Công Ngọc
Chương 15: Bảo Bối
"Trong trắng lộ hồng, kiều diễm ướt át."
...
"Nếu nghe tỉ mỉ, hẳn người ta sẽ nghĩ thê tử ngươi lêu lổng bên ngoài cả đêm." Lâm Kinh Phác gạt tay hắn ra, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm trúc xuống.
Ngụy Dịch nhìn động tác kéo rèm của y, nghiêng đầu cười lạnh: "Ha, là ai lêu lổng?"
Trong phòng tối tăm, Lâm Kinh Phác cũng không đốt đèn. Dù Thẩm Huyền không nghe thấy, thị lực cũng phi phàm, mắt như mắt ưng, trong bóng tối cũng có thể thấy được tàn ảnh của con mồi nhốn nháo.
"Muốn nháo thì lên giường rồi nháo."
Y kéo lấy ống tay áo Ngụy Dịch, người sau ngờ vực, lại như quỷ thần xui khiến mà đi cùng y tới bên giường.
Lâm Kinh Phác thả mành che, nằm thẳng xuống giường.
Giường trong khách điếm không thể so với trong cung. Ngụy Dịch chân dài, nằm thẳng không duỗi ra hết được, không thể làm gì khác ngoài khô cằn ngồi xếp bằng: "Nháo tiếp thế nào?"
Lâm Kinh Phác xác nhận Thẩm Huyền không nhìn thấy chỗ này, mới che mặt ngáp một cái, qua loa với hắn: "Ta không hiểu lắm. Qua một con phố nữa là tới Lãng Xuân phường, ngươi muốn nghiên cứu những thứ kia thì chi chút tiền ở nơi đó là được. Vừa mò được nhiều bạc trong tay Hách Thuận như thế, không tiêu xài một chút thì quả là đáng tiếc."
"Không có tiền, bổ sung vào quốc khố cả rồi. Hiếm lắm mới xuất cung một chuyến, cũng chỉ có thể chơi mà không tiêu tiền thôi." Một tay Ngụy Dịch chống lên ván giường, theo dõi con mồi "không tốn tiền" của hắn.
Lâm Kinh Phác bất động thanh sắc, coi như róc hết cợt nhả trong lời hắn nói đi, chậm rãi thuật lại: "Ngươi là Hoàng Đế Khải triều, dù không trả thù lao cũng sẽ có người tranh nhau vỡ đầu chỉ để hầu hạ."
"Phấn trắng má hồng cũng quá tầm thường, trẫm nhìn không lọt mắt." Ngụy Dịch nhìn chằm chằm hai vết thâm đen dưới mi mắt y, hẳn là do đêm qua mà ra, cũng không khó nhìn lắm, còn khiến người ta nổi lòng thương tiếc.
"Bớt đi." Nụ cười của Lâm Kinh Phác rất nhạt, còn nói: "Thẩm Huyền vẫn còn đang theo dõi bên ngoài, nếu ngươi muốn chết oan uổng, mũi tên của y cũng chẳng quản nhiều đến thế đâu."
Vừa nghe thấy là tiễn thủ điếc kia, hứng thú của Ngụy Dịch bất giác cũng bị quét sạch sành sanh. Hậu tri hậu giác, hắn lại cảm thấy kiểu hứng thú đột nhiên bốc lên này khá ưu phiền.
Hai người nằm chung một chỗ, chen nhau trên giường, khó tránh khỏi sẽ có đôi lần chạm phải nhau.
Đầu gối Ngụy Dịch bất đắc dĩ đặt bên mắt cá chân Lâm Kinh Phác. Mới đầu y còn chẳng để ý, dần dần khi hắn ngang ngược đè cả nửa cái chân qua, chỉ trong chốc lát, mắt cá chân Lâm Kinh Phác đã bị ép hằn thành dấu hoa mai.
Trong trắng lộ hồng, kiều diễm ướt át. Ngụy Dịch nhìn, lại không nhịn được mà suy đoán xem những nơi khác trên người y có phong cảnh gió xuân mai nở như thế này không.
Chân Lâm Kinh Phác bị hắn ép tới tê rần mới nghĩ tới chuyện thu trở lại.
Ngụy Dịch chơi thành nghiện, lòng bàn tay bưng kín vết hoa mai kia: "Bao giờ người điếc kia mới đi?"
"Nhiều nhất nửa ngày. Y biết ta muốn hồi cung, đến xác nhận ta ở khách điếm an toàn. Vùng này là phố xá sầm uất giữa Nghiệp Kinh, người của An Bảo Khánh tra chặt vô cùng, y chẳng tiện ở lâu."
Lâm Kinh Phác nói, lại khẽ nâng gáy lên, nhìn da thịt nằm trong tay hắn: "Nơi ấy không có thịt, cũng chẳng phải bảo bối, ngươi sờ làm gì?"
"Trẫm rảnh rỗi." Ngụy Dịch buông tay nhẫn nhịn không chuyển động nữa, không muốn thể hiện ra rằng hắn chưa từng thấy cảnh đời, đến chân người khác cũng hiếm lạ.
"Ngụy Dịch, ngươi chưa nói vì sao lại ra ngoài cung gặp ta, đến cùng là chuyện gì? Hẳn là lo lắng ta sẽ chạy cùng Tào Vấn Thanh?"
"Cũng không đến nỗi ấy." Chóp mũi Ngụy Dịch khẽ nhúc nhích, nói: "Có điều năm ấy Tào Vấn Thanh là chiến tướng đắc lực đi theo Ân Thái tử, Ân Thái tử là người hiển hách cỡ nào, thiếu chút nữa đã khiến cả thiên hạ nhung nhớ. Ông ta thấy ngươi, sợ là sẽ đau lòng."
Lâm Kinh Phác châm biếm lại: "Ngụy Dịch, chuyện đã tới nước này, ngươi không cần phải thăm dò ta. Lòng người mà thôi, ta còn đề phòng hơn ngươi nhiều."
Quanh thân Ngụy Dịch tràn ra tàn nhẫn, lúc này mới hoàn toàn bỏ quên đôi chân ngọc, bò tới bên tai y: "Được, đến lúc đó cứ thử xem ai là người đề phòng ai hơn."
Lâm Kinh Phác cũng lười phí miệng lưỡi với hắn, nghe hơi thở của Ngụy Dịch phất qua vành tai mình, nóng lạnh lẫn lộn, địch bạn chẳng rõ, đáy lòng y vì vậy cũng treo càng cao hơn, quả là vô cùng mệt mỏi.
Thắng, mình y leo lên vương tọa vô thượng; thua, y và vạn người cùng rơi xuống vực sâu địa ngục.
Nhưng y tình nguyện làm phản.
"Ngủ một lát đi, sau đó lại hiến mưu cho trẫm, đấu với trẫm. Ngày sau còn dài."
Y mơ hồ nghe thấy Ngụy Dịch nói một câu như thế, bất động giãy giụa, cuối cùng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
...
Hiếm khi ngủ được một giấc an ổn, toàn bộ mỏi mệt đều vơi đi phân nửa. Khi tỉnh lại, thân thể vừa mỏi vừa tê, Lâm Kinh Phác ngẩn người một hồi lâu mới xuống giường đi mấy bước.
Đã qua buổi trưa. Y vén rèm, quả nhiên Thẩm Huyền đã biến mất.
Ngụy Dịch nắm lấy vai y từ phía sau: "Đi, mang ngươi tới một nơi."
Hai người đều vận một thân áo quần bình dân chẳng gây chú ý, sóng vai ra khỏi khách điếm, đi bộ về con đường phía Nam.
Không bao lâu sau, Ngụy Dịch dừng chân, lấy quạt chỉ vào tòa nhà trước mặt: "Chính là nơi này."
Lâm Kinh Phác trông thấy bảng hiệu xanh đỏ lòe loẹt này, bên trong còn có dư âm oanh oanh yến yến, nhíu mày cười: "Thực sự dám hẹn ta tới Lãng Xuân phường? Không phải ngươi nói không có tiền sao?"
"Tiền uống rượu thì vẫn phải có." Ngụy Dịch móc một khối bạc vụn từ bên hông ra: "Có chuyện thì bán ngươi lại nơi này, còn có thể kiếm tiền lời."
Lâm Kinh Phác giả vờ ra tư thái xin tha, bật cười rồi nói: "Còn chưa chắc là có thể kiếm lời. Tiền bao một người ở nơi này cũng chẳng rẻ, chỉ sợ tương lai sẽ tăng lên càng nhiều. Thứ cho ta nói thẳng, tiền và ôn nhu hương, rơi vào cái nào cũng không có kết quả tốt."
Ngụy Dịch nói: "Ngươi còn biết rất nhiều."
Hai người lên một phòng trang nhã trên lầu hai, gọi một bình rượu trắng và một hộp đậu mềm. Đây là thanh lâu, khách nhân mấy bàn bên cạnh tốt xấu gì cũng có cô nương xướng khúc bóp chân bồi tiếp, chỉ có bàn bọn họ là cực kỳ keo kiệt.
Lâm Kinh Phác uống một hớp rượu: "Rượu là rượu ngon, có điều lần đầu tiên tới nơi tốt như thế này mà còn phải tự mình rót rượu."
Ngụy Dịch chống lên chân mình: "Một bầu rượu này đã là mười quan, nếu tìm thêm một người là năm quan nữa. Ta thực sự không có tiền tìm người hầu hạ, cứ thích ứng đi."
"Nếu thật sự có ngày ngươi lên nắm quyền, e là thành Nghiệp Kinh cũng chẳng còn quyền quý nữa." Lâm Kinh Phác nhàn nhạt bình luận.
Ngụy Dịch cười nhẹ, không tỏ rõ ý kiến, lại hơi hất cằm ra ngoài cửa sổ: "Nhìn xem, kia là nơi nào?"
Lâm Kinh Phác nhìn sang, chỉ thấy tòa nhà bên kia chật ních những nữ tử trẻ tuổi. Các nàng hoặc là đang nâng sách lên đọc, hoặc đề bút làm thơ, hoặc đang biện luận, hoặc bàn luận chính trị, là cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với Lãng Xuân phường lấy sắc hầu người này.
"Lớp học nữ tử?"
Ngụy Dịch lắc quạt: "Là Học xã chuyên dành cho nữ tử đi học, chỉ mới hưng khởi gần một tháng nay."
"Mở ở đối diện thanh lâu lớn nhất Nghiệp Kinh, người sáng lập gian Học xã này đúng là gian xảo." Lời nói của Lâm Kinh Phác đong đầy thâm ý.
Thật ra y sợ nóng nhất, đúng lúc khí trời trở nên ấm áp, mấy ngụm rượu trắng đi xuống cũng khiến vành tai ửng ánh hồng, liền đưa tay đòi quạt của Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch cũng chẳng hề keo kiệt, khép quạt lại đùa giỡn đôi cổ tay ngọc vài lần, mới vui vẻ đưa cho y.
Lâm Kinh Phác chẳng biết một Hoàng Đế như hắn học được mấy chiêu làm xiếc tẻ nhạt từ đâu, khóe môi khẽ mím lại, thẳng thắn không muốn.
Ngụy Dịch liền vội vàng chủ động dâng quạt lên, như là sợ y thật sự sinh khí.
Lâm Kinh Phác nhận lấy quạt, hơi lạnh khiến cái nóng mau chóng tan đi, lại nói tiếp: "Có điều ngươi hướng được một nữ tử như Thương Châu, tuy thân con gái nhưng cũng chẳng hề câu nệ với những nam tử làm quan cùng triều, nữ tử trong thiên hạ mộ danh mà trông ngóng, Học xã oai phong cũng chẳng có gì lạ. Nghe nói trừ quan phục, Thương Châu vẫn luôn mặc trang phục nữ tử, không có ham mê nữ giả nam trang, ở điểm này, ta cũng bội phục nàng là người ngay thẳng."
Mà những nữ tử trên lầu kia đều mặc váy dài nhạt màu, trên búi tóc không có trang sức tinh xảo, chỉ cắm một câu trâm gỗ giản dị, giơ tay nhấc chân đều là học theo Thương Châu.
Ngụy Dịch cười: "Bắt chước bừa thôi, phong nhã hảo phụ, lại khó mà học được một phần phong lưu."
"Ngươi vô cùng thưởng thức nàng." Lâm Kinh Phác bất thình lình trêu ghẹo.
Ngụy Dịch liếc mắt nhìn y, khách sáo thổi phồng: "Nào có so được với ngươi..."
Lâm Kinh Phác không phản đối, nói: "Ngươi không sợ lỡ dở, bỏ cả lâm triều chạy từ trong cung ra đây chỉ để dẫn ta đi nhìn lén những nữ học sinh này sao? Phải có chuyện hệ trọng, mới nên đến Lãng Xuân phường này."
"Xưa nay không lâm triều cũng không hỏng việc được." Ngụy Dịch chuyển đề tài, trầm giọng: "Trẫm muốn khôi phục khoa cử."
Đuôi lông mày Lâm Kinh Phác khẽ nhúc nhích, cười không nói, lại sinh ra mấy phần vẻ say.
Trong tia cười của y giấu một phần phóng túng chỉ văn nhân mới có, vô cùng bí ẩn, nhất thời Ngụy Dịch còn cảm thấy cả Lãng Xuân phường này cũng chẳng sánh bằng sắc đỏ bên môi y, bầu rượu mười quan tiền cũng không còn mùi vị.
Lâm Kinh Phác trêu ghẹo người lại không tự biết, dùng quạt che mặt, nhã nhặn phẩy bay mùi rượu đi rồi mới nói: "Khoa cử liên quan tới vận nước, năm đó chính Yến Hồng đã ra lệnh bãi bỏ khoa thi để thế gia đại tộc không còn ngày quật khởi. Thế gia là tối kỵ của ông ta, bây giờ trong lục Bộ toàn là người của Yến Hồng, chỉ bằng một câu nói của ngươi, làm sao Lễ Bộ dám ngỗ nghịch ý tứ thừa tướng ngay đầu xuân năm mới được?"
"Không phải biện pháp đã bày ra ngay trước mắt sao?" Ngón tay Ngụy Dịch bẻ quạt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của y: "Có điều ngươi phải giúp trẫm đẩy thêm một cái."
...
Tác giả có lời muốn nói:
Để tôi giải thích một chút, tại sao Yến Hồng lại phải hủy bỏ khoa cử. Khoa cử cổ đại quả thực là để hàn sĩ đánh vỡ thủ đoạn cân bằng của quý tộc. Môn phiệt Ngụy Tấn có chế độ lũng đoạn hoạn lộ, tới nay khoa cử đã được đổi mới theo Tùy Đường. Mà trong bản văn, đặt tại Ân triều, khoa cử đã phát triển tới một trình độ nhất định, tai hại tùy theo bước đường, càng gần tới chế độ khoa cử thời kỳ Minh – Thanh. Khoa thi trở thành thủ đoạn để thế gia đưa đệ tử vào đường làm quan, rối loạn kỉ cương, khiến văn hóa và tài nguyên quốc gia có xu hướng nghiêng về thế gia; cũng có hàn sĩ thông qua khổ học trở thành kẻ sĩ, mà dưới tình huống như vậy, nếu muốn có chỗ đứng lâu dài, hàn môn ắt phải phát triển thành gia tộc, mấy đời đồng tộc đều trút vào khoa thi, quật khởi với thế gia, nên ở một góc độ nào đó, khoa thi chính là con đường, là công cụ làm giàu của thế gia và quý tộc. Yến Hồng muốn đánh vỡ liên kết của những gia tộc trong triều, không để quyền lực phân tán đi mà chỉ muốn nắm gọn trong tay, vậy nên hủy bỏ chế độ khoa cử là biện pháp đơn giản mà thô bạo nhất. Biện pháp như thế cũng chỉ mới thực thi tại thời điểm thành lập tân triều mà thôi.
Đương nhiên, phần lịch sử này là do tác giả tự nghĩ ra, logic chỉ phù hợp trong bản văn, mong mọi người thông cảm.
...
...
"Nếu nghe tỉ mỉ, hẳn người ta sẽ nghĩ thê tử ngươi lêu lổng bên ngoài cả đêm." Lâm Kinh Phác gạt tay hắn ra, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm trúc xuống.
Ngụy Dịch nhìn động tác kéo rèm của y, nghiêng đầu cười lạnh: "Ha, là ai lêu lổng?"
Trong phòng tối tăm, Lâm Kinh Phác cũng không đốt đèn. Dù Thẩm Huyền không nghe thấy, thị lực cũng phi phàm, mắt như mắt ưng, trong bóng tối cũng có thể thấy được tàn ảnh của con mồi nhốn nháo.
"Muốn nháo thì lên giường rồi nháo."
Y kéo lấy ống tay áo Ngụy Dịch, người sau ngờ vực, lại như quỷ thần xui khiến mà đi cùng y tới bên giường.
Lâm Kinh Phác thả mành che, nằm thẳng xuống giường.
Giường trong khách điếm không thể so với trong cung. Ngụy Dịch chân dài, nằm thẳng không duỗi ra hết được, không thể làm gì khác ngoài khô cằn ngồi xếp bằng: "Nháo tiếp thế nào?"
Lâm Kinh Phác xác nhận Thẩm Huyền không nhìn thấy chỗ này, mới che mặt ngáp một cái, qua loa với hắn: "Ta không hiểu lắm. Qua một con phố nữa là tới Lãng Xuân phường, ngươi muốn nghiên cứu những thứ kia thì chi chút tiền ở nơi đó là được. Vừa mò được nhiều bạc trong tay Hách Thuận như thế, không tiêu xài một chút thì quả là đáng tiếc."
"Không có tiền, bổ sung vào quốc khố cả rồi. Hiếm lắm mới xuất cung một chuyến, cũng chỉ có thể chơi mà không tiêu tiền thôi." Một tay Ngụy Dịch chống lên ván giường, theo dõi con mồi "không tốn tiền" của hắn.
Lâm Kinh Phác bất động thanh sắc, coi như róc hết cợt nhả trong lời hắn nói đi, chậm rãi thuật lại: "Ngươi là Hoàng Đế Khải triều, dù không trả thù lao cũng sẽ có người tranh nhau vỡ đầu chỉ để hầu hạ."
"Phấn trắng má hồng cũng quá tầm thường, trẫm nhìn không lọt mắt." Ngụy Dịch nhìn chằm chằm hai vết thâm đen dưới mi mắt y, hẳn là do đêm qua mà ra, cũng không khó nhìn lắm, còn khiến người ta nổi lòng thương tiếc.
"Bớt đi." Nụ cười của Lâm Kinh Phác rất nhạt, còn nói: "Thẩm Huyền vẫn còn đang theo dõi bên ngoài, nếu ngươi muốn chết oan uổng, mũi tên của y cũng chẳng quản nhiều đến thế đâu."
Vừa nghe thấy là tiễn thủ điếc kia, hứng thú của Ngụy Dịch bất giác cũng bị quét sạch sành sanh. Hậu tri hậu giác, hắn lại cảm thấy kiểu hứng thú đột nhiên bốc lên này khá ưu phiền.
Hai người nằm chung một chỗ, chen nhau trên giường, khó tránh khỏi sẽ có đôi lần chạm phải nhau.
Đầu gối Ngụy Dịch bất đắc dĩ đặt bên mắt cá chân Lâm Kinh Phác. Mới đầu y còn chẳng để ý, dần dần khi hắn ngang ngược đè cả nửa cái chân qua, chỉ trong chốc lát, mắt cá chân Lâm Kinh Phác đã bị ép hằn thành dấu hoa mai.
Trong trắng lộ hồng, kiều diễm ướt át. Ngụy Dịch nhìn, lại không nhịn được mà suy đoán xem những nơi khác trên người y có phong cảnh gió xuân mai nở như thế này không.
Chân Lâm Kinh Phác bị hắn ép tới tê rần mới nghĩ tới chuyện thu trở lại.
Ngụy Dịch chơi thành nghiện, lòng bàn tay bưng kín vết hoa mai kia: "Bao giờ người điếc kia mới đi?"
"Nhiều nhất nửa ngày. Y biết ta muốn hồi cung, đến xác nhận ta ở khách điếm an toàn. Vùng này là phố xá sầm uất giữa Nghiệp Kinh, người của An Bảo Khánh tra chặt vô cùng, y chẳng tiện ở lâu."
Lâm Kinh Phác nói, lại khẽ nâng gáy lên, nhìn da thịt nằm trong tay hắn: "Nơi ấy không có thịt, cũng chẳng phải bảo bối, ngươi sờ làm gì?"
"Trẫm rảnh rỗi." Ngụy Dịch buông tay nhẫn nhịn không chuyển động nữa, không muốn thể hiện ra rằng hắn chưa từng thấy cảnh đời, đến chân người khác cũng hiếm lạ.
"Ngụy Dịch, ngươi chưa nói vì sao lại ra ngoài cung gặp ta, đến cùng là chuyện gì? Hẳn là lo lắng ta sẽ chạy cùng Tào Vấn Thanh?"
"Cũng không đến nỗi ấy." Chóp mũi Ngụy Dịch khẽ nhúc nhích, nói: "Có điều năm ấy Tào Vấn Thanh là chiến tướng đắc lực đi theo Ân Thái tử, Ân Thái tử là người hiển hách cỡ nào, thiếu chút nữa đã khiến cả thiên hạ nhung nhớ. Ông ta thấy ngươi, sợ là sẽ đau lòng."
Lâm Kinh Phác châm biếm lại: "Ngụy Dịch, chuyện đã tới nước này, ngươi không cần phải thăm dò ta. Lòng người mà thôi, ta còn đề phòng hơn ngươi nhiều."
Quanh thân Ngụy Dịch tràn ra tàn nhẫn, lúc này mới hoàn toàn bỏ quên đôi chân ngọc, bò tới bên tai y: "Được, đến lúc đó cứ thử xem ai là người đề phòng ai hơn."
Lâm Kinh Phác cũng lười phí miệng lưỡi với hắn, nghe hơi thở của Ngụy Dịch phất qua vành tai mình, nóng lạnh lẫn lộn, địch bạn chẳng rõ, đáy lòng y vì vậy cũng treo càng cao hơn, quả là vô cùng mệt mỏi.
Thắng, mình y leo lên vương tọa vô thượng; thua, y và vạn người cùng rơi xuống vực sâu địa ngục.
Nhưng y tình nguyện làm phản.
"Ngủ một lát đi, sau đó lại hiến mưu cho trẫm, đấu với trẫm. Ngày sau còn dài."
Y mơ hồ nghe thấy Ngụy Dịch nói một câu như thế, bất động giãy giụa, cuối cùng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
...
Hiếm khi ngủ được một giấc an ổn, toàn bộ mỏi mệt đều vơi đi phân nửa. Khi tỉnh lại, thân thể vừa mỏi vừa tê, Lâm Kinh Phác ngẩn người một hồi lâu mới xuống giường đi mấy bước.
Đã qua buổi trưa. Y vén rèm, quả nhiên Thẩm Huyền đã biến mất.
Ngụy Dịch nắm lấy vai y từ phía sau: "Đi, mang ngươi tới một nơi."
Hai người đều vận một thân áo quần bình dân chẳng gây chú ý, sóng vai ra khỏi khách điếm, đi bộ về con đường phía Nam.
Không bao lâu sau, Ngụy Dịch dừng chân, lấy quạt chỉ vào tòa nhà trước mặt: "Chính là nơi này."
Lâm Kinh Phác trông thấy bảng hiệu xanh đỏ lòe loẹt này, bên trong còn có dư âm oanh oanh yến yến, nhíu mày cười: "Thực sự dám hẹn ta tới Lãng Xuân phường? Không phải ngươi nói không có tiền sao?"
"Tiền uống rượu thì vẫn phải có." Ngụy Dịch móc một khối bạc vụn từ bên hông ra: "Có chuyện thì bán ngươi lại nơi này, còn có thể kiếm tiền lời."
Lâm Kinh Phác giả vờ ra tư thái xin tha, bật cười rồi nói: "Còn chưa chắc là có thể kiếm lời. Tiền bao một người ở nơi này cũng chẳng rẻ, chỉ sợ tương lai sẽ tăng lên càng nhiều. Thứ cho ta nói thẳng, tiền và ôn nhu hương, rơi vào cái nào cũng không có kết quả tốt."
Ngụy Dịch nói: "Ngươi còn biết rất nhiều."
Hai người lên một phòng trang nhã trên lầu hai, gọi một bình rượu trắng và một hộp đậu mềm. Đây là thanh lâu, khách nhân mấy bàn bên cạnh tốt xấu gì cũng có cô nương xướng khúc bóp chân bồi tiếp, chỉ có bàn bọn họ là cực kỳ keo kiệt.
Lâm Kinh Phác uống một hớp rượu: "Rượu là rượu ngon, có điều lần đầu tiên tới nơi tốt như thế này mà còn phải tự mình rót rượu."
Ngụy Dịch chống lên chân mình: "Một bầu rượu này đã là mười quan, nếu tìm thêm một người là năm quan nữa. Ta thực sự không có tiền tìm người hầu hạ, cứ thích ứng đi."
"Nếu thật sự có ngày ngươi lên nắm quyền, e là thành Nghiệp Kinh cũng chẳng còn quyền quý nữa." Lâm Kinh Phác nhàn nhạt bình luận.
Ngụy Dịch cười nhẹ, không tỏ rõ ý kiến, lại hơi hất cằm ra ngoài cửa sổ: "Nhìn xem, kia là nơi nào?"
Lâm Kinh Phác nhìn sang, chỉ thấy tòa nhà bên kia chật ních những nữ tử trẻ tuổi. Các nàng hoặc là đang nâng sách lên đọc, hoặc đề bút làm thơ, hoặc đang biện luận, hoặc bàn luận chính trị, là cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với Lãng Xuân phường lấy sắc hầu người này.
"Lớp học nữ tử?"
Ngụy Dịch lắc quạt: "Là Học xã chuyên dành cho nữ tử đi học, chỉ mới hưng khởi gần một tháng nay."
"Mở ở đối diện thanh lâu lớn nhất Nghiệp Kinh, người sáng lập gian Học xã này đúng là gian xảo." Lời nói của Lâm Kinh Phác đong đầy thâm ý.
Thật ra y sợ nóng nhất, đúng lúc khí trời trở nên ấm áp, mấy ngụm rượu trắng đi xuống cũng khiến vành tai ửng ánh hồng, liền đưa tay đòi quạt của Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch cũng chẳng hề keo kiệt, khép quạt lại đùa giỡn đôi cổ tay ngọc vài lần, mới vui vẻ đưa cho y.
Lâm Kinh Phác chẳng biết một Hoàng Đế như hắn học được mấy chiêu làm xiếc tẻ nhạt từ đâu, khóe môi khẽ mím lại, thẳng thắn không muốn.
Ngụy Dịch liền vội vàng chủ động dâng quạt lên, như là sợ y thật sự sinh khí.
Lâm Kinh Phác nhận lấy quạt, hơi lạnh khiến cái nóng mau chóng tan đi, lại nói tiếp: "Có điều ngươi hướng được một nữ tử như Thương Châu, tuy thân con gái nhưng cũng chẳng hề câu nệ với những nam tử làm quan cùng triều, nữ tử trong thiên hạ mộ danh mà trông ngóng, Học xã oai phong cũng chẳng có gì lạ. Nghe nói trừ quan phục, Thương Châu vẫn luôn mặc trang phục nữ tử, không có ham mê nữ giả nam trang, ở điểm này, ta cũng bội phục nàng là người ngay thẳng."
Mà những nữ tử trên lầu kia đều mặc váy dài nhạt màu, trên búi tóc không có trang sức tinh xảo, chỉ cắm một câu trâm gỗ giản dị, giơ tay nhấc chân đều là học theo Thương Châu.
Ngụy Dịch cười: "Bắt chước bừa thôi, phong nhã hảo phụ, lại khó mà học được một phần phong lưu."
"Ngươi vô cùng thưởng thức nàng." Lâm Kinh Phác bất thình lình trêu ghẹo.
Ngụy Dịch liếc mắt nhìn y, khách sáo thổi phồng: "Nào có so được với ngươi..."
Lâm Kinh Phác không phản đối, nói: "Ngươi không sợ lỡ dở, bỏ cả lâm triều chạy từ trong cung ra đây chỉ để dẫn ta đi nhìn lén những nữ học sinh này sao? Phải có chuyện hệ trọng, mới nên đến Lãng Xuân phường này."
"Xưa nay không lâm triều cũng không hỏng việc được." Ngụy Dịch chuyển đề tài, trầm giọng: "Trẫm muốn khôi phục khoa cử."
Đuôi lông mày Lâm Kinh Phác khẽ nhúc nhích, cười không nói, lại sinh ra mấy phần vẻ say.
Trong tia cười của y giấu một phần phóng túng chỉ văn nhân mới có, vô cùng bí ẩn, nhất thời Ngụy Dịch còn cảm thấy cả Lãng Xuân phường này cũng chẳng sánh bằng sắc đỏ bên môi y, bầu rượu mười quan tiền cũng không còn mùi vị.
Lâm Kinh Phác trêu ghẹo người lại không tự biết, dùng quạt che mặt, nhã nhặn phẩy bay mùi rượu đi rồi mới nói: "Khoa cử liên quan tới vận nước, năm đó chính Yến Hồng đã ra lệnh bãi bỏ khoa thi để thế gia đại tộc không còn ngày quật khởi. Thế gia là tối kỵ của ông ta, bây giờ trong lục Bộ toàn là người của Yến Hồng, chỉ bằng một câu nói của ngươi, làm sao Lễ Bộ dám ngỗ nghịch ý tứ thừa tướng ngay đầu xuân năm mới được?"
"Không phải biện pháp đã bày ra ngay trước mắt sao?" Ngón tay Ngụy Dịch bẻ quạt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của y: "Có điều ngươi phải giúp trẫm đẩy thêm một cái."
...
Tác giả có lời muốn nói:
Để tôi giải thích một chút, tại sao Yến Hồng lại phải hủy bỏ khoa cử. Khoa cử cổ đại quả thực là để hàn sĩ đánh vỡ thủ đoạn cân bằng của quý tộc. Môn phiệt Ngụy Tấn có chế độ lũng đoạn hoạn lộ, tới nay khoa cử đã được đổi mới theo Tùy Đường. Mà trong bản văn, đặt tại Ân triều, khoa cử đã phát triển tới một trình độ nhất định, tai hại tùy theo bước đường, càng gần tới chế độ khoa cử thời kỳ Minh – Thanh. Khoa thi trở thành thủ đoạn để thế gia đưa đệ tử vào đường làm quan, rối loạn kỉ cương, khiến văn hóa và tài nguyên quốc gia có xu hướng nghiêng về thế gia; cũng có hàn sĩ thông qua khổ học trở thành kẻ sĩ, mà dưới tình huống như vậy, nếu muốn có chỗ đứng lâu dài, hàn môn ắt phải phát triển thành gia tộc, mấy đời đồng tộc đều trút vào khoa thi, quật khởi với thế gia, nên ở một góc độ nào đó, khoa thi chính là con đường, là công cụ làm giàu của thế gia và quý tộc. Yến Hồng muốn đánh vỡ liên kết của những gia tộc trong triều, không để quyền lực phân tán đi mà chỉ muốn nắm gọn trong tay, vậy nên hủy bỏ chế độ khoa cử là biện pháp đơn giản mà thô bạo nhất. Biện pháp như thế cũng chỉ mới thực thi tại thời điểm thành lập tân triều mà thôi.
Đương nhiên, phần lịch sử này là do tác giả tự nghĩ ra, logic chỉ phù hợp trong bản văn, mong mọi người thông cảm.
...
Bình luận truyện