Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 47: Tống Trạch: Nếu như ba đoán không sai thì người bạn mà con nói là chính con chứ gì!



Xảy ra những chuyện như thế này ở nhà bé Điềm, Vương Cảnh Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ nên cứ trốn mãi trong phòng.

Triệu Dực Thạch cầm một túi tiền đưa lại cho mẹ của bé Điềm và mỉm cười nói với chị ấy: "Chị, chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, xin chị giữ bí mật giúp bọn tôi."

Mẹ của bé Điềm cũng rất khó xử nhưng nghĩ đến việc nhóm người của Triệu Dực Thạch đã cứu bé Điềm về nên chỉ đành đẩy túi tiền đó ra và cười nhẹ với Triệu Dực Thạch: "Cậu cứ yên tâm, tôi và ba của bé Điềm kín miệng lắm."

Dứt lời, mẹ của bé Điềm đưa mắt nhìn về phía căn phòng, sau đó thở dài với Triệu Dực Thạch: "Cậu và cô bé Cảnh Phi đều trông rất xinh đẹp, rất xứng đôi. Quay về nhớ đến nhà con gái nhà người ta hỏi cưới đấy, đừng phụ lòng con gái nhà người ta."

Lúc tối cô ấy đã hỏi kỹ bé Điềm, thì ra Vương Cảnh Phi mới là người ra tay cứu bé Điềm trước. Tất nhiên, Triệu Dực Thạch cũng rất tốt, gặp phải chuyện gì cũng đứng chắn ở đầu tiên.

Triệu Dực Thạch khẽ gật đầu với mẹ bé Điềm: "Tôi biết rồi, cảm ơn chị."

Nhìn thấy Triệu Dực Thạch đã nói xong thì Tống Chu Thành mới tiến lên phía trước và mỉm cười nói mẹ bé Điềm: "Ở gần đây nhà ai có xe ngựa vậy ạ? Bọn tôi muốn thuê một chiếc xe ngựa về thành phố."

Mẹ của bé Điềm vỗ vào đùi, chăm chăm nhìn Tống Chu Thành: "Bà Ba ở cạnh nhà có xe ngựa đấy, tối hôm qua hai người ngủ ở đó không thấy sao?"

Tống Chu Thành ngơ ngác, rồi lắc đầu. Mẹ của bé Điềm chỉ có thể đặt đồ ở trong tay của mình xuống rồi kéo tay Tống Chu Thành đến gõ cửa nhà của bà Ba.

"Thím Ba, Tống Chu Thành bọn họ muốn mượn xe ngựa một lát!"

Nhìn thấy bà Ba mở cửa ra, Tống Chu Thành vội vã bổ sung thêm: "Bọn con có thể trả tiền ạ."

Bà Ba nhìn Tống Chu Thành, sau đó thì mỉm cười đôn hậu: "Con còn gọi tôi một tiếng thím Ba cơ mà, xe ngựa thì cứ mượn còn tiền thì không cần đâu."

Tống Chu Thành đánh xe ngựa của bà Ba đến trước cổng nhà của bé Điềm nhưng chỗ bị sạt lở vẫn chưa được xử lý xong, bây giờ bọn họ vẫn chưa thể đi được.

Đợi đến hai giờ chiều, ba của bé Điềm quay về nhà và mỉm cười với Tống Chu Thành: "Nơi sạt lở đã được dời ra được một con đường nhỏ, nếu như mọi người gấp thì có thể đi trước."

Tống Chu Thành gật đầu, anh biết mọi người đều không muốn ở lại đây bèn gọi những người đang ở trong phòng: "Chúng ta có thể về thành phố rồi!"

Vương Cảnh Phi bước ra khỏi phòng trước, không nói một tiếng nào chỉ cúi đầu đi lên chiếc xe ngựa.

Triệu Dực Thạch đứng ở góc nhà, cậu biết bây giờ Vương Cảnh Phi không muốn nhìn thấy mình nên cậu thương lượng lại với Tống Chu Thành: "Lát nữa để em đánh xe ngựa cho!"

Còn Lâm Tri Ngải thì nắm tay của bé Điềm, cô khẽ mỉm cười nói với mẹ cô bé: "Chị ơi, tôi có thể dẫn bé Điềm đến thành phố chơi không? Dù sao thì buổi chiều Tống Chu Thành vẫn sẽ trả xe ngựa về đây, đến lúc đó anh ấy sẽ đưa cô bé trở về luôn."

Nhìn thấy bàn tay đang siết chặt của Lâm Tri Ngải, bé Điềm đang trốn ở sau lưng của Lâm Tri Ngải, mẹ cô bé chau mày và lắc đầu: "Hay thôi vậy, hôm qua con bé vừa mới đi lạc, lòng tôi vẫn còn thấp thỏm lắm."

Nghe thấy mẹ nói như vậy, đôi mắt bé Điềm bỗng đỏ hoe. Dè dặt ngó đầu ra từ sau lưng của Lâm Tri Ngải: "Nhưng con muốn đến thành phố chơi."

Mẹ bé Điềm thở dài, chỉ đành xoa đầu cô bé và nhẹ nhàng nói: "Đợi qua mấy hôm nữa mẹ và ba có thời gian thì sẽ dẫn con đến thành phố chơi."

Lâm Tri Ngải biết mẹ của bé Điềm không nỡ để có cô bé đi, vậy nên vội ngồi xổm xuống, học theo mẹ của cô bé xoa đầu cô bé.

"Bé Điềm phải nghe lời của mẹ nha, đợi em đến thành phố rồi thì có thể đến phủ Tư lệnh để tìm anh chị, đến lúc đó bọn chị sẽ mời em ăn món ngon nha."

Nghe Lâm Tri Ngải nhắc đến phủ Tư lệnh, mẹ của bé Điềm thoáng ngạc nhiên: "Mọi người là người của phủ Tư lệnh sao?"

Lâm Tri Ngải gật đầu: "Vâng."

Cũng biết rằng nhóm người này lai lịch không tầm thường nhưng không ngờ lại là người của phủ Tư lệnh. Tống tư lệnh họ Tống, Tống Chu Thành cũng họ Tống. Ánh mắt của mẹ bé Điềm nhìn Tống Chu Thành bỗng chốc thay đổi.

"Tống tư lệnh đúng là một Tư lệnh giỏi giang, bây giờ chiến tranh xảy ra khắp nơi, chỉ có Tứ Xuyên chúng ta vẫn an toàn dưới sự bảo vệ của Tống tư lệnh."

Dứt câu, mẹ của bé Điềm nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy bắp cải trắng, thịt khô từ trong nhà nhét vào bên trong xe ngựa.

"Đây là những món chúng tôi biếu Tống tư lệnh, mong mọi người có thể mang về cho Tống tư lệnh giúp chúng tôi."

Nhìn thấy thịt khô được chất ở trong góc, Tống Chu Thành hơi cảm động.

Đây là lần đầu tiên Tống Chu Thành cảm nhận được sự yêu thương của người dân dành cho Tống Trạch.

Thì ra làm một vị quan tốt, dân chúng sẽ tự mình thấy được và ghi nhớ ở trong lòng. Làm cho anh cảm thấy, là con trai của Tống Trạch cũng cảm nhận được niềm kiêu hãnh và tự hào.

Sau khi về đến nhà họ Tống, Tống Chu Thành giao xe ngựa lại cho Phúc Bá và căn dặn ông ấy: "Đây là xe ngựa tôi mượn của người ta đó, chú cho nó ăn chút cỏ giúp tôi đi."

Đợi đến khi Phúc Bá dắt ngựa rời khỏi, Tống Chu Thành bèn đi đến thư phòng. Việc đầu tiên là đứng ở trước cửa chỉnh đốn quần áo lại một chút, sau đó mới gõ cửa: "Lão Tống, nói chuyện này cho ba nghe nè!"

Tống Trạch vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ ở trước tấm bản đồ, nhìn thấy Tống Chu Thành xông cửa vào thì khẽ chau mày: "Chuyện gì?"

Tống Chu Thành nở nụ cười nịnh hót Tống Trạch: "Vậy ba hứa là không nổi giận trước đã."

Tống Trạch cau chặt mày, quét mắt nhìn Tống Chu Thành, sau khi nhìn thấy sự chột dạ trong đôi mắt của Tống Chu Thành thì ánh mắt của ông chợt thay đổi: "Con làm gì với xe của ba rồi?"

Tống Chu Thành sờ lên đầu mình rồi bật cười gượng gạo: "Cũng không có gì, chỉ là lúc lái xe không cẩn thận cán phải một cây đinh sắt, bánh phải ở phía trước xẹp rồi."

Nắm đấm của Tống Trạch siết chặt, vốn dĩ muốn đấm cho Tống Chu Thành một trận nhưng lại nhìn thấy trên mặt của anh vẫn còn đang bầm tím nên chỉ có thể dùng nắm tay đang siết chặt đó đập xuống bàn bên cạnh.

"Được rồi, con đi nói với Phúc Bá, bảo ông ấy thay bánh xe giúp đi."

Tống Chu Thành cười khẽ, gật đầu chuẩn bị rời đi. Nhưng đi đến cửa thì lại quay trở về: "Lão Tống, ba phân tích giúp con một việc đi!"

Nghe thấy giọng nói của Tống Chu Thành, Tống Trạch chợt tức giận. Chiếc xe đó của ông mới mua chưa đến hai năm, bản thân ông còn chưa lái được mấy lần đã bị thằng nhóc này làm hư cả bánh xe.

Tống Trạch chẳng thèm ngước mắt nhìn, ông chỉ nghiến răng nói với Tống Chu Thành: "Có chuyện gì? Nói!"

Trước tiên Tống Chu Thành phải sắp xếp lại từ ngữ câu cú một lát, sau đó mới chậm rãi nói với Tống Trạch: "Con có một người bạn, anh em của cậu ta hình như không thích người vợ của cậu ta, sơ hở là cứ muốn cậu ta phải ly hôn. Ba cảm thấy tại sao lại như vậy?"

Tống Trạch ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, trong đôi mắt hiện lên một nét cười: "Nếu như ba đoán không sai thì người bạn mà con nói là chính con chứ gì!"

Tống Chu Thành trợn trắng mắt, anh chỉ đành trầm giọng nói với Tống Trạch: "Lão Tống, ba có hiểu “thừa biết nhưng không nói” không!"

Tống Trạch mỉm cười gật đầu: "Vương Cảnh Văn không thích Lâm Tri Ngải, chắc chắn rồi. Từ lúc nhà họ Lâm đính hôn với chúng ta, dưới sự bao che của chúng ta đã thu được không ít lợi lộc. Nhà họ Vương chắc chắn sẽ ghen ghét."

Nghe Tống Trạch nói như vậy, Tống Chu Thành suy nghĩ một lúc lâu rồi khẽ gật đầu: "Thì ra là như vậy, thế Vương Cảnh Phi xúi giục Lâm Tri Ngải ly hôn với con cũng dễ hiểu hơn rồi."

Chỉ có điều vẫn chưa biết được chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn hay do người khác bày trò. Nhưng Tống Chu Thành nghĩ, khả năng có người khác nhúng tay vào rất cao.

Bây giờ nhớ lại, vẫn may mình và Lâm Tri Ngải được bà Ba mời đến ở nhà bà ấy. Bằng không thì bản thân anh là người bị dính kế rồi.

Tống Chu Thành đã nghĩ thông suốt nên quay người bỏ đi, trước khi rời đi còn không quen nhắn lại cho Tống Trạch một câu: "Nói trước một tin để ba có chuẩn bị, qua mấy hôm nữa nhà họ Triệu sẽ liên hôn với nhà họ Vương đấy."

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tống Chu Thành, Tống Trạch khẽ chau mày. Nhà họ Triệu và nhà họ Vương liên hôn, với bọn họ mà nói chỉ có hại chứ không có lợi. Nhưng những chuyện hôn sự nam nữ này cũng không phải là chuyện ông có thể nhúng tay vào.

Buổi sáng mặt trời vừa mới mọc, ánh sáng chiếu lên người ấm áp. Tống Chu Thành đang chạy vác nặng, Lâm Tri Ngải thì đang tắm nắng ở dưới tán cây.

Nhìn thấy Tống Chu Thành chạy qua, Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn vào túi cát trên chân của Tống Chu Thành trước. Bỗng cô nảy lên một ý, cô vội vẫy tay với Tống Chu Thành: "Anh cột túi cát vào cũng là vác nặng, hay là anh cõng tôi chạy đi!"

Trên trán Tống Chu Thành vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tri Ngải có chút gì đó chê bai. Vốn tưởng rằng Lâm Tri Ngải đã quên đi việc này rồi, không ngờ cô lại nhắc đến nữa.

"Túi cát chết mà, em còn sống, em có thể so với túi cát được à?"

Lâm Tri Ngải vẫn ung dung: "Nhưng tôi nặng hơn túi cát chứ, tôi còn có thể nói chuyện với anh, không vui hơn túi cát đó sao!"

Tống Chu Thành trợn trắng mắt nhưng thở dài xong thì vẫn tháo túi cát ra và đi đến trước mặt Lâm Tri Ngải rồi ngồi xuống: "Vậy em phải nắm chặt nha, té là tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Lâm Tri Ngải mỉm cười, vội nhảy lên lưng của Tống Chu Thành, còn vỗ vào mông của anh, hét lớn: "Chạy nhanh nào!"

Tống Chu Thành chỉ cảm thấy cả người mình đơ cứng nhưng cõng Lâm Tri Ngải, cô không ngừng lắc lư qua lại, khiến cho anh chỉ đành đặt tay lên người của Lâm Tri Ngải, cõng Lâm Tri Ngải chạy men theo đường núi.

"Tống Chu Thành anh chậm ghê!"

"Hahaha, anh chạy nhanh chút đi!"

"Nhanh hơn chút nữa..."

Cả ngọn núi đều vang lên tiếng cười giòn tan của Lâm Tri Ngải, cùng với tiếng gào lên thi thoảng của Tống Chu Thành.

"Tôi là người, không phải ngựa, nhanh thêm chút nữa là chết luôn đấy!"

Bên rìa ở phía sau núi có một lầu các, Tống Trạch vẫn luôn đứng ở trên đó nhìn Tống Chu Thành cõng Lâm Tri Ngải chạy khắp núi.

Phúc Bá ở cạnh bên khẽ mỉm cười nhìn Tống Trạch: "Dạo gần đây thiếu gia biểu hiện càng ngày càng tốt, cậu ấy cũng biết vươn lên, sáu giờ sáng đã thức dậy luyện quyền, luyện xong còn chạy vác nặng."

Tống Trạch nhướng mày, trầm giọng nói: "Nhưng như vậy vẫn chưa đủ."

Phúc Bá mỉm cười lắc đầu: "Không phải vẫn còn có ngài đó sao! Ngài cũng phải cho thiếu gia chút thời gian, cho cậu ấy một quá trình đã chứ!"

Tống Trạch thở dài: "Tôi có thể bảo vệ nó bây giờ nhưng cũng đâu thể bảo vệ nó cả đời. Nó bắt buộc phải nhanh chóng trưởng thành mới có thể đứng vững một mình."

Tống Chu Thành cõng Lâm Tri Ngải chạy trọn vẹn năm vòng, chạy đến vòng cuối cùng, cả người anh cũng kiệt sức. Nhìn thấy đối diện có một cái cây thì bèn tựa vào nằm hẳn xuống đất.

Lâm Tri Ngải cũng bị Tống Chu Thành đè ở bên dưới, cô liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, sau đó thì ghét bỏ đẩy anh ra.

"Tôi cảm thấy anh vẫn còn phải cải thiện nhiều lắm, anh phải luyện tập nhiều hơn."

Tống Chu Thành trợn mắt: "Em còn bảo tôi luyện tập à, em biết bản thân em nặng cỡ nào không hả! Nặng hơn gấp đôi cái túi cát đó! Ít nhất cũng..." Cũng phải bốn mươi lăm kí!

Nghe thấy Tống Chu Thành bắt đầu tính toán cân nặng của mình, dọa cho Lâm Tri Ngải phải nhanh chóng trở người bịt lấy miệng của Tống Chu Thành lại.

"Tuổi và cân nặng của con gái là bí mật, không được nói!"

Tống Chu Thành thở hổn hển, cũng không nói gì nữa. Anh cảm thấy lượng vận động hôm nay của anh đã vượt qua tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng, đều tại Lâm Tri Ngải nổi hứng, dùng cô ấy làm túi cát, vậy mà Lâm Tri Ngải cũng nghĩ ra cho được!

"Thiếu gia, lão gia bảo cậu xong việc thì đến thư phòng một chuyến!"

Tống Chu Thành nghỉ ngơi đủ rồi, vừa mới đứng dậy thì thấy Phúc Bá đi qua.

Tống Chu Thành khẽ gật đầu với Phúc Bá xong thì quay lại căn dặn Lâm Tri Ngải: "Tôi đi tìm ông già đã, em tự về phòng trước đi nha!"

Trong thư phòng.

Tống Trạch chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn Tống Chu Thành đứng ở trước mặt ông, ông cau mày: "Con cứ tập như vậy cũng chẳng được gì, có nghĩ đến việc vào quân doanh rèn luyện hay chưa?"

Nghe thấy Tống Trạch nói như vậy, Tống Chu Thành trợn to mắt, bất giác lắc đầu: "Chưa nghĩ đến, con cũng sẽ không đi đâu."

Quân doanh là một chiếc lồng giam. Ở nhà thì anh vẫn có thể luyện được, việc gì thiếu suy nghĩ đến mức đi đến đó chịu khổ.

Tống Trạch vẫn chăm chăm nhìn vào đôi mắt của Tống Chu Thành, ngón tay của ông không ngừng gõ lên trên bàn, phát ra tiếng kêu "cạch cạch cạch".

Qua một lúc lâu sau, Tống Trạch mới trầm giọng nói với Tống Chu Thành: "Đây đều là chuyện của con, nếu con chưa nghĩ đến vậy thì thôi!"

Ánh mắt của Tống Chu Thành nhìn Tống Trạch bỗng có chút lạ thường, những năm qua Tống Trạch vẫn luôn muốn vứt anh vào trong quân doanh, ngay cả trước khi anh kết hôn vẫn còn nhắc mãi chuyện này cơ mà.

Không ngờ lần này lại đồng ý một cách thoải mái như vậy, thấy chẳng hợp lý chút nào. Tống Chu Thành ôm mối nghi ngờ một bước đi ba bước quay đầu nhìn lại mà rời khỏi thư phòng.

Nhìn thấy Tống Chu Thành đã đi xa, Phúc Bá thở dài: "Thiếu gia không muốn đến quân doanh, vậy chúng ta phải làm sao?"

Tống Trạch bật cười: "Chúng ta đừng ép nó quá chỉ khiến cho nó cách xa tôi hơn. Chúng ta chỉ cần tìm được điểm yếu của nó là một phát ăn ngay."

Nhìn thấy sự chắc chắn trong mắt ông, Phúc Bá có chút do dự: "Vậy điểm yếu của thiếu gia là gì ạ?"

Ánh mắt của Tống Trạch hiện lên một nét cười: "Còn chưa đủ rõ ràng nữa sao!"

Lâm Tri Ngải chính là điểm yếu của Tống Chu Thành. Vì Lâm Tri Ngải nên anh vẫn luôn nhượng bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện