Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng
Chương 62: Nàng là ai
“Nàng là ai!” Ở bên trong màu mắt vạn năm không thay đổi của Trường Minh rốt cục nổi gợn sóng khổng lồ, hắn nắm chặt cánh tay Khuynh Anh, đem toàn bộ người nàng xách lên, trong giọng tràn đầy xúc động: “Nói! Nàng rốt cuộc là ai!!!”“Khụ khụ..” Đau nhức làm cho Khuynh Anh thanh tỉnh. Hai chân và hai cánh tay của nàng gần như trật khớp.“Nàng mới nói cái gì? Nàng đến tột cùng là ai?!” Trường Minh nắm cằm nàng, bức bách nàng nhìn mình, thanh âm xen lẫn một chút run run, “Nàng đến tột cùng là ai?”Khuynh Anh đau nói không ra lời, mới vừa rồi bị Lê Thiên Thường nắm đầu vai, giờ lại bị tra tấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái giống như tời giấy trắng.“Ta… ta không biết, ta không biết ngài đang nói cái gì!” Nàng cố hết sức nói, trên môi truyền đến một chỗ ướt mặn, đúng là vừa khóc, nhưng nàng cũng không hiểu tại sao mình khóc.Sắc mặt Trường Minh lại càng thâm trầm.Trong lòng hắn dâng lên một trận bất an. Vô cùng bất an.“Yên Tự”Hắn gần như đã dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra cái tên này.Ngay sau đó!!!Một đạo ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên bắn thẳng đến!Trường Minh hơi lui, tay mới vừa buông, Khuynh Anh liền rớt xuống.“Ca ca tại sao có thể như vậy đối với một nữ tử trói gà không chặt?” Lam Tranh cao lớn vững chãi, dáng người có vẻ sáng quắc loá mắt, Khuynh Anh bị ôm vào trong lòng hắn, khóe môi tà tứ cười, nhưng con ngươi yêu dị màu vàng mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương.Trường Minh mím môi, công kích vừa rồi không làm thương hắn bị thương chút xíu nào.“Ta có việc muốn hỏi nàng.”“Nàng không muốn trả lời ca.” Lam Tranh ôm Khuynh Anh sát hơn, nhẹ xoa mái tóc đen của nàng, cười yêu nghiệt: “Hơn nữa không phải ca có bệnh yêu sạch sẽ sao? Chẳng lẽ người bị ta chạm qua ca cũng muốn?”Trường Minh chợt căng thẳng.Nắm chặt nắm tay, có vẻ hết sức tái nhợt.Hắn chỉ bình tĩnh nhìn về phía Khuynh Anh, thời gian dường cả một thế kỷ.“Các người muốn đánh nhau, muốn cướp nữ nhân cũng phải nhìn xem hoàn cảnh chung quanh.” Đột nhiên một giọng nữ đột ngột chen vào, Toàn Cơ khoanh tay, mắt híp lại.Vừa rồi một tiếng vang thật lớn kia gần như kinh động mọi người trong đại sảnh, may mắn ở trong nháy mắt đó, nàng tung một cái kết giới che hai người ngu ngốc này lại, bằng không mất mặt cả thành Đông Phương.“Ca, phụ hoàng đang tìm ca.” Toàn Cơ nhìn nhìn Trường Minh, lại nhìn Lam Tranh: “Còn đệ nữa, các thục nữ đã xếp hàng chờ đệ tiếp kiến, đêm nay đệ muốn bao nhiêu nữ nhân liền có bấy nhiêu nữ nhân.” Dừng một chút nàng vươn tay về phía trước: “Trả đồ đệ của ta lại cho ta.”
Bình luận truyện