Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 152: Thẩm Mạt Nương sử dụng tâm kế diện Thánh - Tiểu Vương phi thương tâm tạm biệt cha mẹ.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Tất cả các quan viên đều nhận được khẩu dụ. Các quan tứ phẩm trở lên đều không dám trì hoãn, cả đêm giục ngựa chạy về Cương thành, chỉ sợ làm lỡ thì giờ. Thuận Khải Đế coi như cũng là một Hoàng Đế tốt, cho thời gian chuẩn bị cũng đủ.
Cương thành nằm ở vị trí trung tâm, Phong thành là thành trì xa nhất cũng chỉ mất hai ngày đường.
Chư vị quan viên triều bái, Thuận Khải Đế hài lòng gật đầu, khen thưởng mỗi quan viên một phần lễ vật nhỏ, tất nhiên tiền mua những phần quà nhỏ này đều xuất ra từ tay con rể ông.
Các quan viên trong lòng vui mừng, bọn họ đều là ngoại quan (quan ngoài biên chế), đã vậy còn là ngoại quan thuộc phiên địa, phần nhiều đều là người do Phiên Vương bổ nhiệm, hầu như không có ai có diễm phúc được nhìn thấy Long nhan. (MTLTH.dđlqđ)
Lần này đúng là được cọ lây phúc khí của Tĩnh Bắc Vương phi mới có thể tận mắt chiêm ngưỡng mặt rồng.
Tất cả các vật mà Hoàng Thượng ban thưởng, quan viên mang về nhà đều cung phụng như bảo bối.
Thấy các quan viên ở phiên địa, Lý Long Tá cũng có chút ganh tị. Ngày hồi cung của Thuận Khải Đế được rời lịch xuống.
Cẩn Hoàng Hậu nhẹ nhàng vỗ về Lung Nguyệt, chậm rãi nói: “ Những ngày đầu mang thai mẫu Hậu không cách nào đến chăm sóc con, phía trên con lại không có bà bà (mẹ chồng), bên cạnh những người đã sinh con lại gần như không có, Anh Lạc tuy có thể tin tưởng được nhưng lại là gái đã lỡ thì, vi nương thực sự không yên tâm.”
Lung Nguyệt ôm lấy cánh tay Cẩn Hoàng Hậu: “Đã là nữ nhân thì đều có ít nhất một lần phải trải qua việc sinh nở, nữ nhi là một cô nương có phúc khí, người ta sinh được, con thì có chuyện gì cơ chứ.”
“Phi phi! Chớ có nói loạn! Mau ‘phi’ hai tiếng đi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!” Cẩn Hoàng Hậu khẩn trương dặn dò.
Lung Nguyệt cười: “Mẫu thân, nữ nhi cũng sắp làm mẹ, sao lại là đồng ngôn vô kỵ cơ chứ!”
“Đó là do ta bị con chọc tức!” Cẩn Hoàng Hậu dí trán Lung Nguyệt: “Mau cùng mẫu thân nói: chuyện xấu không linh, chuyện tốt linh!”
Lung Nguyệt phi phi hai tiếng, cùng thì thầm với Cẩn Hoàng Hậu: “Chuyện xấu không linh, chuyện tốt linh!”
Cẩn Hoàng Hậu nghe xong mới yên tâm gật đầu một cái. (MTLTH.dđlqđ)
“Nếu như mẫu thân không yên tâm, lúc người về kinh thì đưa hai bà đỡ có kinh nghiệm đến đây, cách ngày sinh của con còn tận mấy tháng nữa. Không chừng đến ngày con sinh, phụ mẫu hai người lại để lại bức thư cho các ca ca rồi lại lén rời kinh đi tìm con.”Lung Nguyệt dứt lời liền tự cảm thấy buồn cười, ngã lên người Cẩn Hoàng Hậu cười khanh khách.
Đế Hậu nhớ khuê nữ, giả bộ bệnh rồi lén chạy đến Bắc Cương, sợ không riêng gì Đại Chiêu, mà là độc nhất thiên hạ!
Cẩn Hoàng Hậu nghe vậy liền cảm thấy rất có lý, đợi đến khi về Kinh rồi chọn những bà đỡ tốt nhất gửi cho con gái, lại tính toán đưa hai Thái y tốt đến, nữ nhi lấy chồng xa mà chỉ đưa có hai bà đỡ, thực sự là rất thiếu!
Thuận Khải Đế nhất định phải về Kinh thành trước tiết Vạn Thọ, sau khi định xuống ngày về, Lung Nguyệt mặc dù không thể hiện trên mặt nhưng tâm thực khó chịu.
Thường ngày việc nàng thích nhất ấy là ngủ, vậy mà hôm nay đã qua giờ Tí nàng vẫn không tài nào ngủ được, lôi kéo Bùi Nguyên Tu nói chuyện này chuyện kia. (MTLTH.dđlqđ)
Bùi Nguyên Tu tất nhiên biết trong lòng Lung Nguyệt đang nghĩ gì.
Hắn ngày chờ đêm mong ba đại Tôn Phật mau chóng rời đi, không cần bá chiếm tiểu thê tử của hắn nữa.
Từ khi Đế Hậu vào Tĩnh Bắc Vương phủ ở, tâm tư Lung Nguyệt cả ngày đều ở nơi đó, nay lại có cả Anh Vương Lý Long Tá. Trong lòng Bùi Nguyên Tu không vui, vốn vợ là của mình, ngày ngày trôi qua thích ý vô cùng, thế mà…
Mặc dù trong lòng hắn có oán trách nhưng cũng đau lòng Lung Nguyệt lấy chồng xa phụ mẫu, nhớ nhung người thân, thật vất vả gặp được, không được mấy ngày lại vội vã chia xa. Hắn trấn an nàng: “Đợi Cửu nhi sinh đứa bé rồi, chúng ta liền hồi kinh thăm người thân, được không?”
Bùi Nguyên Tu tuy là Phiên Vương, nhưng lại bất đồng so với những Phiên Vương khác. Bọn họ muốn vào Kinh phải nhận được chiếu chỉ, nghĩ muốn vỡ đầu lý do để được hồi Kinh. Mình lại ôm đại bảo bối của Đại Chiêu về nhà, chỉ cần nói hồi kinh thăm người thân, Thuận Khải Đế lại chỉ mong họ chắp cánh bay trở về.
Lung Nguyệt nắm lấy bàn tay Bùi Nguyên Tu, gật đầu. Trong lòng âm thầm thở dài, cũng chỉ còn cách như vậy thôi. Đời trước nàng là cô nhi, không cha thương mẹ đau, đời này lại là hòn ngọc bảo bối được cả Hoàng Thất nâng trên tay, thế cũng đủ rồi!
Nàng đặt bàn tay Bùi Nguyên Tu lên môi, hung ác há miệng cắn một cái, đều là do người này làm hại. Nàng chưa ở bên phụ mẫu được bao lâu đã bị hắn ôm về Bắc Cương, tại sao phiên địa của hắn lại cách Kinh thành xa như vậy?
Hoặc là ban đầu hắn nói rõ với nàng: “Ta muốn cưới nàng về làm vợ!”
Vậy là nàng có thể thương lượng cùng với Hoàng Đế lão cha, giữ lại hắn ở Kinh thành nhậm chức. Tội gì bắt nàng tám cong mười sáu quẹo phải chạy đến Bắc Cương với hắn!
Lung Nguyệt nghĩ rất hay, nhưng nàng đã quên mất khi bản thân phải gả cho Bùi Nguyên Tu, nàng đã có ý định gì. Cũng quên mất nàng động tình với hắn là trước lúc tới Biên thành một khoảng thời gian ngắn.
Lung Nguyệt là người Hoàng Thất, có sự đa nghi của Hoàng Thất, nếu như Bùi Nguyên Tu nói như vậy thật, vậy không biết nàng sẽ nghĩ cái gì.
Nghĩ nghĩ đến mơ màng, cái đầu nhỏ của nàng gật gù trong lồng ngực Bùi Nguyên Tu, tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn, an tâm đi vào giấc ngủ. (MTLTH.dđlqđ)
Cùng thời điểm đó, ở trong một tiểu viện bên ngoái Tĩnh Bắc Vương phủ cũng có một người không ngủ được.
Không thể không nói Thẩm Mạt Nương là một nữ nhân thông minh.
Từ hôm loan giá vào Tĩnh Bắc Vương phủ, nàng đã biết ngày Thuận Khải Đế hồi kinh đã không còn xa. Nhưng nàng đã hỏi gần hỏi xa tiểu Mã đã mấy ngày mà hắn vẫn không nói cho nàng biết ngày cụ thể. Nghĩ như vậy, Thẩm Mạt Nương liền sinh lòng tức giận. Hắn luôn nói hắn yêu nàng, nhưng quay đầu đi một cái là không nói gì với nàng, kể cả nàng có hỏi vẫn làm như không biết.
Thẩm Mạt Nương biết bản thân bây giờ đã là phụ nhân có chồng, vô duyên với Thánh Thượng. Nhưng tựu chung trong lòng nàng vẫn có một ảo tưởng nho nhỏ, nàng mong muốn được lưu lại dấu vết vào trong tâm Thánh Thượng, không muốn bản thân phải uổng công động lòng một lần, ít nhất phải để cho Hoàng Thượng biết ở vùng biên thành xa xôi có một Mạt Nương như thế…
Đế Vương đều đa tình, nếu như không phải thì hậu cung sẽ không có nhiều nữ nhân như vậy. Thẩm Mạt Nương nghĩ với tài năng và vẻ đẹp của nàng, nếu như có cơ hội được biểu hiện trước mặt Hoàng Thượng một lần, chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của ngài.
Chỉ là cơ hồi này…
Tất cả các quan viên đều nhận được khẩu dụ. Các quan tứ phẩm trở lên đều không dám trì hoãn, cả đêm giục ngựa chạy về Cương thành, chỉ sợ làm lỡ thì giờ. Thuận Khải Đế coi như cũng là một Hoàng Đế tốt, cho thời gian chuẩn bị cũng đủ.
Cương thành nằm ở vị trí trung tâm, Phong thành là thành trì xa nhất cũng chỉ mất hai ngày đường.
Chư vị quan viên triều bái, Thuận Khải Đế hài lòng gật đầu, khen thưởng mỗi quan viên một phần lễ vật nhỏ, tất nhiên tiền mua những phần quà nhỏ này đều xuất ra từ tay con rể ông.
Các quan viên trong lòng vui mừng, bọn họ đều là ngoại quan (quan ngoài biên chế), đã vậy còn là ngoại quan thuộc phiên địa, phần nhiều đều là người do Phiên Vương bổ nhiệm, hầu như không có ai có diễm phúc được nhìn thấy Long nhan. (MTLTH.dđlqđ)
Lần này đúng là được cọ lây phúc khí của Tĩnh Bắc Vương phi mới có thể tận mắt chiêm ngưỡng mặt rồng.
Tất cả các vật mà Hoàng Thượng ban thưởng, quan viên mang về nhà đều cung phụng như bảo bối.
Thấy các quan viên ở phiên địa, Lý Long Tá cũng có chút ganh tị. Ngày hồi cung của Thuận Khải Đế được rời lịch xuống.
Cẩn Hoàng Hậu nhẹ nhàng vỗ về Lung Nguyệt, chậm rãi nói: “ Những ngày đầu mang thai mẫu Hậu không cách nào đến chăm sóc con, phía trên con lại không có bà bà (mẹ chồng), bên cạnh những người đã sinh con lại gần như không có, Anh Lạc tuy có thể tin tưởng được nhưng lại là gái đã lỡ thì, vi nương thực sự không yên tâm.”
Lung Nguyệt ôm lấy cánh tay Cẩn Hoàng Hậu: “Đã là nữ nhân thì đều có ít nhất một lần phải trải qua việc sinh nở, nữ nhi là một cô nương có phúc khí, người ta sinh được, con thì có chuyện gì cơ chứ.”
“Phi phi! Chớ có nói loạn! Mau ‘phi’ hai tiếng đi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!” Cẩn Hoàng Hậu khẩn trương dặn dò.
Lung Nguyệt cười: “Mẫu thân, nữ nhi cũng sắp làm mẹ, sao lại là đồng ngôn vô kỵ cơ chứ!”
“Đó là do ta bị con chọc tức!” Cẩn Hoàng Hậu dí trán Lung Nguyệt: “Mau cùng mẫu thân nói: chuyện xấu không linh, chuyện tốt linh!”
Lung Nguyệt phi phi hai tiếng, cùng thì thầm với Cẩn Hoàng Hậu: “Chuyện xấu không linh, chuyện tốt linh!”
Cẩn Hoàng Hậu nghe xong mới yên tâm gật đầu một cái. (MTLTH.dđlqđ)
“Nếu như mẫu thân không yên tâm, lúc người về kinh thì đưa hai bà đỡ có kinh nghiệm đến đây, cách ngày sinh của con còn tận mấy tháng nữa. Không chừng đến ngày con sinh, phụ mẫu hai người lại để lại bức thư cho các ca ca rồi lại lén rời kinh đi tìm con.”Lung Nguyệt dứt lời liền tự cảm thấy buồn cười, ngã lên người Cẩn Hoàng Hậu cười khanh khách.
Đế Hậu nhớ khuê nữ, giả bộ bệnh rồi lén chạy đến Bắc Cương, sợ không riêng gì Đại Chiêu, mà là độc nhất thiên hạ!
Cẩn Hoàng Hậu nghe vậy liền cảm thấy rất có lý, đợi đến khi về Kinh rồi chọn những bà đỡ tốt nhất gửi cho con gái, lại tính toán đưa hai Thái y tốt đến, nữ nhi lấy chồng xa mà chỉ đưa có hai bà đỡ, thực sự là rất thiếu!
Thuận Khải Đế nhất định phải về Kinh thành trước tiết Vạn Thọ, sau khi định xuống ngày về, Lung Nguyệt mặc dù không thể hiện trên mặt nhưng tâm thực khó chịu.
Thường ngày việc nàng thích nhất ấy là ngủ, vậy mà hôm nay đã qua giờ Tí nàng vẫn không tài nào ngủ được, lôi kéo Bùi Nguyên Tu nói chuyện này chuyện kia. (MTLTH.dđlqđ)
Bùi Nguyên Tu tất nhiên biết trong lòng Lung Nguyệt đang nghĩ gì.
Hắn ngày chờ đêm mong ba đại Tôn Phật mau chóng rời đi, không cần bá chiếm tiểu thê tử của hắn nữa.
Từ khi Đế Hậu vào Tĩnh Bắc Vương phủ ở, tâm tư Lung Nguyệt cả ngày đều ở nơi đó, nay lại có cả Anh Vương Lý Long Tá. Trong lòng Bùi Nguyên Tu không vui, vốn vợ là của mình, ngày ngày trôi qua thích ý vô cùng, thế mà…
Mặc dù trong lòng hắn có oán trách nhưng cũng đau lòng Lung Nguyệt lấy chồng xa phụ mẫu, nhớ nhung người thân, thật vất vả gặp được, không được mấy ngày lại vội vã chia xa. Hắn trấn an nàng: “Đợi Cửu nhi sinh đứa bé rồi, chúng ta liền hồi kinh thăm người thân, được không?”
Bùi Nguyên Tu tuy là Phiên Vương, nhưng lại bất đồng so với những Phiên Vương khác. Bọn họ muốn vào Kinh phải nhận được chiếu chỉ, nghĩ muốn vỡ đầu lý do để được hồi Kinh. Mình lại ôm đại bảo bối của Đại Chiêu về nhà, chỉ cần nói hồi kinh thăm người thân, Thuận Khải Đế lại chỉ mong họ chắp cánh bay trở về.
Lung Nguyệt nắm lấy bàn tay Bùi Nguyên Tu, gật đầu. Trong lòng âm thầm thở dài, cũng chỉ còn cách như vậy thôi. Đời trước nàng là cô nhi, không cha thương mẹ đau, đời này lại là hòn ngọc bảo bối được cả Hoàng Thất nâng trên tay, thế cũng đủ rồi!
Nàng đặt bàn tay Bùi Nguyên Tu lên môi, hung ác há miệng cắn một cái, đều là do người này làm hại. Nàng chưa ở bên phụ mẫu được bao lâu đã bị hắn ôm về Bắc Cương, tại sao phiên địa của hắn lại cách Kinh thành xa như vậy?
Hoặc là ban đầu hắn nói rõ với nàng: “Ta muốn cưới nàng về làm vợ!”
Vậy là nàng có thể thương lượng cùng với Hoàng Đế lão cha, giữ lại hắn ở Kinh thành nhậm chức. Tội gì bắt nàng tám cong mười sáu quẹo phải chạy đến Bắc Cương với hắn!
Lung Nguyệt nghĩ rất hay, nhưng nàng đã quên mất khi bản thân phải gả cho Bùi Nguyên Tu, nàng đã có ý định gì. Cũng quên mất nàng động tình với hắn là trước lúc tới Biên thành một khoảng thời gian ngắn.
Lung Nguyệt là người Hoàng Thất, có sự đa nghi của Hoàng Thất, nếu như Bùi Nguyên Tu nói như vậy thật, vậy không biết nàng sẽ nghĩ cái gì.
Nghĩ nghĩ đến mơ màng, cái đầu nhỏ của nàng gật gù trong lồng ngực Bùi Nguyên Tu, tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn, an tâm đi vào giấc ngủ. (MTLTH.dđlqđ)
Cùng thời điểm đó, ở trong một tiểu viện bên ngoái Tĩnh Bắc Vương phủ cũng có một người không ngủ được.
Không thể không nói Thẩm Mạt Nương là một nữ nhân thông minh.
Từ hôm loan giá vào Tĩnh Bắc Vương phủ, nàng đã biết ngày Thuận Khải Đế hồi kinh đã không còn xa. Nhưng nàng đã hỏi gần hỏi xa tiểu Mã đã mấy ngày mà hắn vẫn không nói cho nàng biết ngày cụ thể. Nghĩ như vậy, Thẩm Mạt Nương liền sinh lòng tức giận. Hắn luôn nói hắn yêu nàng, nhưng quay đầu đi một cái là không nói gì với nàng, kể cả nàng có hỏi vẫn làm như không biết.
Thẩm Mạt Nương biết bản thân bây giờ đã là phụ nhân có chồng, vô duyên với Thánh Thượng. Nhưng tựu chung trong lòng nàng vẫn có một ảo tưởng nho nhỏ, nàng mong muốn được lưu lại dấu vết vào trong tâm Thánh Thượng, không muốn bản thân phải uổng công động lòng một lần, ít nhất phải để cho Hoàng Thượng biết ở vùng biên thành xa xôi có một Mạt Nương như thế…
Đế Vương đều đa tình, nếu như không phải thì hậu cung sẽ không có nhiều nữ nhân như vậy. Thẩm Mạt Nương nghĩ với tài năng và vẻ đẹp của nàng, nếu như có cơ hội được biểu hiện trước mặt Hoàng Thượng một lần, chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của ngài.
Chỉ là cơ hồi này…
Bình luận truyện