Chương 47: Vườn trường trò đùa dai (6)
Edit: LINH
-----
Nghe vậy, Dung Tự lập tức ngẩng đầu lên, vừa lúc liền thấy cả người là mồ hôi Lục Vân Hàng vừa mới đẩy cửa vào, xem cách ăn mặc cơ hồ cùng Lục Thiên Hữu bây giờ giống nhau như đúc.
Dung Tự đối với cậu ta hơi hơi gật đầu, liền quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Hữu bên cạnh dường như chịu đủ tra tấn, buông sách bài tập, trực tiếp liền bó tay rồi.
Người này nơi nào là muốn cô tới học bổ túc a, nghe cô giảng bài, không phải ấp úng có lệ, chính là muốn ăn cái này uống cái kia, hỏi hắn hiểu hay không, hắn nói đã hiểu, cho hắn ra đề mục tương tự, hắn liền đưa một đôi mắt vô tội nhìn cô, bức cho nóng nảy liền nói dù sao thời điểm thi sẽ làm không phải được rồi, còn thường xuyên hướng cô bên này chen lấn, hướng cô vứt mị nhãn, làm bộ không thèm để ý chạm vào mu bàn tay của cô gì đó, Dung Tự xem đi qua, lại đương dường như chuyện gì cũng chưa phát sinh, không ngừng nhắc mãi, ừm, tiếp tục, tôi nghe đâu, nói nha, cậu xem tôi làm gì?
Dung Tự quả thực cũng phải bị người này đánh bại, một giờ một trăm khối haiz, mệt quản gia kia còn vẻ mặt vui mừng mà hướng bên này nhìn lại đây, thậm chí còn tránh ở phía sau cửa không biết đang gọi điện thoại với ai, lúc Dung Tự đi uống nước từng nghe qua một lần.
"...... Đúng vậy, tiểu thiếu gia buổi tối hôm nay không có đi ra ngoài quậy phá, đúng vậy, nghe nói là cô bé đứng nhất trong trường học, lúc học bổ túc thái độ đặc biệt nghiêm túc, tiểu thiếu gia như thế nào quấy rối, cô bé đều nghiêm túc mà nói với cậu ấy, thời gian? Nói là 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi đâu, ba tiếng, đúng vậy, tiểu thiếu gia hiện tại cũng bắt đầu học tập thật giỏi, phu nhân bà cứ yên tâm đi, tôi xem tiểu cô nương kia thái độ đặc biệt tốt, cũng rất có lễ phép......"
Dung Tự nghe được đều muốn cảm thán đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bất quá khi cô giảng giải cho Lục Thiên Hữu nhưng thật là nghiêm túc, một bên thật là cầm tiền của người ta, về phương diện khác cô còn cần tiếp tục củng cố tri thức của bản thân, cho người ta học bổ túc thật sự là chuyện không thể tốt hơn.
Thời điểm Lục Vân Hàng đi vào tới, lúc thấy Dung Tự còn kinh ngạc một chút, sau đó thấy rõ tư thế của hai người, không sai biệt lắm liền hiểu rõ, sau đó trực tiếp liền cười.
Bốn người bọn họ thành tích có thể nói hoàn toàn đều là lưỡng cực phân hoá, Lục Vân Hàng cùng Tiêu Nhượng có thể nói luôn là tại trường học xếp hạng trước mấy bậc, tuy rằng so ra kém Dung Tự, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tiến vào top 10, mà Lục Thiên Hữu cùng Hàn Liệt luôn loay hoay phía sau 250, đặc biệt là Hàn Liệt, thường xuyên chính là thứ nhất toàn trường đếm ngược, bất quá chính hắn cũng không để ý nhiều là được, chính là nhà mình ba và ông nội khả năng sẽ tấu hắn, tấu quen rồi hắn cũng không để ý như vậy.
Lần trước hắn cũng là thật sự bị bức nóng nảy, lúc này mới tìm được Dung Tự, giúp hắn gian lận.
Cũng là lúc này, trên phát sóng trực tiếp của Lục gia hai anh em hoàn toàn sôi trào, phải biết rằng đến bây giờ thấy được Lục Vân Hàng bọn họ hiện tại mới thật sự tin trước đó người kia thật là Lục Thiên Hữu a, trời mới biết Dung Tự đó rốt cuộc là như thế nào nhận ra tới, nghe nói trước đó cũng chỉ Tiêu Nhượng một người nhận ra tới, lợi hại, chẳng lẽ thành tích tốt ở phương diện nhận người còn thiên phú dị bẩm.
Đầu kia Lục Vân Hàng thập phần không nói nghĩa khí mà đi tắm rửa, Lục Thiên Hữu trực tiếp liền phác gục ở trên bàn, bất luận Dung Tự nói đồ vật gì đó, hắn đều một bộ tư thế sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt tan rã, bộ dáng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Dung Tự bất đắc dĩ mà đem sách tiếng Anh hướng trên bàn để xuống, sau đó ở trên notebook của mình ghi nhớ hai câu, sau đó than một tiếng, "Trải qua buổi tối hôm nay tôi cũng có thể hiểu biết cậu cơ bản là cái dạng gì, tôi cảm thấy chúng ta phía trước định 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi thời gian khả năng vẫn là quá dài, dứt khoát về sau liền định 7 giờ đến 9 giờ, sau đó tôi trước tiên sẽ làm tốt giáo án, tận lực cô đọng, tại cậu trước khi kiên nhẫn mài mòn, đem tôi muốn nói đồ vật tất cả đều nói xong, hiện tại đã 9 giờ, tôi nghĩ tôi kế tiếp muốn nói gì cậu hẳn là đều nghe không vào, cho nên hôm nay dứt khoát dừng ở đây, tuy rằng tôi bổ túc cho cậu hai tiếng rưỡi, nhưng coi như trả phí hai tiếng đi, được rồi, tôi cũng nên đi."
Nói như vậy xong, Dung Tự đem đồ vật thu vào, sau đó lập tức liền đứng lên, trong lúc Lục Thiên Hữu khả năng còn đắm chìm ở bên trong tiếng Anh nới nảy, nằm liệt trên bàn, giống như linh hồn xuất khiếu cùng cô vẫy vẫy tay.
Mà Dung Tự còn chưa đi đến trước cửa, Lục Vân Hàng tắm xong ngay lập tức từ trên lầu đi xuống.
"Phải đi rồi sao?"
Nghe vậy, Dung Tự tay đã đụng tới bên trên chốt cửa quay đầu lại, nhìn Lục Vân Hàng trên cổ quấn khăn lông màu trắng đang xoa đầu tóc ướt sũng của cậu ta.
"Ừ, bạn học Lục Thiên Hữu hiện tại cũng nghe không nổi nữa, tôi nghĩ nghĩ nơi này cách trường học còn rất xa, liền dứt khoát đi về trước, tạm biệt." Nói, Dung Tự liền cùng Lục Vân Hàng gật đầu, ngay sau đó kéo cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài.
Nghe vậy, Lục Vân Hàng trực tiếp liền từ trên cầu thang đi xuống, "Nơi này không có xe buýt, cũng đón không được xe taxi, tôi kêu tài xế trong nhà đưa cậu, à, tôi đã quên, Tiểu Tống hiện tại hẳn là có chút việc, thôi, tôi đưa cậu đi, tôi lái xe cũng đã được hai năm, lái chậm một chút hẳn là không có việc gì."
Nói xong cậu ta liền đem khăn lông quấn trên cổ hướng trên sô pha ném qua, sau đó tiện tay lấy lên áo khoác màu đen bên cạnh, mặc vào người.
"Này? Không cần, lúc tôi tới liền chú ý, luôn theo quốc lộ đi xuống, thì có một trạm xe buýt, tôi ở nơi đó đổi mấy tuyến xe hẳn là có thể tới trường học, dù sao bây giờ cũng sớm, không thành vấn đề, không cần cậu đưa."
Dung Tự vội vàng vẫy tay.
Mà lúc này, Lục Vân Hàng lại đã sớm đi tới bên người Dung Tự, duỗi tay mở cửa, "Đi thôi...... Vừa lúc tôi đi ra ngoài cũng có chút việc......"
Nói xong hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lục Thiên Hữu như cũ ghé vào trên bàn chịu đủ tàn phá, "Tiểu Hữu, một hồi nhớ kĩ uống thuốc, đừng quên, biết không?"
"Ừ......" Lục Thiên Hữu cũng không biết nghe thấy hay không, thế nhưng ừ một tiếng như vậy.
"Đi thôi."
Lục Vân Hàng nói như vậy với Dung Tự.
Tiếng đóng cửa 'phịch' vang lên theo, Lục Thiên Hữu đột nhiên bừng tỉnh, phản xạ có điều kiện cầm sách tiếng Anh ở trước mặt lên "À à, nguyên lai là ý tứ này, sau đó thì sao......"
Nói, hắn hoảng sợ phát hiện nguyên bản Dung Tự ngồi ở bên người hắn thế nhưng đã không thấy, sau đó hắn lập tức đứng lên, trong đầu hồi tưởng lại vừa rồi hình như có người đang nói với hắn cần phải đi gì đó.
Vì thế hắn vội vàng hướng ngoài cửa phóng đi, vừa vặn thấy Dung Tự đang được anh của mình hỗ trợ cài lại đai an toàn, sau đó hướng về phía hắn cảm tạ cười một cái.
"Ngao ngao, anh, anh, mang theo em với, ngao, anh gian lận, rõ ràng là em gọi anh, anh gian lận a!"
Hắn đi theo phía sau rống lên hai tiếng, hai người bên trong xe dường như căn bản là không nghe thấy, giẫm chân ga liền phóng đi ra bên ngoài.
"Ngao ngao......"
Lục Thiên Hữu không cam lòng mà lại rống lên hai tiếng.
Hắn bỗng nhiên phát hiện tìm Dung Tự lại đây học bổ túc, hoàn toàn chính là hành động không lý trí a!
Chịu đủ tàn phá chính là hắn, đưa tiền chính là hắn, chiếm tiện nghi hoàn toàn là anh hắn a, bản thân chơi vui vẻ, trở về còn có thể xoát độ hảo cảm, quá hố, quá hố rồi......
Lục Thiên Hữu tỏ vẻ hắn có chút ủy khuất.
Nhưng cũng không có biện pháp, hắn bởi vì nguyên nhân thân thể, người trong nhà cơ bản đều không cho hắn lái xe, ngẫu nhiên lái hai lần vẫn là dưới tình huống lén lút, chính là như vậy, ngày đó Dung Tự cũng không ngồi xe hắn, dựa vào cái gì nha, dựa vào cái gì ngồi xe anh hắn, lại không ngồi xe hắn nha, hắn lái nơi nào không tốt! Hừ!
Thôi, suy nghĩ một chút lần sau như thế nào trêu cợt cô ta? Hắc hắc, cũng không tin mỗi lần cô ta đều có thể nhận ra tới.
Nghĩ như vậy, Lục Thiên Hữu bỗng nhiên lại vui vẻ lên.
Bên này, Dung Tự ngửi bên trong xe tràn ngập hương thơm như có như không của dầu gội, quay đầu lại nhìn sườn mặt của Lục Vân Hàng, nam sinh đầu tóc còn chưa hoàn toàn khô, lúc này đang chuyên chú mà nhìn phía trước, có thể là nhận thấy được cô đang xem hắn, lúc đang đợi đèn đỏ, liền bớt thời giờ quay đầu nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"
"Không có gì......"
Dung Tự mỉm cười, "Chính là cảm thấy mấy người các cậu hiện tại giống như có chút kỳ quái, Hàn Liệt ngày hôm qua không thể hiểu được liền đi cửa hàng bánh kem của tôi làm thêm, còn giúp tôi. Sau đó Lục Thiên Hữu đột nhiên liền tới đây muốn tôi giúp cậu ta học bổ túc, còn mời tôi ăn cơm gì đó, liền cảm thấy kỳ thật mấy người các cậu cũng khá tốt, cũng không giống...... Cũng không giống tôi trước đó tự cho là đúng như vậy, cảm thấy mấy người các cậu sẽ khi dễ tôi, là tên vô lại gì đó, liền muốn nói, tôi hẳn là cùng các cậu xin lỗi, ngại quá, phía trước xem các cậu như vậy! Còn có, cậu yên tâm, tôi nếu cầm tiền của Lục Thiên Hữu thì nhất định cho hắn học bổ túc thật tốt. Tôi một người từ trong núi tới nơi này, cũng không có bạn bè gì, các cậu là người thứ nhất đối với tôi tốt như vậy, thật sự cực kì cảm ơn!"
Dung Tự cười đến thập phần chân thành, cô là thật sự nghiêm túc mà đang nói lời cảm ơn, cũng là thật sự tin tưởng nhóm người này đang đối tốt với cô, một chút cũng không có suy nghĩ tới phương hướng trò đùa dai.
Mà cơ hồ ở tiếng nói của cô vừa dứt, Lục Vân Hàng cầm chặt tay lái ngay lập tức tạm dừng.
Ngay cả giao diện phát sóng trực tiếp một ít học sinh cũng trầm mặc theo.
Đậu đậu trong túi: Nói...... Chúng ta hiện tại có phải có chút không đúng hay không a? Giống như Dung Tự người ta trước đó cũng không có làm chuyện gì không tốt, cũng không làm quái lạ gì đó, luôn chỉ là nghiêm túc học tập, biết mình ở trong trường học không hợp nhau, cũng không chủ động kết giao bạn bè, thường thường tự một mình đi học tan học, nghe nói cậu ấy ở tiệm bánh kem làm công chính là vì gửi tiền về nhà đâu, cứ như vậy còn có thể vẫn luôn duy trì thành tích nhất trường, lấy học bổng toàn phần, kỳ thật cậu ấy cũng rất không tầm thường~.
Tôi có hai con dê: Ngạch, lại nói cô ta giống như thật là đang cảm ơn đám người Hàn Liệt đối tốt với cô ta đâu? Cô nương này cũng quá đơn thuần đi? Hơn nữa đến bây giờ cũng không thấy cô ta đối với người nào sinh ra một ít hảo cảm, Lục Thiên Hữu kêu cô ta học bù, cô ta liền thật sự vẫn luôn ngồi tại chỗ kia nói cho cậu ta xong toán học giảng tiếng Anh, một chút cũng không có tâm tư khác, thấy Lục Thiên Hữu nghe không vào, còn chủ động ở trên người mình tìm vấn đề, sau đó chủ động vì đối phương suy nghĩ còn tự động giảm bớt thời gian, trở về lại sửa giáo án của mình, cảm giác thật sự rất nghiêm túc a!
Quyển quyển quyển quyển tương: tôi có thể nói tôi nhìn hai tiếng phát sóng trực tiếp của Lục Thiên Hữu, tôi trước đó toán học có chỗ không hiểu, một chút thì rộng mở thông suốt sao? Ngạch, cô ấy nói so lão sư nói còn kỹ càng tỉ mỉ a, hơn nữa thông tục dễ hiểu.
Cỗ máy thời gian bình tĩnh: Các người lúc này mới nhận thức cô ta bao lâu a? Ai biết cô ta có phải ở trước mặt mấy người Lục Vân Hàng trang hay không đâu? Lâu ngày thấy lòng người, tôi cảm thấy vẫn là sau này cần xem......
......
Trong khoảng thời gian ngắn, trên giao diện phát sóng trực tiếp, thì vấn đề nhân phẩm cùng tính cách của Dung Tự xảy ra một phen thảo luận kịch liệt, không thể không nói Dung Tự tính tình đơn thuần như vậy vẫn là thắng được hảo cảm của không ít người, phải biết rằng những nhà có tiền này, trừ bỏ cá biệt hai người ở ngoài nhìn qua còn xem như hạnh phúc, mặt khác cơ bản đều có các loại phiền não, cái gì bản thân tuổi quá nhỏ, đồ vật trong nhà tuyệt đối là anh trai chị gái trưởng thành kế thừa, cái gì ba của mình ở bên ngoài còn có con riêng đang như hổ rình mồi, cái gì cha mẹ cảm tình bất hòa, mẹ cùng bà nội nhìn nhau không vừa mắt, mỗi ngày làm ầm ĩ linh tinh, ngẫu nhiên thấy ý nghĩ Dung Tự đơn giản như vậy thật sự có loại cảm giác thanh lưu, đương nhiên không bài trừ cô ta có khả năng là trang.
Có thể nói, Lục Vân Hàng hiện tại thật sự có loại xúc động tưởng cùng Dung Tự thẳng thắn hết thảy, nhưng chỉ cần vừa nhớ tới tươi cười của em trai nhà mình, hắn liền lùi bước, Lục Thiên Hữu bởi vì thân thể không tốt, từ nhỏ thời điểm vui vẻ liền không nhiều lắm, sau khi lớn lên còn tốt một chút, khi còn nhỏ càng tối tăm sợ người, hắn khi đó không hiểu chuyện còn khi dễ qua em ấy, cũng không mang theo em ấy chơi, rốt cuộc đối phương rất nhiều vân động kịch liệt đều làm không được, khó thở hắn còn cười đối phương là tiểu bệnh quỷ, nhưng đối phương lại trước sau đều chưa từng khúc mắc mà đi theo phía sau hắn kêu anh.
Hơn nữa bốn người bọn họ là tiểu đông bọn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn cũng làm không được chuyện phản bội anh em.
Tạm dừng, Lục Vân Hàng cũng chỉ là nói như vậy, "Có một số việc hy vọng chính cậu có thể dụng tâm cảm thụ, hơn nữa hiện tại chúng ta đều là học sinh, chuyện quan trọng nhất chính là học tập, hy vọng cậu sau này sẽ không bị chuyện khác phân đi tâm tự học tập của cậu."
Nghe vậy, Dung Tự sửng sốt, ngay sau đó liền gật đầu mỉm cười, "Cám ơn, tôi sẽ luôn nỗ lực học tập, bất luận việc gì khác cũng phân không được một chút tâm tư của tôi, cậu yên tâm."
Lục Vân Hàng cũng mỉm cười theo.
Thấy đèn đỏ phía trước nhảy thành đèn xanh, hắn ngay lập tức giẫm chân ga, đem Dung Tự đưa đến cổng trường, sau đó từ trong ví tiền của mình lấy ra ba tờ một trăm đưa tới trong lòng ngực của cô, "Phí học bù hôm nay, tôi trước đó cũng nghe em trai tôi nói, nói là một giờ một trăm đồng."
Nghe vậy, Dung Tự vội vàng khoát tay, "Không cần, tôi hôm nay nói hai tiếng, hai trăm đồng là đủ rồi."
Lục Vân Hàng trực tiếp liền đem tiền nhét vào trong tay Dung Tự, "Hai tiếng rưỡi, bốn bỏ năm lên cũng phải ba trăm đồng không phải sao? Hơn nữa thời gian cậu trên đường tới tới lui lui cũng chậm trễ cậu đọc sách, cầm đi."
Nghe cậu ta nói như vậy, Dung Tự đành phải cầm tiền xuống xe, nháy mắt xuống xe ngay lập tức đem một tờ một trăm ném trở về, sau đó nhanh chóng hướng trong trường học chạy đi, "Trên đường cẩn thận, cám ơn cạu đưa tôi trở về!"
Tiểu cô nương bay nhanh chạy trốn, nhưng thật ra Lục Vân Hàng cầm một trăm đồng nhẹ nhàng rơi xuống tay lái phụ, ngẩn ra nửa ngày, mới nhặt lên, sau đó lắc lắc đầu, cười.
Đi ở trên đường lớn trong trường học Dung Tự thấy chung quanh cũng không có người nào, lập tức liền nhảy nhót, vui vẻ mà nở nụ cười, "Mình rất may mắn a! Ba mẹ, Tiểu Quả, Tiểu Diệp, chị ở bên này gặp được đều là người tốt đâu!"
Thẳng đến có người ở góc ngoặt xuất hiện, cô mới lập tức thu hồi tươi cười, làm bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh đi đến phía trước, đợi người không thấy, ngay lập tức lại bắt đầu nhảy nhót lên.
Một đoàn nấm lớn: TD, tôi thế nhưng cảm thấy đồ nhà quê này gặp quỷ mà có chút đáng yêu, mau, người mau tới, tôi cần người đem tôi đánh tỉnh a!
Adam Lanser: tôi cũng cần một người.
......
Tiêu Nhượng nhìn thoáng qua mưa đạn trên phát sóng trực tiếp lúc này vô số học sinh đã bắt đầu dao động, bỗng dưng liền cười lạnh, "Dung Tự...... Người nơi đó đều giống nhau ghê tởm, cô cũng không ngoại lệ!"
Mà Dung Tự trở lại ký túc xá lập tức liền nhớ tình huống của Lục Thiên Hữu, bắt đầu viết văn án dành riêng cho cậu ta, múa bút thành văn mãi cho đến nửa đêm một giờ rưỡi, mới nhìn chính mình viết đầy mười trang giấy, rốt cuộc vui vẻ mà nở nụ cười, lúc này mới rửa mặt xong lên giường ngủ.
Sau khi trở lại trường học, Dung Tự lúc này mới nghe nói Hàn Liệt thế nhưng không có đi học, nói là đôi mắt vấn đề quá nghiêm trọng phải nhìn thật kỹ, cũng là lúc này Dung Tự mới nghĩ đến, không phải là trứng gà nóng kia của mình xảy ra vấn đề đi? Khi đó Hàn Liệt nói đau đâu? Ngạch, hy vọng không có việc gì, ngạch, cùng cô không quan hệ a.
Thẳng đến thứ tư, thân ảnh Hàn Liệt mới rốt cuộc xuất hiện ở trong trường học, xem bộ dáng của đôi mắt còn có chút đen, nhưng hẳn là không có gì trở ngại, vừa đến liền tới đây tìm Dung Tự, tích cực mang cô đi nhà ăn nhỏ trong trường học ăn cơm, chỉ hai người bọn họ, Dung Tự trốn hắn vài lần, thấy đối phương cũng không có truy cứu chuyện mình dùng trứng gà nóng thoa đôi mắt cho hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lại đến cuối tuần, ngay tại buổi tối thứ sáu, Dung Tự đang ở trong phòng, làm xong bài tập, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận kêu gọi.
"Dung Tự, Dung Tự, Dung Tự......"
Một lần một lần, làm
Bình luận truyện