Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
Chương 2: Bi kịch
Khuynh Anh từ trên bàn nhảy xuống.Nghĩ đến bà nội còn đang ở dưới chân núi chờ nàng trở về, liền tùy tay cầm một quả trái cây bỏ thêm vào bụng có chút đói khát của nàng, quyết định bỏ qua hết thảy mọi chuyện vừa nhìn thấy, hiện tại phải làm, chính là lập tức phủi phủi tay, chạy lấy người.Cửa gỗ khổng lồ khắc hoa, nàng vốn tưởng rằng phí chút sức lực là có thể mở, nhưng tay nàng chỉ vừa mới đụng vào, cửa đã chậm rãi mở rộng ra.“Cửa tự động? Tân tiến như vậy?”Khuynh Anh lơ đễnh nhìn thoáng qua, lại nhìn ra ngoài cửa.Có gió thổi qua.Nàng dụi dụi mắt.Lại dụi dụi mắt.Ngoài cửa, đám mây khổng lồ lượn lờ bốn phía, nhìn ra trăm dặm, trắng xoá một mảnh. Tòa miếu thần nghiêm chỉnh này, dường như ở trên chín tầng mây. Cách đó không xa, còn có mấy tòa kiến trúc cổ xưa, đứng hòa vào trong tầng mây khác.Có một đám mây phía trên, lại còn có hồ nước nổi lơ lửng, gợn sóng màu lam nổi lên từng đợt từng đợt, như một mặt gương khổng lồ, phản chiếu trọn vẹn cảnh vật mê ly huyền ảo này.Nàng sợ run, nửa ngày, dường như mới nhớ tới cái gì, chậm rãi nhìn xuống.Độ cao vô ngần, tầng mây sâu không thấy đáy chồng lên nhau, khắp nơi được màu xanh lam bao bọc.Cảnh sắc xinh đẹp mà đồ sộ như vậy, Khuynh Anh lại chột dạ cả người.Con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong rừng rậm lúc nàng đi tới đâu?Cây cối xanh um tươi tốt đâu?Mấy khóm hoa tử vi mới nở đâu?“Nàng đi ra!! Vật dơ bẩn dám mở cửa Thần Mộc, tự đi ra!!!!”“Mau, mau bắt lấy nàng!!”Đột nhiên tiếng kêu gào cắt ngang ý nghĩ của nàng, từ bên trong kiến trúc cổ ở phía trước có một đội người ngựa mãnh liệt phi ra, thân khoác áo giáp màu bạc, trong tay cầm thương dài bén nhọn, dẫm nát đám mây mềm nhũn, vọt tới hướng nàng.Cầm đầu, là một người vừa mới huyên náo – tên lùn!!Ngươi mới là vật dơ bẩn!! Cả nhà ngươi đều là vật dơ bẩn!!Khuynh Anh theo phản xạ vươn chân ra, muốn thoát khỏi cái nơi khiến nàng phát điên này, nhưng thật không ngờ, đám mây mà bọn họ giẫm như trên đất bằng, nàng lại đạp vào hư không.“A a a a – – – – – -”Khuynh Anh thét chói tai trong không trung.Thân thể của nàng bắt đầu từ từ rơi xuống dưới.*************************************“Xem… Cái kia là cái gì…”“Từ tầng trời thứ bảy rơi xuống cái gì đó…”“Hình như là một cô nương!!”“… Ồ?! Sắp… sắp đụng trúng!!!!! Mau, mau bảo vệ kiệu của hoàng tử điện hạ!!”Một hàng đoàn xe xa hoa đang giẫm đám mây bảy sắc chậm rãi đi tới, trong đó được bảo vệ ở chính giữa, là cổ kiệu màu vàng được bốn con ngựa bạch long kéo. Thân kiệu rất là rộng rãi, bốn phía chỉ dùng dây tơ lụa hơi mờ kết quanh, mơ hồ có thể gặp đến bóng dáng cao quý lười nhác nằm nghiêng bên trong.Nhóm người hầu đối với cái tình huống đột phát này hoảng tay chân, muốn tăng tốc đi tới, đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.- rầm!!!!Một tiếng vang.Chung quanh một mảnh ngập trong tiếng kêu sợ hãi, vật thể không rõ như sao băng văng vào bên trong thân kiệu hoa lệ, màn che tơ lụa bị gió vén lên, cùng bay múa, hé ra một nam nhân có mái tóc dài màu vàng kim sáng ngời như ánh nắng.
Bình luận truyện