đối với Gin nói rằng: “Gin, bị con mồi do chính tay mình nuôi dưỡng phản bội, cảm giác có phải rất ngon miệng hay không?”

Gin nắm cây súng từ trong bóng tối bước ra, lạnh lùng liếc xéo Conan.

Conan không chút yếu thế đối diện trừng mắt trở lại, bàn tay bên người lặng yên siết thành quyền, luồng sát khí băng lạnh càng lúc càng tăng cao hung hăng chậm rãi lan khắp cơ thể cậu, tựa như phảng phất đem máu chảy trong người cậu đóng băng.

“Tiểu quỷ, ngươi lại phá hỏng chuyện của ta.” Gin đi tới trước người Conan, cúi người xuống, ở bên tai Conan lạnh nhạt nói.

“Ngươi căn bản không có ý định giết hắn, bằng không ngay phát súng đầu tiên sẽ không bắn trật.” Thân thể Conan theo bản năng co rụt lại, khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, lùi đi một bước vừa vặn mặt đối mặt.

Vị trí tim cùng đấu gối tựa như thiên đàng và địa ngục, tài bắn súng của Gin dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không bắn lệch nhiều như vậy!

“Hắn ta là kẻ thù cũ, ta không có lý do gì để buông tha.” Khuôn mặt Gin chỉ còn cách Conan chừng mười cm, gần đến mức hô hấp ấm áp tỏa ra ngoài đều đánh lên mặt đối phương.

Conan hơi co lại thân thể, thấp giọng nói: “Kẻ thù cũ chỉ có một, chính là bản thân.”

“Hừ, coi như đây cũng là lý do! Bắn pháo hoa cũng là chủ ý ngươi cung cấp cho FBI đi, ngươi đúng là lắm chuyện.” Gin giữ chặt lấy cổ áo Conan, ngăn cản cậu cử động lùi về sau.

“Ta chỉ là tin tưởng ngươi sẽ không làm chuyện gì nếu không có lý do, lần trước ở quán cà phê tầng trên bên sông Danube ngươi là đang quan sát địa hình, vì lẽ đó vừa lúc Đỗ Diễm nhắc tới du thuyền ngươi mới có thể ngay lập tức trả lời.” Conan bị con ngươi tràn ngập tính độc chiếm nhìn thẳng vào, khiến cho cậu cả người nổi đầy da gà.

Còn có một suy đoán mà Conan không nói ra, vị BOSS kia giao cho Gin mục tiêu sát hại kỳ thực chính là Akai Shuichi, Gin có thể là cố ý dẫn cậu đến quán nước bên sông Danube, để cậu đoán mò ý đồ của hắn, thông báo FBI đến ngăn cản lần hành động này của bọn họ. Nhưng Conan lại không nghĩ ra làm như vậy đối với Gin có thật là tốt hay không, vì lẽ đó đêm nay vẫn chỉ có thể là nghi vấn mà thôi.

“Tiểu quỷ, chính là cái ánh mắt này...... Tự tin, cố chấp, kiên quyết tiến lên, cho dù cơ thể sợ sệt đến phát run, nội tâm vẫn mạnh mẽ như trước.” Gin lẳng lặng nhìn chằm chằm Conan một lúc, đột nhiên đưa tay lấy xuống kính mắt Conan, nhẹ nhàng xoa mắt cậu.

Conan trừng mắt nhìn, không hiểu vì sao bầu không khí đột nhiên lại biến thành cái dạng này.

“Tiểu quỷ, nhớ kỹ lời ta nói, xác định mục tiêu, tuyệt đối không được do dự, một khi không phân rõ được thứ quan trọng nhất của mình, mất đi rồi sẽ không còn có thể lấy lại.” Gin nói xong đoạn hội thoại này, liền đứng dậy quay lưng về phía Conan rời đi.

“Gin!” Conan hô, tay phải hành động trước thân thể, giữa không trung thì ngừng lại, không biết là muốn nắm giữ cái gì ngoài không khí trống rỗng.

Khoang tàu phía sau truyền đến tiếng sột soạt, Vermouth hướng đằng sau đá chân, rầm một tiếng hất bay cây súng trên tay cô Jodie xuống lòng sông.

Cô Jodie thân thủ lưu loát tránh khỏi đòn công kích kế tiếp của Vermouth, trở tay đánh lại.

“Một tháng kỳ hạn chưa tới, trò chơi của chúng ta còn chưa kết thúc. Có điều xem biểu hiện của ngươi đêm nay, ta có thể hạ thấp độ khó trò chơi xuống một chút.” Gin nhìn hai người phụ nữ đang đọ sức bên trong, sắc mặt lạnh lùng nói, “Tiểu quỷ, vào lúc tiếng chuông mười hai giờ đêm cuối cùng vang lên, ta sẽ ở nơi mà ngươi quen thuộc nhất yên lặng chờ ngươi đến...... Tìm được ta, ngươi có thể nắm giữ được tự do; không tìm được, kiếp này ngươi đừng hòng có cơ hội thoát khỏi tổ chức, tiểu quỷ, gặp lại ở Nhật Bản.”

Tóc mái Conan phất phơ bị gió thổi bay, tròng mắt kia lóe lên tia sáng tự tin không giống như của một đứa trẻ, trái lại lại tăng thêm vài phần hơi thở của người trưởng thành.

Bờ sông một bên bị ánh đèn nhuộm đỏ từng mảng máu dài tươi sắc, khiến con sông Danube như nhiễm phải mùi máu tanh......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện