Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 66
Thói quen thật sự quá đáng sợ.
Từ lúc có Lung Nguyệt, thì gần như ăn ngủ của Thuận Khải Đế đều ở Khôn Thái cung. Đã nhiều ngày bỗng nhiên không đến đây, Thuận Khải Đế cảm thấy vô cùng khó chịu. Mỗi khi phê tấu chương xong, chân lại không tự chủ được đi về phía Khôn Thái cung, trong đầu lúc nào cũng nghĩ hẳn là lúc này Cẩn Nhi đang dạy Cửu Nhi vẽ tranh rồi! Không biết Cửu Nhi lại làm trò láu cá gì khiến Cẩn Nhi cười đến vô cùng vui vẻ rồi!
Thuận Khải Đế muốn đến xem, nhưng lại ngại lúc trước trong cơn tức giận đã dứt khoát đi như thế, nên không thể hạ mặt mũi mà đến được.
Mỗi đêm, Thuận Khải Đế gối đầu một mình càng khó ngủ, đã quen với việc có Cẩn Hoàng hậu mềm mềm ở trong ngực, mùi hoa mai quanh quẩn bên mũi. Bây giờ là đầu hạ, ông cảm thấy giường bên trong Cần Chính điện cứng ngắc khó chịu.
Mỗi khi đến lúc này, trong lòng Thuận Khải Đế cảm thấy bức bối khó nhịn.
Ngày hôm nay càng quá đáng, ngay cả tấu chương thỉnh cầu tuyển tú lần nữa cũng đó. Thuận Khải Đế càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, có lẽ người vui vẻ nhất chính là Ngự sử Khúc Mậu, trong nhà có một vị sư tử Hà Đông, mỗi ngày đều trải qua nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ không chịu được Hoàng hậu hiền lành. Còn có Thái thường hầu Thiếu Khanh, trong nhà có bảy, tám tiểu thiếp, phu nhân lại là người yếu đuối, không có thủ đoạn, suốt ngày bị người trong hậu trạch đánh cho từ đầu óc bình thường thành không bình thường. Còn có Lễ Bộ Thị Lang, nữ nhân trong nhà dòng chính không ra dòng chính, thứ không ra thứ. Người tức nhất phải là Ngự Sử Nhan Múc, trong nhà chỉ có một thê tử, lại có cả nhi tử lẫn nữ nhi, hậu trạch hòa thuận, phu thê tương hòa. Hắn có thể cả ngày ôm ấp lão bà, tại sao trẫm phải ân huệ cùng hưởng? Những người này thấy hậu cung của trẫm vô cùng an bình, ngày qua ngày quá mức thư thái phải không. Thật sự là khinh người quá đáng.
Thuận Khải Đế vừa đi đến Khôn Thái cung, vừa nghe ám vệ trình báo tin tức của các đại thần, vừa thầm nhớ kỹ, vừa thầm mắng trong lòng.
Vào đến cửa miễn tiểu thái giám thông bẩm, đi thẳng vào Đông Noãn các, vén rèm đi vào.
Lung Nguyệt đi bên cạnh phụ thân nhà mình, dọc đường đi, sắc mặt của ông lúc thì giận, lúc thì buồn bực, lúc thì âm trầm, thay đổi mấy lần, cuối cùng lúc bước vào Khôn Thái cung thì lại chuyển sang vui vẻ, trong lòng thầm cười trộm không thôi.
Vì chuyện hôm trước, cộng thêm chuyện thần tích trùng cắn lá cây nên cuộc sống mấy ngày hôm nay của Cẩn Hoàng hậu không tránh khỏi cảm thấy không vui. Lúc này đang uể oải nằm trên giường Quý phi ôm bản [Binh pháp Tôn tử] uể oải đọc.
Thấy Thuận Khải Đế vào liền phát hoảng, vội vàng đứng dậy, lại bị Thuận Khải Đế bước lên vài bước, ấn nhẹ xuống giường. "Cẩn Nhi chờ để ý đến nghi thức xã giao, thân mình quan trọng hơn!"
"Hoàng thượng, nô tỳ không sao, chỉ là sao hôm nay người lại..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy Lung Nguyệt cắn môi dưới, lắc lắc đầu, liền mạnh mẽ nuốt những lời khuyên Thuận Khải Đế đến chỗ phi tần xuống. Nữ nhi nói có lý, có một vài thời điểm không cần quá mức miễn cưỡng bản thân, là nữ nhân, hoàn toàn có thể làm nũng hoặc tùy hứng một chút, không ảnh hưởng đến toàn cục là được. Hoàng thượng tự mình tới đây, làm sao bà phải làm trái lương tâm, vừa làm mình đau khổ, vừa để ông tức giận rồi rời đi?
Cẩn Hoàng hậu âm thầm suy nghĩ, lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Chỗ phi tần, trẫm đã dựa theo lời dặn của Cẩn Nhi đi một vòng rồi."
Lung Nguyệt cười trộm, ở trước mặt mẫu thân, dường như lúc nào phụ thân cũng là người chịu thua.
Thuận Khải Đế ở chỗ Cẩn Hoàng hậu dùng bữa trưa, lệnh cho cung nhân chuẩn bị bàn cờ.
Lung Nguyệt vụng trộm sai người mời ca ca, tẩu tử, tiểu chất tử đến đây, hihi haha náo nhiệt một trận. Buổi chiều, tam đại tổ tôn cùng nhau dùng bữa xong liền đuổi nữ nhi tôn tử đi. Cẩn Hoàng hậu tự mình hầu hạ rửa mặt, Thuận Khải Đế ôm mỹ nhân nằm trên giường, ngửi mùi hương hoa mai thoang thoảng trên người Cẩn Hoàng hậu, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng viên mãn. Thê tử hiền lành, nữ nhi hiếu thuận, tôn nhi lanh lợi, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của một gia đình bình thường rồi!
Thân là Đế Vương nhưng ông vẫn có thể hưởng thụ được những điều này thì có thể nói ở Đại Chiêu quốc cũng chỉ có một mình ông thôi.
Cuộc sống về sau, Thuận Khải Đế vẫn cố định ăn ở Khôn Thái cung như trước. Chỉ là mỗi ngày sau khi hạ triều sẽ qua chỗ phi tần một chút.
Cẩn Hoàng hậu cũng không nói cái gì mà: "Lấy quốc sự làm trọng, lấy đại cục làm trọng" nữa mà liên hiệp với Thuận Khải Đế, đánh thái cực với nhóm quan viên trong triều.
Đây gọi là 'Ngươi có kế trương lương, ta có thang trèo tường." Phi tần không bị vắng vẻ, lại còn có thể ôm lão bà ngủ. Bỗng chốc tâm tình của Thuận Khải Đế tốt hẳn lên, sắp xếp cho thám tử cẩn thận nhìn xem là ai có can đảm dùng tà mê hoặc người khác.
Mà ở phía biên cương xa xôi, Bùi Nguyên Tu cũng nhận được chiếu thư hoàn triều của Thuận Khải Đế, trừ những người nhận hoàng lệnh lưu lại, những tướng sĩ các đều nhổ trại, chuẩn bị hồi kinh.
Từ lúc có Lung Nguyệt, thì gần như ăn ngủ của Thuận Khải Đế đều ở Khôn Thái cung. Đã nhiều ngày bỗng nhiên không đến đây, Thuận Khải Đế cảm thấy vô cùng khó chịu. Mỗi khi phê tấu chương xong, chân lại không tự chủ được đi về phía Khôn Thái cung, trong đầu lúc nào cũng nghĩ hẳn là lúc này Cẩn Nhi đang dạy Cửu Nhi vẽ tranh rồi! Không biết Cửu Nhi lại làm trò láu cá gì khiến Cẩn Nhi cười đến vô cùng vui vẻ rồi!
Thuận Khải Đế muốn đến xem, nhưng lại ngại lúc trước trong cơn tức giận đã dứt khoát đi như thế, nên không thể hạ mặt mũi mà đến được.
Mỗi đêm, Thuận Khải Đế gối đầu một mình càng khó ngủ, đã quen với việc có Cẩn Hoàng hậu mềm mềm ở trong ngực, mùi hoa mai quanh quẩn bên mũi. Bây giờ là đầu hạ, ông cảm thấy giường bên trong Cần Chính điện cứng ngắc khó chịu.
Mỗi khi đến lúc này, trong lòng Thuận Khải Đế cảm thấy bức bối khó nhịn.
Ngày hôm nay càng quá đáng, ngay cả tấu chương thỉnh cầu tuyển tú lần nữa cũng đó. Thuận Khải Đế càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, có lẽ người vui vẻ nhất chính là Ngự sử Khúc Mậu, trong nhà có một vị sư tử Hà Đông, mỗi ngày đều trải qua nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ không chịu được Hoàng hậu hiền lành. Còn có Thái thường hầu Thiếu Khanh, trong nhà có bảy, tám tiểu thiếp, phu nhân lại là người yếu đuối, không có thủ đoạn, suốt ngày bị người trong hậu trạch đánh cho từ đầu óc bình thường thành không bình thường. Còn có Lễ Bộ Thị Lang, nữ nhân trong nhà dòng chính không ra dòng chính, thứ không ra thứ. Người tức nhất phải là Ngự Sử Nhan Múc, trong nhà chỉ có một thê tử, lại có cả nhi tử lẫn nữ nhi, hậu trạch hòa thuận, phu thê tương hòa. Hắn có thể cả ngày ôm ấp lão bà, tại sao trẫm phải ân huệ cùng hưởng? Những người này thấy hậu cung của trẫm vô cùng an bình, ngày qua ngày quá mức thư thái phải không. Thật sự là khinh người quá đáng.
Thuận Khải Đế vừa đi đến Khôn Thái cung, vừa nghe ám vệ trình báo tin tức của các đại thần, vừa thầm nhớ kỹ, vừa thầm mắng trong lòng.
Vào đến cửa miễn tiểu thái giám thông bẩm, đi thẳng vào Đông Noãn các, vén rèm đi vào.
Lung Nguyệt đi bên cạnh phụ thân nhà mình, dọc đường đi, sắc mặt của ông lúc thì giận, lúc thì buồn bực, lúc thì âm trầm, thay đổi mấy lần, cuối cùng lúc bước vào Khôn Thái cung thì lại chuyển sang vui vẻ, trong lòng thầm cười trộm không thôi.
Vì chuyện hôm trước, cộng thêm chuyện thần tích trùng cắn lá cây nên cuộc sống mấy ngày hôm nay của Cẩn Hoàng hậu không tránh khỏi cảm thấy không vui. Lúc này đang uể oải nằm trên giường Quý phi ôm bản [Binh pháp Tôn tử] uể oải đọc.
Thấy Thuận Khải Đế vào liền phát hoảng, vội vàng đứng dậy, lại bị Thuận Khải Đế bước lên vài bước, ấn nhẹ xuống giường. "Cẩn Nhi chờ để ý đến nghi thức xã giao, thân mình quan trọng hơn!"
"Hoàng thượng, nô tỳ không sao, chỉ là sao hôm nay người lại..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy Lung Nguyệt cắn môi dưới, lắc lắc đầu, liền mạnh mẽ nuốt những lời khuyên Thuận Khải Đế đến chỗ phi tần xuống. Nữ nhi nói có lý, có một vài thời điểm không cần quá mức miễn cưỡng bản thân, là nữ nhân, hoàn toàn có thể làm nũng hoặc tùy hứng một chút, không ảnh hưởng đến toàn cục là được. Hoàng thượng tự mình tới đây, làm sao bà phải làm trái lương tâm, vừa làm mình đau khổ, vừa để ông tức giận rồi rời đi?
Cẩn Hoàng hậu âm thầm suy nghĩ, lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Chỗ phi tần, trẫm đã dựa theo lời dặn của Cẩn Nhi đi một vòng rồi."
Lung Nguyệt cười trộm, ở trước mặt mẫu thân, dường như lúc nào phụ thân cũng là người chịu thua.
Thuận Khải Đế ở chỗ Cẩn Hoàng hậu dùng bữa trưa, lệnh cho cung nhân chuẩn bị bàn cờ.
Lung Nguyệt vụng trộm sai người mời ca ca, tẩu tử, tiểu chất tử đến đây, hihi haha náo nhiệt một trận. Buổi chiều, tam đại tổ tôn cùng nhau dùng bữa xong liền đuổi nữ nhi tôn tử đi. Cẩn Hoàng hậu tự mình hầu hạ rửa mặt, Thuận Khải Đế ôm mỹ nhân nằm trên giường, ngửi mùi hương hoa mai thoang thoảng trên người Cẩn Hoàng hậu, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng viên mãn. Thê tử hiền lành, nữ nhi hiếu thuận, tôn nhi lanh lợi, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của một gia đình bình thường rồi!
Thân là Đế Vương nhưng ông vẫn có thể hưởng thụ được những điều này thì có thể nói ở Đại Chiêu quốc cũng chỉ có một mình ông thôi.
Cuộc sống về sau, Thuận Khải Đế vẫn cố định ăn ở Khôn Thái cung như trước. Chỉ là mỗi ngày sau khi hạ triều sẽ qua chỗ phi tần một chút.
Cẩn Hoàng hậu cũng không nói cái gì mà: "Lấy quốc sự làm trọng, lấy đại cục làm trọng" nữa mà liên hiệp với Thuận Khải Đế, đánh thái cực với nhóm quan viên trong triều.
Đây gọi là 'Ngươi có kế trương lương, ta có thang trèo tường." Phi tần không bị vắng vẻ, lại còn có thể ôm lão bà ngủ. Bỗng chốc tâm tình của Thuận Khải Đế tốt hẳn lên, sắp xếp cho thám tử cẩn thận nhìn xem là ai có can đảm dùng tà mê hoặc người khác.
Mà ở phía biên cương xa xôi, Bùi Nguyên Tu cũng nhận được chiếu thư hoàn triều của Thuận Khải Đế, trừ những người nhận hoàng lệnh lưu lại, những tướng sĩ các đều nhổ trại, chuẩn bị hồi kinh.
Bình luận truyện