Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 90-1: Cửu công trở về Minh Phủ thăm người thân. Hầu phu nhân vì con cầu xin tha thứ (1)



Sau Trọng Thu yến, trải qua chuyện đó, trong nháy mắt Thất công chúa hoàn toàn dẹp bỏ vẻ ngoài vênh váo, chỉ sống yên ổn ở Tê Ngô các đợi ngày gả đi.

Dĩ nhiên, đây chỉ là những điều bên ngoài mà mọi người thấy, về phần trong lòng Thất công chúa có suy nghĩ gì thì không ai có thể biết được.

Từ năm Lung Nguyệt lên bảy tuổi, mỗi tháng tới ngày 20 sẽ đến Minh Phủ ở hai ngày, ý bên ngoài là tận hiếu thay mẫu thân, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu là nàng lấy cớ ra khỏi cung thôi.

Vậy mà, biết rõ là lấy cớ nhưng mọi người ở Minh gia vẫn mong đợi nàng đến. Làm như vậy không phải là nhận được điều tốt từ chỗ Hoàng thượng, mà là nhận tình thương mà Lung Nguyệt cho mình.

Lung Nguyệt cũng là người khiến người khác yêu mến, ở Minh phủ chưa bao giờ bày dáng vẻ công chúa. Mỗi lần đều dụ Minh lão thái sư cười như một lão già cũ kỹ, cười đến không thấy mắt, có thể thấy được nàng có bao nhiêu bản lĩnh.

Ngày hôm nay cũng là ngày Lung Nguyệt tới phủ. Lung Nguyệt vẫn đi xe ngựa làm bằng gấm như cũ, yên lặng vào Minh phủ từ cửa đông. Minh lão phu nhân Khổng thị đã sớm chờ ở phòng khách ở Vinh Thịnh đường. Tiểu bối Minh gia, chỉ cần không có việc gì làm đều chờ ở đó.

Thấy Lung Nguyệt vào cửa viện, liền đứng dậy đi ra cửa nghênh đón. Mặc dù Lung Nguyệt không xem mình là người ngoài, ở trong phủ không câu nệ lễ tiết. Nhưng dù thế nào thì nàng vẫn là công chúa cao quý, nên những hình thức bề ngoài kia là điều mà Minh gia nên có.

Sau khi hành lễ lẫn nhau, Min lão phu nhân cầm tay nàng kéo vào phòng khách. Còn chưa ngồi vững, Khổng thị liền hỏi: "Gần đây như thế nào? Mẫu hậu con khỏe không? Hai vị hoàng tử khỏe không? Tiểu hoàng tôn khỏe không?"

Lung Nguyệt cười: "Ngoại tổ mẫu! Người hỏi một loạt câu hỏi mà hơi thở vẫn mạnh mà đều, không bị hụt hơi thì có thể thấy được sức khỏe của người rất tốt! Như vậy, đợi đến lúc trở về con nói với mẫu thân, để bà ấy yên tâm!"

Mọi người trong phòng nghe xong cười rộ lên.

Đại cữu mẫu Tề thị trêu ghẹp: "Như khỉ! Con vừa đến thì nhà này từ trên xuống dưới đều náo nhiệt!"

"Náo nhiệt không tốt sao? Đại cữu mẫu không thích sao? Vậy nghĩa là sau này con phải cẩn thận, nếu khiến Đại cữu mẫu không vừa ý, thì chẳng phải sau này muốn trở lại sẽ khó khăn sau? Dứt lời, thả tay Minh lão phu nhân ra, xoay người đi tới trước mặt Tề thị: "Đại cữu mẫu sẽ không liệt Cửu Nhi vào danh sách bị chặn ngoài cửa chứ!"

Tề thị giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo gương mặt nhỏ nhắn phúng phính của nàng: "Thương con còn không kịp nữa là, nếu ta không cho con vào cửa thì sợ là ngày nào cũng phải đứng trước mặt ngoại tổ mẫu của con nghe răn dạy rồi!" Dứt lời, Tề thị nhìn Minh lão phu nhân cười nói: "Mẫu thân nói xem có phải không ạ?"

Minh lão phu nhân giả bộ tức giận, mắng nàng: "Con bé này vừa đến cũng dạy hư con, hôm nay còn trêu ghẹo cả mẹ chồng! Theo ta thấy, hôm nay thật sự phải gọi con để răn dạy rồi!"

Mọi người lại cười rộ lên.

Chợt thấy Trịnh ma ma từ bên ngoài vào bẩm chuyện: "Tiểu tử bên cạnh lão thái gia tới hỏi, có phải Cửu công chúa tới phủ không?"

Tam biểu tỷ Minh Hảo nghe xong, nhìn Lung Nguyệt cười: "Muội đúng là miếng mồi ngon!"

"Mùi vị của tam biểu tỷ cũng rất được nhé!" Lung Nguyệt cố ý quay về phía Minh Hảo hít một hơi rồi nói.

Minh Hảo đưa tay áo của mình lên ngửi, nhíu mày nói: "Sao ta không đoán được?"

Minh Loan cũng giả vờ như ngửi được một ít, cười nói: "Ta ngửi cũng thấy thơm, hút được cả người Triệu gia tới!"

Câu này khiến Minh Hảo đỏ mặt. Mười bốn tuổi nàng định hôn với Đại công tử Hồng Lư Tự Khanh Triệu gia, hôm nay đã qua cập kê, hai nhà đã định nghề, đợi thành hôn.

"Hai người các ngươi thật là..." Minh Hảo giậm chân, nhưng lại không nói ra.

Minh Du phu nhân Hà thị giải vây thay nữ nhi: "Hai đứa con tha cho nàng đi!"

Hai vợ chồng Minh lão thái sư tình thâm, cả đời không thiếp, với phu nhân có hai nhi tử, trưởng tử là phụ thân của Hoàng hậu, hôm nay là Quốc trượng Minh đại học sĩ. Minh đại học sĩ giống phụ thân chỉ có một thê tử Khổng Thị, sinh một nhi tử là Minh Lý, một nữ nhi là Đương kim hoàng hậu Minh Cẩn. Mà con thứ của Minh lão thái sư chính là phụ thân của Minh Du, mất lúc còn trẻ. Vì vậy Minh Du mồ côi từ trong bụng mẫu thân, còn mẫu thân vì nghe thấy tin dữ của phu quân thì đau khổ sinh non, sau khi sinh hạ Minh Du cũng buông tay nhân gian. Minh Du được Đại bá mẫu Khổng thị nuôi lớn, về mặt tình cảm thì cũng thân thiết như là con ruột.

Người trong Minh phủ vốn đơn giản, tình cảm giữa hai huynh đệ lại tốt, ngày trải qua ngày, không ai có ý định ra ở riêng.

"Vẫn là Nhị cữu mẫu đau lòng khuê nữ!" Lung Nguyệt cười, sau đó đứng dậy hành lễ với mọi người, nói: "Cửu Nhi tới chỗ Tằng ngoại tổ phụ trước, nếu đi trễ, sợ là mặt của lão nhân gia có thể làm nghiên mực mất!"

"Con đó!" Minh lão phu nhân chọc trán nàng: "Ngay cả Tằng ngoại tổ phụ cũng dám trêu đùa!" Bà mỉm cười, lại nói: "Mau đi đi, tới bữa trưa ngoại tổ phụ và hai cữu cữu của con sẽ trở về, mọi người sẽ cùng dùng bữa."

Lung Nguyệt gật đầu đồng ý, lại nói vài chuyện với hai vị biểu tỷ, sau đó mới đi về phía Tùng Hạc của Minh lão thái sư. Trên đường nàng đuổi bốn người Hoán Ngọc tự mình đi gặp người thân. Bốn người Hoán Ngọc là người cùng họ nhưng khác chi với Minh gia, gia cảnh khốn đốn, từ lúc các nàng vào cung làm bạn với Lung Nguyệt, người nhà liền được nhận vào Minh phủ làm người hầu. Mỗi tháng Lung Nguyệt tới Minh phủ, sẽ cho các nàng nghỉ ngơi nửa ngày gặp người nhà.

Đuổi bốn người Hoán Ngọc, Lung Nguyệt vào đường Tùng Hạc, bị Minh lão thái sư tóm được bắt chơi cờ năm quân nửa ngày.

Không sai, chính là cờ năm quân, mà không phải là cờ vây.

Nếu là cầm kỳ thư họa thì cái nào Lung Nguyệt cũng tinh thông. Nhưng riêng cờ vây, nàng có cố gắng như thế nào cũng không có cách nào thông thấu được. Ngược lại thành tựu về mặt cờ tướng rất cao. Minh lão thái sư cảm thấy Tằng ngoại tôn nữ hoàn mỹ như thế, làm sao có thể bị bại bởi cờ vây? Cho nên, mỗi lần Lung Nguyệt qua phủ đều bắt nàng đánh cờ, khiến Lung Nguyệt cảm thấy khổ không thể tả được.

Lung Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, bày ra "Cờ năm quân" có lịch sử lâu hơn cờ vây. Bàn bạc, nói có sách mách có chứng với Minh lão thái sư nửa ngày, lại có thể gợi được hứng thú của lão nhân gia, hôm nay đã đến tình cảnh si mê. Cờ vây khiến Lung Nguyệt mất ánh sáng thì Cờ năm quân Lung Nguyệt thật sự rất tinh thông, đến nay chưa gặp được địch thủ.

Phụng bồi lão thái sư chơi cờ năm quân nửa ngày, dùng xong bữa trưa, nghỉ trưa một chút, Lung Nguyệt xuống vườn chơi với hai biểu tỷ chưa xuất giá, đấu cỏ.

Bỗng nhiên nghe người làm bẩm báo: "Phu nhân phủ trữ hầu đã tới, lão phu nhân mờ Cửu công chúa, Tam cô nương, Tứ cô nương qua đó."

Lung Nguyệt biến thành không hiểu chuyện gì.

Dựa vào thân phận của nàng, một hầu phu nhân qua phủ không cần nàng phải qua gặp. Hôm nay ngoại tổ mẫu cho người đến mời, chẳng lẽ là vì mình mà tới?

Lúc đến Vinh Thịnh đường, phu nhân phủ Trữ Hầu thấy nàng liền vội vàng quỳ, khóc lóc cầu xin: "Thần phụ hôm nay tới đây, cầu xin Cửu công chúa bỏ qua cho tiểu nhi tử của thần phụ, thả hắn ra!"

Lời này vừa dứt khiến Lung Nguyệt sửng sốt, nhưng cũng sai người đỡ Hầu phu nhân lên, hỏi: "Chuyện phu nhân nói tới là chuyện gì? Tiểu hầu gia có liên quan gì đến ta? Nếu hắn làm hỏng quy củ hay là phạm vào vương pháp, thì dù phu nhân có cầu xin ta cũng không thể làm gì được. Mặc dù ta là công chúa, nhưng cũng không quản được chuyện trên triều."

"Không! Không! Không! Công chúa hiểu lầm rồi, tiểu nhi tử của ta không phạm vào vương pháp, chỉ là hắn...hắn đắc tội với công chúa..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện