Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 101: Mạc Danh Có Chút Câu Nhân





Công chúa phủ bởi vì chuyện bắn tên mà đã náo nhiệt vài ngày nay, rốt cuộc trong triều cũng có người nhắc tới Thu Thú.

Hoàng đế bệnh một hồi liền lộ ra dáng vẻ già nua, trong thời gian ngắn cũng không thể tĩnh dưỡng thân mình quay về như lúc trước, nhưng khi Thu Thú được người khác đề cập đến, hắn không chút nghĩ ngợi liền chuẩn tấu.

Thu Thú đối với rất nhiều người mà nói, đã không chỉ là một hồi săn thú.

Hoàng đế dùng nó để tuyển chọn nhân tài, võ tướng cũng lấy nó làm con đường thăng tiến, càng có không ít con nhà thế gia lấy việc này làm lối tắt để xuất sĩ.

Thu Thú mỗi năm đều không biết sẽ tác động đến tâm bao nhiêu người, năm nay cũng sẽ không ngoại lệ.

Chỉ là hoàng đế mới vừa bị bệnh một hồi, Thái Tử mấy năm nay thể nhược, chư vương lại bị lật đổ hơn phân nửa, dòng chính hoàng thất bỗng nhiên có vẻ yếu thế hơn rất nhiều.

Này cũng không phải là chuyện gì tốt, cho nên năm nay hoàng đế đặc biệt hạ ý chỉ, ngoại trừ các công chúa đều được đi theo, còn đặc biệt chọn vài hoàng tôn cùng đi.

Như Đông Cung trưởng tôn tự nhiên sẽ không bị bỏ sót, trưởng tử của Ngô Vương phủ cùng Tề Vương phủ đều được cho phép cùng đi, ngay cả Sở Vương bị biếm trích lúc này cũng được hoàng đế nhớ tới, đặc biệt chiêu trưởng tử của hắn tham gia Thu Thú.

Không nói đến chuyện khác, ba vương phủ nhận được ý chỉ đều là đại hỉ.

Đặc biệt là Ngô Vương phủ cùng Sở Vương phủ, người trước tựa hồ thấy được hy vọng thừa kế vương phủ, người sau càng thấy được khả năng được phục tước, đối với nhi tử nhà mình đều dặn dò mấy trăm lần.

Lục Khải Phái xong việc về đến nhà, trong phủ cũng đều đang đàm luận về việc Thu Thú.

"Bệ hạ định Thu Thú năm nay vào giữa tháng chín, khi đó thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Thu Thú cũng không phải một ngày liền trở về, còn phải chuẩn bị hai kiện xiêm y dày mới hảo." Chỉ Đinh nói với Kỳ Dương, trên mặt nàng toàn là sự vui sướng vì sắp được ra cửa du ngoạn.


Kỳ Dương không quan tâm mấy chuyện vụn vặt này lắm, nghe xong nàng tùy ý xua xua tay: "Ngươi xem chuẩn bị là được."
Nói xong, nàng liền thấy Lục Khải Phái ở cửa, lập tức cao hứng đi đến đón: "A Phái nàng đã trở lại.

Mau đến xem xem, nàng định mang cái gì đi Thu Thú? Còn có mấy cây cung tốt trong kho vũ khí kia nữa, nàng đi chọn một phen, chờ đến khi Thu Thú thì có thể dùng tốt."
Lục Khải Phái cùng nàng nói hai câu, lại đi ra sau bình phong đổi tốt thường phục, lúc này mới bồi Kỳ Dương đi đến kho vũ khí dạo qua một vòng.

Công chúa phủ cũng giống với vương phủ, ở đây sẽ có giáp sĩ, binh khí hay khôi giáp cũng đều có.

Tuy chịu triều đình hạn chế, chỉ có mấy trăm bộ, nhưng một kho vũ khí vẫn được đặc biệt xây dựng để sắp xếp nó.

Trừ cái này ra, nếu như trong kho vũ khí có chỗ khác với ngự ban thì đều là chủ nhân tư tàng.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đều là nữ nhi gia, cũng không yêu thích giơ đao múa kiếm, nhưng cũng có cất giữ một ít loại này.

Trong đó có mấy thanh kiếm và cung tiễn tốt, phần lớn là hoàng đế hoặc là Thái Tử ban tặng trong ba năm nay.

Hai người ở kho vũ khí tùy ý chọn lựa trong chốc lát, đều lựa chọn sẽ dùng cung khi Thu Thú.

Lục Khải Phái lại ở bên trong dạo qua một vòng, cuối cùng nàng cầm một cái nỏ phù hợp giấu trong tay áo lại tinh xảo đi trở về, đặt vào tay Kỳ Dương, ra dấu một chút: "Cái này cũng nên mang theo."
Kỳ Dương nhướng mày, nhưng cũng không có cự tuyệt, nàng tùy tay đặt một kiện nhuyễn giáp lên người Lục Khải Phái, ra dấu: "Thu Thú có phải sẽ không yên ổn hay không?"
Lục Khải Phái nhìn nhuyễn giáp, đôi mắt nàng sáng lên, sau khi tiếp nhận lại trở tay đặt ở trên người Kỳ Dương so sánh: "Không biết.

Thế nhưng, từ sau khi Ngô Vương xảy ra chuyện, trong triều cũng bình lặng hồi lâu.

Thu Thú lần này, bệ hạ không chỉ mang theo hoàng tử, mà ngay cả mấy hoàng tôn lớn một chút đều đi cùng.

Vạn nhất trong khu vực săn bắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...!Chậc, kia thật đúng là một lưới bắt hết."
Kỳ Dương nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng một cái, tựa hồ bất mãn với cách nói xui xẻo của nàng: "Phụ hoàng lần này đặc biệt coi trọng, đem an toàn ở khu vực săn bắn đều giao cho hoàng huynh.

Ngoài ra, Thu Thú còn có 5000 Vũ Lâm cùng đi, làm sao dễ dàng xảy ra chuyện?"
Nếu có người ngầm hạ độc thủ, Kỳ Dương là tin, nhưng lộ liễu muốn đem hoàng thất các nàng một lưới bắt hết gì đó, nàng mới không tin.

Thật xem hoàng đế cùng Thái Tử là ngốc tử, hay vẫn là xem 5000 Vũ Lâm kia là vật trang trí? Hiện giờ Ngụy Vương đã ngoan ngoãn giống như chim cút, Tề Vương và Sở Vương cũng có con nối dõi đi theo, lại không còn một người phạm thượng tác loạn như Tam hoàng tử, làm sao có thể ở nội địa Lương Quốc nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ như vậy?
Trừ phi Tạ Viễn biết phép thuật thuật, vẫy tay một cái liền đem tất cả quân sĩ Vinh Quốc đều đưa đến khu vực săn bắn! Nhưng mà chuyện này có khả năng sao?
Lục Khải Phái thấy nàng xem thường cũng không tức giận, chỉ cười cười nói: "Để ngừa vạn nhất thôi.

Bệ hạ cùng Thái Tử tự nhiên có điều đề phòng, nhưng nàng và ta cũng phải cẩn thận.

Nếu như không có ích, thì trong khu vực săn bắn luôn có mũi tên bay loạn, luôn luôn có thể có việc ngoài ý muốn."
Khi nói chuyện, nàng đồng thời cầm nhuyễn giáp, khoa tay múa chân nhưng lại bị Kỳ Dương đè lại.

Người sau vỗ lấy tay nàng, không khỏi phân trần mà đoạt nhuyễn giáp trở về, thuận tiện còn tức giận nhìn nàng một cái, hiển nhiên là không tính toán thay đổi ước nguyện ban đầu.

Không nói thêm gì về đề tài này nữa, Lục Khải Phái đột nhiên hỏi: "Lục Sanh gần nhất còn nháo học bắn tên, lúc này nàng muốn mang nàng ấy đi sao?"
Kỳ Dương không chút suy nghĩ liền lắc đầu cự tuyệt: "Không được, nàng là cái nhóc con, chỉ mới vừa đi đường vững, mang nàng đi làm gì?"
Lục Khải Phái không chút nào ngạc nhiên, chỉ cười: "Vậy thì nàng nhớ phải mang con thỏ trở về cho nàng ấy."
- --

Thời gian đã bước vào tháng chín, sau khi định ra Thu Thú, thời gian tựa hồ càng trôi qua nhanh.

Mà dần dần, theo Thu Thú gần đến, đề tài nghị luận của mọi người trong triều cũng đều bắt đầu chuyển sang Thu Thú, bầu không khí vẫn rất nhẹ nhàng.

Đối với quan văn mà nói, chuyến này không thể nghi ngờ là một hồi tùy giá du lịch, bọn họ cũng không để ý có săn được con mồi hay không, chỉ cho là nhiều ngày hưu mộc ra ngoài chơi đùa.

Mà nhóm võ tướng còn lại thì xoa tay hầm hè, chỉ còn chờ Thu Thú đến sẽ hiển lộ một lần thân thủ, đặc biệt nếu trong nhà có con cháu muốn mượn chuyện này lộ mặt, liền càng nóng lòng muốn thử, chỉ ngóng trông ngày diễn ra Thu Thú mau đến một chút
Rốt cuộc, dưới sự chờ đợi của mọi người, ngày diễn ra Thu Thú cũng đã đến.

Khu vực săn bắn của Thu Thú được bố trí tại Cửu Dương Sơn cách kinh thành trăm dặm về phía tây, núi rừng ở liền nhau lại trầm thấp, mật độ cây rừng cũng thích hợp.

Ngày xuân mỗi năm, thú mẹ trên núi đều sẽ sinh hạ số lượng lớn đàn con, trải qua hơn nửa năm sinh trưởng, đợi cho đến mùa thu chúng nó đã lớn lên mạnh mẽ lại mập mạp, mùa đông chúng sẽ dự trữ chất béo, liền cũng tới thời điểm quân thần Lương Quốc săn thú bắt được.

Thời tiết này, con mồi thường béo khỏe dị thường, thế nhưng muốn bộc lộ tài năng ở Thu Thú, còn phải xem con mồi trân quý hay không.

Ngồi trên xe ngựa đi đến Cửu Dương Sơn, Lục Khải Phái nhìn cảnh thu vàng rực bên ngoài cửa sổ, lại nhìn đội ngũ kéo dài không dứt, cũng sinh ra vài phần hứng thú, quay đầu nói Kỳ Dương: "Ta giúp nàng săn một con hồ ly trở về làm khăn quàng cổ được không?"
Sáng nay xuất phát quá sớm, Kỳ Dương có chút không tỉnh táo, nàng bị xe ngựa xóc nảy trong chốc lát, lại bắt đầu buồn ngủ.

Nàng nhắm mắt dựa vào vai Lục Khải Phái, nghe vậy đôi mắt cũng chưa mở ra: "Trong công chúa phủ có rất nhiều lông thú tốt, ta không thiếu khăn quàng cổ.

A Phái nếu thật muốn giúp ta, kia không bằng bắt mấy con thỏ trở về.

Con thỏ chết rồi thì dễ bắt, nhưng con thỏ còn sống đại khái không dễ lắm."
Bắt thỏ đương nhiên vẫn là vì trấn an Lục Sanh, tiểu gia hỏa cũng không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, sáng nay thức dậy còn sớm hơn cả Kỳ Dương.

Khi công chúa điện hạ đầy mặt buồn ngủ ra cửa, tiểu đoàn tử đã chờ ở cửa, ríu rít muốn đi cùng nàng.

Vạn hạnh, Lục Sanh không phải người càn quấy, nàng cũng sẽ không khóc nháo cưỡng cầu.

Sau khi hai người cự tuyệt, nàng tuy rằng thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi ở công chúa phủ.

Chỉ là bóng dáng nhỏ bé lại ngoan ngoãn kia thật sự làm người mềm lòng, Kỳ Dương lại cường điệu một lần sẽ thay nàng mang con thỏ trở về, lúc này mới hống được tiểu đoàn tử nở nụ cười.

Thế nhưng hiển nhiên, công chúa điện hạ hiện tại tinh thần uể oải không muốn nhúc nhích, thuận tiện liền đem chuyện phiền toái này ném cho Lục Khải Phái.

Lục Khải Phái thấy nàng nhắm mắt nói chuyện, nhịn không được nhấp môi khẽ cười, giọng nói ôn tồn mềm mại cũng không cự tuyệt: "Được chứ, nàng nói muốn cái gì, ta đều sẽ đi bắt cái đó cho nàng." Nói xong, nàng đỡ Kỳ Dương dời khỏi vai, trực tiếp đem người ổn định gối lên lồng ngực nàng: "Được rồi, nàng nếu đã mệt rã rời thì ngủ một lát đi, chúng ta vẫn còn phải đi cả một ngày đường đây."
Đường đi trăm dặm, nói xa kỳ thật cũng xem như không xa lắm, nhưng lấy tốc độ ngự giá của hoàng đế mà nói, chờ đến khi tới khu vực săn bắn thì thật sự đã đến chạng vạng.

Trên đường lại không có việc làm, không ngủ được thì cường chống làm cái gì?
Khi Lục Khải Phái nâng Kỳ Dương dậy, nàng mới nâng lên mí mắt, chờ đến khi dựa vào trong lồng ngực nghe được lời Lục Khải Phái nói, nàng liền chỉ "ừm" một tiếng, sau đó thực mau chìm vào mộng đẹp trên xe ngựa đang lắc lư.

Đại khái, buồn ngủ cũng giống như ngáp, đều rất dễ lây lan.

Lục Khải Phái vốn dĩ rất có tinh thần, nhưng nhìn cảnh thu bất biến ngoài cửa sổ, lại nhìn người trong lồng ngực đang ngủ ngon lành, nàng dần dần cũng có chút buồn ngủ.

Sống lưng thẳng tắp của nàng hơi hơi nghiêng lệch, dựa vào trên vách thùng xe, chỉ chốc lát sau liền ôm Kỳ Dương ngủ rồi.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía khu vực săn bắn, bên ngoài thỉnh thoảng có thiếu niên giục ngựa giơ roi mà qua, ai ai cũng đều hưng phấn trương dương.


Chỉ có hai người trong xe ngủ ngon lành, một giấc này cơ hồ là cả buổi sáng.

Mãi đến gần giờ ngọ, Kỳ Dương mới từ từ tỉnh dậy, nàng vừa mở mắt thì đã thấy Lục Khải Phái rũ đầu ôm nàng ngủ ngon lành.

Kỳ Dương chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mới vừa tỉnh ngủ, nàng oa ở trong lòng Lục Khải Phái rất thoải mái, cũng không muốn cử động, lại một lúc sau thấy Lục Khải Phái còn không có tỉnh lại, Kỳ Dương liền lấy một sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mặt nàng.

Lục Khải Phái là bị Kỳ Dương nháo tỉnh, thế nhưng nàng khác với Kỳ Dương, nàng vốn không có buồn ngủ...Được rồi, nàng vốn không buồn ngủ trước khi Kỳ Dương thiếp đi.

Giờ phút này tỉnh lại, nàng cũng nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh.

Đôi mắt đen như mực không thấy mông lung, vừa mở mắt nàng liền nhìn thấy Kỳ Dương không kịp thu hồi động tác nhỏ, vừa vặn bắt được người.

Kỳ Dương cũng không hoảng hốt, còn cầm sợi tóc quét quét trên mặt nàng, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Nàng tỉnh?"
Lục Khải Phái "ừm" một tiếng, âm thanh này không có thanh minh như ánh mắt nàng, mà là mang theo chút khàn khàn sau khi ngủ say.

Chỉ với một tiếng đáp lại nhẹ nhàng, nhưng tiếng nói khàn khàn lại tựa như lộ ra chút mạc danh câu nhân, câu đến tim Kỳ Dương loạn nhịp.

Vạn hạnh, tiếng xe ngựa nhắc nhở hai người đang ở nơi nào, hai người cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt câu triền một lát.

Sau đó các nàng thực mau đã tỉnh táo, Kỳ Dương cũng từ trong lòng Lục Khải Phái ngồi dậy, thuận tay sửa lại y phục tán loạn cùng sợi tóc.

Ngủ bù xong, sự mệt mỏi bởi vì dậy sớm đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Giữa trưa dùng cơm xong, Kỳ Dương lại bắt đầu có tinh thần.

Nàng ở trong xe ngựa ngồi lâu nên có chút phiền muộn, lại thấy thiếu niên ở bên ngoài cưỡi ngựa lui tới, nhất thời nổi hứng lôi kéo Lục Khải Phái cùng xuống xe ngựa.

Hai người tới săn thú, tất nhiên là mang theo ngựa tốt, sau khi xuống xe liền thay ngựa kỵ.

Chỉ là lần này làm trò trước mặt văn võ cả triều, Kỳ Dương dù mặt dày cũng ngượng cùng cưỡi một ngựa với Lục Khải Phái.

Hai người liền phân biệt cưỡi hai con ngựa, lại đi bên cạnh nhau, hơn nữa đi tới liền nắm tay, có thể thấy là ân ái thân mật.

Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (nghiêm trang): Tỉnh ngủ, ăn no, nên đi ra ngoài rải cẩu lương!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện