Chương 17
Chap 17
Rồi trận chiến bắt đầu. Nó dùng những ngón võ của mình lần lượt hạ từng người. Những tên áo đen đó rất to con và có vẻ rất quen với việc đánh nhau. Nó rất khó khăn để chống đỡ hàng chục người đô con như vậy.
"Cứ thế này thì mình chết mất. Đành dùng biện pháp thứ hai vậy. Lâu lắm ko dùng rồi!"
Nghĩ rồi nó dùng một đòn chân đạp thẳng vào mặt một tên làm cho tên ấy ngã văng ra, sau đó nhảy lên xoay một vòng 360 độ đạp thẳng vào gáy tên khác, lấy đà dùng một cước chân tiếp theo đạp thẳng vào tên đang định đánh lén vào sau. Tất cả thực hiện trong vòng 8s.
"Còn 10 người" nó nghĩ thầm tìm cách đối phó. 10 người cuối này khá mạnh. Là 10 tên được nhất trong số mấy mươi người kia. Có vẻ khó đấu đây!
10 tên đó lao vào đấu với nó. Nó đã khá thấm mệt vì đấu với khá nhiều tên, nên bây giờ chỉ phòng thủ là chính.
"Mệt quá rồi. Dùng cách cuối thôi"
Nó từ nãy tới giờ chủ yếu dùng chân, bây giờ tay nó sẽ hoạt động. Nó nói một cách hàm ý:
- Kết thúc!
Nói xong là liên tiếp các chiêu của nó. Tay nó bây giờ dù có nhìn kĩ tới đâu cũng ko quan sát nổi đường đi hướng tới. Chỉ thấy những tên áo đen ngã xuống như rạ. Tên cuối cùng ngã là nó phịch xuống đất thở hổn hển. Chiêu này quá tốn sức!
Nó nghỉ một chút rồi chạy vào nhà hoang ngay. Ko thể chậm trễ được nữa!
- ANA! ANA! ANA!
Nó đi tìm kiếm khắp nơi trong nhà hoang nhưng ko thấy. Cuối cùng, nó đánh liều ra đằng sau nhà kho, nơi đó có một vách đá sâu hun hút.
- Ana! Ana!
Nó đột nhiên thấy một cô gái bị treo giữa vách đá bằng dây thừng. Cô gái đó rất giống Ana.
- Ana? Phải cậu ko?
Nó vội chạy đến, nhưng tiếng nói bên cạnh khiến nó phải dừng lại:
- Muốn cứu nhỏ đó ư? Ko dễ đâu.
Nó nghiến răngtrèo trẹo:
- Mau thả Ana ra! LÂM OANH HẠ!
- Hahaha! Dễ vậy ư? Ko bao giờ!_ Lâm Oanh Hạ cầm chiếc điều khiển, cười vang.
- Cô điên rồi Lâm Oanh Hạ!_ nó tiến lại gần cô ta.
- Đừng! Đừng lại gần ta!_ Lâm Oanh Hạ lùi xuống, hét lên.
- Cô đừng gây tội ác nữa! Mau thả bạn tôi ra!_ nó vẫn tiến đến, định giật chiếc điều khiển.
- Ko! Bỏ ra!
Lâm Oanh Hạ ném chiếc điều khiển ra xa ko cho nó lấy, cái điều khiển đập xuống đất, trúng nút buông dây…
.
.
.
.
.
- KHÔNGGGGG!!! ANAAAAA!!!!!!!! – KHÔNGGGG!!!! ANAAAAA!!!!
Nó vội dùng chân làm bàn đạp phi tới nắm tay Ana. May quá! Chậm 1s nữa thôi là nó mất người bạn này rồi! Nó thầm thở phào. Nhưng… Tình thế này…
Nó đang cố nắm lấy sợi dây rừng khá yếu ở bên cạnh, tay kia vẫn cố nắm chặt lấy tay Ana. Nếu… Ana tỉnh dậy thì tốt biết mấy. Lâm Oanh Hạ vẫn còn sợ hãi, mặt cắt ko còn giọt máu.
- Ana, tỉnh dậy đi! Ana!_ nó lo lắng_ Lâm 0anh Hạ, nếu cô còn có tình người thì mau cứu Ana đi!
Im lặng.
- LÂM OANH HẠ! Mau cứu người đi!_ nó ngày càng lo lắng, thét lên với cô ta.
Vẫn im lặng.
- Ư…ư… Bảo… Bảo Nhi… à?_ Ana tỉnh dậy, thấy nó, hỏi_ tui… tui làm sao thế này?
- Ko nói nhiều nữa. Mau lên đã rồi tính tiếp_ nó gấp gáp nói.
- Ư… Ừ_ Ana mệt mỏi trả lời.
…
- Ko được rồi_ nó bất lực trả lời, tay yếu dần đi_ cách này ko thể được.
- Thả tay tui ra đi bà_ Ana yếu ớt nói_ ko là cả hai sẽ ngã đó.
- KO BAO GIỜ_ nó kêu lên_ bà ko được có ý nghĩ đó. Chết cùng chết!
- Cảm… Cảm ơn bà_ Ana miệng cười nhưng từ đôi mắt lại chảy ra hai dòng lệ_ tui… Tui sẽ nhớ mãi kỉ niệm này. Bà mau bỏ tay tui ra!
- Ko! Tui ko bỏ!_ nó gào lên, khoé mắt long lanh nước_ LÂM OANH HẠ! Cô mau cứu người đi!
Lâm 0anh Hạ run run, tay chân bủn rủn:
- Ko, tôi ko liên quan! TÔI KO LIÊN QUAN GÌ HẾT!
Cô ta hét lên rồi bịt tai chạy đi. Nó thét lên gọi:
- LÂM OANH HẠ! CÔ MAU QUAY LẠI CHO TÔI
Bình luận truyện