Công Chúa! Anh Yêu Em..
Chương 13
~ 1 tuần sau~
- Cô có thể xuất viện – hắn
- Trở lại – nó khẽ nhếch môi
- Biết thì tốt
Hắn ra ngoài thanh toán viện phí, không quan cử hai tên quản lí võ thuật cao cuờng của mình đứng canh. Vừa đi khỏi thì:
“ Bốp… Binh”
Hai tên quản lí tài năng của hắn bị nó xử đẹp. Nó nhanh chóng bấm cầu thang máy chạy xuống tầng 1, cầu thang máy lại đông nghẹt nguời. Cứ đi một đoạn lại dừng lại vì thêm nguời. Vội quá, nó chạy từ tầng 6 xuống đến tầng 1. Đến cửa phòng tầng 1, nó thở dốc, nguời chao đảo…
“ Không đuợc, mình phải thoát…” nói đoạn lại chạy tiếp nhưng đi đuợc vài buớc thì nó ngã khuỵ xuống. Về phần hắn, thanh toán viện phí xong thấy hai tên nằm chỏng quèo ngay truớc cửa thì biết nó đã chốn thoát. Vội vã chạy đi tìm…
Nó đứng vẫy vẫy mấy cái tắc xi thì không cái nào chịu dừng lại. Nguời đi đuờng thì hiếm hoi chẳng có một ai để cầu xin giúp đỡ…
Bỗng nó ngã xuống, tuởng chừng như sẽ đập đầu xuống đất nhưng có một cánh tay nào đó đỡ lấy nó. Là hắn, hắn bế nó trên tay…
“ Ái Nhi, cô không biết lo cho mình gì cả. Cô còn quá yếu để vận động”
Hắn lấy Lamborghini đèo nó về nhà mình. Nhà hắn rộng thật. Căn biệt thự năm tầng sơn màu xanh rêu huyền bí. Bước vào phòng khách là căn phòng sang trọng và lộng lẫy. Trần thạch cao gỗ chạm khắc tinh xảo, ánh đèn bảy màu chiếu sáng đổi màu sắc liên tục tạo cho người nhìn cảm giác thích thú. Trong căn phòng đều là đồ cổ quý giá! Phía bên tay trái theo hướng cửa nhà hắn bước vào là tủ kính to trong đựng toàn những mặt đá quý hiếm. Nhìn vào căn nhà này, cách trang trí đơn điệu nhưng đầy quyền quý này không ai nghĩ hắn là người tầm thường khi sở hữu căn nhà và số tài sản khổng lồ trong căn biệt thự. Hắn bế nó vào căn phòng rộng màu đen trắng là chủ đạo. Phòng này cũng chẳng có gì trang trí quá lộng lẫy! Tủ quần áo, chiếc giường bằng gỗ lim màu nâu bên phải là tủ nhỏ trên mặt bàn là đèn ngủ và vài cuốn tạp chí. Căn phòng được sáng màu vàng sánh khi chiếc đèn chùm trên trần nhà bật sáng do chủ nhân của căn phòng bật công tắc
Hắn nhẹ đặt nó xuống giường, vén mấy lón tóc vướng trên mặt cho nó. Nhìn nó mà lòng hắn đau như cắt, tại sao hắn lại có cảm giác này nhỉ? Lạ quá, trái tim hắn như đang bị ai xiết chặt và rỉ máu….
Hắn hôn nhẹ lên chán nó, nắm chặt bàn tay mềm mại của nó. Nhìn kĩ mặt nó này, sống mũi cao, hàng mi cong, đôi môi mềm hình trái tim, khuôn mặt trái xoăn và làn da trắng không tì vết. Hắn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc hồng bồng bềnh của nó.
Một lúc sau khẽ đứng dậy và bước ra khỏi phòng
~ Tối: 7:00pm~
Nó dụi dụi mắt ngồi dậy.
- Mình đang ở đâu vậy nhỉ? – nó làu bàu đảo mắt nhìn chung quanh
Vội leo xuống giường, thấy tiếng lục cục ở đâu đó. Lắng nghe một hồi, nó nhấc chân bước ra khỏi phòng và xác định vị trí của chỗ phát ra tiếng băm thái ấy – thật hoảng loạn. Nó lênh đênh bước, hoa mắt chóng mặt làm nó không đứng vững, ngã bịch xuống. Nó tiếp tục đứng dậy
- Chắc đói quá đây mà! Phiền phức. – nó lẩm bẩm rồi tiến tới cầu thang
Thoát khỏi căn phòng khách, nó tiến đến một căn bếp rộng thênh thang…
- Tỉnh rồi sao? – hắn vừa thái hành vừa hỏi mà không nhìn nó một cái
- Anh… anh làm gì ở đây? – nó hoang mang chưa nhận ra được việc đang diễn ra
- Nhà tôi – hắn thản nhiên
- Nhà anh? – nó nhíu mày
- Tôi không nhắc lại lần 2
- Đưa tôi về đây là có ý gì? Tôi muốn về nhà tôi, không phải ở nhà anh. – nó lạnh
- Lí do của tôi, tôi phải nói sao? Muốn cũng không được đâu cô bé! – hắn nhếch mép đầy gian tà. ==’
Cãi nhau với hắn, nó thấy khỏe hẳn, chẳng thấy mệt nữa. Mà khỏe thì không phải, phải là tức mới đúng chứ!!!
- Anh biết anh đang nói chuyện với ai không đấy! Anh dám hỗn hào với tiểu thư Trần Gia sao? – nó
- Lôi địa vị ra để dọa? – hắn
- Phải. – nó nói rồi thẳng thừng ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ trong phòng bếp ăn sandwich để sẵn trên mặt bàn
Hắn nhìn nó cười trong 1s rồi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng
- Đến nhà ai cô cũng vậy sao?
- Ý? – nó nhíu mày
- Sandwich . – hắn vẫn chú tâm xào nấu- Luật nhà nước có cấm không được ăn à. – nó nói rồi bỏ nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng
- Vào căn phòng lúc nãy lấy quần áo trong tủ và tắm rồi xuống ăn tối. – hắn
- Anh đang ra lệnh cho tôi? – nó
- Chẳng nhẽ tôi lên tắm dùm cô. – hắn nói quay lại nhìn nó, cười gian
- Khỏi. – nó chạy một mạch lên phía cầu thang
Hắn nhìn theo nó cười thầm
Nó chạy lên căn phòng, mở chiếc tủ quần áo. Cánh cửa bên trái mở ra, toàn là quần áo của hắn, mở tủ bên kia nó ngỡ ngàng khi thấy toàn quần áo nữ mới và hàng hiệu. Ngoài ra tủ còn được thiết kế tinh xảo. Ấn trên chiếc nút màu đỏ bên hông tủ, một bộ bàn ghế trang điểm hiện ta trước mắt. Trên mặt bàn toàn là loại nước hoa và đồ trang điểm mà nó thường dùng. Nó chẳng ngạc nhiên vì cái tủ quần áo kì diệu mà nó ngạc nhiên vì không biết tại sao hắn lại chuẩn bị đồ cho nó. “ Gia Lâm quan tâm mình sao? Không thể nào, con người máu lạnh vậy mà…” nghĩ bâng quơ một hồi, nó bước vào phòng tắm
30’ sau nó bước ra trong mái tóc hồng ướt nhẹp cùng áo crop top cộc tay, chữ Don’t Care in ở giữa cùng quần đùi bò đen cạp cao. Nó đứng nhìn mình trong gương, bao lâu rồi nó mới cảm thấy thoải mái như vậy. Được tắm gội, rũ bỏ mấy cái giơ bẩn ấy khỏi người, cũng không quên xịt một chút nước hoa quanh người. Bước vào nhà bếp, hắn ngớ người nhìn nó như trời chồng…
- Nhìn gì? – nó nhíu mày, tay vẫn dùng khăn lau lau mớ tóc
- Không, tôi đang tính lên gọi cô xuống ăn cơm. – hắn biện minh ho một cái lấy lại vẻ lạnh lùng
- Tốt với tôi thế sao? Anh đang âm mưu điều gì? – nó nhìn hắn ánh mắt săm soi
- Tôi phải báo cáo, chăm sóc cô bây giờ và bán cô khi được giá! – hắn thản nhiên
- Tùy! – nó lẳng lặng, kéo ghế ngồi xuống, mùi thức ăn khuyến rũ làm nó không cưỡng lại được.
“ Cô gái kì lạ, không sợ chết! Thích thật.” hắn nghĩ thầm
Hắn cũng ngồi xuống ghế. Nó nâng đũa tính gắp con tôm bỗng cái đũa láo xược ở đâu chặn ngang đầu đũa của nó.
- Muốn gì? – nó
- Tôm không tốt ccho người bệnh.
Hắn nói rồi gắp cho nó mọt cái cánh gà chiên…
Nó cầm cánh gà ăn một cách thản nhiên…
- Ngon – nó nói cười híp mắt tay dơ ngón tay cái ra trước mặt hắn, miệng vẫn ngồm ngoàm gặm cánh gà
Hắn nhìn nó chỉ lắc đâu cười, chẳng có một tiểu thư nào lại như nó cả. Bề ngoài thì lạnh lùng như một tiểu thư quyền quý và lịch thiệp nhưng nhìn nó ăn kìa… Chịp… Chịp thật không thể tưởng tượng nổi như một đứa như trẻ con mới lớn. Trông thật buồn cười
- Này này anh bị hâm hâm à, sao lại ngồi tủm tỉm cười một mình thế? Này, tên sát nhân – nó quơ quơ tay trước mặt hắn kéo hắn về thực tại
- Hả? À cô ăn nhanh đi còn rửa bát. – hắn đánh trống lảng
- Cái gì? Tôi làm việc này bao giờ đâu. – nó ngỡ ngàng
- Không làm giờ làm. – hắn
- Nghĩ gì. – nói rồi nó tính thủng thẳng chạy đi
- Chạy đi đâu? Rửa bát kìa! – hắn giữ tay nó lại một tay chỉ chỉ vào đống bát.
Miệng nó mếu xẹo, làm sao giờ? Nó mà không rửa là kiểu gì hắn lại sử dụng cái trò …
Không được… Không được, cái đầu nó lắc lắc…
Hắn thản nhiên ngồi ngoài phòng khách xem tivi mặc nó trong bếp vật lộn với đống bát đũa
Đeo tạp giề và găng tay, từ nhỏ giờ nó có làm mấy cái chuyện tào lao này bao giờ đâu! Thật tình
“ Choang… Choang… Choang”
Mấy cái thứ tiếng chói tai ấy vang ra từ gian bếp. Hắn thở dài rồi bước vào.
“ Biết ngay mà kiểu gì cũng có chuyện xảy ra”
- Cô… - hắn chưa kịp nói hết câu thì thấy nó ngồi bệt xuống đất, ngón tay đang chảy máu vì bị mảnh thủy tinh khứa phải.
- Tôi nói tôi không biết làm rồi mà – nó
- Có sao không? Để đấy đi. – hắn đỡ nó dậy, đỡ nó ra ghế ngoài phóng khách. Hắn lấy thuốc và bông buộc lại chỗ đau cho nó.
- A… đau quá! Nhẹ tay thôi – nó càu nhàu
- Còn càu nhàu nữa sao? Làm ơn mắc oán.
- Tại anh chứ! Tôi nói tôi không làm được rồi anh… - nó chưa nói xong thì bỗng bị hắn khóa môi
- Lần sau phải cẩn thận hơn. – hắn nhẹ nhàng thì thầm
Nó vẫn đơ mặt ra, hai mắt mở tròn xoe
- Này đừng tưởng được tôi hôn mà đơ mặt nhé! – hắn mặt đầy gian tà
- Anh… Anh – nó chớp chớp mắt mặt đỏ bừng
Hắn quay vào bếp dọn dẹp đống hỗn chiến mà nó vừa gây ra. Nó thì chạy một mạch lên phòng đóng sầm cửa lại… Đứng trước gương, nhìn hai gò má của mình vẫn đang đỏ. Nó lắc lắc đầu như một con ngố
“ Ái Nhi… Mày điên rồi, điên rồi! Anh ta vừa làm cái gì vậy chứ? Mình bị làm sao vậy”
Nó chạm tay lên ngực, nó thấy tim mình đang đập nhanh lạ kì. Lấy tay chạm nhẹ lên môi…
- Ngọt thật!!!
….( tiếp cháp sau)
- Cô có thể xuất viện – hắn
- Trở lại – nó khẽ nhếch môi
- Biết thì tốt
Hắn ra ngoài thanh toán viện phí, không quan cử hai tên quản lí võ thuật cao cuờng của mình đứng canh. Vừa đi khỏi thì:
“ Bốp… Binh”
Hai tên quản lí tài năng của hắn bị nó xử đẹp. Nó nhanh chóng bấm cầu thang máy chạy xuống tầng 1, cầu thang máy lại đông nghẹt nguời. Cứ đi một đoạn lại dừng lại vì thêm nguời. Vội quá, nó chạy từ tầng 6 xuống đến tầng 1. Đến cửa phòng tầng 1, nó thở dốc, nguời chao đảo…
“ Không đuợc, mình phải thoát…” nói đoạn lại chạy tiếp nhưng đi đuợc vài buớc thì nó ngã khuỵ xuống. Về phần hắn, thanh toán viện phí xong thấy hai tên nằm chỏng quèo ngay truớc cửa thì biết nó đã chốn thoát. Vội vã chạy đi tìm…
Nó đứng vẫy vẫy mấy cái tắc xi thì không cái nào chịu dừng lại. Nguời đi đuờng thì hiếm hoi chẳng có một ai để cầu xin giúp đỡ…
Bỗng nó ngã xuống, tuởng chừng như sẽ đập đầu xuống đất nhưng có một cánh tay nào đó đỡ lấy nó. Là hắn, hắn bế nó trên tay…
“ Ái Nhi, cô không biết lo cho mình gì cả. Cô còn quá yếu để vận động”
Hắn lấy Lamborghini đèo nó về nhà mình. Nhà hắn rộng thật. Căn biệt thự năm tầng sơn màu xanh rêu huyền bí. Bước vào phòng khách là căn phòng sang trọng và lộng lẫy. Trần thạch cao gỗ chạm khắc tinh xảo, ánh đèn bảy màu chiếu sáng đổi màu sắc liên tục tạo cho người nhìn cảm giác thích thú. Trong căn phòng đều là đồ cổ quý giá! Phía bên tay trái theo hướng cửa nhà hắn bước vào là tủ kính to trong đựng toàn những mặt đá quý hiếm. Nhìn vào căn nhà này, cách trang trí đơn điệu nhưng đầy quyền quý này không ai nghĩ hắn là người tầm thường khi sở hữu căn nhà và số tài sản khổng lồ trong căn biệt thự. Hắn bế nó vào căn phòng rộng màu đen trắng là chủ đạo. Phòng này cũng chẳng có gì trang trí quá lộng lẫy! Tủ quần áo, chiếc giường bằng gỗ lim màu nâu bên phải là tủ nhỏ trên mặt bàn là đèn ngủ và vài cuốn tạp chí. Căn phòng được sáng màu vàng sánh khi chiếc đèn chùm trên trần nhà bật sáng do chủ nhân của căn phòng bật công tắc
Hắn nhẹ đặt nó xuống giường, vén mấy lón tóc vướng trên mặt cho nó. Nhìn nó mà lòng hắn đau như cắt, tại sao hắn lại có cảm giác này nhỉ? Lạ quá, trái tim hắn như đang bị ai xiết chặt và rỉ máu….
Hắn hôn nhẹ lên chán nó, nắm chặt bàn tay mềm mại của nó. Nhìn kĩ mặt nó này, sống mũi cao, hàng mi cong, đôi môi mềm hình trái tim, khuôn mặt trái xoăn và làn da trắng không tì vết. Hắn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc hồng bồng bềnh của nó.
Một lúc sau khẽ đứng dậy và bước ra khỏi phòng
~ Tối: 7:00pm~
Nó dụi dụi mắt ngồi dậy.
- Mình đang ở đâu vậy nhỉ? – nó làu bàu đảo mắt nhìn chung quanh
Vội leo xuống giường, thấy tiếng lục cục ở đâu đó. Lắng nghe một hồi, nó nhấc chân bước ra khỏi phòng và xác định vị trí của chỗ phát ra tiếng băm thái ấy – thật hoảng loạn. Nó lênh đênh bước, hoa mắt chóng mặt làm nó không đứng vững, ngã bịch xuống. Nó tiếp tục đứng dậy
- Chắc đói quá đây mà! Phiền phức. – nó lẩm bẩm rồi tiến tới cầu thang
Thoát khỏi căn phòng khách, nó tiến đến một căn bếp rộng thênh thang…
- Tỉnh rồi sao? – hắn vừa thái hành vừa hỏi mà không nhìn nó một cái
- Anh… anh làm gì ở đây? – nó hoang mang chưa nhận ra được việc đang diễn ra
- Nhà tôi – hắn thản nhiên
- Nhà anh? – nó nhíu mày
- Tôi không nhắc lại lần 2
- Đưa tôi về đây là có ý gì? Tôi muốn về nhà tôi, không phải ở nhà anh. – nó lạnh
- Lí do của tôi, tôi phải nói sao? Muốn cũng không được đâu cô bé! – hắn nhếch mép đầy gian tà. ==’
Cãi nhau với hắn, nó thấy khỏe hẳn, chẳng thấy mệt nữa. Mà khỏe thì không phải, phải là tức mới đúng chứ!!!
- Anh biết anh đang nói chuyện với ai không đấy! Anh dám hỗn hào với tiểu thư Trần Gia sao? – nó
- Lôi địa vị ra để dọa? – hắn
- Phải. – nó nói rồi thẳng thừng ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ trong phòng bếp ăn sandwich để sẵn trên mặt bàn
Hắn nhìn nó cười trong 1s rồi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng
- Đến nhà ai cô cũng vậy sao?
- Ý? – nó nhíu mày
- Sandwich . – hắn vẫn chú tâm xào nấu- Luật nhà nước có cấm không được ăn à. – nó nói rồi bỏ nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng
- Vào căn phòng lúc nãy lấy quần áo trong tủ và tắm rồi xuống ăn tối. – hắn
- Anh đang ra lệnh cho tôi? – nó
- Chẳng nhẽ tôi lên tắm dùm cô. – hắn nói quay lại nhìn nó, cười gian
- Khỏi. – nó chạy một mạch lên phía cầu thang
Hắn nhìn theo nó cười thầm
Nó chạy lên căn phòng, mở chiếc tủ quần áo. Cánh cửa bên trái mở ra, toàn là quần áo của hắn, mở tủ bên kia nó ngỡ ngàng khi thấy toàn quần áo nữ mới và hàng hiệu. Ngoài ra tủ còn được thiết kế tinh xảo. Ấn trên chiếc nút màu đỏ bên hông tủ, một bộ bàn ghế trang điểm hiện ta trước mắt. Trên mặt bàn toàn là loại nước hoa và đồ trang điểm mà nó thường dùng. Nó chẳng ngạc nhiên vì cái tủ quần áo kì diệu mà nó ngạc nhiên vì không biết tại sao hắn lại chuẩn bị đồ cho nó. “ Gia Lâm quan tâm mình sao? Không thể nào, con người máu lạnh vậy mà…” nghĩ bâng quơ một hồi, nó bước vào phòng tắm
30’ sau nó bước ra trong mái tóc hồng ướt nhẹp cùng áo crop top cộc tay, chữ Don’t Care in ở giữa cùng quần đùi bò đen cạp cao. Nó đứng nhìn mình trong gương, bao lâu rồi nó mới cảm thấy thoải mái như vậy. Được tắm gội, rũ bỏ mấy cái giơ bẩn ấy khỏi người, cũng không quên xịt một chút nước hoa quanh người. Bước vào nhà bếp, hắn ngớ người nhìn nó như trời chồng…
- Nhìn gì? – nó nhíu mày, tay vẫn dùng khăn lau lau mớ tóc
- Không, tôi đang tính lên gọi cô xuống ăn cơm. – hắn biện minh ho một cái lấy lại vẻ lạnh lùng
- Tốt với tôi thế sao? Anh đang âm mưu điều gì? – nó nhìn hắn ánh mắt săm soi
- Tôi phải báo cáo, chăm sóc cô bây giờ và bán cô khi được giá! – hắn thản nhiên
- Tùy! – nó lẳng lặng, kéo ghế ngồi xuống, mùi thức ăn khuyến rũ làm nó không cưỡng lại được.
“ Cô gái kì lạ, không sợ chết! Thích thật.” hắn nghĩ thầm
Hắn cũng ngồi xuống ghế. Nó nâng đũa tính gắp con tôm bỗng cái đũa láo xược ở đâu chặn ngang đầu đũa của nó.
- Muốn gì? – nó
- Tôm không tốt ccho người bệnh.
Hắn nói rồi gắp cho nó mọt cái cánh gà chiên…
Nó cầm cánh gà ăn một cách thản nhiên…
- Ngon – nó nói cười híp mắt tay dơ ngón tay cái ra trước mặt hắn, miệng vẫn ngồm ngoàm gặm cánh gà
Hắn nhìn nó chỉ lắc đâu cười, chẳng có một tiểu thư nào lại như nó cả. Bề ngoài thì lạnh lùng như một tiểu thư quyền quý và lịch thiệp nhưng nhìn nó ăn kìa… Chịp… Chịp thật không thể tưởng tượng nổi như một đứa như trẻ con mới lớn. Trông thật buồn cười
- Này này anh bị hâm hâm à, sao lại ngồi tủm tỉm cười một mình thế? Này, tên sát nhân – nó quơ quơ tay trước mặt hắn kéo hắn về thực tại
- Hả? À cô ăn nhanh đi còn rửa bát. – hắn đánh trống lảng
- Cái gì? Tôi làm việc này bao giờ đâu. – nó ngỡ ngàng
- Không làm giờ làm. – hắn
- Nghĩ gì. – nói rồi nó tính thủng thẳng chạy đi
- Chạy đi đâu? Rửa bát kìa! – hắn giữ tay nó lại một tay chỉ chỉ vào đống bát.
Miệng nó mếu xẹo, làm sao giờ? Nó mà không rửa là kiểu gì hắn lại sử dụng cái trò …
Không được… Không được, cái đầu nó lắc lắc…
Hắn thản nhiên ngồi ngoài phòng khách xem tivi mặc nó trong bếp vật lộn với đống bát đũa
Đeo tạp giề và găng tay, từ nhỏ giờ nó có làm mấy cái chuyện tào lao này bao giờ đâu! Thật tình
“ Choang… Choang… Choang”
Mấy cái thứ tiếng chói tai ấy vang ra từ gian bếp. Hắn thở dài rồi bước vào.
“ Biết ngay mà kiểu gì cũng có chuyện xảy ra”
- Cô… - hắn chưa kịp nói hết câu thì thấy nó ngồi bệt xuống đất, ngón tay đang chảy máu vì bị mảnh thủy tinh khứa phải.
- Tôi nói tôi không biết làm rồi mà – nó
- Có sao không? Để đấy đi. – hắn đỡ nó dậy, đỡ nó ra ghế ngoài phóng khách. Hắn lấy thuốc và bông buộc lại chỗ đau cho nó.
- A… đau quá! Nhẹ tay thôi – nó càu nhàu
- Còn càu nhàu nữa sao? Làm ơn mắc oán.
- Tại anh chứ! Tôi nói tôi không làm được rồi anh… - nó chưa nói xong thì bỗng bị hắn khóa môi
- Lần sau phải cẩn thận hơn. – hắn nhẹ nhàng thì thầm
Nó vẫn đơ mặt ra, hai mắt mở tròn xoe
- Này đừng tưởng được tôi hôn mà đơ mặt nhé! – hắn mặt đầy gian tà
- Anh… Anh – nó chớp chớp mắt mặt đỏ bừng
Hắn quay vào bếp dọn dẹp đống hỗn chiến mà nó vừa gây ra. Nó thì chạy một mạch lên phòng đóng sầm cửa lại… Đứng trước gương, nhìn hai gò má của mình vẫn đang đỏ. Nó lắc lắc đầu như một con ngố
“ Ái Nhi… Mày điên rồi, điên rồi! Anh ta vừa làm cái gì vậy chứ? Mình bị làm sao vậy”
Nó chạm tay lên ngực, nó thấy tim mình đang đập nhanh lạ kì. Lấy tay chạm nhẹ lên môi…
- Ngọt thật!!!
….( tiếp cháp sau)
Bình luận truyện