Công Ngọc
Chương 104: Giai Thoại
"Bọn họ vốn là giai thoại quân thần."
...
Ngụy Dịch vội vàng động thân hồi cung, không bao lâu sau, Lâm Kinh Phác cũng chống người dậy.
Y không lấy dù, đón mưa phùn hạ xuống xuyên qua đường mòn không người đi thẳng tới chiếc xe ngựa kia.
Bùi Phàm cuộn tròn trong xe, gần như một đêm không ngủ, mặt mày gầy gò đến mức gần như họa ra cả xương khô dưới da thịt, con ngươi hãm sâu chẳng khác nào giếng cạn biết đi, đôi mắt trầm không thấy đáy khô khan chẳng hề thú vị.
Chỉ liếc mắt một cái, người này đã nhận ra Lâm Kinh Phác, hai vành tai không khỏi căng thẳng đỏ bừng lên, lại nhanh chóng thả lỏng xuống: "Thảo dân là kẻ ti tiện, sao dám làm phiền Nhị gia tự mình tới đây một chuyến?"
Lâm Kinh Phác mặt như phù dung, trên tóc mai còn dính không ít hạt mưa lấm tấm. Y để Tào Song mở trói cho Bùi Phàm, vững vàng ngồi xuống đối diện: "Bùi tiên sinh là chí sĩ, ta chẳng thể quen biết tiên sinh sớm hơn một chút, đúng là tiếc nuối."
Bùi Phàm cười khổ một hồi, cười thanh thanh lãnh lãnh lạnh cả lòng người, lại nói: "Thực chẳng dám giấu giếm, nhiều năm qua thảo dân vẫn thường bị ác mộng vây khốn, chuyện vui mừng duy nhất chỉ là thấy mình được Nhị gia triệu kiến vào trong Trường Minh điện, cùng cao giọng đàm luận tình hình chính trị đương thời, triển khai hoài bão. Bây giờ cũng coi như chu toàn tâm nguyện, chỉ tiếc là chẳng đúng thời điểm, Nhị gia cũng đã bỏ Ân theo Khải, không biết thảo dân còn sống đúng là may mắn, hay là không may đây."
Lâm Kinh Phác nắm lấy chuôi quạt, cười nhạt: "Kỳ thực ta và Bùi tiên sinh đã từng gặp mặt một lần, lúc ấy tiên sinh đang tranh chấp cùng mấy thư sinh trên thuyền, còn vứt cả sách, hô những lời thiên trường địa nghĩa, xác thực khiến người tỉnh ngộ. Nhưng đây cũng chẳng phải đạo lý khiến ngươi hạ độc sát hại tất thảy học sinh."
Bùi Phàm khựng lại, cổ họng chẳng nhịn được mà khàn đặc xuống: "Bọn họ đúng là phường phản bội, theo hầu Khải Đế, không phải những người bên ta!"
Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn tới, càng thêm trầm tĩnh: "Sĩ tộc dùng kinh luân học thuật đầy bụng mà bàn luận với lê dân bạc tính, các đời đều vô cùng tỉnh táo, cũng là cố chấp nhất. Ta biết Bùi tiên sinh thủ vững bản tâm, có nghèo hèn cũng không rời, chỉ là bây giờ cục diện triều đình Nam Ân cũng chẳng khá khẩm gì, Khương thái hậu và Ngô thị chuyên quyền, tân Đế gầy yếu, triều đình trọng võ công, khinh thường thành tựu văn hóa giáo dục, đặt toàn bộ tiền cược lên quân đội, nếu chẳng thể thừa thắng xông lên chiến thắng Khải binh đánh vào Nghiệp Kinh, sớm muộn gì cũng mất trắng cơ ngơi. Chỉ bằng một mình Liễu Hữu, có thể có được mấy phần thắng?"
"Liễu Thanh Nham không phải tục nhân, ta tin được hắn!"
Bùi Phàm bật thốt lên, lập tức ý thức được mình trúng kế của Lâm Kinh Phác, trong lòng ảo não, cắn răng nghiến lợi đứng dậy: "... Ngươi lừa ta!"
Lâm Kinh Phác nở nụ cười: "Chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, Bùi tiên sinh không cần sốt sắng đến vậy."
Bùi Phàm căm giận: "Độc là do ta hạ, ngươi chỉ cần đương theo lời Hoàng Đế Khải triều nói, chém đầu ta là được!"
"Ngụy Dịch không ngốc, tiên sinh có thề thốt phủ nhận cũng chẳng tránh được hiềm nghi với Liễu Hữu."
Lâm Kinh Phác giấu ý cười phía sau cây quạt, dùng chuôi quạt nhẹ nhàng gõ lên vai để Bùi Phàm ngồi xuống trước: "Tiên sinh bình tĩnh đừng nóng, hai bước tới lui, há có thể vì một vụ án này mà nói linh tinh đến thế được. Coi như Khải triều có chứng cứ chứng minh rằng Liễu Hữu thực sự lợi dụng tiên sinh đặt bẫy, độc hại thí sinh, giả tạo dịch bệnh, Ngụy Dịch cũng chẳng thể cầm một tờ đơn kiện tới Tam Quận bắt người."
Bùi Phàm nghe xong, lúc này mới nửa tin nửa ngờ ngồi về vị trí cũ, chẳng dễ dàng tiếp lời cùng Lâm Kinh Phác nữa.
Tiếng mưa rơi bên ngoài lớn dần, Lâm Kinh Phác để Tào Song lấy hai bình rượu tới.
Y tự mình đổ đầy một chén cho Bùi Phàm, thay đổi câu chuyện, cụp mắt than thở: "Hẳn Bùi tiên sinh cũng đã nghe nói qua một, hai rằng ngày đó ta chẳng thể hồi Tam Quận chấp chưởng quyền to mà phải đến Nghiệp Kinh ăn nhờ ở đậu, cũng chẳng phải là lòng ta mong muốn, chỉ là thế cuộc bức bách. Mặc dù đời này không thể hoàn thành chí nguyện cha anh, nhưng đáy lòng vẫn hết sức kính nể những trung sĩ như tiên sinh, cho nên hôm nay dù như thế nào cũng muốn tới đây gặp tiên sinh một lần, coi như là chuộc tội. Khải triều đã khiến trận dịch bệnh này thành đâm lao phải theo lao, trước mắt bệnh tình đã chuyển biến tốt, dân cũng an lòng, không cần ngươi trở lại gánh vác tội danh, đương nhiên ta muốn tận lực trợ giúp Bùi tiên sinh toàn thân trở ra."
Bùi Phàm ngơ ngẩn tiếp chén rượu kia, thất thần một lúc lâu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lâm Kinh Phác uống trước rồi tố khổ: "Ngụy Dịch giữ ta ở lại Nghiệp Kinh cũng chẳng phải có lòng hảo tâm gì, hắn chỉ muốn dằn vặt ta cho hả giận. Có điều lần này nhìn vào công lao xuất lực cứu lại bệnh tình những thí sinh kia, đòi hắn một phần nhân tình cũng không khó lắm. Sau khi xuống núi, Bùi tiên sinh cũng đừng quay đầu lại, đi thẳng về Tây uyển ở ngoại ô kinh thành tái kiến tôn phu nhân, sau đó rời khỏi Nghiệp Kinh đi."
Bùi Phàm hơi sợ hãi: "Sao Nhị gia biết thê tử ta an táng tại nghĩa địa Tây uyển?"
Lâm Kinh Phác không nói rõ ràng, lúc này suy nghĩ của Bùi Phàm cũng minh bạch.
Bùi Phàm sớm đã nghi ngờ những người cố hương thường ngày quá mức cay nghiệt kia tại sao đột nhiên chịu vì mình mà sắp xếp tiền bạc, có điều lại không ngờ tới đây chính là do Lâm Kinh Phác âm thầm duỗi tay cứu viện.
Nhất thời, đáy lòng Bùi Phàm lẫn lộn ngũ vị, buồn bực cạn một chén rượu vào bụng.
Lâm Kinh Phác lại châm thêm một chén.
"Vừa rồi Bùi tiên sinh còn nói tin được Liễu Hữu, có điều dưới cái nhìn của ta, Liễu Hữu chưa chắc đã là không tín nhiệm tiên sinh. Y là người hết sức cẩn thận, không ngờ lại khiến tiên sinh làm việc liều lĩnh mạo hiểm đến như vậy."
Rượu không ngừng, lời cũng chẳng dứt, Bùi Phàm không tự chủ được bèn mở cõi lòng ra: "Y ít bè bạn, ta và y đã có giao tình hơn mười năm."
"Giao tình khoa thi cùng năm, quả thực thâm hậu." Lâm Kinh Phác nói.
Bùi Phàm vung vung tay, thở dài: "Thanh Nham chưa từng tham gia khoa thi Đại Ân."
"Ồ?" Lâm Kinh Phác hơi run: "Y có tài học, lại tâm cao khí ngạo, làm sao chẳng sớm đi vào làm kẻ sĩ?"
"Lưu gia Lũng Nam vốn là quý tộc Đại Ân, dưới gối Lưu Côi có tới bảy, tám người con trai, mẹ bọn họ đều là nữ nhi danh gia vọng tộc nghìn hộ trở lên, nào có ai là trăm hộ tiểu hộ. Có điều Thanh Nham lại là con riêng của Lưu Côi sinh ra bên ngoài do một thoáng phong lưu, mẫu thân y là gái hát phòng trà. Vì thanh danh gia tộc, Lưu Côi giấu y rất sâu, cũng không nguyện ý đưa tên y vào gia phả, sao có thể để y đi học thi vào làm sĩ?"
Sắc mặt Bùi Phàm nghiêm nghị, nói: "Ta và Liễu Thanh Nham quen nhau giữa liên hợp, y viết ca từ rất tốt. Từ nhỏ phu nhân ta đã thích nghe ca khúc, thường gọi ta mua phổ từ của hắn cho nhóm tiểu nha hoàn xướng, vừa đến vừa đi, cuối cùng thành giao hảo."
Lâm Kinh Phác gật đầu, cười nói: "Thế nhân thường nói đương triều có "Tạ thi Liễu từ", đưa ca từ của Liễu Hữu sánh ngang với thơ Tạ Thường Thường, cũng không ai hay biết "Liễu từ" này chính là "Lưu từ"."
Bùi Phàm nói mãi, đã có chút say rồi: "Ca từ của Liễu Thanh Nham viết vô cùng tốt, có điều thế nhân chẳng biết văn chương của y lại càng tốt hơn. Năm ấy hai bản sớ Quân điền luận và Trị thuế sách Thái tử dâng lên gây náo động trên dưới triều đình, kỳ thực đều là tác phẩm của y. Người có thể viết ra văn chương như vậy, đều phải là người đã trải qua thế nhân rồi!"
Lông mi Lâm Kinh Phác khẽ hất, hỏi: "Hoàng huynh cũng có giao tình với y?"
"Đâu chỉ là giao tình, Thái tử có ơn nặng với y."
Bùi Phàm: "Lưu Côi không chịu cho Thanh Nham chức vị, mua được quan hệ của Lễ Bộ, xóa sạch tên y khỏi danh sách thí sinh. Sau khi biết được, Thanh Nham vô cùng giận giữ, nhẫn nhịn nhiều năm đến như vậy, cuối cùng náo loạn trong lễ cưới của chính đại ca y, kết quả Lưu Côi giận đến mức trực tiếp đuổi y ra khỏi thành Nghiệp Kinh, đẩy về cho thân thích trong Tam Quận thu lưu. May mà năm ấy Thái tử xui rủi đọc được văn chương y viết, thưởng thức tài học của y, ở quận Vị không quá nửa năm đã đưa y trở về, có điều chuyện này không thể để Lưu Côi phát hiện, cho nên mới nấp trong gánh hát nuôi tại quý phủ."
Lâm Kinh Phác suy tư: "Hoàng huynh thường không thích xem cuộc vui, gánh gát dân gian kia vốn là dự sẵn vì mẫu hậu, thường thường ra vào nội cung. Chẳng trách mẫu hậu từng nói muốn chuyển đoàn gánh hát này từ Thái tử phủ vào trong cung để nhóm hậu phi nghe hát tìm niềm vui, từ đầu đến cuối hoàng huynh lại chẳng chịu đáp ứng."
"Thái tử là thật lòng bồi dưỡng Liễu Thanh Nham, y cũng thật tâm muốn cống hiến cho Thái tử. Bọn họ vốn là giai thoại quân thần."
Bùi Phàm tiếc hận thở dài: "Đáng tiếc năm ấy Nghiệp Kinh bị Khải Phong binh công phá, biết Thái tử hoăng dưới cung điện dưới lòng đất, y vô duyên vô cớ đổ bệnh nặng một hồi, tóc tai cũng bạc trắng."
...
Ngụy Dịch vội vàng động thân hồi cung, không bao lâu sau, Lâm Kinh Phác cũng chống người dậy.
Y không lấy dù, đón mưa phùn hạ xuống xuyên qua đường mòn không người đi thẳng tới chiếc xe ngựa kia.
Bùi Phàm cuộn tròn trong xe, gần như một đêm không ngủ, mặt mày gầy gò đến mức gần như họa ra cả xương khô dưới da thịt, con ngươi hãm sâu chẳng khác nào giếng cạn biết đi, đôi mắt trầm không thấy đáy khô khan chẳng hề thú vị.
Chỉ liếc mắt một cái, người này đã nhận ra Lâm Kinh Phác, hai vành tai không khỏi căng thẳng đỏ bừng lên, lại nhanh chóng thả lỏng xuống: "Thảo dân là kẻ ti tiện, sao dám làm phiền Nhị gia tự mình tới đây một chuyến?"
Lâm Kinh Phác mặt như phù dung, trên tóc mai còn dính không ít hạt mưa lấm tấm. Y để Tào Song mở trói cho Bùi Phàm, vững vàng ngồi xuống đối diện: "Bùi tiên sinh là chí sĩ, ta chẳng thể quen biết tiên sinh sớm hơn một chút, đúng là tiếc nuối."
Bùi Phàm cười khổ một hồi, cười thanh thanh lãnh lãnh lạnh cả lòng người, lại nói: "Thực chẳng dám giấu giếm, nhiều năm qua thảo dân vẫn thường bị ác mộng vây khốn, chuyện vui mừng duy nhất chỉ là thấy mình được Nhị gia triệu kiến vào trong Trường Minh điện, cùng cao giọng đàm luận tình hình chính trị đương thời, triển khai hoài bão. Bây giờ cũng coi như chu toàn tâm nguyện, chỉ tiếc là chẳng đúng thời điểm, Nhị gia cũng đã bỏ Ân theo Khải, không biết thảo dân còn sống đúng là may mắn, hay là không may đây."
Lâm Kinh Phác nắm lấy chuôi quạt, cười nhạt: "Kỳ thực ta và Bùi tiên sinh đã từng gặp mặt một lần, lúc ấy tiên sinh đang tranh chấp cùng mấy thư sinh trên thuyền, còn vứt cả sách, hô những lời thiên trường địa nghĩa, xác thực khiến người tỉnh ngộ. Nhưng đây cũng chẳng phải đạo lý khiến ngươi hạ độc sát hại tất thảy học sinh."
Bùi Phàm khựng lại, cổ họng chẳng nhịn được mà khàn đặc xuống: "Bọn họ đúng là phường phản bội, theo hầu Khải Đế, không phải những người bên ta!"
Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn tới, càng thêm trầm tĩnh: "Sĩ tộc dùng kinh luân học thuật đầy bụng mà bàn luận với lê dân bạc tính, các đời đều vô cùng tỉnh táo, cũng là cố chấp nhất. Ta biết Bùi tiên sinh thủ vững bản tâm, có nghèo hèn cũng không rời, chỉ là bây giờ cục diện triều đình Nam Ân cũng chẳng khá khẩm gì, Khương thái hậu và Ngô thị chuyên quyền, tân Đế gầy yếu, triều đình trọng võ công, khinh thường thành tựu văn hóa giáo dục, đặt toàn bộ tiền cược lên quân đội, nếu chẳng thể thừa thắng xông lên chiến thắng Khải binh đánh vào Nghiệp Kinh, sớm muộn gì cũng mất trắng cơ ngơi. Chỉ bằng một mình Liễu Hữu, có thể có được mấy phần thắng?"
"Liễu Thanh Nham không phải tục nhân, ta tin được hắn!"
Bùi Phàm bật thốt lên, lập tức ý thức được mình trúng kế của Lâm Kinh Phác, trong lòng ảo não, cắn răng nghiến lợi đứng dậy: "... Ngươi lừa ta!"
Lâm Kinh Phác nở nụ cười: "Chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, Bùi tiên sinh không cần sốt sắng đến vậy."
Bùi Phàm căm giận: "Độc là do ta hạ, ngươi chỉ cần đương theo lời Hoàng Đế Khải triều nói, chém đầu ta là được!"
"Ngụy Dịch không ngốc, tiên sinh có thề thốt phủ nhận cũng chẳng tránh được hiềm nghi với Liễu Hữu."
Lâm Kinh Phác giấu ý cười phía sau cây quạt, dùng chuôi quạt nhẹ nhàng gõ lên vai để Bùi Phàm ngồi xuống trước: "Tiên sinh bình tĩnh đừng nóng, hai bước tới lui, há có thể vì một vụ án này mà nói linh tinh đến thế được. Coi như Khải triều có chứng cứ chứng minh rằng Liễu Hữu thực sự lợi dụng tiên sinh đặt bẫy, độc hại thí sinh, giả tạo dịch bệnh, Ngụy Dịch cũng chẳng thể cầm một tờ đơn kiện tới Tam Quận bắt người."
Bùi Phàm nghe xong, lúc này mới nửa tin nửa ngờ ngồi về vị trí cũ, chẳng dễ dàng tiếp lời cùng Lâm Kinh Phác nữa.
Tiếng mưa rơi bên ngoài lớn dần, Lâm Kinh Phác để Tào Song lấy hai bình rượu tới.
Y tự mình đổ đầy một chén cho Bùi Phàm, thay đổi câu chuyện, cụp mắt than thở: "Hẳn Bùi tiên sinh cũng đã nghe nói qua một, hai rằng ngày đó ta chẳng thể hồi Tam Quận chấp chưởng quyền to mà phải đến Nghiệp Kinh ăn nhờ ở đậu, cũng chẳng phải là lòng ta mong muốn, chỉ là thế cuộc bức bách. Mặc dù đời này không thể hoàn thành chí nguyện cha anh, nhưng đáy lòng vẫn hết sức kính nể những trung sĩ như tiên sinh, cho nên hôm nay dù như thế nào cũng muốn tới đây gặp tiên sinh một lần, coi như là chuộc tội. Khải triều đã khiến trận dịch bệnh này thành đâm lao phải theo lao, trước mắt bệnh tình đã chuyển biến tốt, dân cũng an lòng, không cần ngươi trở lại gánh vác tội danh, đương nhiên ta muốn tận lực trợ giúp Bùi tiên sinh toàn thân trở ra."
Bùi Phàm ngơ ngẩn tiếp chén rượu kia, thất thần một lúc lâu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lâm Kinh Phác uống trước rồi tố khổ: "Ngụy Dịch giữ ta ở lại Nghiệp Kinh cũng chẳng phải có lòng hảo tâm gì, hắn chỉ muốn dằn vặt ta cho hả giận. Có điều lần này nhìn vào công lao xuất lực cứu lại bệnh tình những thí sinh kia, đòi hắn một phần nhân tình cũng không khó lắm. Sau khi xuống núi, Bùi tiên sinh cũng đừng quay đầu lại, đi thẳng về Tây uyển ở ngoại ô kinh thành tái kiến tôn phu nhân, sau đó rời khỏi Nghiệp Kinh đi."
Bùi Phàm hơi sợ hãi: "Sao Nhị gia biết thê tử ta an táng tại nghĩa địa Tây uyển?"
Lâm Kinh Phác không nói rõ ràng, lúc này suy nghĩ của Bùi Phàm cũng minh bạch.
Bùi Phàm sớm đã nghi ngờ những người cố hương thường ngày quá mức cay nghiệt kia tại sao đột nhiên chịu vì mình mà sắp xếp tiền bạc, có điều lại không ngờ tới đây chính là do Lâm Kinh Phác âm thầm duỗi tay cứu viện.
Nhất thời, đáy lòng Bùi Phàm lẫn lộn ngũ vị, buồn bực cạn một chén rượu vào bụng.
Lâm Kinh Phác lại châm thêm một chén.
"Vừa rồi Bùi tiên sinh còn nói tin được Liễu Hữu, có điều dưới cái nhìn của ta, Liễu Hữu chưa chắc đã là không tín nhiệm tiên sinh. Y là người hết sức cẩn thận, không ngờ lại khiến tiên sinh làm việc liều lĩnh mạo hiểm đến như vậy."
Rượu không ngừng, lời cũng chẳng dứt, Bùi Phàm không tự chủ được bèn mở cõi lòng ra: "Y ít bè bạn, ta và y đã có giao tình hơn mười năm."
"Giao tình khoa thi cùng năm, quả thực thâm hậu." Lâm Kinh Phác nói.
Bùi Phàm vung vung tay, thở dài: "Thanh Nham chưa từng tham gia khoa thi Đại Ân."
"Ồ?" Lâm Kinh Phác hơi run: "Y có tài học, lại tâm cao khí ngạo, làm sao chẳng sớm đi vào làm kẻ sĩ?"
"Lưu gia Lũng Nam vốn là quý tộc Đại Ân, dưới gối Lưu Côi có tới bảy, tám người con trai, mẹ bọn họ đều là nữ nhi danh gia vọng tộc nghìn hộ trở lên, nào có ai là trăm hộ tiểu hộ. Có điều Thanh Nham lại là con riêng của Lưu Côi sinh ra bên ngoài do một thoáng phong lưu, mẫu thân y là gái hát phòng trà. Vì thanh danh gia tộc, Lưu Côi giấu y rất sâu, cũng không nguyện ý đưa tên y vào gia phả, sao có thể để y đi học thi vào làm sĩ?"
Sắc mặt Bùi Phàm nghiêm nghị, nói: "Ta và Liễu Thanh Nham quen nhau giữa liên hợp, y viết ca từ rất tốt. Từ nhỏ phu nhân ta đã thích nghe ca khúc, thường gọi ta mua phổ từ của hắn cho nhóm tiểu nha hoàn xướng, vừa đến vừa đi, cuối cùng thành giao hảo."
Lâm Kinh Phác gật đầu, cười nói: "Thế nhân thường nói đương triều có "Tạ thi Liễu từ", đưa ca từ của Liễu Hữu sánh ngang với thơ Tạ Thường Thường, cũng không ai hay biết "Liễu từ" này chính là "Lưu từ"."
Bùi Phàm nói mãi, đã có chút say rồi: "Ca từ của Liễu Thanh Nham viết vô cùng tốt, có điều thế nhân chẳng biết văn chương của y lại càng tốt hơn. Năm ấy hai bản sớ Quân điền luận và Trị thuế sách Thái tử dâng lên gây náo động trên dưới triều đình, kỳ thực đều là tác phẩm của y. Người có thể viết ra văn chương như vậy, đều phải là người đã trải qua thế nhân rồi!"
Lông mi Lâm Kinh Phác khẽ hất, hỏi: "Hoàng huynh cũng có giao tình với y?"
"Đâu chỉ là giao tình, Thái tử có ơn nặng với y."
Bùi Phàm: "Lưu Côi không chịu cho Thanh Nham chức vị, mua được quan hệ của Lễ Bộ, xóa sạch tên y khỏi danh sách thí sinh. Sau khi biết được, Thanh Nham vô cùng giận giữ, nhẫn nhịn nhiều năm đến như vậy, cuối cùng náo loạn trong lễ cưới của chính đại ca y, kết quả Lưu Côi giận đến mức trực tiếp đuổi y ra khỏi thành Nghiệp Kinh, đẩy về cho thân thích trong Tam Quận thu lưu. May mà năm ấy Thái tử xui rủi đọc được văn chương y viết, thưởng thức tài học của y, ở quận Vị không quá nửa năm đã đưa y trở về, có điều chuyện này không thể để Lưu Côi phát hiện, cho nên mới nấp trong gánh hát nuôi tại quý phủ."
Lâm Kinh Phác suy tư: "Hoàng huynh thường không thích xem cuộc vui, gánh gát dân gian kia vốn là dự sẵn vì mẫu hậu, thường thường ra vào nội cung. Chẳng trách mẫu hậu từng nói muốn chuyển đoàn gánh hát này từ Thái tử phủ vào trong cung để nhóm hậu phi nghe hát tìm niềm vui, từ đầu đến cuối hoàng huynh lại chẳng chịu đáp ứng."
"Thái tử là thật lòng bồi dưỡng Liễu Thanh Nham, y cũng thật tâm muốn cống hiến cho Thái tử. Bọn họ vốn là giai thoại quân thần."
Bùi Phàm tiếc hận thở dài: "Đáng tiếc năm ấy Nghiệp Kinh bị Khải Phong binh công phá, biết Thái tử hoăng dưới cung điện dưới lòng đất, y vô duyên vô cớ đổ bệnh nặng một hồi, tóc tai cũng bạc trắng."
Bình luận truyện