Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 86: Công chúa của ta



Toàn Cơ mím môi, sắc mặt nặng nề.

Việc này đã không chỉ là chuyện cá nhân của Khuynh Anh, nếu là kéo dài, sẽ hại đến toàn bộ thần đô Phương Đông.

Trường Minh là thái tử, hắn trầm ổn, bình tĩnh, là người thích hợp nhất làm thần đế tiếp theo, nhưng hắn cũng có nhược điểm, đó là Yên Tự. Yên Tự chết, hắn trở nên lạnh lùng vô tình, căn cơ thần đô Phương Đông không thể dao động. Nhưng nếu Yên Tự sống, không, coi như là có nửa phần khả năng làm cho Yên Tự sống lại, hắn cũng sẽ bởi vậy mà rối loạn tâm thần.

Thời gian thay đổi Kỷ nguyên càng ngày càng gần, là ai muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy?

… Chẳng lẽ là kế hoạch của tộc Tu La?

Toàn Cơ nhíu mày, nàng đã không cách nào yên lặng.

Nếu Lam Tranh chưa có trở về, mình xuất giá, thần đô Phương Đông chỉ còn lại một mình Trường Minh. Không giải quyết chuyện Yên Tự, nàng thế nào cũng không an tâm.

“Công chúa điện hạ, thần đế bệ hạ lại phái người đến thúc giục, tân nương đợi gã nếu là lầm canh giờ, là điềm rất xấu…” Hoàn Lan ở ngoài cửa lo lắng quỳ xuống đất, công chúa điện hạ tự giam mình ở trong phòng đã ba ngày. Vài ngày trước, điện hạ đột nhiên tuyên bố cự tuyệt thông gia, thần đế bệ hạ cũng chỉ cho là nàng lại náo loạn, cũng không quản, chỉ phái thần binh thần tướng coi chừng ở ngoài cửa.

Qua chuyện Điện hạ Lam Tranh, thần hậu tự mình hạ kết giới, công chúa điện hạ đã không thể tùy tiện ra ngoài.

“Nói cho bọn họ biết, bọn họ cút hết đi!!!” Toàn Cơ tức giận. Nàng sẽ không gả.

Trong lòng có một giọng nói, không ngừng nhúc nhích, nói cho nàng, nàng không thể gả.

Nàng không thể rời khỏi nhà mình, cũng không thể buông đệ đệ ở trong vực sâu.

Dường như đi lần này, nàng sẽ không về được.

“Công chúa điện hạ…” Ngoài cửa, lại một lần nữa truyền đến tiếng của Hoàn Lan cầu xin.

Toàn Cơ đang muốn phất tay hạ kết giới, cách trở tất cả những âm thanh gây phiền lòng, cửa bị gõ, sau đó truyền đến một giọng nữ thiên kiều bá mị: “Toàn Cơ tỷ tỷ, có thể mở cửa hay không, tiểu muội có việc muốn nói.”

Là Lê Thiên Thường.

Toàn Cơ chậm rãi dừng tay lại.

Sau đó, nàng lộ ra một nụ cười lạnh. Lê Thiên Thường, nữ nhân ác độc này.

Khuynh Anh mất tích, Lam Tranh bị hãm hại, làm sao không liên quan đến ả. Nhưng ả làm việc không để lại dấu vết, tìm không được một chứng cứ.

Nàng cuối cùng là đánh giá thấp sự điên cuồng của ả. Nữ nhân đem Trường Minh như mạng này, chưa bao giờ dừng máu đố kị.

“Toàn Cơ tỷ tỷ, mở cửa dùm được chứ…” Giọng ả oanh oanh yến yến mang theo vẻ nhu nhược, nhưng ai có thể đoán được, lòng ả so với rắn rết còn khó phòng bị hơn.

Toàn Cơ cuối cùng cười lạnh một tiếng.

Người của thần đô Phương Đông đều biết, hậu quả chọc giận nàng.

Mà lại có người muốn đưa tới cửa, nàng há có thể không thu.

‘Két’ một tiếng.

Cửa mở.

Lê Thiên Thường mặc một thân áo đỏ, tay áo thêu mẫu đơn nở rộ, trang dung tinh xảo, tư thái yểu điệu. Nàng dịu dàng mở miệng: “Toàn Cơ tỷ tỷ, ta biết ngài vì Điện hạ Lam Tranh mà thương tâm khổ sở, nhưng cỗ kiệu tân nương đã chờ ở bên ngoài, ngài nếu bởi vậy mà không lấy chồng, làm cho Điện hạ Lam Tranh biết được, nhất định sẽ lo lắng.”

“Hắn cao hứng còn không kịp, đệ đệ của ta, ta hiểu rõ nhất.” Toàn Cơ cười nhàn nhạt: “Ngươi quá lo lắng.”

Lê Thiên Thường lại mỉm cười: “Hôm nay lúc đến, thần hậu điện hạ ngàn căn vạn dặn ta nhất định phải hầu hạ tốt tỷ tỷ, ta đương nhiên là vạn phần bằng lòng. Mà con dân thần đô Phương Bắc đều tha thiết mong mỏi ngài đến, đại sự này quan hệ đến hai đại thần đô, kính xin ngài nghĩ lại.”

Toàn Cơ nhìn nàng, khóe môi không còn cười lạnh.

Vốn là muốn dằn vặt nữ nhân này.

Nhưng vừa nhìn thấy mặt của ả, Toàn Cơ lại nhất thời cảm thấy sống không có ý nghĩa.

Nếu mình nhịn không được, làm cho ả chết ở thần đô Phương Đông, thực sự sẽ gây lên chiến tranh.

“Ngươi cút đi, ta sẽ không gả.” Toàn Cơ đưa ánh mắt nhìn hướng khác: “Ngươi làm gì trong lòng ngươi rõ ràng, phạm vào bao nhiêu tội nghiệt, một ngày nào đó, đều sẽ báo ứng đến trên đầu của ngươi.”

Sắc mặt Lê Thiên Thường nhất thời trắng bệck, nhưng lại rất nhanh khôi phục: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, muội muội nghe không hiểu…”

—— “Bốp!”

Một cái bạt tai nặng nề.

Toàn Cơ đột nhiên đi tới trước mặt ả, tay trái kéo cổ áo của ả, tay phải tát tiếp.

“Bốp bốp bốp!”

Tiếng vang liên tục bảy tám lần, thẳng đến khi Lê Thiên Thường bị đánh lệch mặt sang một bên, nửa gương mặt toàn bộ sưng đỏ, Toàn Cơ mới cười lạnh: “Đây chỉ là giáo huấn ngươi, muốn dương oai ở trên địa bàn thần đô Phương Đông của ta, cũng phải xem ngươi có thực lực hay không.”

Nàng lạnh lùng nghiêm mặt, một tay cầm lấy Lê Thiên Thường, đá ra ngoài cửa.

Cung tỳ thần quan đều bị dọa, Toàn Cơ trên cao nhìn xuống nữ nhân bị đánh đến sững sờ, nói: “Ca ta hận nhất tiểu nhân, nhưng ngươi đến tiểu nhân cũng không bằng, ngươi nói, hắn sẽ để ý ngươi à? Trừ khi trời sập xuống!”

Lê Thiên Thường quay lại nhìn nàng, trong mắt rốt cuộc tràn đầy hung ác, ả che mặt mình, tức giận đến phát run: “Ngươi, ngươi…”

Mà đúng lúc này.

Có một nam tử từ bên ngoài chậm rãi đi đến.

Hắn đột ngột xông vào chiến trường tràn ngập hỏa diễm này, đột ngột xông vào trong tầm mắt Toàn Cơ.

Làn da trắng giống như tuyết, trong sáng giống phiến băng mỏng. Bởi vì hắn đến, có hoa tuyết không ngừng bay xuống, nhưng cũng không lạnh lẽo, chỉ càng ấm áp.

Lê Thiên Thường cũng quay đầu nhìn lại, lại ở một khắc kia kinh ngạc thét chói tai: “Ca ca?!!”

Ca ca của công chúa Phương Bắc, trên đời này chỉ có một người —— đế vương phương Bắc, Lê Thiên Tuế ——!!!

Nhất thời, tầm mắt mọi người đều tập trung vào trên người nam tử kia.

Con ngươi Toàn Cơ như lửa, ánh mắt lợi hại.

Mà hắn cứ một đường mà đến như vậy. Không nhanh không chậm.

Hoa tuyết bay càng nhiều, làm cho người ta nghĩ lầm mùa đông sớm đến.

Nhưng khóe môi nam tử hơi cong lên, dường như làm cho băng thiên tuyết địa đều hòa tan.

Cuối cùng.

Hắn ngừng lại ở trước mặt Toàn Cơ.

Sau đó, hắn kéo tay nàng, hôn mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Đây là kinh hỉ ta đưa tới, công chúa của ta… Ta tới đón nàng về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện