Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Chương 40: Tống Chu Thành: Đầu óc của tôi không còn trong sáng nữa rồi!
Bảy giờ tối, Vương Cảnh Văn mới trở về nhà, sắc trời cũng dần tối sầm đi, tòa lầu màu trắng toả ra thứ ánh sáng rực rỡ, nó trở thành thứ rực rỡ nhất giữa bầu trời xám xịt.
Vừa bước vào tòa nhà đó, quản gia đã cúi người nói với cậu: "Lão gia đang ở thư phòng đợi cậu, bảo cậu trở về thì nhanh chóng đến thư phòng tìm người."
Sắc mặt của Vương Cảnh Văn chợt thay đổi, đôi mắt đen láy lộ ra đôi phần hoảng hốt. Nhưng cậu vẫn khẽ gật đầu với người quản gia: "Được, tôi sẽ đến đó ngay."
Vương Cảnh Văn bước đến thư phòng, cậu gõ cửa trước, ngay lúc cậu đẩy cửa vào thì một tách trà vút bay đến trước mặt cậu, còn có cả tiếng quát mắng: "Chuyện tao bảo mày làm sao còn chưa làm xong hả!"
Vương Cảnh Văn cũng không dám tránh ra, tách trà đó vừa hay đập trúng lên trán của Vương Cảnh Văn, một giọt máu tươi hòa cùng với nước trà, từ từ chảy xuống gò má cậu.
Vương Cảnh Văn đóng cánh cửa thư phòng lại và đi đến trước mặt ba Vương, nở nụ cười đơ cứng: "Mấy hôm nay Tống Chu Thành không mấy khi ra ngoài, hôm nay con mới được nhắc chuyện đó trước mặt cậu ta, cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi."
Đôi mắt ba Vương chăm chăm nhìn vào Vương Cảnh Văn, ánh mắt sắc nhọn còn mang theo đôi phần trách cứ: "Cuối năm nay Thương hội sẽ tổ chức tuyển cử chủ tịch năm năm diễn ra một lần, tao không cần biết mày dùng cách gì, nhất định phải làm rạn nứt quan hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Tống trong vòng ba tháng!"
Máu đang chảy xuống mắt của Vương Cảnh Văn, Vương Cảnh Văn cũng nhanh chóng lau đi, cậu khẽ gật đầu với ba Vương, trầm giọng nói: "Được, con sẽ cố gắng."
Ba Vương đập tay xuống bàn và gào lên quát mắng Vương Cảnh Văn: "Tao không bảo mày cố gắng, tao muốn mày bảo đảm rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tao đã hao tốn quá nhiều tiền để cho mày trở thành bạn tốt của Tống Chu Thành, nếu có mỗi chuyện này cũng làm không xong thì cút khỏi nhà họ Vương ngay cho tao."
Dưới sự răn dạy và quở mắng của ba Vương, Vương Cảnh Văn khẽ gật đầu, giọng nói lạnh buốt: "Được, nhất định sẽ được."
Nhìn thấy vết thương trên trán của Vương Cảnh Văn, ba Vương thở dài: "Cảnh Văn à, ba cũng chẳng qua là lo cho mọi người trong nhà, không dễ dàng gì, con phải hiểu cho ba."
Vương Cảnh Văn nở một nụ cười nhợt nhạt với Vương Phụ: "Không sao, con có thể hiểu cho ba."
Vương Cảnh Văn rời khỏi thư phòng, vừa đi đến hoa viên đã nhìn thấy Vương Cảnh Phi hớt hải chạy về phía cậu. Vương Cảnh Phi trông vô cùng gấp gáp, cô ta hì hục thở.
Vương Cảnh Văn chau mày, vội kéo Vương Cảnh Phi vào trong một góc và trầm giọng nói với Vương Cảnh Phi: "Em đến đây làm gì!"
Vương Cảnh Phi nhìn thấy vết thương trên trán của Vương Cảnh Văn, cô ta vô cùng đau xót: "Em nghe nói anh bị ba gọi đến thư phòng, anh không sao chứ!"
Vương Cảnh Văn cau chặt mày: "Đây không phải chuyện mà một cô nhóc như em phải quan tâm, bây giờ em đi về phòng của mình ngay cho anh."
Vương Cảnh Phi nhanh chóng nắm lấy tay của Vương Cảnh Văn, đôi mắt đang rưng rưng nước mắt: "Anh, chúng ta rời khỏi chỗ này đi, di nương đã để lại của hồi môn cho em rồi, đủ để chúng ta sống một thời gian dài đấy."
Vương Cảnh Văn lắc đầu: "Nếu như em thật sự muốn giúp anh, vậy thì khiến cho cậu ta yêu em nhanh một chút. Anh và Tống Chu Thành quen biết đã lâu, mặc dù cậu ta vô công rỗi nghề nhưng nhân phẩm vẫn rất tốt. Em đi theo cậu ta anh cũng yên tâm."
Cậu đã nỗ lực lâu như vậy rồi, bây giờ bảo cậu rời đi, chẳng phải bảo cậu bỏ chúng dở dang sao.
Sớm muộn gì nhà họ Vương cũng là của cậu, đến lúc đó cậu nhất định sẽ khiến cho những người đã từng ức hiếp cậu phải trả giá đắt, bao gồm cả ba Vương cùng với người mẹ trên danh nghĩa Vương phu nhân kia.
Ánh mắt Vương Cảnh Phi hiện ra đôi phần do dự: "Chẳng phải lần trước đã thử rồi sao? Trong mắt Tống Chu Thành chỉ có cô ngốc kia thôi, anh ta hoàn toàn không thích em."
Vương Cảnh Văn cúi đầu trầm tư một lúc lâu, đợi đến khi cậu ngẩng đầu lên thì ánh mắt cũng mang theo sự kiên quyết: "Cậu ta và cô ngốc đó chẳng qua chỉ là đùa vui, anh không tin cậu ta thật sự muốn sống cả đời cùng với một cô ngốc. Bây giờ cái cậu ta cần chính là một lý do thoát khỏi cô ngốc đó mà không bị người khác bàn tán thôi."
Hôm sau, trời vẫn còn đang tờ mờ sáng.
Tống Chu Thành lại chuẩn bị thức dậy, lần này động tác của anh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không kinh động Lâm Tri Ngải đang ngủ ở bên cạnh.
Tống Chu Thành đi đến sân luyện võ, việc đầu tiên là tập hết một bộ quyền, sau đó Tống Trạch mới bước ra từ sân của ông.
Nhìn thấy Tống Chu Thành thức sớm như vậy, Tống Trạch còn hơi bất ngờ. Ông vừa nhướng cao mày vừa hỏi Tống Chu Thành: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi hay sao!"
Điều khiến Tống Trạch bất ngờ hơn đó là cái đuôi nhỏ thích đi theo sau lưng Tống Chu Thành, cũng chính là Lâm Tri Ngải không đến đây.
Tống Chu Thành nghe thấy Tống Trạch hỏi thế bèn quay người về sau ngó nhìn, đó là hướng sân của anh và Lâm Tri Ngải.
Trông thấy Lâm Tri Ngải không đến, Tống Chu Thành mới đi đến trước mặt của Tống Trạch, chau mày hỏi ông: "Ông già, có cách nào khiến cho một người trở nên mạnh hơn không!"
Đôi mắt Tống Trạch hiện lên nét cười nhẹ nhưng vẫn theo thói quen nghiêm mặt lại: "Có thì cũng có nhưng nếu con muốn đạt được mức độ như Tri Ngải còn cần phải vác nặng một phen."
Tống Chu Thành nghe thấy vậy bèn nhanh chóng gật đầu: "Được đó."
Chẳng phải phí chút sức lực, phí chút thời gian thôi sao, có gì đâu mà ghê gớm chứ.
Nỗi ô nhục khi bị Lâm Tri Ngải ấn xuống đất hành hung anh đã chịu đủ rồi, lần sau nói gì cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình chứ!
Lúc này Tống Chu Thành đã hoàn toàn quên mất, anh vốn dĩ đã nắm được cổ tay của Lâm Tri Ngải nhưng nhìn thấy nước mắt của cô nên mới từ từ buông ra.
Lâm Tri Ngải ngủ một mạch đến khi trời sáng tỏ, lúc mở mắt ra cô vẫn còn hơi mơ màng, bất giác đưa tay sờ vào giường bên cạnh thì phát hiện Tống Chu Thành đã thức dậy từ lâu.
Lâm Tri Ngải chỉ đành tự mình thay quần áo, tự mình thức dậy, tự mình rửa mặt. Từ đợt lần trước Tống Chu Thành nói cô xong thì chỉ cần những việc nào cô có thể làm được thì đều sẽ tự làm.
Thật ra tự mình làm cũng chẳng có gì là không tốt, nó giúp cô hiểu được mình hơn, còn tiết kiệm thời gian nữa.
Lâm Tri Ngải vừa bước ra Như Ý Uyển thì nhìn thấy Tống Chu Thành quay trở về, Lâm Tri Ngải vội phàn nàn với anh: "Sao hôm nay anh không gọi tôi vậy!"
Tống Chu Thành mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Tôi cũng chỉ muốn cho em ngủ thêm một chút thôi mà!"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Được thôi."
Tống Chu Thành lắc nhẹ chiếc hộp thức ăn ở trong tay: "Thu dọn xong thì đến ăn sáng này, tôi mang đến cho em rồi đó."
Tống Chu Thành mang về cho Lâm Tri Ngải canh nấm tuyết hạt sen, đợi đến khi hai người ăn xong bữa sáng thì Lâm Tri Ngải thấy Tống Chu Thành lại chuẩn bị ra ngoài nữa, cô bất giác tò mò hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Tống Chu Thành mỉm cười: "Tôi phải đi đến sau núi để chạy bộ. Em có muốn đi cùng không?"
Lâm Tri Ngải chỉ tay vào chiếc túi được Tống Chu Thành cột ở chân, khẽ nhướng mày: "Vậy tại sao phải cột thứ này lên chân của anh vậy?"
Tống Chu Thành đắc ý đáp: "Đây là túi cát, ba bảo vác nặng chạy bộ có thể giúp tôi rèn luyện thể lực."
Lâm Tri Ngải bỗng hiểu ra: "Ồ, thì ra là vậy, vậy tôi chạy cùng với anh."
Không phải là cô xem thường Tống Chu Thành, mà là chiếc bao cát trên chân của Tống Chu Thành ít nhất cũng phải ba mươi ký, cô không tin Tống Chu Thành có thể vác thứ này chạy một vòng sau núi.
Lâm Tri Ngải cầm theo một quyển "Binh pháp Tôn Tử" và một quyển truyện, đến sau núi sẽ tìm một khoảng trống nhỏ ngồi xuống đọc. Còn Tống Chu Thành thì bắt đầu chạy quanh chân núi.
Hệt như những gì Lâm Tri Ngải dự đoán, Tống Chu Thành chạy được nửa vòng thì mệt lả.
Lâm Tri Ngải thấy Tống Chu Thành mãi vẫn chưa quay về, lo lắng Tống Chu Thành xảy ra chuyện gì nên đành men theo chân núi để tìm người. Vừa hay nhìn thấy Tống Chu Thành đang thở hổn hển ở dưới gốc cây to.
Lâm Tri Ngải thở dài: "Hay là tháo một túi cát ra đi? Hoặc là đổ một nửa số cát bên trong đó ra!"
Tống Chu Thành mặt mày đỏ au, chân của anh không còn động đậy được nữa, chỉ có thể chống một tay lên cây và thở hồng hộc.
Nghe thấy kiến nghị của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ có thể gật đầu, thiếu mất một bên thì chân trái và chân phải không đồng đều, vậy nên Tống Chu Thành chọn cách đổ một nửa số cát ra.
Sau khi giảm đi trọng lượng, Tống Chu Thành lại bắt đầu chạy, còn Lâm Tri Ngải thì đi ngược trở lại lối cũ quay về. Tống Chu Thành chạy vô cùng chậm, còn chẳng nhanh bằng Lâm Tri Ngải đi bộ nữa.
Trong lòng Lâm Tri Ngải cảm thấy Tống Chu Thành làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì nhưng cô lại không thể nói ra.
Đợi đến lúc Tống Chu Thành chạy xong một vòng, Lâm Tri Ngải đến và vỗ vào vai của Tống Chu Thành, nghiêm túc nói: "Anh phải cố lên nhá, đợi đến lúc anh có thể vác đến bốn mươi kí thì anh có thể cõng tôi chạy bộ rồi!"
Cái vỗ vai này của Lâm Tri Ngải xem chút thì khiến cho Tống Chu Thành nằm bẹp xuống, lời của Lâm Tri Ngải càng khiến cho Tống Chu Thành kinh ngạc: "Cõng em chạy bộ?" Cái gì vậy chứ!
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Đúng rồi, chẳng phải đều là vác nặng chạy cả sao? Có gì mà không giống. Chẳng lẽ anh chạy không nhanh bằng tôi đi bộ sao?"
Tống Chu Thành: "..."
Lòng tự tôn của người đàn ông lần nữa bị đả kích, anh thề rằng anh nhất định sẽ phải luyện đến khi cõng Lâm Tri Ngải trên lưng cũng có thể bước đi như bay!
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày Tống Chu Thành đều thức dậy vô cùng sớm, anh biết Lâm Tri Ngải một khi đã thức dậy thì không thể nào ngủ lại được nữa nên anh vô cùng cẩn thận và khẽ khàng.
Đầu tiên anh đến sân luyện võ tập quyền một tiếng, sau khi ăn sáng xong thì lại ra sau núi để chạy vác nặng.
Lâm Tri Ngải lần nào cũng ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh giấc, sau đó cô cầm theo một quyển sách ra phía sau núi, vừa đọc vừa nhìn Tống Chu Thành chạy bộ.
Truyện bên trong thùng của Lâm Tri Ngải càng ngày càng ít đi và rất nhanh sau đó thì cũng chạm đáy.
Đợi Tống Chu Thành đánh quyền xong trở về, Lâm Tri Ngải tìm đến Tống Chu Thành và nhíu mày nói: "Truyện sắp đọc hết rồi!"
Tống Chu Thành cau chặt mày: "Tất cả truyện ở đây tôi đều mua về cho em hết rồi, giờ em có đi ra ngoài mua thì cũng không mua được quyển mới đâu."
Lâm Tri Ngải thở dài, chỉ có thể cầm lấy quyển truyện ở đáy thùng, vừa mở ra xem thì trừng to đôi mắt, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa Tống Chu Thành và quyển truyện, cô khẽ dụi mắt có chút khó tin.
Tống Chu Thành cảm thấy Lâm Tri Ngải có gì đó bất ổn nên ghé lên trước xem thử. Vừa đưa mắt nhìn thì trời ơi, cái thứ "văn hay tranh đẹp" trên quyển truyện là cái quỷ gì vậy!
Tống Chu Thành nhớ lại ánh mắt của ông chủ tiệm sách nhìn anh, ông ta còn nói rằng anh mua nhiều truyện như vậy nên tặng cho anh một tinh hoa ở dưới đáy thùng.
Ai cần ông ta tặng cái này chứ, Tống Chu Thành đỏ bừng mặt, giành lấy quyển truyện từ trong tay của Lâm Tri Ngải, vội chạy vào phòng ngủ. Anh mang cả truyện và thùng giấy cất hết bên dưới gầm giường.
Sau khi anh bước ra khỏi phòng thì thấy Lâm Tri Ngải dùng biểu cảm phê phán nhìn anh, còn không ngừng lắc đầu: "Tống Chu Thành, không ngờ anh là loại người như vậy, không ngờ anh lại mua cho tôi quyển truyện như thế, anh có ý đồ gì."
Tống Chu Thành vội vã lắc đầu, ăn nói cũng lắp bắp: "Không phải, tôi không có, đây là do ông chủ tiệm sách đó tặng mà!" Trời ơi, cảm giác như anh có lý nhưng vẫn không thể thanh minh!
Nhớ lại bức tranh kia trong quyển truyện, bướm xanh lười biếng điểm nét cạn, hương thơm da mềm tựa rượu hoa, mồ hôi thấm ướt đẫm vải Ngô, trâm ngọc khẽ gõ cạnh đầu gối son*, Lâm Tri Ngải có chút tò mò: "Thật sự có tư thế như vậy sao?"
Gương mặt Tống Chu Thành thoạt một cái thì đỏ bừng, bàn tay nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải bắt đầu dùng lực, anh cắn răng nhìn Lâm Tri Ngải nói: "Em nhớ cho kỹ, em là một đứa con gái, mau đá hết cái hình ảnh đó ra khỏi đầu mình đi!"
Đôi mắt Lâm Tri Ngải vụt qua đôi phần gian xảo, cố ý hất cằm lên, hờn dỗi nói: "Không đấy!"
Vì chuyện của quyển truyện kia mà suốt hai hôm nay Tống Chu Thành không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Tri Ngải, bởi vì hễ anh nhìn về phía Lâm Tri Ngải thì Lâm Tri Ngải sẽ dùng ánh mắt ẩn chứa nụ cười khẩy kia nhìn về phía anh.
Kể cả buổi tối khi Tống Chu Thành ngủ cũng ngủ sát ra mép giường. Cả buổi tối rơi xuống giường tận mấy lần, anh cũng không dám nhích sang chỗ của Lâm Tri Ngải.
Vào lần thứ năm Lâm Tri Ngải bị anh đánh thức, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa: "Anh có ngủ đàng hoàng không thì bảo!"
Mắt Tống Chu Thành đỏ hoe: "Vậy đáng lý ra em nên vứt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu mình đi!"
Lâm Tri Ngải thở dài, cô vẫn gật đầu đồng ý, cô nhìn thẳng vào mắt của Tống Chu Thành, gương mặt nghiêm túc: "Được rồi, tôi đã quên nó đi rồi!"
Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói vậy, Tống Chu Thành mới thở phào nhẹ nhõm, anh cẩn thận dịch người về phía của Lâm Tri ngải. Chỉ có điều cơ thể đơ cứng lạ thường, hoàn toàn là không dám động đậy gì.
Lúc Lâm Tri Ngải ngủ thiếp đi, trở mình ôm lấy eo của Tống Chu Thành, Tống Chu Thành bỗng cảm thấy như khí huyết mình lên xuống bất thường, gương mặt cũng bừng đỏ, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám.
Trong đầu toàn là bức ảnh đó, cùng với câu hỏi của Lâm Tri Ngải: "Có phải là có tư thế như vậy thật không?"
Tiêu rồi, tiêu thật rồi!
Đầu óc của anh không còn trong sáng nữa rồi!
—-----
[Chú thích]
*“翠蛾懒画妆痕浅。
香肌得酒花柔软。
粉汗湿吴绫。
玉钗敲枕棱。”
“Bướm xanh biếng lười điểm nét cạn
Hương thơm da mềm tựa rượu hoa,
Mồ hôi thấm ướt đẫm vải Ngô,
Trâm ngọc khẽ gõ cạnh đầu gối son.”
(Bản dịch của dịch giả)
- Bài thơ trên là đoạn đầu bài “Bồ Tát man” (菩萨蛮) của Chu Tử Chi (Một nhà thơ vào thời Tống), đoạn này tả cảnh nam hoan nữ ái, cái bạn có thể đọc kỹ vào ngẫm nghĩ mường tượng ra “tư thế” mà bé Ngải đã hỏi nha:3~
Vừa bước vào tòa nhà đó, quản gia đã cúi người nói với cậu: "Lão gia đang ở thư phòng đợi cậu, bảo cậu trở về thì nhanh chóng đến thư phòng tìm người."
Sắc mặt của Vương Cảnh Văn chợt thay đổi, đôi mắt đen láy lộ ra đôi phần hoảng hốt. Nhưng cậu vẫn khẽ gật đầu với người quản gia: "Được, tôi sẽ đến đó ngay."
Vương Cảnh Văn bước đến thư phòng, cậu gõ cửa trước, ngay lúc cậu đẩy cửa vào thì một tách trà vút bay đến trước mặt cậu, còn có cả tiếng quát mắng: "Chuyện tao bảo mày làm sao còn chưa làm xong hả!"
Vương Cảnh Văn cũng không dám tránh ra, tách trà đó vừa hay đập trúng lên trán của Vương Cảnh Văn, một giọt máu tươi hòa cùng với nước trà, từ từ chảy xuống gò má cậu.
Vương Cảnh Văn đóng cánh cửa thư phòng lại và đi đến trước mặt ba Vương, nở nụ cười đơ cứng: "Mấy hôm nay Tống Chu Thành không mấy khi ra ngoài, hôm nay con mới được nhắc chuyện đó trước mặt cậu ta, cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi."
Đôi mắt ba Vương chăm chăm nhìn vào Vương Cảnh Văn, ánh mắt sắc nhọn còn mang theo đôi phần trách cứ: "Cuối năm nay Thương hội sẽ tổ chức tuyển cử chủ tịch năm năm diễn ra một lần, tao không cần biết mày dùng cách gì, nhất định phải làm rạn nứt quan hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Tống trong vòng ba tháng!"
Máu đang chảy xuống mắt của Vương Cảnh Văn, Vương Cảnh Văn cũng nhanh chóng lau đi, cậu khẽ gật đầu với ba Vương, trầm giọng nói: "Được, con sẽ cố gắng."
Ba Vương đập tay xuống bàn và gào lên quát mắng Vương Cảnh Văn: "Tao không bảo mày cố gắng, tao muốn mày bảo đảm rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tao đã hao tốn quá nhiều tiền để cho mày trở thành bạn tốt của Tống Chu Thành, nếu có mỗi chuyện này cũng làm không xong thì cút khỏi nhà họ Vương ngay cho tao."
Dưới sự răn dạy và quở mắng của ba Vương, Vương Cảnh Văn khẽ gật đầu, giọng nói lạnh buốt: "Được, nhất định sẽ được."
Nhìn thấy vết thương trên trán của Vương Cảnh Văn, ba Vương thở dài: "Cảnh Văn à, ba cũng chẳng qua là lo cho mọi người trong nhà, không dễ dàng gì, con phải hiểu cho ba."
Vương Cảnh Văn nở một nụ cười nhợt nhạt với Vương Phụ: "Không sao, con có thể hiểu cho ba."
Vương Cảnh Văn rời khỏi thư phòng, vừa đi đến hoa viên đã nhìn thấy Vương Cảnh Phi hớt hải chạy về phía cậu. Vương Cảnh Phi trông vô cùng gấp gáp, cô ta hì hục thở.
Vương Cảnh Văn chau mày, vội kéo Vương Cảnh Phi vào trong một góc và trầm giọng nói với Vương Cảnh Phi: "Em đến đây làm gì!"
Vương Cảnh Phi nhìn thấy vết thương trên trán của Vương Cảnh Văn, cô ta vô cùng đau xót: "Em nghe nói anh bị ba gọi đến thư phòng, anh không sao chứ!"
Vương Cảnh Văn cau chặt mày: "Đây không phải chuyện mà một cô nhóc như em phải quan tâm, bây giờ em đi về phòng của mình ngay cho anh."
Vương Cảnh Phi nhanh chóng nắm lấy tay của Vương Cảnh Văn, đôi mắt đang rưng rưng nước mắt: "Anh, chúng ta rời khỏi chỗ này đi, di nương đã để lại của hồi môn cho em rồi, đủ để chúng ta sống một thời gian dài đấy."
Vương Cảnh Văn lắc đầu: "Nếu như em thật sự muốn giúp anh, vậy thì khiến cho cậu ta yêu em nhanh một chút. Anh và Tống Chu Thành quen biết đã lâu, mặc dù cậu ta vô công rỗi nghề nhưng nhân phẩm vẫn rất tốt. Em đi theo cậu ta anh cũng yên tâm."
Cậu đã nỗ lực lâu như vậy rồi, bây giờ bảo cậu rời đi, chẳng phải bảo cậu bỏ chúng dở dang sao.
Sớm muộn gì nhà họ Vương cũng là của cậu, đến lúc đó cậu nhất định sẽ khiến cho những người đã từng ức hiếp cậu phải trả giá đắt, bao gồm cả ba Vương cùng với người mẹ trên danh nghĩa Vương phu nhân kia.
Ánh mắt Vương Cảnh Phi hiện ra đôi phần do dự: "Chẳng phải lần trước đã thử rồi sao? Trong mắt Tống Chu Thành chỉ có cô ngốc kia thôi, anh ta hoàn toàn không thích em."
Vương Cảnh Văn cúi đầu trầm tư một lúc lâu, đợi đến khi cậu ngẩng đầu lên thì ánh mắt cũng mang theo sự kiên quyết: "Cậu ta và cô ngốc đó chẳng qua chỉ là đùa vui, anh không tin cậu ta thật sự muốn sống cả đời cùng với một cô ngốc. Bây giờ cái cậu ta cần chính là một lý do thoát khỏi cô ngốc đó mà không bị người khác bàn tán thôi."
Hôm sau, trời vẫn còn đang tờ mờ sáng.
Tống Chu Thành lại chuẩn bị thức dậy, lần này động tác của anh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không kinh động Lâm Tri Ngải đang ngủ ở bên cạnh.
Tống Chu Thành đi đến sân luyện võ, việc đầu tiên là tập hết một bộ quyền, sau đó Tống Trạch mới bước ra từ sân của ông.
Nhìn thấy Tống Chu Thành thức sớm như vậy, Tống Trạch còn hơi bất ngờ. Ông vừa nhướng cao mày vừa hỏi Tống Chu Thành: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi hay sao!"
Điều khiến Tống Trạch bất ngờ hơn đó là cái đuôi nhỏ thích đi theo sau lưng Tống Chu Thành, cũng chính là Lâm Tri Ngải không đến đây.
Tống Chu Thành nghe thấy Tống Trạch hỏi thế bèn quay người về sau ngó nhìn, đó là hướng sân của anh và Lâm Tri Ngải.
Trông thấy Lâm Tri Ngải không đến, Tống Chu Thành mới đi đến trước mặt của Tống Trạch, chau mày hỏi ông: "Ông già, có cách nào khiến cho một người trở nên mạnh hơn không!"
Đôi mắt Tống Trạch hiện lên nét cười nhẹ nhưng vẫn theo thói quen nghiêm mặt lại: "Có thì cũng có nhưng nếu con muốn đạt được mức độ như Tri Ngải còn cần phải vác nặng một phen."
Tống Chu Thành nghe thấy vậy bèn nhanh chóng gật đầu: "Được đó."
Chẳng phải phí chút sức lực, phí chút thời gian thôi sao, có gì đâu mà ghê gớm chứ.
Nỗi ô nhục khi bị Lâm Tri Ngải ấn xuống đất hành hung anh đã chịu đủ rồi, lần sau nói gì cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình chứ!
Lúc này Tống Chu Thành đã hoàn toàn quên mất, anh vốn dĩ đã nắm được cổ tay của Lâm Tri Ngải nhưng nhìn thấy nước mắt của cô nên mới từ từ buông ra.
Lâm Tri Ngải ngủ một mạch đến khi trời sáng tỏ, lúc mở mắt ra cô vẫn còn hơi mơ màng, bất giác đưa tay sờ vào giường bên cạnh thì phát hiện Tống Chu Thành đã thức dậy từ lâu.
Lâm Tri Ngải chỉ đành tự mình thay quần áo, tự mình thức dậy, tự mình rửa mặt. Từ đợt lần trước Tống Chu Thành nói cô xong thì chỉ cần những việc nào cô có thể làm được thì đều sẽ tự làm.
Thật ra tự mình làm cũng chẳng có gì là không tốt, nó giúp cô hiểu được mình hơn, còn tiết kiệm thời gian nữa.
Lâm Tri Ngải vừa bước ra Như Ý Uyển thì nhìn thấy Tống Chu Thành quay trở về, Lâm Tri Ngải vội phàn nàn với anh: "Sao hôm nay anh không gọi tôi vậy!"
Tống Chu Thành mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Tôi cũng chỉ muốn cho em ngủ thêm một chút thôi mà!"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Được thôi."
Tống Chu Thành lắc nhẹ chiếc hộp thức ăn ở trong tay: "Thu dọn xong thì đến ăn sáng này, tôi mang đến cho em rồi đó."
Tống Chu Thành mang về cho Lâm Tri Ngải canh nấm tuyết hạt sen, đợi đến khi hai người ăn xong bữa sáng thì Lâm Tri Ngải thấy Tống Chu Thành lại chuẩn bị ra ngoài nữa, cô bất giác tò mò hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Tống Chu Thành mỉm cười: "Tôi phải đi đến sau núi để chạy bộ. Em có muốn đi cùng không?"
Lâm Tri Ngải chỉ tay vào chiếc túi được Tống Chu Thành cột ở chân, khẽ nhướng mày: "Vậy tại sao phải cột thứ này lên chân của anh vậy?"
Tống Chu Thành đắc ý đáp: "Đây là túi cát, ba bảo vác nặng chạy bộ có thể giúp tôi rèn luyện thể lực."
Lâm Tri Ngải bỗng hiểu ra: "Ồ, thì ra là vậy, vậy tôi chạy cùng với anh."
Không phải là cô xem thường Tống Chu Thành, mà là chiếc bao cát trên chân của Tống Chu Thành ít nhất cũng phải ba mươi ký, cô không tin Tống Chu Thành có thể vác thứ này chạy một vòng sau núi.
Lâm Tri Ngải cầm theo một quyển "Binh pháp Tôn Tử" và một quyển truyện, đến sau núi sẽ tìm một khoảng trống nhỏ ngồi xuống đọc. Còn Tống Chu Thành thì bắt đầu chạy quanh chân núi.
Hệt như những gì Lâm Tri Ngải dự đoán, Tống Chu Thành chạy được nửa vòng thì mệt lả.
Lâm Tri Ngải thấy Tống Chu Thành mãi vẫn chưa quay về, lo lắng Tống Chu Thành xảy ra chuyện gì nên đành men theo chân núi để tìm người. Vừa hay nhìn thấy Tống Chu Thành đang thở hổn hển ở dưới gốc cây to.
Lâm Tri Ngải thở dài: "Hay là tháo một túi cát ra đi? Hoặc là đổ một nửa số cát bên trong đó ra!"
Tống Chu Thành mặt mày đỏ au, chân của anh không còn động đậy được nữa, chỉ có thể chống một tay lên cây và thở hồng hộc.
Nghe thấy kiến nghị của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ có thể gật đầu, thiếu mất một bên thì chân trái và chân phải không đồng đều, vậy nên Tống Chu Thành chọn cách đổ một nửa số cát ra.
Sau khi giảm đi trọng lượng, Tống Chu Thành lại bắt đầu chạy, còn Lâm Tri Ngải thì đi ngược trở lại lối cũ quay về. Tống Chu Thành chạy vô cùng chậm, còn chẳng nhanh bằng Lâm Tri Ngải đi bộ nữa.
Trong lòng Lâm Tri Ngải cảm thấy Tống Chu Thành làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì nhưng cô lại không thể nói ra.
Đợi đến lúc Tống Chu Thành chạy xong một vòng, Lâm Tri Ngải đến và vỗ vào vai của Tống Chu Thành, nghiêm túc nói: "Anh phải cố lên nhá, đợi đến lúc anh có thể vác đến bốn mươi kí thì anh có thể cõng tôi chạy bộ rồi!"
Cái vỗ vai này của Lâm Tri Ngải xem chút thì khiến cho Tống Chu Thành nằm bẹp xuống, lời của Lâm Tri Ngải càng khiến cho Tống Chu Thành kinh ngạc: "Cõng em chạy bộ?" Cái gì vậy chứ!
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Đúng rồi, chẳng phải đều là vác nặng chạy cả sao? Có gì mà không giống. Chẳng lẽ anh chạy không nhanh bằng tôi đi bộ sao?"
Tống Chu Thành: "..."
Lòng tự tôn của người đàn ông lần nữa bị đả kích, anh thề rằng anh nhất định sẽ phải luyện đến khi cõng Lâm Tri Ngải trên lưng cũng có thể bước đi như bay!
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày Tống Chu Thành đều thức dậy vô cùng sớm, anh biết Lâm Tri Ngải một khi đã thức dậy thì không thể nào ngủ lại được nữa nên anh vô cùng cẩn thận và khẽ khàng.
Đầu tiên anh đến sân luyện võ tập quyền một tiếng, sau khi ăn sáng xong thì lại ra sau núi để chạy vác nặng.
Lâm Tri Ngải lần nào cũng ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh giấc, sau đó cô cầm theo một quyển sách ra phía sau núi, vừa đọc vừa nhìn Tống Chu Thành chạy bộ.
Truyện bên trong thùng của Lâm Tri Ngải càng ngày càng ít đi và rất nhanh sau đó thì cũng chạm đáy.
Đợi Tống Chu Thành đánh quyền xong trở về, Lâm Tri Ngải tìm đến Tống Chu Thành và nhíu mày nói: "Truyện sắp đọc hết rồi!"
Tống Chu Thành cau chặt mày: "Tất cả truyện ở đây tôi đều mua về cho em hết rồi, giờ em có đi ra ngoài mua thì cũng không mua được quyển mới đâu."
Lâm Tri Ngải thở dài, chỉ có thể cầm lấy quyển truyện ở đáy thùng, vừa mở ra xem thì trừng to đôi mắt, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa Tống Chu Thành và quyển truyện, cô khẽ dụi mắt có chút khó tin.
Tống Chu Thành cảm thấy Lâm Tri Ngải có gì đó bất ổn nên ghé lên trước xem thử. Vừa đưa mắt nhìn thì trời ơi, cái thứ "văn hay tranh đẹp" trên quyển truyện là cái quỷ gì vậy!
Tống Chu Thành nhớ lại ánh mắt của ông chủ tiệm sách nhìn anh, ông ta còn nói rằng anh mua nhiều truyện như vậy nên tặng cho anh một tinh hoa ở dưới đáy thùng.
Ai cần ông ta tặng cái này chứ, Tống Chu Thành đỏ bừng mặt, giành lấy quyển truyện từ trong tay của Lâm Tri Ngải, vội chạy vào phòng ngủ. Anh mang cả truyện và thùng giấy cất hết bên dưới gầm giường.
Sau khi anh bước ra khỏi phòng thì thấy Lâm Tri Ngải dùng biểu cảm phê phán nhìn anh, còn không ngừng lắc đầu: "Tống Chu Thành, không ngờ anh là loại người như vậy, không ngờ anh lại mua cho tôi quyển truyện như thế, anh có ý đồ gì."
Tống Chu Thành vội vã lắc đầu, ăn nói cũng lắp bắp: "Không phải, tôi không có, đây là do ông chủ tiệm sách đó tặng mà!" Trời ơi, cảm giác như anh có lý nhưng vẫn không thể thanh minh!
Nhớ lại bức tranh kia trong quyển truyện, bướm xanh lười biếng điểm nét cạn, hương thơm da mềm tựa rượu hoa, mồ hôi thấm ướt đẫm vải Ngô, trâm ngọc khẽ gõ cạnh đầu gối son*, Lâm Tri Ngải có chút tò mò: "Thật sự có tư thế như vậy sao?"
Gương mặt Tống Chu Thành thoạt một cái thì đỏ bừng, bàn tay nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải bắt đầu dùng lực, anh cắn răng nhìn Lâm Tri Ngải nói: "Em nhớ cho kỹ, em là một đứa con gái, mau đá hết cái hình ảnh đó ra khỏi đầu mình đi!"
Đôi mắt Lâm Tri Ngải vụt qua đôi phần gian xảo, cố ý hất cằm lên, hờn dỗi nói: "Không đấy!"
Vì chuyện của quyển truyện kia mà suốt hai hôm nay Tống Chu Thành không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Tri Ngải, bởi vì hễ anh nhìn về phía Lâm Tri Ngải thì Lâm Tri Ngải sẽ dùng ánh mắt ẩn chứa nụ cười khẩy kia nhìn về phía anh.
Kể cả buổi tối khi Tống Chu Thành ngủ cũng ngủ sát ra mép giường. Cả buổi tối rơi xuống giường tận mấy lần, anh cũng không dám nhích sang chỗ của Lâm Tri Ngải.
Vào lần thứ năm Lâm Tri Ngải bị anh đánh thức, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa: "Anh có ngủ đàng hoàng không thì bảo!"
Mắt Tống Chu Thành đỏ hoe: "Vậy đáng lý ra em nên vứt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu mình đi!"
Lâm Tri Ngải thở dài, cô vẫn gật đầu đồng ý, cô nhìn thẳng vào mắt của Tống Chu Thành, gương mặt nghiêm túc: "Được rồi, tôi đã quên nó đi rồi!"
Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói vậy, Tống Chu Thành mới thở phào nhẹ nhõm, anh cẩn thận dịch người về phía của Lâm Tri ngải. Chỉ có điều cơ thể đơ cứng lạ thường, hoàn toàn là không dám động đậy gì.
Lúc Lâm Tri Ngải ngủ thiếp đi, trở mình ôm lấy eo của Tống Chu Thành, Tống Chu Thành bỗng cảm thấy như khí huyết mình lên xuống bất thường, gương mặt cũng bừng đỏ, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám.
Trong đầu toàn là bức ảnh đó, cùng với câu hỏi của Lâm Tri Ngải: "Có phải là có tư thế như vậy thật không?"
Tiêu rồi, tiêu thật rồi!
Đầu óc của anh không còn trong sáng nữa rồi!
—-----
[Chú thích]
*“翠蛾懒画妆痕浅。
香肌得酒花柔软。
粉汗湿吴绫。
玉钗敲枕棱。”
“Bướm xanh biếng lười điểm nét cạn
Hương thơm da mềm tựa rượu hoa,
Mồ hôi thấm ướt đẫm vải Ngô,
Trâm ngọc khẽ gõ cạnh đầu gối son.”
(Bản dịch của dịch giả)
- Bài thơ trên là đoạn đầu bài “Bồ Tát man” (菩萨蛮) của Chu Tử Chi (Một nhà thơ vào thời Tống), đoạn này tả cảnh nam hoan nữ ái, cái bạn có thể đọc kỹ vào ngẫm nghĩ mường tượng ra “tư thế” mà bé Ngải đã hỏi nha:3~
Bình luận truyện