Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 89-2: Chuyện xấu bị bại lộ Cẩm Loan lầm chung thân(2)



Ngươi nói, làm sao Thuận Khải Đế lại biết được?

Vừa rồi sau phá vỡ tư hội của hai người kia, Thuận Khải Đế liền ném Tống Minh Sinh cho Thái tử Lý Long Hựu.

Nước Đại Chiêu, mặc dù nam nữ đại phòng không quá nghiêm khắc, phàm là nữ nhi gia có huynh đệ thì cũng có thể dùng dạo chơi với nữ nhi thân thiết của nhà khác. Nhưng nếu cô nam quả nữ ở cùng một chỗ yên tĩnh vắng lặng như hắn với Cẩm Loan thì lễ giáo sẽ không dung túng cho hành động làm hỏng danh đức này. Dù là có hôn ước, chỉ cần chưa thành thân thì cũng sẽ bị người khác nhạo báng.

Mặc dù Tống Minh Sinh có chút học vấn, nhưng cũng chỉ là thư sinh nhỏ bé, cũng chưa từng trải qua chuyện gì. Bị Lý Long Hựu dọa một trận liền phun toàn bộ ra ngoài. Vừa rồi Cát An đi vào chính là để hồi bẩm chuyện này.

Sau khi nghe xong lửa giận của Thuận Khải Đế càng thêm lớn, làm ra chuyện không biết thẹn như thế, còn tính toán dính dáng đến Cửu Nhi của ông, làm dơ bẩn ánh mắt của nàng, thật đáng hận! Không muốn nhiều lời với hai mẫu tử này, Thuận Khải Đế chỉ hừ một tiếng, nói: "Cát An lĩnh chỉ! Nghiên phi Tống thị tẫn kê tư thần(1), hòng họa loạn triều cương, quái lực loạn thần, biếm làm thứ dân, từ hôm nay trở đi giam cấm trong lãnh cung, vĩnh viễn không tha! Thất công chúa Cẩm Loan không tuân thủ phụ đức, mưu tính thân muội, tư hội nam nhân, làm nhục danh dự Hoàng gia, từ hôm nay trở đi sẽ xóa tên trong Ngọc Điệp, cắt tóc tới Ân Từ am tụng kinh!"

(1) tẫn kê tư thần: nghĩa đen là gà mái gáy sáng, ý chỉ đàn bà nắm quyền can thiệp triều chính, âm dương đảo ngược, sớm muộn gì cũng nước mất nhà tan.

Lời vừa nói ra, khiến hai mẫu tử đang quỳ dưới đất nhất thời choáng váng. Hai mắt Nghiên phi tối sầm, ngã xuống đất. Còn Cẩm Loan thì ngây ngốc, đôi môi khẽ nhếch, nhưng không nói một câu nào. Vừa rồi nàng ta mới mạnh miệng nói: Thà cắt tóc cũng không gả cho Tống Minh Sinh, đánh cuộc Thuận Khải Đế sẽ nể tỉnh phụ tử. Hôm nay xem ra mình đã đánh giá cao địa vị của bản thân trong lòng phụ hoàng, thầm kêu khổ không ngừng. Muốn nàng - một người từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chưa từng chịu một nửa điểm khổ sở chấp nhận tới am ni cô kham khổ nói chuyện với Phật trong suốt quãng đời còn lại sao? Nàng ta không thể cũng không đồng ý trải qua những ngày đó!

Nghĩ tới điều này, trong nháy mắt hồi phục tinh thần, quỳ tới bên chân Thuận Khải Đế, ôm lấy bắp đùi của ông khóc kể lể: "Nữ nhi cầu xin phụ hoàng...Cầu xin phụ hoàng nể tình nữ nhi nhất thời hồ đồ, bỏ qua cho nữ nhi! Nữ nhi nguyện...nguyện gả, nguyện gả cho Tống Minh Sinh, toàn bộ mong phụ hoàng làm chủ..."

Thuận Khải Đế không nói, chỉ lạnh lùng nhìn, sau đó vẫy tay, lệnh cho cung nhân dẫn hai mẫu tử xuống, phân phó: "Trông coi cho tốt!"

Cẩn Hoàng hậu thấy Thuận Khải Đế nói như thế, cũng không nói nhiều, chỉ theo cách xử trí của ông. Với cả những điều Hoàng thượng vừa mới nói, Cẩn Hoàng hậu cũng nghe ra được một ít, thì ra khuê nữ bảo bối của mình cũng nằm trong kế hoạch của nàng ta, vậy thì làm sao trong lòng có thể không tức giận? Ở trong cung cấm nhiều năm, Cẩn Hoàng hậu vốn cũng không phải Thánh mẫu thiện tâm gì, nếu không thì đã sớm bị nuốt chửng đến mảnh xương vụn cũng không còn. Lúc này, bà chỉ lạnh mặt nhìn cung nhân làm việc theo ý của Hoàng thượng.

Đuổi hai mẫu tử này ra ngoài, Thuận Khải Đế rửa mặt cởi áo. Lúc nằm trên giường, Thuận Khải Đế muốn nói lại thôi, sau khi suy nghĩ, vẫn không nói chuyện Cẩm Loan mưu tính cho Cẩn Hoàng hậu nghe, nay là sinh thần của Hoàng hậu, lại xảy ra chuyện phiền lòng này, nếu nói rõ chuyện này vốn là một âm mưu, chỉ sợ bà sẽ tức giận, rồi lại không ngủ được. Ông suy nghĩ nên để qua tối nay, ngày mai sẽ nói cẩn thận với Hoàng hậu.

Thuận Khải Đế than nhỏ một tiếng, vươn tay ôm Cẩn Hoàng hậu vào lòng, vỗ nhè nhẹ, nói: "Sinh thần của Cẩn Nhi lại bị nữ nhi bất hiếu phá hỏng rồi."

"Không sao, chỉ là Hoàng thượng cũng đừng quá tức giận ảnh hưởng cơ thể." Dứt lời, ngón tay khẽ vuốt lồng ngực Thuận Khải Đế, giống như có thể khiến ông thuận khí.

Sau đó đèn tắt, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

***

Lại nói đến Minh Triệt, làm sao hắn có thể đoán được âm mưu của Cẩm Loan để tìm đường thoát thân?

Cái này còn phải cảm ơn Bùi Nguyên Tu.

Sau khi Minh Triệt đi theo Tống Minh Sinh, Bùi Nguyên Tu đột nhiên nhớ tới kiếp trước, cũng chính trong yến tiệc Trọng thu này, xảy ra chuyện bê bối lớn nhất Hoàng gia - Thất công chúa và Tứ công tử Minh gia tư hội, còn bị Cửu công chúa đánh vỡ.

Lúc ấy Bùi Nguyên Tu mới bình định Bắc Cương, chỉ nhớ rõ chuyện này làm xôn xao dư luận, Hoàng đế tức giận, Hoàng hậu bị bệnh.

Còn Cửu Nhi lập kế, bắt được cái đuôi nhỏ, ra rõ được chuyện này là âm mưu tính toán Minh Triệt. Bùi Nguyên Tu nghĩ, nếu không phải ở giữa e ngại Lung Nguyệt, hoặc người kia chỉ là công tử gia đình bình thường, dù là bị gài bẫy, cũng nhất định là phải kết hôn với Thất công chúa!

Nhưng dù là như vậy, Minh Triệt vẫn phải đi du học ba năm.

Hôm nay hắn đã nhớ lại thì nhất định sẽ không để cho chuyện này tái diễn, thực hiện tiểu kế, dẫn mấy người đi về phía rừng phong, kéo Minh Triệt từ trong âm mưu ra ngoài.

***

Chỗ Lung Nguyệt, sau khi trở về tẩm cung liền cảm thấy có chỗ kỳ lạ. Người Thất tỷ tỷ nhìn trúng rõ ràng là biểu ca Minh Triệt, tại sao lại lôi lôi kéo kéo, cô nam quả nữ với Tống Minh Sinh?

Có vấn đề! Nhất định là có vấn đề!

Sau khi Lung Nguyệt nhìn thấy Tống Minh Sinh lại có cảm giác không đúng, chỉ là không đúng chỗ nào thì không thể nghĩ ra.

Nếu đã không nghĩ ra thì Lung Nguyệt cũng không làm khó mình, chuyện lớn như vậy sẽ cho phụ mẫu và các ca ca gánh vác. Sau khi rửa mặt cởi áo, nàng liền ôm mèo nhỏ màu hổ phách leo lên giường đi tìm chu công.

Hôm sau, sau khi thu xếp ổn thỏa liền tới tẩm cung của mẫu hậu thỉnh an, thuận tiện dùng đồ ăn sắng, xa xa tiền thấy Nhị Hoàng huynh vội vàng xông tới. Mặc dù Lung Nguyệt biết Hoàng huynh này là người nhân hậu nhưng cũng không thân cận, có lẽ sớm sớm ca ấy tới đây là vì chuyện của Thất tỷ tỷ. Suy nghĩ trong chốc lát, vẫn quyết định tránh đi.

Dẫn theo bốn người Hoán Ngọc, xoay người về phía Thái tử ca ca ăn chực đồ ăn sáng.

Vừa vào cửa đã thấy Tiêu Nhi đang đứng ở trong viện, hăng hái ném mạnh mũi tên không đầu vào bình đồng hình thú.

Thái tử phi Khổng Trúc Xuân đứng bên cạnh cười khẽ, thấy Lung Nguyệt đi vào, quay về phía nàng gọi.

Lung Nguyệt cười híp mắt tới gần, nói: "Mới sáng sớm, sao đã chơi ném thẻ vào bình rượu rồi?"

"Còn không phải là hôm qua ở hoa viên chơi đến điên rồi, sáng sớm hôm nay vừa thức dậy liền nhớ kỹ, ngay cả đồ ăn sáng cũng không cần!" Khổng Trúc Xuân cười trả lời.

"À? Sao hôm qua lại không thấy..." Còn chưa nói xong, một ý niệm thoáng qua trong đầu nàng, cho nên ngay cả nhà cũng không vào đã xin lỗi tẩu tẩu, xoay người trở về tẩm cung của mình, khiến Khổng Trúc Xuân không hiểu có chuyện gì.

Lục Thu viên, Tẩy Nguyệt Hiên.

Lung Nguyệt xinh đẹp ngồi vị trí chủ nhà trên thiên sảnh.

Trong sảnh, một nha hoàn mặc cung trang màu xanh nhạt chừng mười bảy, mười tám tuổi. Nha hoàn này cũng mi thanh mục tú, rất có vẻ tiểu thư được cưng chiều.

Lúc này mặt nàng ta trắng như tờ giấy, ánh mắt di chuyển, vừa nhìn đã biết là có chuyện trái với lương tâm.

Đây chính là nha hoàn dẫn Lung Nguyệt tới rừng phong.

Bên trong phòng yên lặng như tờ, Lung Nguyệt khẽ nheo mắt phượng nhìn chằm chằm vào nàng ta. Thời gian trôi qua khoảng một nén hương, chợt nghe Lung Nguyệt nói: "Tiển Bích, em đến nội vụ sự gọi thái giám quản sự tới đây, kéo nàng ta ra ngoài đi thôi! Không cần nói nguyên nhân, chỉ cần nói cho bọn họ biết, bổn cung có lệnh, đày toàn bộ gia đình của nha hoàn này từ già trẻ gái trai tới Tây Cương làm nô dịch!"

Dứt lời, cũng không nhìn nha hoàn kia một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Nha hoàn kia vừa nghe liền hoảng hồn, quỳ gối đi tới bên cạnh Lung Nguyệt, miệng kêu lên: "Công chúa tha mạng, nô tỳ biết tội rồi!" Vừa khóc vừa ôm bắp đùi Lung Nguyệt, nhưng lại bị Đào Châu mạnh chân, đá văng ra nói: "Công chúa là người ngươi có thể chạm vào sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện