Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 59: Vì ghen sinh hận
Lý Long Triệt là dòng độc đinh của Bình Vương phủ, không có huynh đệ tỷ muội gì, thân thiết nhất chính là con cháu của Thuận Khải Đế và An Vương gia rồi.
Gần tứ tuần Bình Vương gia mới có nhi tử, vì lẽ đó mà khoảng cách tuổi tác giữa Lý Long Triệt và các đường huynh muội là khá lớn, chỉ có Lung Nguyệt xấp xỉ tuổi hắn, từ nhỏ lại còn cùng đọc sách ở chỗ Minh Lý cho nên tình cảm giữa hai người thân thiết giống như tỷ đệ ruột thịt vậy.
Nhắc tới cũng lạ, Lý Long Triệt là tiểu Bá Vương không sợ trời không sợ đất, nhưng Lung Nguyệt lại có thể hạn chế được hắn. Có bất cứ chuyện gì hắn cũng thích nói với Lung Nguyệt trước.
Vì lý do như vậy, Thái hậu liền ra lệnh cho mọi người, hai người bọn họ ở nơi này không cần kiêng kỵ cái gọi là nam nữ bảy tuổi khác biệt, dù sao cũng còn nhỏ, chưa đến mười lăm tuổi, xem bọn họ như hai tỷ đệ ruột cũng không sao.
Lý Long Triệt ngồi ở đây vui đùa với Lung Nguyệt, đương nhiên sẽ lộ ra tình cảm thân thiết.
Cẩm Loan ngồi bên cạnh nhìn, không biết trong lòng có cảm giác gì, chung quy vẫn là để ý, cùng là đường tỷ đệ, nhưng ngay cả một nụ cười Lý Long Triệt cũng lười cười với nàng ta. Cảm thấy không cam lòng nên nàng ta nói xen vào: "Hôm nay Triệt Nhi qua đây là có chuyện gì vậy?"
Lý Long Triệt không tình nguyện liếc nàng ta một cái, thầm nghĩ: Thật sự là người không biết nhìn.
Ngại thể diện, thật không tốt nếu để nàng ta bị bẽ mặt, dù sao cũng là nữ nhi của Hoàng bá phụ, mặc dù trong lòng không muốn gặp, nhưng bề ngoài vẫn phải thể hiện khác.
"Ta đến mời Cửu tỷ tỷ dự tiệc!"
"Tiệc nào?"
Cẩm Loan chưa hỏi xong đã nghe Lung Nguyệt nói: "Thật sự quyết định ở ngày mùng tám sao? Vừa rồi Hoàng nãi nãi còn nói sẽ chuẩn bị quà cho đệ đấy!"
"Thì ra là thọ yến của đệ đệ, là Thất tỷ tỷ hồ đồ, hôm kia ta còn nói chuyện với nha đầu thân cận, chuẩn bị hai món quà cho đệ đây!" Mặt Cẩm Loan hơi phiếm hồng, hòa giải cho bản thân.
"Đúng là ngày mùng tám. Làm phiền tỷ tỷ và Hoàng tổ mẫu lo nghĩ cho đệ, quà thì không cần, chỉ mong ngày ấy tỷ tỷ vất vả một chút, làm nửa chủ nhà, giúp đệ chiêu đãi một vài nữ quyến."
Lý Long Triệt chuẩn bị thọ yến chỉ là cái cớ. Cái chính là hắn muốn tụ họp một vài bằng hữu chơi đùa một chút. Mẫu thân Bình Vương phi của hắn là người thích náo nhiệt, đương nhiên là muốn mượn chuyện này mời chúng phu nhân đến vui vẻ. Mà lúc các phu nhân qua phủ tất nhiên là sẽ mang theo nữ nhi chưa định thân của nhà mình. Với thân phận của mình thì tất nhiên là Bình Vương phi sẽ không tự mình tiếp đón các vị cô nương. Lý Long Triệt lại không có tỷ muội ruột, lại chỉ thân thiết với một mình Lung Nguyệt, cho nên chuyện chủ nhà không nhờ nàng thì biết nhờ ai.
Lung Nguyệt cười: "Ta còn nghĩ bàn tiệc của đệ không dễ dàng ăn như vậy, thì ra là bắt ta đi làm người hầu."
"Làm phiền tỷ tỷ rồi, ai bảo đệ thân với tỷ nhất đâu!" Lý Long Triệt thở dài nói.
"Ta thật sự không cần chuẩn bị quà cho đệ sao?"
"Không cần, không cần." Lý Long Triệt hào phóng xua tay, lại đảo mắt cười lấy lòng: "Sao đệ đệ có thể để tỷ tỷ lo lắng được, chỉ cần tỷ tỷ lấy giúp đệ một đôi kiếm Tây Dương treo ở ngự thư phòng của Hoàng bá phụ là được rồi."
Lung Nguyệt oán trách: "Đệ ở chỗ này chờ ta, muốn ta làm cu li cho đệ cũng không sao, còn muốn ta giúp đệ tính toán đồ tốt của phụ thân, đệ thật đúng là đáng đánh một bạt tai."
"Không thể để tỷ tỷ uổng công khổ cực, đệ đệ đã chuẩn bị hậu lễ để đáp tạ rồi!"
"Là cái gì vậy?"
"Phụ Vương của đệ mới tìm được một con ngựa dạ chiếu ngọc sư tử, đệ đệ sẽ đưa nó cho tỷ tỷ!"
"Phi!" Lung Nguyệt phi hắn: "Cái đó vốn là Bình Hoàng thúc tìm cho ta, đệ lại còn tới nơi này mượn hoa hiến phật, còn tỏ ra thông minh!"
Từ sau hôm Lung Nguyệt bàn bạc với tiểu tẩu Từ Tĩnh Nhu rằng sẽ học cưỡi ngựa xong thì thật sự bắt đầu chuẩn bị. Ngự mã giám tìm cho nàng một con ngựa cái nhỏ ngoan hiền, với con ngựa này thì cũng có thể luyện tập được vài tháng. Một ngày Bình Vương gia thấy con ngựa của Lung Nguyệt, ông nói: "Không tốt, không tốt! Con ngựa này không xứng với Tiểu Cửu Nhi của ta! Đợi Thúc thúc tìm cho con một con ngựa tốt nhất!"
Bình Vương gia là ai? Chính là người thích ngựa quý, một con ngựa phải như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của ông, huống chi con ngựa của Lung Nguyệt chỉ là một con ngựa Mông Cổ màu trắng. Nhưng lợi thế của con ngựa này là cơ thể nhỏ hơn những con ngựa khác một chút, dễ dàng thuần phục, thích hợp với người mới học cưỡi ngựa.
Sau khi Lý Long Triệt nghe Lung Nguyệt nói, sờ sờ mũi mình, cười gượng.
Trong lòng Thất công chúa cảm thấy chua chua, không cam lòng bị xem nhẹ, tiếp lời nói: "Triệt Nhi có thể để lại cho tỷ tỷ một vị trí nhỏ không?"
Lý Long Triệt đang nói chuyện vui vẻ, dường như đã quên bên cạnh còn có một người. Nâng mắt nhìn Cẩm Loan, cười như không cười, nói: "Nếu Thất công chúa vui lòng đến dự, tất nhiên là không dám chậm trễ!"
Cẩm Loan nghe xong thì cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không tiện trở mặt.
Bình Vương phủ mở tiệc, Minh gia hẳn là thượng khách. Mấy huynh đệ Minh Triệt, Minh Hiên chắc chắn sẽ đến trước, làm sao nàng ta có thể buông tha cơ hội như vậy được? Chỉ tiếc là mẫu phi nhà nàng ta không thể dễ dàng xuất cung, nhà ngoại lại ở xa, không có người giúp đỡ bản thân thăm dò ý tứ của phu nhân Minh gia. Vả lại, coi như một nhà ngoại tổ mẫu ở kinh thành cũng không thể có mặt trong danh sách khách mời của Bình Vương phủ. Nhưng mắt Cẩm Loan khẽ đảo, nghĩ tới tẩu tử của nàng ta, Thận Vương phi. Người này có thể giúp đỡ nàng ta một chút.
Nghĩ đến đây, Cẩm Loan không nhịn được thầm ai oán. Đều là công chúa, nhưng huynh đệ, tẩu tử cho đến nhà ngoại của Lung Nguyệt đều tính toán cho nàng, còn bản thân nàng ta lại không trông cậy được vào ai. Mẹ cả Cẩn Hoàng hậu tất nhiên là sẽ không đồng ý cho nàng ta gả vào Minh gia, trong lòng phụ hoàng cũng chỉ có một mình Lung Nguyệt, nhà mẹ đẻ của mẫu phi lại không dùng được, nàng ta lại không thân thiết huynh trưởng cùng bò ra từ một cái bụng....
Càng nghĩ Cẩm Loan lại càng ghen ghét với Lung Nguyệt. Ánh mắt nhìn Lung Nguyệt thoáng hiện ánh sáng oán độc, nhưng ánh mắt đó lại chôn sâu vào trong lòng của nàng ta, giống như sự tồn tại của nàng chính là đầu sỏ gây nên cảnh ngộ hiện tại của nàng ta.
Một ý niệm không ngừng quanh đi quẩn lại trong đầu nàng ta: Không có nàng thì tốt rồi!
Gần tứ tuần Bình Vương gia mới có nhi tử, vì lẽ đó mà khoảng cách tuổi tác giữa Lý Long Triệt và các đường huynh muội là khá lớn, chỉ có Lung Nguyệt xấp xỉ tuổi hắn, từ nhỏ lại còn cùng đọc sách ở chỗ Minh Lý cho nên tình cảm giữa hai người thân thiết giống như tỷ đệ ruột thịt vậy.
Nhắc tới cũng lạ, Lý Long Triệt là tiểu Bá Vương không sợ trời không sợ đất, nhưng Lung Nguyệt lại có thể hạn chế được hắn. Có bất cứ chuyện gì hắn cũng thích nói với Lung Nguyệt trước.
Vì lý do như vậy, Thái hậu liền ra lệnh cho mọi người, hai người bọn họ ở nơi này không cần kiêng kỵ cái gọi là nam nữ bảy tuổi khác biệt, dù sao cũng còn nhỏ, chưa đến mười lăm tuổi, xem bọn họ như hai tỷ đệ ruột cũng không sao.
Lý Long Triệt ngồi ở đây vui đùa với Lung Nguyệt, đương nhiên sẽ lộ ra tình cảm thân thiết.
Cẩm Loan ngồi bên cạnh nhìn, không biết trong lòng có cảm giác gì, chung quy vẫn là để ý, cùng là đường tỷ đệ, nhưng ngay cả một nụ cười Lý Long Triệt cũng lười cười với nàng ta. Cảm thấy không cam lòng nên nàng ta nói xen vào: "Hôm nay Triệt Nhi qua đây là có chuyện gì vậy?"
Lý Long Triệt không tình nguyện liếc nàng ta một cái, thầm nghĩ: Thật sự là người không biết nhìn.
Ngại thể diện, thật không tốt nếu để nàng ta bị bẽ mặt, dù sao cũng là nữ nhi của Hoàng bá phụ, mặc dù trong lòng không muốn gặp, nhưng bề ngoài vẫn phải thể hiện khác.
"Ta đến mời Cửu tỷ tỷ dự tiệc!"
"Tiệc nào?"
Cẩm Loan chưa hỏi xong đã nghe Lung Nguyệt nói: "Thật sự quyết định ở ngày mùng tám sao? Vừa rồi Hoàng nãi nãi còn nói sẽ chuẩn bị quà cho đệ đấy!"
"Thì ra là thọ yến của đệ đệ, là Thất tỷ tỷ hồ đồ, hôm kia ta còn nói chuyện với nha đầu thân cận, chuẩn bị hai món quà cho đệ đây!" Mặt Cẩm Loan hơi phiếm hồng, hòa giải cho bản thân.
"Đúng là ngày mùng tám. Làm phiền tỷ tỷ và Hoàng tổ mẫu lo nghĩ cho đệ, quà thì không cần, chỉ mong ngày ấy tỷ tỷ vất vả một chút, làm nửa chủ nhà, giúp đệ chiêu đãi một vài nữ quyến."
Lý Long Triệt chuẩn bị thọ yến chỉ là cái cớ. Cái chính là hắn muốn tụ họp một vài bằng hữu chơi đùa một chút. Mẫu thân Bình Vương phi của hắn là người thích náo nhiệt, đương nhiên là muốn mượn chuyện này mời chúng phu nhân đến vui vẻ. Mà lúc các phu nhân qua phủ tất nhiên là sẽ mang theo nữ nhi chưa định thân của nhà mình. Với thân phận của mình thì tất nhiên là Bình Vương phi sẽ không tự mình tiếp đón các vị cô nương. Lý Long Triệt lại không có tỷ muội ruột, lại chỉ thân thiết với một mình Lung Nguyệt, cho nên chuyện chủ nhà không nhờ nàng thì biết nhờ ai.
Lung Nguyệt cười: "Ta còn nghĩ bàn tiệc của đệ không dễ dàng ăn như vậy, thì ra là bắt ta đi làm người hầu."
"Làm phiền tỷ tỷ rồi, ai bảo đệ thân với tỷ nhất đâu!" Lý Long Triệt thở dài nói.
"Ta thật sự không cần chuẩn bị quà cho đệ sao?"
"Không cần, không cần." Lý Long Triệt hào phóng xua tay, lại đảo mắt cười lấy lòng: "Sao đệ đệ có thể để tỷ tỷ lo lắng được, chỉ cần tỷ tỷ lấy giúp đệ một đôi kiếm Tây Dương treo ở ngự thư phòng của Hoàng bá phụ là được rồi."
Lung Nguyệt oán trách: "Đệ ở chỗ này chờ ta, muốn ta làm cu li cho đệ cũng không sao, còn muốn ta giúp đệ tính toán đồ tốt của phụ thân, đệ thật đúng là đáng đánh một bạt tai."
"Không thể để tỷ tỷ uổng công khổ cực, đệ đệ đã chuẩn bị hậu lễ để đáp tạ rồi!"
"Là cái gì vậy?"
"Phụ Vương của đệ mới tìm được một con ngựa dạ chiếu ngọc sư tử, đệ đệ sẽ đưa nó cho tỷ tỷ!"
"Phi!" Lung Nguyệt phi hắn: "Cái đó vốn là Bình Hoàng thúc tìm cho ta, đệ lại còn tới nơi này mượn hoa hiến phật, còn tỏ ra thông minh!"
Từ sau hôm Lung Nguyệt bàn bạc với tiểu tẩu Từ Tĩnh Nhu rằng sẽ học cưỡi ngựa xong thì thật sự bắt đầu chuẩn bị. Ngự mã giám tìm cho nàng một con ngựa cái nhỏ ngoan hiền, với con ngựa này thì cũng có thể luyện tập được vài tháng. Một ngày Bình Vương gia thấy con ngựa của Lung Nguyệt, ông nói: "Không tốt, không tốt! Con ngựa này không xứng với Tiểu Cửu Nhi của ta! Đợi Thúc thúc tìm cho con một con ngựa tốt nhất!"
Bình Vương gia là ai? Chính là người thích ngựa quý, một con ngựa phải như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của ông, huống chi con ngựa của Lung Nguyệt chỉ là một con ngựa Mông Cổ màu trắng. Nhưng lợi thế của con ngựa này là cơ thể nhỏ hơn những con ngựa khác một chút, dễ dàng thuần phục, thích hợp với người mới học cưỡi ngựa.
Sau khi Lý Long Triệt nghe Lung Nguyệt nói, sờ sờ mũi mình, cười gượng.
Trong lòng Thất công chúa cảm thấy chua chua, không cam lòng bị xem nhẹ, tiếp lời nói: "Triệt Nhi có thể để lại cho tỷ tỷ một vị trí nhỏ không?"
Lý Long Triệt đang nói chuyện vui vẻ, dường như đã quên bên cạnh còn có một người. Nâng mắt nhìn Cẩm Loan, cười như không cười, nói: "Nếu Thất công chúa vui lòng đến dự, tất nhiên là không dám chậm trễ!"
Cẩm Loan nghe xong thì cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không tiện trở mặt.
Bình Vương phủ mở tiệc, Minh gia hẳn là thượng khách. Mấy huynh đệ Minh Triệt, Minh Hiên chắc chắn sẽ đến trước, làm sao nàng ta có thể buông tha cơ hội như vậy được? Chỉ tiếc là mẫu phi nhà nàng ta không thể dễ dàng xuất cung, nhà ngoại lại ở xa, không có người giúp đỡ bản thân thăm dò ý tứ của phu nhân Minh gia. Vả lại, coi như một nhà ngoại tổ mẫu ở kinh thành cũng không thể có mặt trong danh sách khách mời của Bình Vương phủ. Nhưng mắt Cẩm Loan khẽ đảo, nghĩ tới tẩu tử của nàng ta, Thận Vương phi. Người này có thể giúp đỡ nàng ta một chút.
Nghĩ đến đây, Cẩm Loan không nhịn được thầm ai oán. Đều là công chúa, nhưng huynh đệ, tẩu tử cho đến nhà ngoại của Lung Nguyệt đều tính toán cho nàng, còn bản thân nàng ta lại không trông cậy được vào ai. Mẹ cả Cẩn Hoàng hậu tất nhiên là sẽ không đồng ý cho nàng ta gả vào Minh gia, trong lòng phụ hoàng cũng chỉ có một mình Lung Nguyệt, nhà mẹ đẻ của mẫu phi lại không dùng được, nàng ta lại không thân thiết huynh trưởng cùng bò ra từ một cái bụng....
Càng nghĩ Cẩm Loan lại càng ghen ghét với Lung Nguyệt. Ánh mắt nhìn Lung Nguyệt thoáng hiện ánh sáng oán độc, nhưng ánh mắt đó lại chôn sâu vào trong lòng của nàng ta, giống như sự tồn tại của nàng chính là đầu sỏ gây nên cảnh ngộ hiện tại của nàng ta.
Một ý niệm không ngừng quanh đi quẩn lại trong đầu nàng ta: Không có nàng thì tốt rồi!
Bình luận truyện