Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sr mọi người nha dạo này Ngư bị bệnh sáp mặt không ra chương được.????????
Edit: Tiểu Ngư
????????
Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, khuôn mặt trứng ngỗng tinh tế kết hợp với làn da trắng nõn và đường nét xinh xắn, khiến cho ai cũng khen câu xinh đẹp.
Nhưng điều khiến người khác không nghĩ tới là, tạo hình cổ trang của cô có thể khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Các cô nương trong thời kì này ăn mặc không cần lộng lẫy, trêи đầu cô thắt một chiếc nơ màu vàng nhạt, cài thêm hai cái nơ bướm cùng màu, trang điểm nhẹ nhàng lại vừa đúng khiến ưu điểm trêи khuôn mặt cô hiện ra.
Trêи người mặc chiếc váy màu trắng vàng, pha thêm chút màu xanh tươi mát giữa màu vàng, khiến người khác nghĩ đến chồi non vừa mới chui lên từ dưới đất, phấp phới sức sống vô hạn.
Cô chỉ cao vút đứng ở nơi đó, đã khiến người ta sinh ra một loại cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa giỡn được.
"La đạo thật biết chọn diễn viên, đây mới là thật sự là mỹ nhân Họa Quốc!" Vương Hi ở một bên cảm thán nói.
Anh ta đã thấy không ít người đẹp trong giới giải trí, giống Lâu Anh như vậy, vẫn là duy nhất.
Ngoài ngoại hình xuất sắc, quan trọng hơn là khí chất sạch sẽ lại cao quý của cô, khiến cô nổi bật ở trong đám đông.
"Tên gọi là 《 Họa Quốc 》, không thể nào treo đầu dê bán thịt chó." Hạ Thanh Xuyên ánh mắt thâm thúy, thản nhiên nói.
Vương Hi nghe được lời này của hắn chỉ có trào phúng, trong lòng nhịn không được mắng hắn độc miệng, lại nhịn không được đồng ý.
Cũng không phải sao, nhiều bộ phim truyền hình được gọi là cái gì "Đệ nhất mỹ nhân kinh thành", "Đệ nhất mỹ nhân võ lâm", tạo hình và khí chất của bọn họ, quả thực xúc phạm từ mỹ nhân này.
"Thanh xuyên, Anh Anh, hai người đều chuẩn bị xong chưa?" La đạo lại dắt khô cổ họng la làng lên.
"Đến đây." Lâu Anh trả lời nói.
Cô không thể tránh khỏi việc khẩn trương, cô yên lặng cố gắng năm sáu năm, cuối cùng cũng đối diễn với hắn.
Đay giống như là hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất thánh thần, rốt cục cũng có kết quả.
Lâu Anh âm thầm hít sâu vài cái, vẫn không có thể giảm bớt nhịp tim đập nhanh của mình.
"Đừng khẩn trương, diễn tốt, phần diễn của cô là được." Hạ Thanh Xuyên nhìn cô gái nhỏ bên cạnh banh hé mặt ra, một bộ dạng khẩn trương, nhịn không được an ủi một câu.
Cô gái này sao lại dễ dàng khẩn trương như vậy? Thử vai lần trước cũng như vậy.
"Ừm, cám ơn Hạ lão sư." Lâu Anh đáp lại, khẩn trương trong lòng một chút cũng không có giảm bớt.
Đây không chỉ có là một cảnh diênc, mà còn là kết quả của sự cố gắng mấy năm qua của cô.
Bố trí bối cảnh, ánh sáng, máy quay đều chuẩn bị tốt, Lâu Anh dựa theo yêu cầu của đạo diễn năm xuống chiếc ghế đan bằng mây.
"Action."
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Lâu Anh lập tức tiến vào trạng thái.
Cô đem quyển sách che trêи mặt, vẻ mặt bình thản, bộ dạng như đang ngủ.
Bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc, gió thổi êm đềm, hơi hơi trêu đùa làn váy và mái tóc của cô nương bay nhẹ lên, toàn bộ khung hình yên tĩnh xinh đẹp có chút không hư ảo.
La đạo ánh mắt không chóp một cái nhìn chằm chằm màn hình, lộ ra nụ cười vừa lòng (không đáng kể).
Đột nhiên, một thiến niên xông vào khung hình.
Hắn nhẹ nhàng bước tới trước mặt cô nương, lặng lẽ lấy đi quyển sách của nàng, sau đó cầm lấy dây tua treo bên hông vẫy vẫy vào mặt nàng.
Chờ khi nàng chuẩn bị tỉnh dậy, hắn ra vẻ kinh ngạc nói vào tai nàng, "Trêи mặt muội có sâu lông."
Cô nương nhất thời bị đánh thức, kϊƈɦ động ngồi dậy, một bên lấy tay ôm mặt la lớn: "Sâu lông ở chỗ nào, mau đưa nó lấy đi."
Lúc này Lâu Anh kϊƈɦ động không thôi, tuy có phần nhập diễn, nhưng khẩn trương là thật.
Thiếu niên bên cạnh run run bả vai cố nhịn cười, trêи mặt tràn đầy đắc ý vì trò đùa dai thành công.
Hạ Thanh Xuyên bình thường ổn trọng trưởng thành, nhưng hiện tại diễn vai thiếu niên mười lăm sáu tuổi lại không có cảm giác khác biệt gì.
Lúc này hắn, tinh thần phấn chấn bồng bột hăng hái, chẳng khác gì nam chính thiếu niên trong phim.
Khí chất của hắn thay đổi rất rõ ràng, dần dần, Lâu Anh bị hắn cuốn theo nhập diễn, không nhớ hắn là Hạ Thanh Xuyên, chỉ nhớ rõ hắn là Sở Thiên trong bộ phim.
"Huynh lại gạt muội." Sau khi sờ soạng một lúc lâu cũng không thấy sâu lông nào, ngược lại chỉ nhìn thấy hắn cười trộm, cô nương cuối cùng cũng nhận ra mình bị lừa.
Nhất thời trong cơn giận dữ, vừa tức vừa buồn cầm lấy vạt áo trước ngực hắn không nhịn được đập loạn, hứa với lòng phải đập cho đã tay để hả giận vì bị lừa.
Lâu Anh vốn sức không lớn, lại không thật sự đập thật, nắm búa trêи người Hạ Thanh Xuyên chỉ như chọc ngứa, không chỉ không đau, ngược lại chỉ có cảm giác tê dại.
Hạ Thanh Xuyên kìm nén sự khác thường này xuống, chuyên tâm nhập diễn.
Thiếu niên thấy nàng thật sự tức giận, vội vàng bồi tội nói: "Huynh chỉ là trêu muội thôi, muội đừng keo kiệt như vậy!"
Thiếu niên làm việc luôn tùy tâm sở ɖu͙ƈ*, hoàn toàn không hiểu tâm tư của tiểu cô nương, hắn vừa nói ra lời này, tiểu cô nương càng tức giận.
*Tùy tâm sở ɖu͙ƈ: làm theo ý mình.
Nước mắt trào ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, rốt cục cầm không được, từ khóe mắt rơi xuống.
"Nhanh, quay cận cảnh khuôn mặt của Anh Anh." La đạo bật khóc khi vừa thấy Lâu Anh.
"Rõ ràng là huynh trêu cợt muội trước, còn nói muội keo kiệt." Tiểu cô nương khóc nức nở, cả người tỏ ra cực kì ủy khuất.
Thiếu niên vừa thấy nàng khóc, lập tức thu hồi không chút để ý trước đó, cả người có chút không biết làm sao, "Muội đừng khóc, đều là ta sai, ta không nên trêu cợt muội, nếu muội chưa hết tức giận, muội thấy đánh ta hai lần đi."
Hắn lấy tay lau đi nước mắt của nàng, bởi vì hắn từ nhỏ đã luyện võ tay rất thô ráp, nên hắn đã để lại vết đỏ trêи mặt nàng.
"Muội mới không cần, huynh da dày thịt béo, muội đánh huynh cũng có đau đâu!" Tiểu cô gái liếc mắt, nước mắt mặc dù không ngừng rơi, nhưng không thương tâm như lúc nảy.
"Ta đây tự phạt chính mình vậy." Nói xong hắn hung hăng đập vài cái vào ngực mình, một chút cũng không ngừng tay lại.
"Huynh có phải bị ngốc hay không?"
Trải qua một trận náo như vậy, tiểu cô nương rốt cục không tức giận nữa.
Thiếu niên thấy thế, cũng yên tâm.
"Vậy muội sẽ không khóc nữa phải không?" Thiếu niên nhẹ nhàng kéo kéo tóc của tiểu cô nương.
"Huynh có quản muội khóc hay không..." Tiểu cô nương đoạt lại tóc của mình từ trong tay hắn, trêи mặt còn mang theo nhăn nhó.
Tiếp theo, thiếu niên còn nói rất nhiều, mới đem người dỗ dành xong.
Hai người đều nhập vai, mọi người xung quanh xem cũng quý mến, nhưng hết thảy, đều bị phá hủy bởi giọng hét thô bạo của La đạo.
"Tốt lắm, qua!" La đạo hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hai người trong sân.
Không nghĩ tới Lâu Anh lại cho ông kinh hỉ lớn như vậy.
Đây là một cảnh diễn không ngắn, hai người lại là lần đầu tiên đáp diễn, ông đã chuẩn bị tin thần sẳn sàng NG hơn mười lần, không nghĩ tới hiệu quả họp tác của bọn họ đúng là thuận lợi ngoài dự đoán mọi người.
Nghe được giọng nói của đạo diễn, dây thần kinh buộc chặt của Lâu Anh cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra.
"Cám ơn anh, Hạ lão sư." Lâu Anh lộ ra một nụ cười cảm kϊƈɦ về phía Hạ Thanh Xuyên.
Vừa mới nếu không hắn cố ý mang theo nàng nhập diễn, phỏng chừng còn không có thể như vậy thuận lợi.
Vẻ mặt của Hạ Thanh Xuyên đã khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng diu dàng của ngày xưa, một chút cũng không tìm thấy bóng dán khi còn trẻ trung hết sức lông bông của hắn ở trong bộ phim.
Hắn gợi lên một nụ cười yếu ót với Lâu Anh, "Cô biểu hiện rất khá, đừng tự coi nhẹ mình."
"Thật sự?" Lâu Anh có điểm thụ sủng nhược kinh*, ánh mắt ngập nước kinh hỉ nhìn hắn.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng vừa lo. Nguồn: GG
"Ừ." Hạ Thanh Xuyên khẽ gật đầu.
Được người mình sùng bái khích lệ, cố gắng mấy năm qua được công nhận, tâm tình của Lâu Anh hiện tại có chút xao xuyến.
Cô cố gắng để không sụp đổ hình tượng, niềm vui trong mắt lại không thể nào che giấu được.
Hơn nữa, cuối cùng cô cũng thực hiện được mục tiêu của mình.
Hạ Thanh Xuyên nhìn dáng vẻ cao hứng của cô, trong mắt không khỏi cũng mang theo chút ý mừng.
Được khích lệ, Lâu Anh càng thêm nắm chắc tự tin, mấy cảnh diễn sau, đều diễn ra thuận lợi như cảnh mở đầu.
Tuy rằng phương diện này có những yếu tố Hạ Thanh Xuyên cố ý dẫn đường, nhưng mà Lâu Anh phải có thực lực và hiểu biết mới đem nó thể hiện lên được.
Lâu Anh biểu hiện xuất sắc cũng được mọi người tận mắt thấy, xem ra, cô ấy đúng thật là không phải đi cửa sau.
Hơn nữa, bởi vì hai người rất ít NG, hôm nay khó được một ngày hoàn thành cảnh quay trước thời hạn, người trong đoàn phim không cần đi theo kiếm vất vả, ấn tượng tốt hơn về Lâu Anh.
Lâu Anh trở lại khách sạn trước tắm rửa một cái, sau đó liền nhìn đến Lam Lam mang vài cái túi vào.
"Đây là thứ lão gia phu nhân còn có Lâu tổng gửi cho em sáng nay." Lam Lam nói xong, một bên dùng dao nhỏ cắt vỏ ngoài của hộp đựng, đem đồ bên trong đưa cho Lâu Anh.
"Lam Lam vất vả rồi, một người mà xách nhiều đồ như vậy." Lâu Anh đã chạy tới ôm Lam Lam một chút rồi bế phụ đồ vào.
Bên trong hộp tóc hành còn có một lớp hộp đóng gói, Lâu Anh mở từng lớp một.
Một cái hộp đựng những món tráng miệng tinh xảo, hai hộp còn lại đựng anh đào và nho, hẳn là được hái và gửi từ trang viên của cậu.
Còn có một hộp đựng một bộ lễ phục, phụ kiện trang sức đều kết hợp được.
"Em cũng không phải không có quần áo mặc, tại sao ba mẹ luôn chuẩn bị cho em, lần này em đến còn mang theo hai thùng quần áo." Tuy miệng nói như vậy, nhưng lời nói của Lâu Anh không hề phàn nàn.
Tiếp theo, cô lại nhìn hộp đựng món tráng miệng và trái cây.
"Món dim sum* này khẳng định là do Triệu sự phụ làm ở nhà, em thích nhất là tay nghề của ông ấy, Lam Lam, chị cũng mau tới ăn đi."
*Dim sum:
Nói xong, Lâu Anh nóng lòng cầm lấy một cái cắn một miếng.
"Đúng rồi." Lâu Anh nghĩ đến gì đó, vỗ vỗ đầu mình, "Lam Lam, em có cái đĩa nào ở đây không, chị có thể lấy giùm em một cái với."
"Có, để chị đi tìm xem." Lam Lam rất nhanh bước ra từ phòng bếp cầm một cái đĩa sứ trắng sạch sẽ lại.
Lâu Anh ở trong phòng khách sạn, có thể tự mình nấu cơm, Lam Lam lo lắng cô ăn không quen đồ ăn bên ngoài, nên đã sửa sang phòng bếp sau khi đến.
Lâu Anh nhận lấy đĩa, đem mỗi loại điểm tâm chọn hai miếng, lại đi rửa sạch một ít anh đào và nho, trang trí ở trêи mặt.
Perfect!
Lâu Anh trước lấy di động ra chụp một tấm ảnh, như vậy mới chịu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Phòng của cô và Hạ Thanh Xuyên ở cùng tầng, chẳng qua phòng của Hạ Thanh Xuyên ở gần thang máy hơn, còn phòng của cô thì ở bên trong một chút.
"Cốc cốc cốc." Lâu Anh gõ cửa, "Hạ lão sư ở không? Tôi là Lâu Anh."
•Hết chương 7•
•16-02-2021.
Sr mọi người nha dạo này Ngư bị bệnh sáp mặt không ra chương được.????????
Edit: Tiểu Ngư
????????
Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, khuôn mặt trứng ngỗng tinh tế kết hợp với làn da trắng nõn và đường nét xinh xắn, khiến cho ai cũng khen câu xinh đẹp.
Nhưng điều khiến người khác không nghĩ tới là, tạo hình cổ trang của cô có thể khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Các cô nương trong thời kì này ăn mặc không cần lộng lẫy, trêи đầu cô thắt một chiếc nơ màu vàng nhạt, cài thêm hai cái nơ bướm cùng màu, trang điểm nhẹ nhàng lại vừa đúng khiến ưu điểm trêи khuôn mặt cô hiện ra.
Trêи người mặc chiếc váy màu trắng vàng, pha thêm chút màu xanh tươi mát giữa màu vàng, khiến người khác nghĩ đến chồi non vừa mới chui lên từ dưới đất, phấp phới sức sống vô hạn.
Cô chỉ cao vút đứng ở nơi đó, đã khiến người ta sinh ra một loại cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa giỡn được.
"La đạo thật biết chọn diễn viên, đây mới là thật sự là mỹ nhân Họa Quốc!" Vương Hi ở một bên cảm thán nói.
Anh ta đã thấy không ít người đẹp trong giới giải trí, giống Lâu Anh như vậy, vẫn là duy nhất.
Ngoài ngoại hình xuất sắc, quan trọng hơn là khí chất sạch sẽ lại cao quý của cô, khiến cô nổi bật ở trong đám đông.
"Tên gọi là 《 Họa Quốc 》, không thể nào treo đầu dê bán thịt chó." Hạ Thanh Xuyên ánh mắt thâm thúy, thản nhiên nói.
Vương Hi nghe được lời này của hắn chỉ có trào phúng, trong lòng nhịn không được mắng hắn độc miệng, lại nhịn không được đồng ý.
Cũng không phải sao, nhiều bộ phim truyền hình được gọi là cái gì "Đệ nhất mỹ nhân kinh thành", "Đệ nhất mỹ nhân võ lâm", tạo hình và khí chất của bọn họ, quả thực xúc phạm từ mỹ nhân này.
"Thanh xuyên, Anh Anh, hai người đều chuẩn bị xong chưa?" La đạo lại dắt khô cổ họng la làng lên.
"Đến đây." Lâu Anh trả lời nói.
Cô không thể tránh khỏi việc khẩn trương, cô yên lặng cố gắng năm sáu năm, cuối cùng cũng đối diễn với hắn.
Đay giống như là hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất thánh thần, rốt cục cũng có kết quả.
Lâu Anh âm thầm hít sâu vài cái, vẫn không có thể giảm bớt nhịp tim đập nhanh của mình.
"Đừng khẩn trương, diễn tốt, phần diễn của cô là được." Hạ Thanh Xuyên nhìn cô gái nhỏ bên cạnh banh hé mặt ra, một bộ dạng khẩn trương, nhịn không được an ủi một câu.
Cô gái này sao lại dễ dàng khẩn trương như vậy? Thử vai lần trước cũng như vậy.
"Ừm, cám ơn Hạ lão sư." Lâu Anh đáp lại, khẩn trương trong lòng một chút cũng không có giảm bớt.
Đây không chỉ có là một cảnh diênc, mà còn là kết quả của sự cố gắng mấy năm qua của cô.
Bố trí bối cảnh, ánh sáng, máy quay đều chuẩn bị tốt, Lâu Anh dựa theo yêu cầu của đạo diễn năm xuống chiếc ghế đan bằng mây.
"Action."
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Lâu Anh lập tức tiến vào trạng thái.
Cô đem quyển sách che trêи mặt, vẻ mặt bình thản, bộ dạng như đang ngủ.
Bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc, gió thổi êm đềm, hơi hơi trêu đùa làn váy và mái tóc của cô nương bay nhẹ lên, toàn bộ khung hình yên tĩnh xinh đẹp có chút không hư ảo.
La đạo ánh mắt không chóp một cái nhìn chằm chằm màn hình, lộ ra nụ cười vừa lòng (không đáng kể).
Đột nhiên, một thiến niên xông vào khung hình.
Hắn nhẹ nhàng bước tới trước mặt cô nương, lặng lẽ lấy đi quyển sách của nàng, sau đó cầm lấy dây tua treo bên hông vẫy vẫy vào mặt nàng.
Chờ khi nàng chuẩn bị tỉnh dậy, hắn ra vẻ kinh ngạc nói vào tai nàng, "Trêи mặt muội có sâu lông."
Cô nương nhất thời bị đánh thức, kϊƈɦ động ngồi dậy, một bên lấy tay ôm mặt la lớn: "Sâu lông ở chỗ nào, mau đưa nó lấy đi."
Lúc này Lâu Anh kϊƈɦ động không thôi, tuy có phần nhập diễn, nhưng khẩn trương là thật.
Thiếu niên bên cạnh run run bả vai cố nhịn cười, trêи mặt tràn đầy đắc ý vì trò đùa dai thành công.
Hạ Thanh Xuyên bình thường ổn trọng trưởng thành, nhưng hiện tại diễn vai thiếu niên mười lăm sáu tuổi lại không có cảm giác khác biệt gì.
Lúc này hắn, tinh thần phấn chấn bồng bột hăng hái, chẳng khác gì nam chính thiếu niên trong phim.
Khí chất của hắn thay đổi rất rõ ràng, dần dần, Lâu Anh bị hắn cuốn theo nhập diễn, không nhớ hắn là Hạ Thanh Xuyên, chỉ nhớ rõ hắn là Sở Thiên trong bộ phim.
"Huynh lại gạt muội." Sau khi sờ soạng một lúc lâu cũng không thấy sâu lông nào, ngược lại chỉ nhìn thấy hắn cười trộm, cô nương cuối cùng cũng nhận ra mình bị lừa.
Nhất thời trong cơn giận dữ, vừa tức vừa buồn cầm lấy vạt áo trước ngực hắn không nhịn được đập loạn, hứa với lòng phải đập cho đã tay để hả giận vì bị lừa.
Lâu Anh vốn sức không lớn, lại không thật sự đập thật, nắm búa trêи người Hạ Thanh Xuyên chỉ như chọc ngứa, không chỉ không đau, ngược lại chỉ có cảm giác tê dại.
Hạ Thanh Xuyên kìm nén sự khác thường này xuống, chuyên tâm nhập diễn.
Thiếu niên thấy nàng thật sự tức giận, vội vàng bồi tội nói: "Huynh chỉ là trêu muội thôi, muội đừng keo kiệt như vậy!"
Thiếu niên làm việc luôn tùy tâm sở ɖu͙ƈ*, hoàn toàn không hiểu tâm tư của tiểu cô nương, hắn vừa nói ra lời này, tiểu cô nương càng tức giận.
*Tùy tâm sở ɖu͙ƈ: làm theo ý mình.
Nước mắt trào ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, rốt cục cầm không được, từ khóe mắt rơi xuống.
"Nhanh, quay cận cảnh khuôn mặt của Anh Anh." La đạo bật khóc khi vừa thấy Lâu Anh.
"Rõ ràng là huynh trêu cợt muội trước, còn nói muội keo kiệt." Tiểu cô nương khóc nức nở, cả người tỏ ra cực kì ủy khuất.
Thiếu niên vừa thấy nàng khóc, lập tức thu hồi không chút để ý trước đó, cả người có chút không biết làm sao, "Muội đừng khóc, đều là ta sai, ta không nên trêu cợt muội, nếu muội chưa hết tức giận, muội thấy đánh ta hai lần đi."
Hắn lấy tay lau đi nước mắt của nàng, bởi vì hắn từ nhỏ đã luyện võ tay rất thô ráp, nên hắn đã để lại vết đỏ trêи mặt nàng.
"Muội mới không cần, huynh da dày thịt béo, muội đánh huynh cũng có đau đâu!" Tiểu cô gái liếc mắt, nước mắt mặc dù không ngừng rơi, nhưng không thương tâm như lúc nảy.
"Ta đây tự phạt chính mình vậy." Nói xong hắn hung hăng đập vài cái vào ngực mình, một chút cũng không ngừng tay lại.
"Huynh có phải bị ngốc hay không?"
Trải qua một trận náo như vậy, tiểu cô nương rốt cục không tức giận nữa.
Thiếu niên thấy thế, cũng yên tâm.
"Vậy muội sẽ không khóc nữa phải không?" Thiếu niên nhẹ nhàng kéo kéo tóc của tiểu cô nương.
"Huynh có quản muội khóc hay không..." Tiểu cô nương đoạt lại tóc của mình từ trong tay hắn, trêи mặt còn mang theo nhăn nhó.
Tiếp theo, thiếu niên còn nói rất nhiều, mới đem người dỗ dành xong.
Hai người đều nhập vai, mọi người xung quanh xem cũng quý mến, nhưng hết thảy, đều bị phá hủy bởi giọng hét thô bạo của La đạo.
"Tốt lắm, qua!" La đạo hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hai người trong sân.
Không nghĩ tới Lâu Anh lại cho ông kinh hỉ lớn như vậy.
Đây là một cảnh diễn không ngắn, hai người lại là lần đầu tiên đáp diễn, ông đã chuẩn bị tin thần sẳn sàng NG hơn mười lần, không nghĩ tới hiệu quả họp tác của bọn họ đúng là thuận lợi ngoài dự đoán mọi người.
Nghe được giọng nói của đạo diễn, dây thần kinh buộc chặt của Lâu Anh cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra.
"Cám ơn anh, Hạ lão sư." Lâu Anh lộ ra một nụ cười cảm kϊƈɦ về phía Hạ Thanh Xuyên.
Vừa mới nếu không hắn cố ý mang theo nàng nhập diễn, phỏng chừng còn không có thể như vậy thuận lợi.
Vẻ mặt của Hạ Thanh Xuyên đã khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng diu dàng của ngày xưa, một chút cũng không tìm thấy bóng dán khi còn trẻ trung hết sức lông bông của hắn ở trong bộ phim.
Hắn gợi lên một nụ cười yếu ót với Lâu Anh, "Cô biểu hiện rất khá, đừng tự coi nhẹ mình."
"Thật sự?" Lâu Anh có điểm thụ sủng nhược kinh*, ánh mắt ngập nước kinh hỉ nhìn hắn.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng vừa lo. Nguồn: GG
"Ừ." Hạ Thanh Xuyên khẽ gật đầu.
Được người mình sùng bái khích lệ, cố gắng mấy năm qua được công nhận, tâm tình của Lâu Anh hiện tại có chút xao xuyến.
Cô cố gắng để không sụp đổ hình tượng, niềm vui trong mắt lại không thể nào che giấu được.
Hơn nữa, cuối cùng cô cũng thực hiện được mục tiêu của mình.
Hạ Thanh Xuyên nhìn dáng vẻ cao hứng của cô, trong mắt không khỏi cũng mang theo chút ý mừng.
Được khích lệ, Lâu Anh càng thêm nắm chắc tự tin, mấy cảnh diễn sau, đều diễn ra thuận lợi như cảnh mở đầu.
Tuy rằng phương diện này có những yếu tố Hạ Thanh Xuyên cố ý dẫn đường, nhưng mà Lâu Anh phải có thực lực và hiểu biết mới đem nó thể hiện lên được.
Lâu Anh biểu hiện xuất sắc cũng được mọi người tận mắt thấy, xem ra, cô ấy đúng thật là không phải đi cửa sau.
Hơn nữa, bởi vì hai người rất ít NG, hôm nay khó được một ngày hoàn thành cảnh quay trước thời hạn, người trong đoàn phim không cần đi theo kiếm vất vả, ấn tượng tốt hơn về Lâu Anh.
Lâu Anh trở lại khách sạn trước tắm rửa một cái, sau đó liền nhìn đến Lam Lam mang vài cái túi vào.
"Đây là thứ lão gia phu nhân còn có Lâu tổng gửi cho em sáng nay." Lam Lam nói xong, một bên dùng dao nhỏ cắt vỏ ngoài của hộp đựng, đem đồ bên trong đưa cho Lâu Anh.
"Lam Lam vất vả rồi, một người mà xách nhiều đồ như vậy." Lâu Anh đã chạy tới ôm Lam Lam một chút rồi bế phụ đồ vào.
Bên trong hộp tóc hành còn có một lớp hộp đóng gói, Lâu Anh mở từng lớp một.
Một cái hộp đựng những món tráng miệng tinh xảo, hai hộp còn lại đựng anh đào và nho, hẳn là được hái và gửi từ trang viên của cậu.
Còn có một hộp đựng một bộ lễ phục, phụ kiện trang sức đều kết hợp được.
"Em cũng không phải không có quần áo mặc, tại sao ba mẹ luôn chuẩn bị cho em, lần này em đến còn mang theo hai thùng quần áo." Tuy miệng nói như vậy, nhưng lời nói của Lâu Anh không hề phàn nàn.
Tiếp theo, cô lại nhìn hộp đựng món tráng miệng và trái cây.
"Món dim sum* này khẳng định là do Triệu sự phụ làm ở nhà, em thích nhất là tay nghề của ông ấy, Lam Lam, chị cũng mau tới ăn đi."
*Dim sum:
Nói xong, Lâu Anh nóng lòng cầm lấy một cái cắn một miếng.
"Đúng rồi." Lâu Anh nghĩ đến gì đó, vỗ vỗ đầu mình, "Lam Lam, em có cái đĩa nào ở đây không, chị có thể lấy giùm em một cái với."
"Có, để chị đi tìm xem." Lam Lam rất nhanh bước ra từ phòng bếp cầm một cái đĩa sứ trắng sạch sẽ lại.
Lâu Anh ở trong phòng khách sạn, có thể tự mình nấu cơm, Lam Lam lo lắng cô ăn không quen đồ ăn bên ngoài, nên đã sửa sang phòng bếp sau khi đến.
Lâu Anh nhận lấy đĩa, đem mỗi loại điểm tâm chọn hai miếng, lại đi rửa sạch một ít anh đào và nho, trang trí ở trêи mặt.
Perfect!
Lâu Anh trước lấy di động ra chụp một tấm ảnh, như vậy mới chịu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Phòng của cô và Hạ Thanh Xuyên ở cùng tầng, chẳng qua phòng của Hạ Thanh Xuyên ở gần thang máy hơn, còn phòng của cô thì ở bên trong một chút.
"Cốc cốc cốc." Lâu Anh gõ cửa, "Hạ lão sư ở không? Tôi là Lâu Anh."
•Hết chương 7•
•16-02-2021.
Bình luận truyện